Cuối cùng cũng đến ngày thành hôn.
Tôi căng thẳng vô cùng.
Bởi từ nhỏ tôi đã được dạy rằng đây là ngày quan trọng của đời con gái.
Tôi lo tóc mình sẽ lộn xộn vì mũ phượng nặng quá, lo mình bất cẩn làm phai lớp trang điểm, lo áo cưới mặc chật quá sẽ bị bung, lo mình đội khăn voan không thấy đường rồi bị ngã trong lễ cưới.
May thay tôi không giống mấy cô dâu phải dậy từ giờ Dần để chuẩn bị xuất giá. Tôi ngủ đã đời rồi mới thức dậy trang điểm.
Ngày làm cô dâu, tôi phải xinh đẹp nhất kinh thành mới được. Bởi vậy dạo gần đây tôi hay ngủ sớm dậy sớm, còn luyện tập cho người dẻo dai nữa. Tối qua tôi cũng đi ngủ sớm.
Mẹ và Tuyết Yên đang giúp tôi chải tóc, mặc quần áo.
Mẹ tôi vừa chải tóc vừa nói:
– Chải một lần từ đầu đến cuối, chải hai lần nâng án ngang mày…
Nói mấy lời cát tường như thế hôm nay mới có thể hoàn mỹ được.
Tiếng chiêng rình rang báo hiệu kiệu mừng đã ra khỏi nhà.
Mẹ tôi cũng đứng dậy ra sảnh trước chuẩn bị.
Tuyết Yên dặn tôi:
– Cô nương, kiệu mừng đi đón cậu rể sẽ quay về ngay. Lát nữa hỷ nương đến gọi, chị nhớ phải đội khăn voan lên nhé, em sẽ nắm tay dẫn chị ra ngoài sảnh trước bái đường. Cậu rể cũng chờ chị ở ngoài kia đó ạ.
– Biết rồi.
Tôi hơi hồi hộp, hỏi:
– Tuyết Yên, trông chị thế nào? Có gì sai sót không? Hôm nay là ngày chị thành hôn, nhất định không được sai sót gì hết.
Tuyết Yên bị tôi chọc cười, nói:
– Cô nương, bây giờ chị đẹp y như tiên nữ trên chín tầng trời đấy ạ!
Vậy là tốt rồi, tôi thở ra một hơi.
Tuyết Yên nói tiếp:
– Hiếm khi thấy chị luống cuống thế này, em cứ tưởng chị lúc nào cũng điềm tĩnh cơ.
Con bé này còn cười cả tôi cơ đấy.
– Đây là lễ thành hôn của chị mà! Đời này có một lần này thôi. Mọi người đều đang nhìn chị. Lúc quan trọng như vậy không thể để mất mặt xấu hổ được!
…
Cứ như vậy tôi một câu, em ấy một câu, thời gian chẳng mấy chốc mà trôi qua.
Bỗng nghe được tiếng của hỉ nương gõ cửa:
– Mời cô dâu rời phòng, chú rể đã đến sảnh trước rồi.
Sao nhanh thế, tôi với Tuyết Yên quýnh cả lên.
– Cô nương, khăn voan, khăn voan.
– Nhanh nhanh, Tuyết Yên, giày giày!
…
Tuyết Yên nhanh chóng dắt tôi ra sảnh trước.
Nghe tiếng người cười nói mỗi lúc một lớn, tôi biết là sắp tới nơi rồi, lòng bàn tay càng ngày càng ướt.
Cuối cùng cũng dừng lại. Tôi đội khăn voan nên chỉ nhìn được đôi giày mũi hếch đế bằng màu đỏ thẫm, hoa văn thêu trên đó giống với giày của tôi, chỉ khác một chỗ là không được đính nhiều đá quý thôi.
Chàng nắm lấy tay tôi…
Tay chàng to thật đấy. Đây là cảm nhận đầu tiên của tôi.
Lại còn rắn rỏi, lạnh tanh nữa.
Sau đó chàng kéo tôi đi mấy bước rồi dừng lại.
Tôi thầm nghĩ chắc là đến trước mặt cha mẹ tôi rồi.
Thấy chúng tôi đã đứng vững vàng, người xướng lễ bèn cất giọng hô:
– Nhất bái thiên địa.
Thẩm Tề dìu tôi xoay nghiêng qua rồi khẽ nhéo tôi một cái.
Tôi hiểu ra ngay, khom lưng cúi đầu vái một cái.
Sau khi ngẩng lên, người xướng lễ lại hô:
– Nhị bái cao đường.
Tôi xoay người lại nửa vòng, Thẩm Tề lại nhéo tôi một cái nữa.
– Phu thê đối bái.
Thấy vạt áo trước mặt hơi lung lay, tôi tiếp tục khom lưng cúi đầu.
– Buổi lễ kết thúc, đưa vào động phòng.
Trong chớp mắt, tiếng người nói cười lại ồ lên.
Thẩm Tế nắm tay tôi dẫn đến phòng tân hôn.
