– ———–
Nhóm dịch: TTTV
Dịch: Hà Ngọc Băng
Biên: Xiaooo
Nguồn: .com
Nổi tiếng ngoài ý muốn cũng không làm cho sinh hoạt hằng ngày của Tần Dương xáo trộn nhiều, nhưng ở lớp, vị trí của Tần Dương đột ngột tăng cao, nghiêm túc trở thành ngôi sao của lớp, cũng là người có vai vế trong những tân sinh viên năm nhất của đại học.
Trong giờ học, Hà Thiên Phong ngồi bên cạnh Lạc Vũ Hân, cười hihi hỏi.
Lạc Vũ Hân quay đầu lại nói:
– Các cậu có kế hoạch gì sao? Leo núi? Đi dạo? Hay đi dã ngoại?
Hà Thiên Phong là thổ địa ở đây, đi đâu chơi gì dĩ nhiên là biết rõ nhất, cười nói:
– Hay là chúng ta lái xe ra ngoài chơi đi, bốn người phòng chúng tôi, bốn người phòng các cậu, là tám người, vừa đủ chỗ một xe dịch vụ…
Lạc Vũ Hân chớp mắt mấy cái:
– Taxi à?
Hà Thiên Phong cười nói:
– Không cần đi thuê, nhà tôi có một chiếc xe dịch vụ tám chỗ, tôi về lái tới đây là được.
Lạc Vũ Hân biết Hà Thiên Phong là người ở đây, cũng biết điều kiện nhà hắn không tệ, nghe hắn nói vậy cũng không cảm thấy ngạc nhiên, cười nói:
– Nếu vậy thì tốt quá, nhưng đi đâu chơi bây giờ?
Hà Thiên Phong sớm có đáp án hay:
– Trong thành phố cũng có vài chỗ đi dạo, nhưng kể ra thì thành phố nào cũng vậy, không bằng chúng ta đi chơi xa một chút.
– Chúng ta có thể lên núi Tiên Vụ dựng lều cắm trại, hoặc cũng có thể ra bãi sông Đồng thám hiểm, cũng có thể đến Hồ Bích Phong câu cá nướng ăn… Có nhiều lựa chọn, thậm chí ngày thứ nhất chúng ta đến núi Tiên Vụ cắm trại, sau đó sáng sớm hôm sau đến bãi sông Đồng thám hiểm rồi trở về nhà.
Lạc Vũ Hân ánh mắt nhất thời sáng lên:
– Đi chơi hai ngày à?
Hà Thiên Phong cười nói:
– Đúng vậy, ngày bình thường đã khó giờ phải ra ngoài chơi một lần, tự mình lái xe của mình cũng tiện, với cả chỉ là đi chơi thời gian dài hơn một chút mà thôi.
Lạc Vũ Hân ừ một tiếng, vẻ mặt có chút hớn hở:
– Chỉ sợ tám người đi hai ngày, tốn cũng không ít.
Hà Thiên Phong cười haha, chỉ ngón tay về Tần Dương ngồi phía sau:
– Không cần quan tâm về tiền, lão đại phòng chúng tôi mới kiếm được một trăm nghìn vào quỹ đấy, các cậu chỉ cần có người là được.
Hà Thiên Phong còn nhướn nhướn mày với Lạc Vũ Hân, hướng về phía Hàn Thanh Thanh, trên mặt lộ rõ nụ cười ra vẻ hiểu ý.
Lạc Vũ Hân cũng nở nụ cười, ra vẻ hiểu ý, quay đầu sang đám Hàn Thanh Thanh và Triệu Nhụy cùng phòng, cười vui vẻ nói:
– Nếu vậy, có đại gia mời mà, các cậu muốn đi đâu chơi nào?
Hàn Thanh Thanh nhẹ nhàng cười một tiếng:
– Đi đâu cũng được, mấy nơi đó cũng đều chưa tới chơi, các bạn quyết định đi.
Triệu Nhụy cười nói:
– Đi đâu không phải là vấn đề, chẳng qua là để các cậu mời toàn bộ thì ngại quá.
Hà Thiên Phong mỉm cười nói:
– Hàn Thanh Thanh giúp lão đại chúng tôi học tiếng Anh, có công lớn, dù sao cũng là lão đại mời, chúng tôi cũng chỉ đi theo ké. Mọi người đều là bạn cùng lớp, không cần để ý, chỉ cần mọi người đồng ý là được.
Hàn Thanh Thanh mở miệng, cô đương nhiên hiểu ý của Hà Thiên Phong, đúng là Tần Dương muốn cảm ơn cô mà đưa ra đề nghị cho chuyến đi này, mà đám người Hà Thiên Phong hay Lạc Vũ Hân, đều là hưởng ké của cô.
Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:
– Bạn cùng lớp giúp nhau học tập là chuyện đương nhiên mà.
Hà Thiên Phong thấy không cãi lại người ta, liền đánh trống lảng:
– Tôi quyết định luôn thế này, chúng ta lên núi Tiên Vụ chơi một ngày, buổi tối ở trên núi cắm trại, ngày thứ hai đến bãi sông Đồng thám hiểm. Chờ tôi một chút vạch kế hoạch cụ thể, sau đó đưa cho mọi người.
– Được!
