Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: An Anh
Biên: Xiaooo
Nguồn:
Sau khi Tần Dương bước vào cửa đã chú ý đến chân của Lôi lão gia, lúc ông cụ đứng lên đều là Khâu Nguyệt Hoa đỡ dậy, hiển nhiên là do đi đứng có vấn đề.
Khâu Nguyệt Hoa vừa mở miệng nói như thế, ánh mắt của Lôi Tử Cường liền sáng lên:
– Đúng vậy, Tiểu Tần, chú cũng xem cho cha anh một chút đi.
Tần Dương ừ một tiếng, nhìn Lôi Kiến Quân nói:
– Bác Lôi, cháu vừa mới thấy bác đi đứng không được tiện lắm, bác mắc bệnh gì sao ạ?
Lôi Kiến Quân cười một tiếng trả lời:
– Trước kia từng bị thương, bây giờ dần dần mất đi cảm giác, bắp thịt cũng bắt đầu teo rút, mặc dù đã làm phẫu thuật mấy lần nhưng không hiệu quả gì nhiều.
Không đợi Tần Dương mở miệng, Lôi Kiến Quân cười nói tiếp:
– Cái chân này của bác cũng không phải là ngày một ngày hai, tuổi tác đã cao, nên không quá để tâm. Thôi không nói chuyện này nữa, hôm nay muốn mời Tiểu Tần đến chủ yếu vì muốn thể hiện chút lòng biết ơn, bây giờ chúng ta cứ ăn cơm, uống rượu cái đã!
Lôi Tử Cường suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, Tần Dương lần trước mới cứu mẹ con Lô Quân Di, hôm nay vốn là muốn cảm ơn người ta, người ta mới uống có một ly rượu, liền đi kê thuốc cho Lô Quân Di, còn chưa kịp ngồi xuống, đã nhờ tiếp đến chân của cha mình, quả là có chút không hợp lẽ.
– Đúng đúng đúng, dù sao sau này cũng là người một nhà, nhiều nhất chính là thời gian, hôm nay cứ ăn cơm, uống rượu no say cho thật đã!
Lôi Tử Cường nói như vậy, Khâu Nguyệt Hoa cũng không lên tiếng nữa. Quả thật, nếu Quân Di đã nhận Tần Dương là em trai, vậy sau này quả thực còn nhiều thời gian, dù sao chân của Lôi Kiến Quân cũng đã bao năm rồi, cũng không quá nôn nóng vài ngày này làm chi, huống hồ bà cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, không ôm quá nhiều hy vọng gì. Dẫu sao cái chân này bệnh viện lớn nào cũng đều đã khám qua, cách chữa trị gì cũng đã thử cả, Tần Dương cùng lắm cũng chỉ là một thanh niên hai mươi tuổi, cho dù có lợi hại hơn nữa, có thể lợi hại hơn nhiều giáo sư chuyên gia được sao?
Tần Dương cũng không quá để tâm, thật ra trong tình huống như vậy đối với một người bác sĩ, nhất là một người bác sĩ tài giỏi mà nói, là điều rất bình thường.
Đều là người ăn cơm ăn rau, có mấy ai không có bệnh tật gì trong mình, nếu đã ngồi cùng bàn với một người bác sĩ tài giỏi đương nhiên sẽ muốn hỏi ý kiến một chút hay là muốn bác sĩ kiểm tra qua cho mình, hoặc là đưa ra vài lời khuyên.
Bầu không khí trên bàn rượu sôi nổi trở lại, Lôi Tử Cường là người dẫn đầu, những người khác đều kính Tần Dương một ly rượu, ngay cả Lôi Kiến Quân cũng mời một ly.
Rượu đến trung tuần, điện thoại của Dư Quang Thành vang lên, Dư Quang Thành xin phép đứng lên, sau đó cầm điện thoại ra bên ngoài, rất nhanh đã quay trở lại, thuận miệng nói với Lôi Thục Nghi ngồi cạnh:
– Công ty lão Hoa gọi tới, nói bộ phim chúng ta đầu tư lúc trước đã chọn được phần lớn diễn viên rồi, định ngày mười tám khai máy…
Lôi Thục Nghi ồ lên một tiếng:
– Là bộ “Hồng Lăng Cách Cách” đó à?
Dư Quang Thành gật đầu một cái:
– Ừ.
Tần Dương nghe Dư Quang Thành nói bỗng có chút sửng sốt, Hồng Lăng Cách Cách?
Cái tên này sao nghe quen thế?
Trong nháy mắt, Tần Dương bình tĩnh lại, đây không phải là bộ phim mà hôm trước Lý Tư Kỳ đi casting hay sao, cô ấy nói đã đi casting nha hoàn của nhân vật chính trong kịch bản, cũng có thể xem là một nhân vật khá quan trọng nhưng lại gặp phải quy tắc ngầm, cô không muốn chấp nhận nên bị loại…
Tần Dương do dự hai giây, mở miệng nói:
– Anh Dư, bộ phim Hồng Lăng Cách Cách này là công ty anh đầu tư à?
Dư Quang Thành hơi ngạc nhiên:
– Tiểu Tần, chú cũng biết bộ phim Hồng Lăng Cách Cách này à?
Tần Dương ừ một tiếng:
– Em có một người bạn ở Học viện hí kịch Trung Hải, trước kia đã nghe cô ấy nói qua, cô ấy có đi casting một nhân vật trong đó.
