Sáng sớm, Liễu Nham tỉnh lại, đưa tay lên trán Quân Lưu Niên thử nhiệt độ,
thấy cơn sốt đã lui. Nhìn Quân Lưu Niên vẫn đang ngủ say, nàng nhẹ nhàng rời khỏi giường đi đến phòng bếp, định làm bữa sáng cho hắn.
Khi Quân Lưu Niên tỉnh lại, trong phòng đã không còn bóng dáng của Liễu
Nham. Lan Y thấy vậy khẽ nói: “Thiếu gia, người muốn rời giường rửa mặt
sao, có muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Không thấy Liễu Nham đâu,
Quân Lưu Niên hoàn toàn không buồn ngủ. Ngày hôm qua hắn chỉ nhớ rõ khi
hắn đợi Liễu Nham tắm thì đầu có chút choáng váng, chuyện sau đó hoàn
toàn không có chút ấn tượng nào, chẳng lẽ lúc ý hắn ngất đi? Trong lòng
hắn oán trách mình thật sự quá vô dụng, có phải nàng đã mất hứng không,
cho nên mới rời khỏi đây. Quân Lưu Niên không khỏi ảm đạm, để mặc Lan Y
rửa mặt cho hắn.
Lan Y nhìn thấy sắc mặt thiếu gia khó coi, không khỏi âm thầm suy nghĩ, chẳng lẽ tối hôm qua hai người chung đụng cũng
không tốt.
Lúc này, Liễu Nham đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Nàng dự định làm một ít bánh mì nướng và bánh quy, đồ làm bếp nơi này
thật sự là khó dùng nhưng mà muốn làm ra hương vị chính thống chắc có lẽ cũng không chênh lệch quá nhiều. Nấu nướng vì người mình yêu, vẫn là
tâm nguyện của nàng. Chỉ tiếc, trong thế giới kia nàng chưa tìm được
người thương, hôm nay rốt cục nàng cũng đạt được ước muốn.
Lan
Trúc vẫn luôn ở bên cạnh làm trợ thủ cho Liễu Nham, hắn thấy vẻ mặt tiểu thư mỉm cười hạnh phúc, giễu cượt nói: “Tối hôm qua tiểu thư trôi qua
có vui vẻ không?” Nét mặt mập mờ tựa như muốn nói ta biết ngay mà.
Liễu Nham cầm chày cán bột giả bộ như muốn gõ đầu của hắn, Lan Trúc sợ liên
tục lui về phía sau, không cẩn thận đạp phải giỏ rau quả ngã nhào trên
mặt đất, nước mắt lập tức chảy ra. Liễu Nham cho là hắn đau chân, vội
vàng đi tới đỡ hắn dậy, thấy hắn không có việc gì cũng yên tâm.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa.” Lan Trúc thấy không lừa được nàng ngược lại còn
bị nàng phát hiện, liền giận dữ đứng dậy, lấy tay lau nước mắt trên mặt, hừ một tiếng, không ngờ hành động trẻ con của hắn lại khiến cho Liễu
Nham cười lớn tiếng.
“Tiểu thư, người cười cái gì, chẳng nhẽ nhìn thấy Lan Trúc ngã người vui vẻ thế sao?” Lan Trúc bất chấp thân phận
của nàng, hắn chỉ cảm thấy giận dữ muốn phát nổ.
“Không? ? ? ha ha? ? ?” Liễu Nham cười đến gãy lưng rồi: “Ngươi đi? ? ? ha ha? ? ? Đến gương nhìn một chút đi.”
Lan Trúc đi nhanh đến lu nước bên cạnh phòng bếp, nhìn một cái. Thấy trải
rộng trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của mình là dấu tay màu đen, đây
là mình sao? Hắn nhìn tay của mình, vừa rồi lúc hắn ngồi nhóm lửa cho
nên trên mặt mới dính đầy dấu tay, không ngờ còn bôi hết cả than đen lên mặt. Vì vậy vội vàng xoay người chạy ra ngoài rửa mặt.
