Chỉ Quan Tâm Đến Em

Chương 8



Nếu có một ngày như vậy, em nói sẽ phải rời đi.

Anh sẽ lạc mất chính bản thân anh, đi vào biển người khôn cùng.

Không thể nói “không”? Không được sao? Thật sự không được? Kỳ thật, em chỉ đơn thuần hơn người khác một ít thôi. Này! Cô gái kia, không được cười lớn lối như vậy, được chưa? Được rồi, được rồi, là rồi, là rồi… Anh chỉ là, chỉ là, để ý em, chỉ để ý em một chút mà thôi…

Buổi sáng ngày chủ nhật, trời quang mây tạnh.

Hứa Thiên Ái một mình đi trên đường phố, cô vốn muốn hẹn đến nhà Dật làm bài tập. Nhưng vì hôm nay cô cần làm một chuyện, cho nên viện lý do nói với hắn trong người không được thoải mái, muốn ở nhà nghỉ ngơi. Đây là lần đầu tiên cô nói dối hắn, lòng bàn tay cô đến giờ vẫn còn đổ mồ hôi lạnh. Thượng đế, ngàn vạn đừng để hắn phát hiện cô gạt hắn, nếu không, nhất định cô sẽ chết rất khó coi!

Nhưng cô làm vậy cũng có nguyên nhân, chính là hai mươi vạn tự nhiên có được…

Có hai mươi vạn, nên sử dụng thế nào chính là vấn đề mấy ngày nay Hứa Thiên Ái suy nghĩ. Nếu cô và Dật yêu nhau, vậy có thể dùng số tiền đó mua quà cho Dật.

Quen nhau đến nay, đồ trên người cô cơ hồ đều là hắn mua cho, mà giá cả đều đắt vô cùng. Hình như hắn cực kì thích mua đồ cho cô, cho dù cô nhiều lần từ chối nhưng hắn đều vờ như không nghe – mặc những bộ đồ hàng hiệu này, cô có cảm giác như mình sẽ bị cướp bất cứ lúc nào. Huống chi, cô luôn nhận đồ của hắn, cảm giác như đang bị nuôi vậy. Nhưng lần nào hắn cũng nói một câu mà vĩnh viễn cũng không thay đổi: “Anh muốn đưa thì đưa, nếu em không cần, thì có thể ném đi.”

Ném? Ném mấy thứ hàng hiệu vô cùng đắt này? Cô làm sao mà xuống tay được chứ, giống như đang quăng tiền xuống nước vậy. Vì thế, hắn tiếp tục đưa, cô cũng đành tiếp tục nhận…

Bây giờ rốt cuộc cô cũng có tiền để mua lại cho hắn. Hứa Thiên Ái đi dạo một vòng sau, quyết định chọn thứ có thể giữ được lâu. Chọn trúng một tiệm trang sức được trang hoàng tinh xảo, cô nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

“Thưa cô, cô muốn mua đồ sao?” Vừa thấy khách tới cửa, nhân viên nhiệt tình chào hỏi cô.

Hứa Thiên Ái gật gật đầu, “Tôi muốn xem một chút.”

“Đương nhiên có thể, là mua cho cô sao?” Nhân viên cửa hàng đưa Hứa Thiên Ái đến trước quầy thuỷ tinh trong suốt, ở một bên dò hỏi.

“Không, ” Hứa Thiên Ái lắc lắc đầu giải thích, “Là mua cho bạn.” Nghĩ tới Tư Hiên Dật, mặt cô không khỏi ửng hồng.

“A…, là mua cho bạn trai!” Nhân viên cửa hàng đột nhiên cười cười.