Dư Quang Thành sửng sốt một chút, liền mỉm cười nói:
– Bạn chú casting có đậu không, cô ấy casting nhân vật nào vậy?
Tần Dương mỉm cười trả lời:
– Cô ấy casting vai nha hoàn Tiểu Trinh, nghe nói biểu hiện cũng không tệ, nhưng bên kia có đưa ra một ít yêu cầu, cô ấy không đồng ý nên bị loại.
– Phim cổ trang?
Lô Quân Di ngồi bên cạnh Tần Dương nháy nháy mắt:
– Tần Dương, người em nói không phải là Lý Tư Kỳ cùng phòng trên tàu hỏa với chúng ta đó chứ?
Tần Dương gật đầu một cái, cười nói:
– Chính là cô ấy.
Tần Dương chỉ vô tình nhắc đến, nhưng Dư Quang Thành sao không hiểu ý cậu ta nói được chứ, huống chi lúc trước anh ta và Lôi Thục Nghi lên tàu hỏa để đón Lô Quân Di đã từng nhìn thấy cái cô Lý Tư Kỳ vô cùng xinh đẹp và rất có khí chất đó rồi.
Có một ít yêu cầu?
Không đồng ý?
Bị loại bỏ?
Dư Quang Thành rất nhanh hiểu được ý mấy câu này, chỉ là mỗi một nghề đều có một quy tắc ngầm riêng, đó là chuyện cả hai bên đều tình nguyện, trao đổi lợi ích, bạn đồng ý thì đồng ý, bạn không muốn thì cũng có người khác muốn, Dư Quang Thành cũng không có thái độ mạnh mẽ lên án gì cả nhưng anh ta biết, đây rõ ràng là thời điểm để báo đáp ân tình của Tần Dương.
Chỉ là một vai diễn nha hoàn mà thôi, đối với Dư Quang Thành cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, chẳng qua chỉ cần một câu nói của anh ta mà thôi.
– Tiểu Tần, thật ra cô Lý này bọn anh đúng là đã từng gặp qua, như thế cũng thật có duyên.
Không cần Lô Quân Di nói giúp, Dư Quang Thành đã trực tiếp đánh tiếng:
– Tiểu Tần, để anh gọi điện thoại lại thử xem thế nào, nếu là chuyện hiểu lầm ngoài ý muốn, vai Tiểu Trinh này cứ giao cho Lý tiểu thư, nhắc mới nhớ, trên tòa hỏa cô ấy đúng là đã giúp chúng ta một chút, chúng ta cũng coi như thiếu cô ấy một ân huệ.
Thật ra trên tòa hỏa Lý Tư Kỳ cũng không giúp gì nhiều cả, nhưng Dư Quang Thành đã nói như vậy, vừa không quá gượng ép, hơn nữa cũng không phải nói là báo đáp ân huệ của Tần Dương một cách quá trực tiếp.
Nếu Tần Dương đã mở miệng, chuẩn bị nói ra một thỉnh cầu chính là muốn giúp Lý Tư Kỳ một chút, mặc dù cậu ta không phải là một người trong giới diễn viên, nhưng cậu cũng biết đối với người mới mà nói vai diễn đầu tiên rất quý báu và quan trọng, nếu may mắn có thể một bước lên trời, trực tiếp đứng trong hàng ngũ ngôi sao, trở thành một thần tượng có rất nhiều người hâm mộ.
Diễn viên giỏi rất nhiều, nhưng rất nhiều diễn viên lăn lộn cả đời nhưng thậm chí không có lấy một vai diễn thành danh, quan hệ của Tần Dương và Lý Tư Kỳ không tệ, nếu có thể giúp một chút, vậy thì cứ giúp một chút.
Tần Dương cầm ly rượu lên:
– Cám ơn anh Dư, ly này em kính anh!
– Đều là người một nhà, không nói cần hai lời. Chuyện này chú cứ yên tâm, nhân vật chính trong bộ phim này đã quyết định xong không đổi được, trước hết thiệt thòi cho cô ấy rồi, tạm thời cứ diễn vai Tiểu Trinh, rèn luyện diễn xuất. Bọn anh sau này còn đầu tư nhiều bộ phim khác, chỉ cần khả năng diễn xuất của cô ấy đạt yêu cầu, sau này anh nhất định sẽ quan tâm đến cô ấy nhiều hơn.
Dư Quang Thành rõ ràng là một người rất hiểu chuyện, lời nói cũng dễ nghe vô cùng, Tần Dương uống một hơi cạn hết một ly rượu trắng.
Tất thảy đều trong ly rượu này.
Tần Dương mặc dù đã trải qua rất nhiều truyện nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ là một thanh niên mới hai mấy tuổi đầu, kinh nghiệm trên bàn rượu không nhiều, hơn nữa cậu còn là nhân vật chính hôm nay, cho nên chỉ uống rượu một lát, Tần Dương đã say lúy túy, đến cuối cùng làm sao để rời bàn cũng hoàn toàn quên hết.
Đến khi Tần Dương mê man tỉnh dậy, trời đã sáng rõ, Tần Dương cố gắng chớp chớp mắt, nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một cái.
Mười giờ mười phút!
Tần Dương bỏ tay xuống, hai tay xoa xoa huyệt Thái Dương, nhìn căn phòng có chút xa lạ, mặt hiện ra đầy vẻ lúng túng…