Quân Lưu
Niên vẫn ngồi yên ở trước gương, hắn cảm thấy toàn thân sắp đông thành
băng. Liễu Nham bưng bữa sáng đẩy cửa vào, hắn cũng không phát hiện ra.
“Tiểu Niên, nhanh như vậy mà chàng đã thu thập xong rồi à? Mau tới đây dùng cơm đi!”
Quân Lưu Niên nghe được giọng của nàng lập tức sống lại, âm thanh của hắn hơi có chút run rẩy.”Nàng? ? ? Không đi sao?”
“Đi? Đi đi nơi nào?” Liễu Nham nhìn chằm chằm hắn: “Tiểu Niên quên ngày hôm
qua vi thê đã nói gì rồi hả? Chàng muốn đuổi ta đi sao?”
“Không? ? ?” Quân Lưu Niên nhìn nàng bưng đồ ăn, lập tức chuyển chủ đề: “Chúng ta ăn điểm tâm đi.”
Hắn nhìn những món ăn hình thù kỳ quái, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?” Còn
có mùi hương bay lên, hắn đã thấy qua các loại điểm tâm của cung đình,
Nhưng điểm tâm trong khay lại chưa bao giờ nhìn thấy.
“Những món
này đều là ta học được ở trong sách, cái này gọi bánh mì nướng, ở phía
trên bôi mật ong. Những món trên mặt có hoa văn gọi là bánh quy, vừa xốp vừa thơm, mau nếm thử.” Liễu Nham đúng điển hình của Vương bà* bán
hàng.
* Vương bà, thật ra là một nam nhân. Hắn họ Vương, tên gọi Vương Pha, bởi vì hắn nói chuyện thao
thao bất tuyệt và lề mề chậm chạp, mọi người mới đặt cho hắn cái ngoại
hiệu —— Vương bà
Quân Lưu Niên cầm lấy một miếng nếm thử,
vị thật sự rất ngon. Nhưng trong lòng lại có một chút đắng chát, những
thứ này không phải nên do phu quân làm cho thê tử sao? Nhưng hắn lại cái gì cũng không biết làm.”Nàng có cảm thấy ta không xứng đáng làm phu
quân của nàng hay không?” Hắn rất bất an.
Liễu Nham chớp mắt nhìn Quân Lưu Niên, lập tức hiểu tâm tư của hắn.” Tiểu Niên của ta là đặc
biệt nhất, Tiểu Niên kiên cường độc lập mới thật sự hấp dẫn ta. Không có luật pháp quy định nhất định phải là phu quân chiếu cố Thê chủ, ta cam
nguyện vì Tiểu Niên rửa tay làm cơm.”
Đã không chỉ là cảm động,
Quân Lưu Niên nghẹn ngào nói: “Ta có tốt như vậy sao, đáng giá không?”
Hắn không phải không biết rõ phố phường đồn đại về hắn như thế nào, hắn
cũng biết những nữ tử ở bên ngoài tỏ vẻ ân cần với hắn là coi trọng là
tiền tài và địa vị của Quân phủ, kỳ thật hắn ở trong lòng các nàng, sợ
rằng ai cũng có thể làm phu quân.
“Chỉ cần là Tiểu Niên, thì cái
gì cũng đáng giá.” Liễu Nham mỉm cười lau khô nước mắt hắn: “Được rồi,
mau ăn cơm đi. Để cho người bên ngoài trông thấy, còn tưởng rằng ta khi
dễ chàng.”
” Uh.” Hôm nay bữa sáng ăn ở trong miệng so với bào
như vi cá còn ngon hơn, đây chính là điều mà trong sách nói cùng người
yêu ở chung một chỗ, cơm canh đạm bạc cũng thành sơn hào hải vị đi!
Ăn xong điểm tâm, Lan Trúc tới đây nói Chỉ Vân đã tỉnh, Liễu Nham vội vàng chạy tới đó. Chỉ Vân đang dựa nửa lên trên gối, trông thấy Liễu Nham
nước mắt liền trào ra: “Tỷ tỷ!!!” . Liễu Nham bước nhanh tới, ôm lấy
hắn, nhẹ vỗ về lưng hắn.”Tốt rồi, đừng khóc. Đều là lỗi của tỷ tỷ, tỷ tỷ nên sớm đón đệ ra ngoài. Tỷ tỷ cam đoan về sau nhất định khiến cho cuộc sống của Chỉ Vân so với Vương tử còn hạnh phúc hơn.”
