Ngày hôm sau Liễu gia trở lên loạn, nguyên nhân bởi vì sau khi Liễu phu nhân rời giường đi xem Liễu chính quân, lại không thấy đứa con thứ hai vẫn luôn chăm sóc bên cạnh chính quân đâu. Nàng rất kỳ quái, vì sao hôm nay hắn lại dậy muộn như vậy, đứa con này vẫn luôn đúng giờ mà. Nàng hỏi chính quân nhi tử đã tới đây chưa, chính quân nói chưa, liền đến phòng nhi tử tìm. Trên giường trống không, ngay cả đệm chăn cũng không có gấp, chỉ có tiểu nhi tử đang ngủ say.
Liễu phu nhân lay tiểu nhi tử: “Ca ca con đâu, tối hôm qua có con có thấy nó hay không?”
Liễu tam thiếu gia mơ mơ màng màng đáp: “Có ạ, tối hôm qua trước khi đi ngủ còn thấy.” Rồi lại ngủ tiếp.
Trực giác của Liễu phu nhân cho biết có chuyện xảy ra, đứa con này sẽ không chạy loạn, chẳng lẽ buổi tối lúc đi ngủ bị người ta bắt đi? Nghĩ lại, lại thấy không đúng, bây giờ Liễu gia đến một văn tiền cũng không có, ai lại đi bắt nó làm gì. Huống hồ nếu tới bắt người thì cũng nên mang cả tiểu nhi tử đi luôn mới đúng.
Lúc này Liễu nhị tiểu thư vẻ mặt vui vẻ từ bên ngoài trở về, trong tay xách hai cân thịt. Vừa vào cửa đã hô to: “Nương, hôm nay nhà mình cải thiện thức ăn, có thịt ăn.”
Liễu tam thiếu gia lúc nãy còn đang ngủ nghe thấy chữ thịt liền tỉnh: “Tỷ tỷ, đệ muốn.” Từ khi bọn họ ra khỏi Liễu phủ gần như không ăn thức ăn mặn rồi.
Liễu phu nhân túm lấy thịt trong tay nhị tiểu thư giận dữ: “Đệ đệ con mất tích, mà con còn có tâm trạng ăn. Còn có đêm qua con lêu lổng ở đâu? Tiền ở đâu ra?”
Liễu nhị tiểu thư nghe Liễu phu nhân nói đệ đệ mất tích thì chột dạ, nhỏ giọng than: “Làm sao con biết đệ đệ mất tích. Tiền này đương nhiên là con kiếm.” Càng nói càng lo lắng.
Liễu phu nhân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà thật sự thiếu quản giáo đám nữ nhi. Từ khi Tuyết Viên chìm trong biển lửa, bà mới tỉnh táo lại, cảm thấy nhưng gì trước kia làm đều quá sai lầm. Hiện giờ cái gì cũng không có, nhưng bà lại không thấy khổ sở. Những vật ngoài thân kia có tính là cái gì, lúc còn sống, vui vẻ ở bên người thân mới là quan trọng nhất.
Chỉ là bọn nhỏ khiến bà vô cùng thất vọng, Đại nhi tử chết rồi, Đại nữ nhi cùng nàng chặt đứt quan hệ, Nhị nữ nhi suốt ngày lăn lộn sòng bạc cùng hoa lâu, Tam nữ nhi cả ngày ngây ngây ngốc ngốc mà sống, vết thương trên người cũng chưa khỏi hẳn, chân ngã xuống sườn núi để lại tật xấu. Tiểu nhi tử từ trước luôn được phu quân mình yêu thương hết mực lại sợ phụ thân hắn như rắn rết, cả ngày vẫn không ngừng đòi này đòi kia. Chỉ có Nhị nhi tử là ngoan ngoãn hiểu lòng người, bây giờ lại không biết đang ở đâu, điều này bảo làm sao bà chịu nổi.
Liễu chính quân thấy Thê chủ đau khổ, hỏi đã xảy ra chuyện gì?
“Nhị nhi tử không thấy đâu.”