Tự tay lấy một vật trang sức có vẻ rất nam tính ra, “Cô xem, chiếc vòng trắng này rất hợp với đàn ông, bên trong có đính kim cương, thiết kế vô cùng tinh xảo.” Nhân viên cửa hàng chọn một món nói, “Mà chiếc vòng tay này là làm bằng mã não, lại thêm nữa…”

Hứa Thiên Ái nhìn những món trang sức trong tay nhân viên cửa hàng, khi không biết chọn cái nào thì một chiếc vòng hấp dẫn ánh mắt cô. Chiếc dây chuyền này đặc biệt tinh xảo, giá chữ thập đính đầy kim cương đặt sau lưng, vây quanh là một đôi cánh mài dũa từ thuỷ tinh mà thành, mãnh liệt đối kháng làm cho ánh mắt người ta bị hấp dẫn lập tức, sinh ra liên tưởng vô hạn – giống như là cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối, là giá chữ thập thánh khiết bị bóng tối nuốt đi, hay là bóng tối đang rửa tội với giá chữ thập…

“Có thể lấy cái này cho tôi xem không?” Hứa Thiên Ái chỉ vào dây chuyền nói. Nó cho cô một cảm giác giống như Dật, làm người ta suy nghĩ bất định, không thể đoán được.

“Thực xin lỗi, thưa cô, đây là hàng không bán.” Nhân viên cửa hàng áy náy nói.

“Hàng không bán?”

“Đúng.”

Hứa Thiên Ái nhìn chằm chằm dây chuyền trong tử thuỷ tinh, nó thật sự rất xứng với Dật.

“Nhưng tôi rất thích sợi dây chuyền này, có thể trao đổi một chút không?” Hứa Thiên Ái chưa từ bỏ ý định nói. Cô muốn đeo nó lên cổ Dật.

“Việc này…” Nhân viên cửa hàng khó xử do dự, cô rất muốn đáp ứng yêu cầu của cô ấy, nhưng sợi dây chuyền này ông chủ đã nói không được bán, “Tôi thật sự là không…”

Rắc! Cửa lại bị mở ra, dưới ánh mặt trời, một cô gái rất cao đi đến. “Này, anh em sinh đôi kia đâu? Mau gọi bọn họ ra đây!” Ngữ khí quen thuộc, hành động quen thuộc tự nhiên như ở nhà mình, làm Hứa Thiên Ái không nhìn cũng đoán được cô gái mới bướ vào là Lăng Hảo Hảo.

“Ông chủ không có ở đây.” Nhân viên cửa hàng cười khan trả lời. Ai, Mẫu Dạ Xoa này lại tới nữa, ông chủ đã thông báo với cô, dặn cô không được nói bọn họ đang ở đây, nếu không, cô chuẩn bị về nhà thì hơn.

“Không có?” Lăng Hảo Hảo tự động ngồi xuống ghế da, “Ngoại trừ nơi này, những nơi bọn họ có thể đi tôi đều tìm hết rồi. Mau gọi bọn họ ra, nếu không đừng trách tôi tức giận rồi phá chỗ này đi.”

Nhân viên cửa hàng sợ rụt đầu, cô gái trước mắt cực kỳ đáng sợ, nhưng vì giữ lại công việc, cô vẫn lại là quyết định không nói ra hành tung các ông chủ, “Hai cậu chủ thật sự không có ở đây.”

“Được lắm, vậy tự tôi đi vào tìm bọn họ.” Lăng Hảo Hảo đứng dậy, đi vào bên trong.

“Đừng…” Nhân viên cửa hàng đứng bên ngăn cản, vừa nói ra, Lăng Hảo Hảo đã dừng bước, “Tiểu Ái, tại sao em lại ở chỗ này?” Cũng đến tìm Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành Địa giống cô sao

“Em tới mua đồ.” Rốt cuộc cô ta cũng chú ý đến cô, Hứa Thiên Ái nhìn Lăng Hảo Hảo, chỉ tay vào sợi dây chuyền “Nhưng sợi dây chuyên kia là hàng không bán, có lẽ không mua được.”

“Sợi này hả?” Lăng Hảo Hảo tực tiếp lấy dây chuyền ra, nhìn trái nhìn phải, “Mua cho em sao? Hình như không hợp lắm.”