Chỉ Vân ôm
nàng thật chặt, Liễu Nham có thể cảm nhận được bất an trong lòng hắn, ôm lấy hắn: ” Về sau Tỷ tỷ sẽ không bao giờ rời khỏi đệ, tỷ tỷ cam đoan.”
Bỗng nhiên một cái phi tiêu đột nhiên phóng đến găm vào trên cửa, Liễu Nham
đi qua lấy xuống, trên tiêu có một tờ giấy, trên giấy viết mọi chuyện đã được làm tốt, xin chỉ thị tiếp theo. Ngắn gọn đủ nghĩa, thật đúng là
phong cách làm việc của Ám Ngũ. Liễu Nham một đường đi theo ám hiệu Ám
Ngũ lưu lại, ở một góc hẻo lánh của Quân phủ thấy được Ám Ngũ.
Đây là nàng lần thứ hai nhìn thấy Ám Ngũ, hơn nữa lại là ban ngày. Rốt cục
Liễu Nham cũng đã thấy được mặt của nàng, khuôn mặt anh tuấn khó phân
biệt là nam hay nữ. Liễu Nham trêu đùa: “Không nghĩ tới một ám vệ, lại
có tướng mạo tuấn tú như vậy.” Ở khoảng cách gần như thế này, nàng nhìn
chằm chằm Ám Ngũ thật lâu, phát ra tiếng than thở: “Thật sự rất lãng
phí!” Vừa nói vừa lắc đầu lấy làm đáng tiếc. Thật ra là Liễu Nham cố ý
trêu chọc Ám Ngũ, chứ thật ra là nàng không thích khuôn mặt không có một chút biểu lộ cảm xúc nào của Ám Ngũ.
Trong nháy mắt Ám Ngũ đưa
tay đẩy nàng ra rất xa: “Không nghĩ tới người mà Hoàng nữ thưởng thức,
miệng lưỡi lại trơn tru như vậy.”
Một cái đẩy, Ám Ngũ có sử dụng
nội lực, nhưng lại không làm Liễu Nham bị tổn thương một chút nào, nàng
không khỏi tán thưởng võ công của Ám Ngũ thâm sâu. Theo như lời Ám Ngũ
nói, thì nàng ta cảm thấy câu nói đùa của nàng thật sự không thú vị.
Nàng lập tức đổi lại vẻ mặt nghiêm túc: “Chuyện ta giao phó ngươi đều đã làm xong?”
“Ta đã ở vùng lân cận lớn nhất Thương đô là Nghiệp
Thành mua một cửa tiệm, tiệm này vốn là kinh doanh buôn bán lá trà. Bởi
vì lão chưởng quỹ qua đời, nữ nhi của nàng đối với kinh doanh lá trà
hoàn toàn không có hứng thú mới bán. Đây là một cửa hiệu lâu đời, mọi
phương diện ta đều điều tra hết rồi, thấy không có vấn đề gì.”
Ở
Nghiệp Thành Thương đô mua một cửa hiệu lâu đời, Liễu Nham thật là cảm
thán, quả nhiên Hiên Viên Cẩm thật đúng là giàu nứt đố đổ vách nha.
“Chuyện ta bảo ngươi điều tra đã có kết quả chưa?”
“Ta đã điều
tra, hàng hóa của Liễu gia là bị cướp bóc, cho nên mới không cách nào
thực được hiện khế ước với Trương chưởng quỹ. Mà lâm tặc cướp hàng hóa
của Liễu gia đã thừa nhận là Trương chưởng quỹ trả thù lao để các nàng
làm như vậy. Về phần nàng ta đòi lấy Đại thiếu gia cũng là một âm mưu từ trước, nghe gã sai vặt thiếp thân của Trương chưởng quỹ nói, nàng ta đã mơ ước Đại thiếu gia đã từ lâu rồi.”