“Cái gì?” Nói xong liền ngất. Mấy ngày nay Liễu chính quân cũng cẩn thận suy nghĩ lại mọi thứ, ông thấy mình không phải là một người phụ thân đúng nghĩa, ông không dạy dỗ bọn nhỏ cái gì, trừ cưng chiều ra cũng chỉ có cưng chiều mà thôi. Ông nhiễm bệnh lạ, toàn thân tanh hôi, ngay cả ông cũng chán ghét chính mình. Tất cả mọi người tránh ông còn không kịp, chỉ có Nhị nhi tử luôn ở bên cạnh chiếu cố ông.
Liễu phu nhân kinh hãi, vội kêu Nhị tiểu thư đi mời đại phu, Nhị tiểu thư không tình nguyện lau bàn tay bóng nhẫy cảnh cáo Tam đệ: “Nếu đệ dám ăn hết thịt, ta trở về đệ nhất định phải chết.”
“Được rồi, tỷ mau đi đi.”
Đại phu tới kiểm tra một chút nói không có việc gì. Liễu chính quân chỉ bị kinh hách quá độ mà ngất đi thôi, nhưng rốt cuộc hắn mắc bệnh gì thì vẫn không tra ra được.
Liễu phu nhân phái Liễu nhị tiểu thư ra ngoài tìm đệ dệ, Liễu nhị tiểu thư rất bất mãn: “Tìm đệ ấy làm cái gì, cuối cùng không phải đều gả ra ngoài sao, nhà chúng ta bây giờ cũng không có tiền lo đồ cưới cho đệ ấy, có khi bây giờ đệ ấy sống vui vẻ ở đâu cũng không chừng.”
Liễu phu nhân cho nàng một bạt tai: “Mày cái đồ bất hiếu, nó chính là thân đệ đệ của mày đó, mau đi tìm nó cho ta.”
Liễu tiểu thư ôm mặt ra cửa, xoay người liền vào sòng bạc tính gỡ lại vốn.
Lần đầu tiên Liễu Nham chủ động bước vào mật thất trà lâu, Hiên Viên Cẩm có chút kinh ngạc: “Khách quý đến, Tiểu Nham rất ít khi chủ động đến đây nha.”
“Ta muốn mượn Ám Ngũ của ngươi.” Liễu Nham nhìn quanh một vòng: “Nàng ở đâu?”
Hiên Viên Cẩm giả vờ bất mãn: “Ám Ngũ sắp thành người của ngươi luôn rồi, nàng đi Lâm phủ dạy võ công. Từ đâu ngươi tìm được hai người kia, thực là nhân tài có thể đào tạo.” Còn cố ý nhấn mạnh hai chữ của ngươi.
“Khi nào nàng trở về?”
Lúc này Ám Ngũ đẩy cửa bước vào, Liễu Nham bắt lấy cổ tay nàng. Ám Ngũ nhịn không đánh bay tay nàng ra: “Ngươi làm gì vậy?”
“Không tồi, độc đã hết, khôi phục tốt lắm.” Sau đó nhét một viên thuốc vào miệng nàng, Ám Ngũ chưa kịp phản ứng đã bị ép nuốt xuống.
Hiên Viên Cẩm ở bên cạnh hô to: “Này, ngươi cho nàng ăn cái gì?” Ám Ngũ cũng nghi hoặc nhìn nàng.
“Là tị độc đan, ăn nó xong, trong vòng một năm, bất kể trúng độc gì đều không nguy hiểm tới tính mạng.” Đây chính là thứ Liễu Nham mới nghiên cứu ra.
“Vì sao ngươi lại đối tốt với nàng hơn ta nhiều vậy?” Hiên Viên Cẩm thực uỷ khuất, Liễu Nham luôn lạnh nhạt với nàng lại đối xử với ám vệ của nàng rất tốt, “Ta cũng muốn.”
“Thực xin lỗi, hết rồi.” Liễu Nham khoát tay: ” Mỗi ngày Ám Ngũ đều chạy đông chạy tây, vừa vất vả vừa nguy hiểm, đương nhiên phải đề phòng một chút.”
