Chỉ Say Mê Quân

Chương 14: Cử chỉ ấm lòng



Buổi tối Liễu Nham đáp ứng lời mời ăn tối chung với Quân Lưu Niên , phát
hiện sắc mặt của hắn thật sự không được tốt, nàng cau mày nói.”Công tử,
ngươi thấy không thoải mái sao?”

“Không có việc gì.” Nhịn đau đã trở thành thói quen của hắn.

“Nếu như ngươi cảm thấy có chỗ nào khó chịu ngươi nhất định phải nói cho ta
biết, bệnh nhẹ không trị sẽ thành bệnh nặng đấy.” Liễu Nham thật cao
hứng rốt cục bây giờ nàng có thể cùng hắn chung sống hoà bình rồi.

“Ngươi vẫn luôn ở chỗ của Thái bà bà tự mình nấu cơm ăn?”

“Ồ.” Xem ra mọi cử động của ta ở Quân gia không thoát khỏi con mắt Quận chúa và thiếu gia.

“Quân phủ không thể ủy khuất ngươi như vậy được, chẳng nhẽ ngay cả ăn cơm
cũng không thể cho ngươi ăn không? Tuy rằng ngươi không phải là Thê chủ
của ta, Nhưng Quân phủ ta còn không đến mức phải đối đãi với ngươi như
thế này! Nếu truyền ra ngoài sợ rằng Quân Lưu Niên ta lại trở thành
người lòng dạ rắn rết ngược đãi Thê chủ.” Quân Lưu Niên không biết cơn
tức giận này của mình là từ đâu tới đây.

Liễu Nham có chút khó
hiểu, vì sao hắn phải tức giận? Là sợ chuyện này truyền đi làm hỏng mất
thanh danh của hắn ư? Nghiêm trọng đến thế sao? Nàng không biết chuyện
này có nghiêm trọng hay không, nhưng nàng biết rõ nếu như chọc giận Quân thiếu gia thì hậu quả sẽ nghiêm trọng như thế nào, liền vội vàng giải
thích “Công tử ngươi đã hiểu lầm, ta ở chỗ của Thái bà bà không phải là
bởi vì Quân phủ không ai nấu cơm cho ta ăn, mà là ta rất thích Thái bà
bà, người cũng đã lớn tuổi, cho nên cho ta làm cho người một chút ít đồ
ăn thích hợp mà thôi, huống hồ nấu cơm vốn là niềm vui của ta!”

“Nấu cơm là việc mà một đại cô nương yêu thích ư? Cái yêu thích này thật
không có tiền đồ đi! Hiện tại ngươi ở Quân phủ không phải lo ăn mặc,
Nhưng nửa năm sau ngươi rời khỏi nơi này thì ngươi sẽ sống thế nào?”
Không biết vì điều gì, mà trong lòng của hắn lại hi vọng nàng sẽ trở
thành một nữ tử đỉnh thiên lập địa.

Lúc này Liễu Nham càng cảm
thấy không rõ là rốt cuộc hắn đang tức cái gì rồi, có thể là sợ khi mình rời khỏi Quân phủ sẽ đòi hắn tiền trợ cấp chăng, hoặc là sợ mình không
có cách nào sinh tồn sẽ trở về quấy rối hắn.”Công tử yên tâm, nếu ta rời khỏi Quân phủ ta sẽ không đòi bất kỳ thứ gì, hơn nữa về sau cũng sẽ
tuyệt đối không có bất kỳ liên quan gì đến Quân phủ.”

Nàng sẽ
không cần bất cứ thứ gì của Quân phủ, cũng sẽ không có bất kỳ liên quan
gì đến Quân phủ, đây đáng nhẽ vốn phải là hy vọng của hắn. Nhưng khi
nghe nàng nói ra câu này thì hắn lại cảm thấy trong lòng nguội lạnh,
đầu càng đau hơn.”Như vậy là tốt nhất, ngươi cứ từ từ ăn.” Quân Lưu Niên phẩy tay áo bỏ đi.

Liễu Nham có chút bất đắc dĩ khẽ lắc đầu, xem ra bọn họ muốn chung sống một cách hòa thuận cần phải có chút ít thời
gian nữa, hai người cùng nhau ăn mà không thể ăn hết bữa cơm, rốt cuộc
thì hắn tìm mình tới đây làm cái gì cơ chứ.

Đêm khuya, Liễu Nham
bị một trận gió thổi vào làm tỉnh giấc, thì ra trước khi đi ngủ nàng đã
quên không đóng cửa sổ. Liễu Nham đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, ngoài
phòng ánh trăng sáng tỏ, khắp trời đầy sao, gió thổi lay động mặt hồ làm nước hồ gợn sóng lăn tăn. Sinh hoạt ở trong Đô Thành rất lâu vậy mà
nàng chưa nhìn thấy ánh trăng đẹp như vậy, điều này làm cho nàng bỗng
nhiên nổi lên hứng thú, nàng mặc y phục tử tế, khoác lên người chiếc áo
choàng, đi ra ngoài thưởng thức cảnh đêm.