Phòng tân hôn nằm ở phía tây nhà tôi. Trước đây tôi với cha mẹ ở bên phía Đông. Từ hồi làm lễ nạp thái, cha mẹ đã bắt tay sửa sang phòng ốc, trang trí nội thất. Hết thảy đều phỏng theo khuê phòng của tôi mà làm, có điều nó rộng rãi và yên tĩnh hơn.
Cuối cùng đã tới mép giường rồi, tôi nhẹ nhàng ngồi xuống.
Thẩm Tề nói:
– Phu nhân, tôi phải ra sảnh trước, nàng chờ tôi một lúc nhé.
– Vâng, chàng đi đi.
Trong phòng chỉ còn một mình tôi.
Tôi nghĩ bụng kéo khăn voan xuống, chờ chàng quay lại thì đội lên, chẳng ai biết đâu nhỉ.
Vì thế tôi kéo khăn xuống, tìm điểm tâm trên bàn ăn lót dạ.
Ăn xong cũng không ra khỏi phòng được. Ngồi không thì chán mà mũ phượng trên đầu lại đè nặng nên tôi nằm xuống nghỉ ngơi, định chợp mắt một lát thôi.
Lúc tôi mở mắt ra thì trời đã tối sầm. Ngoài cửa sổ vẫn ồn ào huyên náo như trước, tôi nhìn quanh một vòng, thấy đèn lồ ng, cửa sổ đều được dán giấy đỏ, cả gian phòng toàn một màu đỏ rực.
Nghe có tiếng người tới, tôi vội vàng ngồi dậy, đội khăn voan lên.
Người đi vào là Thẩm Tề.
Tôi còn ngửi được cả mùi rượu nồng nặc nữa.
– Phu nhân, xin lỗi, mãi không dứt ra được, bọn họ cứ mời rượu mãi, nàng chờ lâu rồi phải không.
Nghe lời nói hẳn chàng vẫn còn tỉnh táo.
– Không sao.
Đoạn, chàng đi ra xa. Chắc là đi lấy cây vén khăn voan.
Thẩm Tề trở về, nói:
– Vậy phu nhân, tôi vén khăn voan nhé?
– Vâng.
Lúc khăn voan được vén lên, tôi đã thấy được tân lang của mình.
Lớp son phấn trên mặt chàng thật dày, chắc vì đã trang điểm tân lang thật lâu. Gương mặt ửng hồng vì uống rượu, bờ môi dính nước ươn ướt, ánh mắt trông vẫn tỉnh táo.
Tôi thấy rõ vẻ kinh ngạc và ngây ngất loé lên trong mắt chàng vào khoảnh khắc khăn voan được vén lên kia.
Ừ, cũng không phí công tôi trang điểm một hồi.
Thấy chàng ngẩn người, tôi khẽ đụng chàng, hất nhẹ cằm chỉ đồ trên bàn.
– Rượu giao bôi.
Chàng lại cầm rượu và chén đến.
Tôi và Thẩm Tề nâng chén rượu, quàng tay nhau rồi uống cạn.
Lễ thành hôn đến đây coi như là đã kết thúc.
Uống rượu xong, chàng đứng dậy nói:
– Tôi đi tắm gội trước.
Biết đêm tân hôn phải làm một chuyện cực kỳ quan trọng, tôi không nén được căng thẳng.
Chờ chàng đi rồi, tôi cởi mũ phượng và áo cưới, thay áo trong rồi ngồi nơi mép giường chờ chàng.
Thẩm Tề quay lại rất nhanh.
Dường như chàng cũng chẳng biết nên làm gì:
– Chúng ta…
Tôi gật đầu.
Chàng hôn lên môi tôi.
Chàng hôn rất nhẹ. Ban đầu chỉ là môi chạm môi chạm khe khẽ. Sau đó đầu lưỡi chàng m ơn trớn bờ môi tôi như muốn len vào sâu hơn. Chàng nửa dẫn dắt, nửa thúc ép, dần dà tôi bị chàng dẫn dắt mà hé môi để lưỡi chàng quấn lấy lưỡi mình. Chàng chơi đùa, khiêu khích lại như muốn kéo tôi ra. Cứ như vậy qua một hồi lâu, tóc mai kề cận. Lúc chàng buông tay ra, tôi phát hiện mình nằm trong lòng chàng tự bao giờ. Cả hai chúng tôi đều hổn hển thở chẳng nên hơi.
Nghe tiếng trống ngực chàng đập thình thịch, tôi càng căng thẳng hơn. Tôi chưa từng thân mật với người con trai nào như thế cả. Hai người chỉ cách một lớp áo mỏng manh. Mặt tôi bắt đầu nóng lên, nghĩ tới quyển sách nhỏ mẹ tôi cho, tôi thấy hơi sợ. Bây giờ đã thấy không chịu nổi rồi, lát nữa tôi phải làm sao đây?
Dường như biết tôi đang lúng túng, chàng khẽ cười nói:
– Phu nhân đừng lo lắng. Hôm nay chúng ta đến đây thôi. Tương lai còn dài, nghỉ ngơi thôi.
Xem ra đêm nay qua được một kiếp rồi, tôi thả lòng người.