“Không phải, ” Hứa Thiên Ái lắc đầu, “Mua cho Dật.”

Cho Tư Hiên Dật, vậy cũng được

“Vậy lấy đi.” Lăng Hảo Hảo đưa dây chuyền cho Hứa Thiên Ái.

Lấy đi? Nhưng đây là đồ không bán nha, Hứa Thiên Ái đang muốn nói, lại có người chạy vọt ra từ bên trong.

“Không được!” Kinh Tung Thiên đoạt lại dây chuyền trong tay Lăng Hảo Hảo.

“Cậu ra rồi?” Lăng Hảo Hảo miệng cười nhưng trong lòng không cười, nhìn chằm chằm Kinh Tung Thiên.

Thảm, Kinh Tung Thiên thầm kêu khổ trong lòng, lúc nãy khi thấy dây chuyền của mình sắp rơi vào tay người khác, nhất thời mới quên nguy hiểm trước mắt mà vọt ra… So với việc mất dây chuyền, Mẫu Dạ xoa trước mắt còn đáng sợ hơn.

“Còn tên kia, muốn tự đi ra hay để chị đây động thủ?” Lăng Hảo Hảo hoạt động cổ tay, liếc vào bên trong.

“Tôi tự động đi ra” Kinh Hoành Địa đi ra từ bên trong, căm tức nhìn Kinh Tung Thiên, tên anh trai đáng giận, vì một sợi dây chuyền mà bán đứng hắn.

“Hai người đều đông đủ rồi!” Lăng Hảo Hảo chống nạnh trừng mắt nhìn anh em nhà họ Kinhđứng trước mặt cô, “Nói, là ai làm máy tính ở xã tin tức treo máy?” Đám người trong xã tin tức, mọi người lười muốn chết, chỉ có cô và hai người bọn họ có thời gian rỗi đi động máy vi tính kia, bọn họ muốn dùng thì cứ dùng, thế mà còn rước mấy cái virus về, hại mấy bài báo cô “dốc hết tâm huyết” viết ra đều bị tiêu diệt sạch sẽ, không còn lại chút nào.

“Nói, rốt cuộc là ai làm?” Cô muốn đánh người đó đến chết dở sống dở mới hả được cơn giận này.

“Là hắn!” Không hổ là anh em sinh đôi, cùng lúc chỉ vào đối phương nói.

“Tức là hai người đều làm?” Lăng Hảo Hảo kéo ống tay áo lên, nếu không ai thừa nhận, thì hai người cô đều đánh hết. Quăng hai quả đấm ra, hung hăng đánh vào bụng Kinh Tung Thiên và Kinh Hoành Địa.

Đau chết a! Hai người ôm bụng gập lưng lại, quen được Lăng Hảo Hảo là sai lầm nhất trong cuộc đời bọn họ, hai người bọn họ phong lưu phóng khoáng, gia thế lại tốt, từ trước đến nay xua phụ nữ như xua vịt, nhưng chỉ có Lăng Hảo Hảo là không thấy mị lực nam tính của bọn họ, coi bọn họ như bao cát miễn phí, rãnh rỗi lấy ra đánh bọn họ vài cái. Nhưng cô lại là người đã giành giải quán quân quyền anh trong nước, làm bọn họ muốn phản kháng cũng không được.

“Xã trưởng, cô ra tay cũng quá độc ác đấy.” Kinh Hoành Địa ngồi chồm hổm trên mặt đất, xoa bụng. Thật sự hắn cực kì vô tội, máy vi tính của Xã trưởng đâu phải do hắn làm hư, nhưng quả đấm của cô ta hắn đều phải nhận như anh trai. Thật không có đạo lý!

Kinh Tung Thiên nhịn đau cẩn thận kiểm tra dây chuyền trong tay, may quá, vẫn chưa bị hỏng. Vừa ngầm vui sướng xong, Lăng Hảo Hảo đã cướp lấy dây chuyền trong tay hắn, “Tôi thấy cậu nên bán sợi dây chuyền này đi” Chẳng những có thể trừng phạt hắn, còn có thể giúp Tiểu Ái mua quà tặng người yêu. Đúng là nhất cử lưỡng tiện!!!