Hà Thiên Phong quay lại chỗ Tần Dương đang đợi, làm dấu hiệu OK:
– Đã xong, tối thứ sáu tôi sẽ về nhà, sau đó sáng thứ bảy, tôi lái xe đến trường đón các cậu. Trước tiên đến núi Tiên Vụ ngắm cảnh, sau đó cắm trại, buổi tối dựng lều trên núi ngủ qua đêm, ngày thứ hai đến bãi sông Đồng thám hiểm… Lão đại, tôi tính vậy dược không?
Tần Dương mỉm cười:
– Rất tốt.
Tôn Hiểu Đông và Lâm Trúc trên mặt cũng đầy mong đợi, dù sao đây cũng là lần đầu đi chơi từ khi mới lên đại học, lại làm sang chảnh như vậy, bốn nam bốn nữ đi chơi hai ngày.
Nam nữ đi cùng, làm việc không chán, huống hồ Hàn Thanh Thanh lại là cô gái rất xinh đẹp, không tính Hàn Thanh Thanh, Lạc Vũ Hân, Triệu Nhụy và Thường Hoan ba người tuy rằng không phải rất đẹp, nhưng dáng người cũng không tệ, có nét riêng. Lạc Vũ Hân thì hoạt bát, Triệu Nhụy nho nhã, Thường Hoan khả ái, được du ngoạn cùng ba người này, có thể không vui được sao?
Hà Thiên Phong đang nói chuyện, điện thoại di động của Tần Dương bỗng nhiên vang lên. Tần Dương lấy điện thoại ra nhìn một cái, là chủ nhiệm lớp Tiết Uyển Đồng gọi đến.
– Tần Dương, em tới phòng làm việc của cô một chút!
Tần Dương hơi bất ngờ, nhanh chóng đồng ý đáp lời:
– Vâng, cô Tiết.
Cúp máy, Tần Dương đứng lên:
– Cô Tiết tìm tôi, tôi đi xuống một chút.
Tần Dương đi đến phòng làm việc của giáo viên, tìm Tiết Uyển Đồng, Tiết Uyển Đồng cúi xuống bàn viết cái gì đó, trông rất nghiêm túc.
– Cô Tiết, cô tìm em?
Tiết Uyển Đồng ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vài phần nụ cười:
– Không phải cô tìm em, là giáo sư Trương tìm em.
– Giáo sư Trương?
Tần Dương trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, không phải là vị giáo sư Trương khách quý trong buổi dạ hội chứ?
Tiết Uyển Đồng trên mặt hưng phấn mấy phần:
– Đúng, giáo sư Trương là giáo sư của học viện âm nhạc Trung Hải, ở mặt âm nhạc có thành công rất cao, không phải lúc trước em lên sân khấu biểu diễn độc tấu piano sao, ngài ấy rất tán thưởng phần biểu diễn của em, hôm nay đặc biệt tới trường tìm em, có vài điều muốn nói với em…
Tần Dương trên mặt cũng không thấy vui vẻ gì, còn cau mày một cái, nói giáo sư Trương tán thưởng hắn thì là chuyện khác, nhưng vậy thì mình và ông ta có gì để nói đây?
Chẳng lẽ giống như trong bài viết kia nói, ông ấy muốn nhận mình làm đệ tử?
Tiết Uyển Đồng nhìn Tần Dương không có vẻ gì vui mừng, đoán là Tần Dương không biết Trương Minh tìm hắn có ý nghĩa gì, nhiệt tình giải thích:
– Nghe nói giáo sư Trương đánh giá em rất cao, nói em chỉ cần chăm chỉ rèn luyện học tập, có thể trở thành giáo sư piano mới. Có lẽ giáo sư muốn nhận em làm đệ tử, chỉ điểm em học tập, đây là một cơ hội rất tốt, em nên nắm chặt.
Tần Dương nhìn Tiểu Uyển Đồng nhiệt tình, không nghĩ dội cho nàng gáo nước lạnh, mỉm cười nói:
– Cảm ơn cô Tiết, giáo sư Trương ở đâu?
– Giáo sư ở phòng thanh nhạc, bên có đàn piano, cô dẫn em đi.
Tần Dương mỉm cười ngăn cản nói:
– Không làm phiền cô, em biết ở đâu rồi, em tự đến là được.
Tiết Uyển Đồng cũng không miễn cưỡng, nhưng dặn dò lại lần nữa:
– Được, vậy em tự qua nhé. Tần Dương, đây đối với em có thể là một cơ hội đổi đời, hơn nữa đối với sự nghiệp học hành của em cũng không có ảnh hưởng gì, hy vọng em có thể nắm lấy.
Tần Dương tất nhiên hiểu ý của Tiết Uyển Đồng là thực lòng xuất phát từ nội tâm, mỉm cười gật đầu:
– Cảm ơn cô Tiết đã quan tâm, em xin phép đi trước.
Tiết Uyển Đồng ừ một tiếng:
– Mau đi đi, đừng để giáo sư Trương chờ lâu.
Tần Dương rời phòng làm việc của giáo viên, chuẩn bị tới phòng thanh nhạc, còn chưa bước vào, liền nghe được một tiếng đàn piano thanh thúy từ trong phòng truyền tới.
Tần Dương hơi dừng chân lại, lắng nghe hai phút sau, mới mở cửa phòng thanh nhạc, đi vào.