Chàng dịu dàng buông tôi ra, chúng tôi nằm thẳng lại.
Tôi lên tiếng trước:
– Hôm nay có ai gây phiền phức cho chàng à?
Chàng đáp, giọng nói dịu dàng:
– Phiền phức mà phu nhân nói là chỉ chuyện gì?
Tôi hơi ngượng ngùng, nói:
– Thì là… có người khinh thị chàng ở rể này kia đó.
Chàng bật cười khẽ, ngẫm nghĩ một thoáng:
– Nếu tôi nói có, phu nhân sẽ ra mặt cho tôi hả?
Tôi cẩn thận suy nghĩ một lát, đáp:
– Chuyện ở rể này chúng ta đã bàn bạc cả rồi. Và chàng cũng chấp nhận chuyện bị nói này nói nọ rồi. Trước đây chàng hẳn đã rõ ràng. Có điều, bây giờ chàng là người nhà họ Vạn. Nhà ta nhất định sẽ bảo vệ người nhà mình. Bởi thế ta sẽ ra mặt, giúp chàng xả giận. Nhưng chẳng được nhiều đâu, làm người thì nên biết đủ, không thể muốn tất cả chuyện tốt được.
Hình như chàng bị lời lẽ này của tôi chọc cười. Người chàng rung rung, tôi cảm nhận được rõ rành rành. Mãi một hồi lâu sau không thấy chàng đáp lại.
Tôi hơi mất kiên nhẫn, thúc nhẹ vào người chàng.
– Chàng cười cái gì, bộ ta nói không đúng hả?
Chàng đáp:
– Phu nhân dạy phải lắm. Hôm nay không có ai tới trước mặt tôi nói này nói nọ. Lúc ngồi trong kiệu, dân chúng nói gì tôi không nghe rõ. Lúc vào nhà họ Vạn, chẳng ai dám làm xằng trong tiệc cưới của nhà phu nhân nên tôi cũng chẳng bị nói gì.
– Nói như thế thì trước đây từng bị sao?
Chàng nói là hôm nay không bị nói này nói nọ.
Chàng hơi sửng sốt, hẳn là ngạc nhiên vì tôi nhạy bén như thế.
– Quả thật đã từng bị. Có điều như ban đầu tôi đã nói với phu nhân, họ nói gì cũng không ảnh hưởng được tôi. Chỉ cần không quan tâm thì chẳng sao cả. Đám người đó đơn giản chỉ thuộc mấy loại người. Thứ nhất là loại ghen tị tôi có được bệ đỡ nhưng lại sĩ diện không muốn đầu quân cho nhà họ Vạn. Thứ hai là loại giả vờ thanh cao, không xem thực lực, chỉ chăm chăm nhìn xem người ta có bệ đỡ hay không.
Chàng nói tiếp:
– Loại thứ nhất là phường tiểu nhân, không cần quan tâm làm gì. Loại thứ hai, tôi sẽ dùng thực lực để chứng minh. Tuy được nhà họ Vạn nâng đỡ nhưng tôi cũng không phải thứ vô dụng. Thực lực kết hợp với bệ đỡ thì sao không được?
– Thế mà chàng suy nghĩ được đến vậy. Chàng nghĩ thông suốt là tốt nhất. Nếu không chịu đựng được thì nói cho ta. Bọn ta nghĩ cách cởi bỏ quan hệ này. Dùng cách gì cũng được. Chàng chớ để trong bụng rồi sinh ra ngăn cách, cuối cùng oán hận ta với cha mẹ ta. Chúng ta không thành người một nhà thì thôi, chớ để hoá ra kẻ thù.
Thẩm Tề đột nhiên gọi tôi:
– Vạn Y, nàng chân thành và thẳng thắn lắm. Tôi chưa từng gặp ai như nàng. Sống chung với nàng tôi thấy rất thoải mái.
Tự dựng được khen, tôi suýt thì nói lắp:
– Sao tự dưng nói mấy cái này, ta mệt rồi, ngủ thôi.
Thẩm Tề như nhớ ra điều gì, vội nói:
– Có điều đám người cạnh khoé kia còn một loại nữa.
– Loại nào.
Lòng hiếu kỳ của tôi bị chàng gợi ra.
– Chính là loại người mến mộ phu nhân. Bọn họ hận không thể thay thế tôi.
Lại ghẹo tôi kìa.
– Nói bậy gì đâu?!
Tôi kéo chăn qua, nói:
– Ta ngủ thật đây!
Hôm nay trải qua nhiều chuyện như thế, lại là lần đầu tiên ngủ bên cạnh người khác, tôi vốn tưởng mình sẽ không ngủ được, nào ngờ vừa nhắm mắt lại đã thiếp đi rồi.
Trước khi say giấc, tôi loáng thoáng nghe được tiếng cười khe khẽ cùng tiếng thở dài của chàng.
Vạn Y chẳng hay biết Thẩm Tề đã nghĩ thầm trong lòng rằng: “Vạn Y, nàng xứng đáng được nhiều người mến mộ.”