“Tôi…” Kinh Tung Thiên giùng giằng đứng lên.

“Tôi thấy, cái này có lẽ là 30 vạn!” Lăng Hảo Hảo nhìn sợi dây chuyền, định giá nói.

Ba mươi Vạn? Sợi dây chuyền này ít nhất cũng hơn trăm vạn a!!!

“Nhưng em chỉ có 20 vạn” Hứa Thiên Ái lấy chi phiếu từ trong túi ra, một bên nhỏ giọng nói. Ba mươi Vạn, cô còn thiếu đến 10 vạn!!!

“Hai mươi vạn cũng được!” Lăng Hảo Hảo một tay lấy chi phiếu trong tay Hứa Thiên Ai nhét vào tay Kinh Tung Thiên, một tay đưa sợi dây chuyền cho cô.

Như vậy cũng được? Hứa Thiên Ái cầm dây chuyền, xấu hổ nhìn Kinh Tung Thiên, “Nhưng anh ta…” Hình như là không nỡ.

“Không sao đâu” Lăng Hảo Hảo lôi Hứa Thiên Ái ra khỏi cửa tiệm. Món thù máy vi tính cũng đã báo, bây giờ cũng nên trở về, “Em chỉ cần nhớ, khi đưa cái vòng này cho Tư Hiên Dật, nói tên chị ra là được rồi.” Đây mới là trọng điểm.

Kinh Tung Thiên trừng mắt nhìn chi phiếu trong tay, dây chuyền của hắn, một trăm vạn của hắn, sao bây giờ lại biến thành 20 vạn…

– %%%※%%% –

Hứa Thiên Ái một đường ngâm nga hát về phòng số 3 lầu hành chính, chuẩn bị đến văn phòng hội trưởng hội học sinh, định đưa dây chuyền hôm qua mua được cho Tư Hiên Dật, để hắn vui mừng đến chết một lần.

Mới đến dưới lầu, đang chuẩn bị đi vào, một bóng người đi ra từ bên trong, làm cho cô dừng bước, là một người trong anh em họ Kinh!!! Chỉ là không biết là Kinh Tung Thiên hay Kinh Hoành Địa mà thôi.

“Hi, Tiểu Ái xinh đẹp, thật vui khi nhìn thấy em.” Người đó lên tiếng chào hỏi với cô.

“Hi.” Cô sợ hãi trả lời, cô vẫn không thể phân biệt hắn là anh hay là em.

“Yên tâm, tôi là Kinh Hoành Địa!” Chỉa vào cái đầu nhuộm đầy màu sắc như khổng tước, người đó đến gần Hứa Thiên Ái, giống như hiểu được sự lo lắng của cô, tự động báo tính danh.

Không tồi, không phải là ông anh, nếu như là Kinh Tung Thiên, cô thật không biết nên ứng phó thế nào cho tốt. “Anh của anh tức giận lắm sao?” Cô hỏi. Dù sao, cô cũng coi như là gián tiếp cướp lấy dây chuyền của hắn – tuy cô đã thanh toán.

“Làm sao chứ, buôn bán có lời mừng còn không kịp a.” Kinh Hoành Địa cười hì hì trả lời, hai tay đặt lên vai của cô. Mới là lạ, kỳ thật anh trai hắn đang giận muốn chết, chỉ còn chưa lấy dao phanh thây ra thôi.

“Vậy anh ấy không giận tôi chứ?!” Tâm tư của Hứa Thiên Ái vẫn còn đặt ở chuyện Kinh Hoành Địa, không chú ý đến cử động của hắn.