Thì ra là thế, quả nhiên
Liễu Nham không có nghi oan cho Trương chưởng quỹ. Một khi đã như vậy,
thì cái giá nàng ta phải trả cũng rất lớn đi! Những người đã làm tổn
thương Chỉ Vân, nàng một người cũng sẽ không bỏ qua.
Đối với năng lực làm việc của Ám Ngũ, nàng thật sự rất hài lòng.”Ngươi ở cửa Quân
phủ chờ ta một lát, ta vào thông báo một chút, sau đó sẽ đi cùng ngươi
đến xem cửa hàng.”
Liễu Nham quay người trở về phòng, dặn dò Lan
Trúc nhất định phải chiếu cố thật tốt Chỉ Vân. Chỉ Vân đối với việc nàng muốn rời khỏi nhà vài ngày, tỏ vẻ không muốn: “Tỷ tỷ, không phải tỷ nói sẽ không rời khỏi đệ hay sao?”
“Tỷ tỷ có một số việc muốn làm,
là vì Chỉ Vân. Chỉ Vân phải chịu đựng đau khổ không đáng có, tỷ tỷ nhất
định phải đòi lại công đạo cho đệ.”
“Vậy việc đó có nguy hiểm hay không? Tỷ tỷ, đệ đã khỏe rồi, chuyện quá khứ cũng đã trôi qua.” Chỉ Vân rất là lo lắng.
“Sẽ không có nguy hiểm, đệ hãy tin tưởng tỷ tỷ. Dưỡng bệnh cho tốt, Lan
Trúc sẽ chăm sóc đệ, tỷ sẽ mau chóng trở lại.” Liễu Nham trấn an xoa đầu hắn.
Dỗ dành Chỉ Vân rất dễ dàng, nhưng Quân Lưu Niên lại không
dễ dàng như vậy. Đối với việc nàng rời khỏi nhà nhiều ngày Quân Lưu Niên hỏi dồn không tha, cho nên nàng đành phải kể hết mọi chuyện cho hắn.
“Vậy thì Tiểu Niên còn nhớ Trương chưởng quỹ không? Ta chỉ định làm cho việc buôn bán của nàng ta sụp đổ mà thôi, không có chuyện gì lớn.”
“Quán trà Bạch Diệp là của Trương chưởng quỹ? Ta không đồng ý. Trương chưởng
quỹ là người thật không đơn giản, thế lực sau lưng nàng ta rất thần bí,
những người đắc tội nàng ta kết cục đều rất thảm. Lúc trước nàng ta cố ý mạo phạm ta, ta đã ra lệnh cho Quân Vũ dạy dỗ nàng ta, bởi vì nàng ta e ngại Quân phủ có quan hệ với Hoàng gia nên mới nén giận. Nếu không nàng ta cũng sẽ không bỏ qua cho ta!”
Nữ nhân kia lại dám khinh bạc
Tiểu Niên, hừ, vậy thì món nợ này chúng ta sẽ cho nàng ta thêm một
món.”Chàng không nhớ rõ lúc ta ở trong rừng mai, nháy mắt đã quật ngã
hai người rồi sao? Thủa còn nhỏ ta có theo sư phụ tập võ, rất lợi hại.”
Mình đã nói sẽ không lừa chàng, nhưng đây là lời nói dối có thiện ý mà.
Quân Lưu Niên thấy thần sắc nàng kiên định, biết mình không cách nào khuyên
can nàng, hắn cũng tin tưởng Liễu Nham có thể tự bảo vệ mình. Nữ tử này
hình như thời thời khắc khắc đều mang lại kinh hỉ cho hắn!”Vậy nàng đi
đi! Nhớ kỹ, quan trọng nhất là phải bảo vệ chính mình.” Âm thanh của hắn nhỏ dần: “Coi như vì ta đi.”
Sau khi nói lời tạm biệt với mọi người, Liễu Nham và Ám Ngũ liền đi tới Nghiệp Thành.