Ám Ngũ thực sự rất cảm kích, bởi vậy lần đầu tiên Liễu Nham nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt nghìn năm không đổi của nàng. “Thì ra Tiểu Ngũ Tử cũng có thể biểu lộ cảm xúc, đừng quá cảm động, ta có việc muốn ngươi làm, nếu ngươi giống lúc trước trúng độc bỏ mình thì ta tìm ai bây giờ.”
“Tiểu thư có gì phân phó?” Vừa nghe có nhiệm vụ, Ám Ngũ liền trở nên nghiêm túc.
“Bên Trương lão bản kia, chậm trễ đã lâu rồi, bây giờ cũng nên hành động thôi.”
“Vâng.” Nói xong Liễu Nham cùng Ám Ngũ đều biến mất trước cửa phòng. Chỉ còn lại Hiên Viên Cẩm một mình hô to: “Các ngươi vậy mà không lỡ nhìn ta, ta mới là lão đại đó.”
Liễu Nham vừa bước vào cửa Quân phủ, thì được báo Liễu Tam đã chờ nàng rất lâu rồi. Vẻ mặt Liễu Tam thể hiện rõ có chuyện lớn xảy ra: “Tiểu thư, Nhị thiếu gia đã mất tích.”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Liễu Nham, thật sự đã có chuyện. “Đã xảy ra chuyện gì, nói từ đầu tới cuối cho ta.” Liễu Tam tỉ mỉ kể lại tình hình sáng nay ở Liễu phủ cho Liễu Nham. Liễu Nham liền có tính toán riêng, xem thái độ của Liễu nhị tiểu thư, việc này chắc chắn là do nàng làm. Nàng nhất định đem đệ đệ bán đổi lấy ngân lượng, nhưng bán đi nơi nào đây?
“Ngươi đến các hoa lâu hỏi thăm một chút xem nơi nào có tiểu quan mới đến. Đây là một trăm lượng, là ngân lượng ta đã chuẩn bị, có tin tức gì ngươi báo cho ta biết.”
“Vâng” Liễu Tam ra cửa nhưng lại ngoài ý muốn gặp Đại thiếu gia đã “bỏ mình”, run run không dám động đậy: “Đại…đại…thiếu gia.” Chỉ Vân không thèm để ý đến nàng, lập tức đi về phía Liễu Nham.
Liễu Nham thấy Chỉ Vân xuất hiện có chút bất ngờ, đoán rằng hắn nghe được gì đó: “Vân Nhi, sao đệ lại đến đây, có phải chán quá không? Tỷ đưa đệ đi mua sắm nhé?”
“Tỷ tỷ, có phải Nhị đệ mất tích rồi hay không?” Chỉ Vân thực sốt ruột.
Liễu Nham biết trong lòng Chỉ Vân vẫn không thể buông tay người nhà. Nàng là một linh hồn dị thế, đối với Liễu gia, nàng không có tình cảm gì, nhưng Chỉ Vân lại khác. Đệ ấy ở Liễu gia sinh sống lâu như vậy, dù ít hay nhiều cũng có chút tình cảm. Bất kể bọn họ đối với đệ ấy như thế nào, bọn họ vẫn là người thân của đệ ấy, huống chi Nhị đệ lại có chút thân thuộc với đệ ấy như vậy.
“Ừm, nhưng đệ đừng lo, tỷ tỷ rất nhanh sẽ tìm được Nhị đệ.” Liễu Nham an ủi hắn.
Chỉ Vân do dự: “Tỷ tỷ, đệ muốn đi gặp bọn họ. Nương nhất định vì cái chết của đệ mà áy náy, đệ không muốn để bà tuổi già phải sống trong ân hận.”
Liễu Nham có chút chần chờ, nàng tuyệt đối không hy vọng Chỉ Vân có tiếp xúc gì với bọn họ, với bản tính thiện lương của đệ ấy, nhất định Chỉ Vân sẽ không khoanh tay nhìn họ không giúp, có thể sẽ rước lấy phiền toái rất lớn.
Chỉ Vân lôi kéo ống tay áo Liễu Nham, cầu xin “Tỷ tỷ…”
Liễu Nham không có cách nào cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, hận không thể sủng hắn tới trời. Nàng bất đắc dĩ: “Được rồi, đệ đi thay y phục đi, ta đưa đệ đi.”