“Đương nhiên, anh ấy làm sao mà giận một người đáng yêu như em được.” Đây là sự thật, người hắn tức điên lên chỉ có Lăng Hảo Hảo thôi,

“Thật tốt quá!” Cô vui vẻ cầm tay hắn cười, vậy cô có thể đưa cho Dật sợi dây chuyền này mà không cần lo lắng gì nữa rồi,

– %%%※%%% –

Cùng lúc đó, bên trong phòng làm việc hội trưởng hội học sinh, một bóng dáng cao lớn thon dài tựa vào cửa sổ, nhìn thấy một màn ngoài cửa sổ, ánh mắt càng lúc càng trở nên âm trầm… Cô phụ hắn?!

Hắn quyết không cho phép!

Hứa Thiên Ái đẩy cửa ban công ra, bên trong tối đen. Không có ai? Làm sao được? Rõ ràng Dật nói muốn cô chiều nay phải đến đây.

“Wow, sao anh lại đứng ở đó!” Hứa Thiên Ái đột nhiên thấy Tư Hiên Dật đứng ở cửa sổ, hoảng sợ vỗ ngực kêu lên, “Nếu ở trong sao không bật đèn?” Nói xong, cô chuẩn bị bật đèn.

Hắn bước nhanh đến phía cô, bắt lấy cánh tay định bật đèn của cô.

“Làm sao vậy?” Hứa Thiên Ái ngẩng đầu nhìn Tư Hiên Dật hỏi. Lưng hắn che đi làm cô không thể thấy rõ biểu tình lúc này của hắn.

Hắn không trả lời, chỉ dúi đầu vào vai cô, tay ôm lấy hông cô. Tại sao, khi hắn thấy cô cầm tay, cười đùa với tên con trai khác, tim hắn lại đau như vậy. Có một cảm giác ghen tị không nói nên lời cắn nuốt lí trí của hắn, bình tĩnh của hắn. Hắn muốn giữ chặt cô lại, chỉ một mình hắn mới được ngắm nhìn cô.

“Này, rốt cuộc anh làm sao vậy?” Hành động của hắn thật kỳ quái, gặp chuyện phiền lòng sao? Hứa Thiên Ái nghịch tóc dài Tư Hiên Dật xõa ra hỏi.

“Đồng ý với tanh, sau này không được cười, không được nắm tay tên conn trai nào khác nữa.” Tư Hiên Dật khàn khàn nói, hai tay ôm thắt lưng Hứa Thiên Ái nắm lại thật chặt. Hắn đã cố gắng giữ tĩnh táo, một khi gốc cây lý trí của hắn gãy mất, không biết hắn sẽ làm chuyện gì nữa, hắn không muốn tổn thương cô…

“Yêu cầu của anh – cực kỳ đặc biệt!” Hứa Thiên Ái cười, hắn nghĩ cô là quốc sắc thiên hương sao? Đây nên nói với mỹ nữ mới đúng. Một cô gái bình thường không có gì xinh đẹp như cô, cho dù muốn nắm tay con trai khác, người ta cũng không đồng ý. Trên cơ bản, người như hắn lại đi yêu cô đã làm cô thấy kỳ quái lắm rồi.

“Đồng ý với anh!” Đầu hắn chôn vào sâu hơn, thanh âm càng thêm khàn khàn, lý trí của hắn đã đến cực hạn rồi, hắn phải nghe được lời cam đoan của cô mới có thể bình ổn lại lửa giận trong lòng.

“Không a, anh nhìn lại mình xem, bộ dáng xinh đẹp như vậy, lỡ như ngày nào đó em bị anh đá, em lại đồng ý với anh không được cười với tên con trai khác, không nắm tay tên con trai khác, vậy chẳng phải sẽ không có ai chịu lấy em hay sao?” Cô không phát giác được tâm tình của hắn, tiếp tục trêu ghẹo nói.

“Chúng ta đừng nói cái này nữa, em có cái này tặng anh.” Cô lấy dây chuyền từ trong túi ra đưa cho hắn.