Nàng chậm rãi đi ở
trong sân, phát hiện cửa sổ thư phòng còn có ánh sáng, đã trễ thế như
này mà đèn vẫn còn sáng, chả nhẽ là quên không tắt đèn hay sao? Liễu
Nham đi đến gần, thấy Quân Lưu Niên vẫn ở nơi này xem sổ sách, âm thanh
bàn tính lách cách vang lên. Đã trễ thế như vậy mà hắn còn chưa đi ngủ,
thân thể làm sao mà chịu được, thời điểm tối hôm nay hắn còn không được
thoải mái, sao hắn lại không thương tiếc bản thân mình, gia sản Quân phủ lớn như vậy là do hắn hi sinh sức khỏe của bản thân mình để duy trì đi!

Nàng gõ cửa, Quân Lưu Niên chuyên tâm với công việc của mình, không có nghe
thấy, Liễu Nham liền tự tiện đi vào.”Công tử, đã trễ thế lắm rồi sao còn chưa ngủ?”

Quân Lưu Niên tưởng rằng Lan Y đến giục hắn đi ngủ,
hắn đã dặn dò mọi người là không nên quấy rầy hắn. Nhưng lại cảm thấy
không đúng, ngẩng đầu nhìn lên, lại là Liễu Nham.”Sao ngươi lại không đi ngủ mà đi tới nơi này?”

“Ta đi tiểu đêm phát hiện đèn thư phòng vẫn sáng, tưởng rằng ngươi quên tắt đèn, nên đến xem thử, thì ra là Công tử đang bận.”

“Ngươi đã xem xong rồi, thì quay trở về phòng đi ngủ đi!”

“Đêm đã khuya, Công tử cũng nên đi ngủ. Lúc ăn cơm tối ta thấy dáng vẻ của
ngươi giống như không thoải mái, ngươi phải cố gắng nghỉ ngơi cho khỏe,
làm việc và nghỉ ngơi không có quy luật cũng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ
hàng ngày.”

Khi nghĩ đến bữa cơm tối và lời nói rất đúng của Liễu Nham, trong lòng Quân Lưu Niên cố nén lại cơn bực bội, “Liễu tiểu thư
quản quá nhiều chuyện đấy? Thân thể của ta thì ta sẽ chú ý, không cần
ngươi quan tâm.”

“ Lúc ăn cơm tối chắc là ngươi đau đầu, ta bắt
mạch cho ngươi được không?” Liễu Nham không để ý đến giọng nói không
thân thiện của hắn.

“Ta không có gì đáng ngại, không cần ngươi
quan tâm. Y thuật của Liễu tiểu thư là kế thừa của người nào? Quân phủ
ta còn thiếu đại phu hay sao?” Thật là tức cười.

Liễu Nham thật
bất đắc dĩ, xem ra tối nay không thể tiến hành nói chuyện một cách hòa
bình rồi, cần áp dụng chút thủ đoạn cưỡng chế thôi. Nàng đến gần Quân
Lưu Niên, điểm nhẹ một cái lên trên huyệt đạo của hắn, Quân Lưu Niên lập tức xụi lơ ở trên mặt ghế.

“Ngươi vừa làm gì với ta?” Hắn cảm
giác tất cả sức lực trên người mình đều đã bị rút sạch, làm cho hắn
không có một chút sức lực nào.

“Không có gì, ta chỉ là muốn ngươi hợp tác một chút xíu thôi.” Liễu Nham cởi áo choàng trên người xuống,
và tiếp cận Quân Lưu Niên càng lúc càng gần.

“Ngươi? ? ? Ngươi? ? ?” Quân Lưu Niên phát hiện ra thậm chí ngay cả nói mình cũng không nói
ra được. Liễu Nham cảm thấy rất buồn cười, mình giống như tên sắc lang
vậy sao? Cái thế giới này thật sự là rất trái ngược, việc này nếu ở
trước kia rõ ràng đây phải là phản ứng của nàng.

Nàng lấy áo
choàng khoác lên trên người của Quân Lưu Niên, tỉ mỉ đem dây lưng buộc
chặt, bế ngang hắn lên rồi ra khỏi thư phòng. Quân Lưu Niên nhìn thấy
nàng phủ thêm áo choàng cho hắn, ôn nhu buộc chặt dây lưng, sau đó ôm
lấy hắn, một loạt chuỗi động tác này làm cho hắn sợ ngây người, cứng
ngắc nằm ở bên trong khuỷu tay của nàng.