Tư Hiên Dật không nhận lấy dây chuyền, chỉ chậm rãi đứng lên, ôm Hứa Thiên Ái vào ngực thật chặt. Hắn biết tình cảm đang xé rách hắn, ham muốn chiếm hữu cô của hắn đã mãnh liệt đến không còn khống chế được nữa…

“Đừng ôm chặt như vậy!” Hứa Thiên Ái giùng giằng ngẩng đầu lên, một giọt nước rơi xuống mặt, làm cô nếm được hương vị mặn mặn. Cô khiếp sợ nhìn hắn, rốt cục cũng thấy hắn kỳ lạ.

“Sao, làm sao vậy? Anh – khóc?” Không giống như lần trước vì trêu cợt cô mà khóc, đây thật sự là nước mắt, là nước mắt từ trong nội tâm, bởi vì cô thấy biểu tình u buồn và tức giận trên mặt hắn.

“Đúng, anh khóc.” Hắn âm hiểm cười, lý trí cuối cùng cũng bị chặt đứt, “Thì sao chứ.” Hắn buông cô ra, đưa tay ra bóp lấy cổ cô. Hắn khóc? Ngay cả hắn cũng không nghĩ tới, nước mắt của hắn cứ như vậy mà rơi xuống mặt cô. Là quá quan tâm đi! Trong lúc vô tình, tầm quan trọng của cô đã sớm vượt ra khỏi tưởng tượng của hắn. Hắn không cho phép cô quan trọng như thế, người quan trọng nhất phải là chính bản thân hắn mới đúng.

Từ cổ truyền đến một cảm nhận sâu sắc, nhưng Hứa Thiên Ái vẫn hồn nhiên không hay, vẫn nhìn chằm chằm hai tròng mắt Tư Hiên Dật, so với vết đau trên cổ, cô càng để ý đến nước mắt của Tư Hiên Dật hơn, hắn khóc, là vì cái gì?

“Vì cái gì?” Cô vẫn còn thắc mắc biểu tình u buồn tức giận đến nỗi âm trầm trên mặt hắn, càng muốn biết nguyên nhân hắn rơi nước mắt.

Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô, hai tầm mắt giao nhau trên không trung rất lâu.

Rốt cục, Tư Hiên Dật quay mặt đi, dời tầm mắt sang dây chuyền trên tay Hứa Thiên Ái, tay nắm chặt cổ cô càng bóp chặt hơn.

“Đây là em tặng cho anh à?” Hắn hỏi, tự tay lấy đi dây chuyền của cô.

Cổ bị bóp thật căng lên, cô giật giật miệng, nhưng không cách nào ra tiếng, thậm chí ngay cả gật đầu cũng không được.

“Dây chuyền rất đẹp!” Hắn đánh giá dây chuyền trên tay, tà tà nói, nụ cười như thiên sứ hiện lên trên mặt hắn, “Nhưng thật đáng tiếc, anh không cần.” Nhẹ buông tay, dây chuyền rơi xuống mặt đất.

Cô nhìn dây chuyền rơi xuống đất, trong lòng dấy lên đau đớn, cổ càng bị bóp chặt, làm hô hấp của cô bắt đầu khó khăn, ngay khi cô tưởng rằng cô sắp bị hắn bóp chết, hắn mới buông lỏng đôi tay đang nắm lấy cổ cô.

Hứa Thiên Ái vỗ vỗ mặt, mãnh liệt hít lấy không khí tươi mới, cô còn sống!

“Tới cùng là có chuyện gì xảy ra?” Cô lớn tiếng hỏi với hắn, buổi trưa vẫn còn tốt, sao đến buổi chiều thì đã như thế này???

Tư Hiên Dật nhìn Hứa Thiên Ái, không lên tiếng, chỉ khom lưng ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, hai tay chống đỡ trên bàn, vây quanh cô, “Tại sao lại nắm tay hắn, cười với hắn?” Hắn nhìn thẳng cô lạnh lùng hỏi.