Liễu Nham cảm giác được
thân hình hắn cứng ngắc, nàng nhẹ nhàng an ủi “Bây giờ ta đưa ngươi trở
về phòng ngủ, chuyện làm ăn nếu bận bịu không xong thì còn đấy, nhưng
thân thể của ngươi thì chỉ có một, Quân phủ cần ngươi, Quận chúa chỉ có
một đứa con trai là ngươi, chả nhẽ ngươi nhẫn tâm để cho bọn họ lo lắng
cho ngươi hay sao?”

Nghe xong lời nàng… Quân Lưu Niên cảm giác có một dòng nước ấm chạy dọc toàn thân, cũng không kháng cự nữa, dần dần
thả lỏng thân thể. Liễu Nham đặt hắn lên giường, giúp hắn cởi bỏ ngoại
bào và vớ giày, đắp chăn.

“Ta điểm huyệt đạo của ngươi, chỉ muốn
ngươi thả lỏng toàn thân, trợ giúp rất tốt cho giấc ngủ, chờ ngươi ngủ
thì giải khai huyệt đạo cho ngươi. Còn bây giờ thì ta sẽ bắt mạch cho
ngươi.” Liễu Nham kéo lấy một cái tay của hắn ra khỏi chăn, đặt ngón tay của mình lên trên mạch đập cổ tay của hắn. Mạch tượng có chút hỗn loạn, thân thể rất suy yếu, còn có căn bệnh thương hàn chưa lành.

Quân Lưu Niên vẫn yên lặng nhìn nàng, từ khi tay của nàng chạm vào tay hắn,
lông mày vẫn nhíu lại chưa từng giãn ra, hơn nữa từ nàng trên người tán
phát ra một luồng khí, làm cho hắn bị đóng băng lại. Liễu Nham tỉ mỉ bắt mạch, tìm kiếm phương pháp trị liệu, Quân Lưu Niên thì lại lo sợ bất an bởi vì phản ứng của Liễu Nham, giữa hai người từ đầu đến cuối còn bao
phủ một luồng không khí ám muội.

“Ngươi đã từng bị cảm phong hàn rất nghiêm trọng phải không?” Cuối cùng Liễu Nham cũng mở miệng hỏi.

” Ừ.” Hắn bắt đầu có chút tin tưởng y thuật của Liễu Nham, giống như một
đại phu nàng chỉ có thể phát hiện mạch tượng của hắn hỗn loạn, nhưng lại không biết đến từ đâu.

“Phong hàn để lại mầm bệnh, ngươi có các loại triệu chứng ví dụ như đau đầu, ngực buồn bực hay không?”

“Thỉnh thoảng sẽ đau đầu, bất quá đã thành thói quen, ngự y trong nội cung đều không có biện pháp trị tận gốc. Không sao, dù gì cũng không có ảnh
hưởng gì, chỉ là chịu khó nhịn đau đầu một chút là sẽ hết, không có gì
đáng lo.” Dáng vẻ của Quân Lưu Niên khi nói ra câu này rất dửng dưng.

“Thỉnh thoảng ư, chỉ sợ là không phải đi! Đầu của ngươi cách hai ba ngày đau
nhức sẽ phát tác một lần, cũng không phải là nhịn một chút đơn giản như
vậy đâu! Chẳng lẽ ngươi vẫn luôn cố gắng chịu đựng hay sao?”

Vậy
mà nàng cũng có thể biết được, xác thực mỗi lần đau đầu phát tác đều làm cho hắn rất thống khổ, Nhưng ngay cả ngự y trong nội cung cũng không có cách nào chữa trị, nếu có nói cho người thân của hắn biết cũng là
chuyện vô ích, lại chỉ làm cho bọn họ tăng thêm lo lắng mà thôi. Cho
nên, hắn không có nói cho bất luận người nào, chỉ một mình chịu đựng.
Không nghĩ tới, nàng chỉ cần xem mạch cho hắn thì đã hiểu rất rõ ràng.

“Xem ra y thuật của ngươi thật sự là không tệ.” Từ trong thâm tâm của hắn
rất tán thưởng, “Chỉ có điều ngươi cũng không cần phải thử nghiệm, thần y ta thấy cũng nhiều, nhưng vẫn là như vậy thôi.”

“Đơn giản thì
nói ngược lại, ngươi cũng đã biết, nếu như chứng bệnh đau đầu này không
lập tức trị liệu, cơn đau này sẽ xảy ra thường xuyên hơn, đến lúc đó,
ngươi sẽ không chịu được. Hơn nữa, nếu ngươi tin tưởng ta, ta nhất định
có thể trị hết bệnh cho ngươi.”

Quân Lưu Niên nhìn thấy ánh mắt nàng rạng rỡ, hắn hệt như bị mê hoặc nhẹ nhàng gật đầu.

“Còn bây giờ, không nên suy nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật tốt đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.