Nắm tay hắn, cười với hắn? Chẳng lẽ hắn nói… “Anh nhìn thấy?” Cô hỏi. Rất có khả năng, khi cô tới hắn đã đứng ở cửa sổ, có thể hắn đã thấy cô và Kinh Hoành Địa đứng dưới lầu…

“Anh nhìn thấy.” Thanh âm của hắn càng lạnh hơn.

Hứa Thiên Ái khẩn trương nhảy xuống bàn, chạy đến bên cạnh hắn. Hắn muốn làm gì?

Hắn hơi nâng lên chân trái…

“Đừng!” Cô kêu, nhào người xuống, cô biết hắn muốn làm gì!!!

Chân của hắn dẫm lên mu bàn tay cô… Hứa Thiên Ái nắm thật chặt dây chuyền, đối với cô mà nói, sợi dây chuyền này rất đặc biệt, nó cho cô cảm giác giống như hắn, nơi này có tâm ý của cô với hắn, cho dù thế nào cũng không thể… Chân hắn vẫn dẫm lên mu bàn tay cô, không có ý muốn dời đi, tay cô vẫn gắt gao nắm dây chuyền, không có ý nghĩ lui bước…

Rắc!

“A Dật! Cậu đang làm gì?!” Lăng Tử Nhai vừa vào văn phòng đã thấy Tư Hiên Dật đang dẫm chân lên mu bàn tay của Hứa Thiên Ái. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Đây không giống A Dật bình thường

Tiện tay mở đèn, Lăng Tử Nhai kéo Tư Hiên Dật ra, cũng giúp tay Hứa Thiên Ái được giải thoát.

“Xảy ra chuyện gì?” Lăng Tử Nhai lôi kéo tay Tư Hiên Dật hỏi. Là chuyện gì làm cho A Dật trở nên lạnh lùng hơn trước kia?

“Không có gì.” Tư Hiên Dật bỏ tay Lăng Tử Nhai ra, nhàn nhạt nói. Tử Nhai xông vào đúng là tốt quá, làm lý trí của hắn khôi phục được một chút. Cúi đầu nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Hứa Thiên Ái… Đây là hắn tạo ra!

Hắn đi như bay ra khỏi văn phòng hội học sinh, hắn không muốn nhìn thấy cô, không muốn nhìn thấy mu bàn tay sưng đỏ của cô, nó giống như đang khiển trách hắn vậy

Cô phụ hắn, làm trái lời hắn, cô không chịu làm nguôi cơn giận của hắn… Đúng, đây là cô tự tìm đến kết quả này.

Nhưng tại sao, tim hắn lại càng khó chịu…

– %%%※%%% –

Lăng Tử Nhai cầm ly cà phê vừa pha, đưa cho Hứa Thiên Ái vẫn chưa tỉnh hồn, “Uống một ly cà phê trước rồi bình tĩnh lại!”

Hứa Thiên Ái nhận lấy cái chén, uống một hớp cà phê, đến bây giờ, cô vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, Dật như vậy thật đáng sợ!!!

“Thế nào? Có khá hơn một chút không?” Lăng Tử Nhai kéo ghế ngồi đối diện Hứa Thiên Ái, quan tâm hỏi han.

“Tốt hơn nhiều.” Cô gật gật đầu, uống cà phê làm cô trấn định không ít.

“Cô và A Dật đã xảy ra chuyện gì?” Đây là vấn đề Lăng Tử Nhai quan tâm nhất, biểu hiện của A Dật quả là quá khác thường.

Cúi đầu, Hứa Thiên Ái suy tư trong chốc lát, cô nên nói như thế nào a, “Lúc nãy, tôi gặp được một người trong xã tin tức, hắn nói với tôi một tin tốt, tôi nhất thời cao hứng mới nắm tay hắn, không ngờ lại bị Dật nhìn thấy. ” Đúng vậy, bị hắn nhìn thấy, nhưng cô không hiểu được, vì một chuyện nhỏ này, sao hắn lại trở nên thất thường như vậy, cô cũng đâu có làm sai gì a!

“Người đó là nam?”

“Là nam, nhưng hắn có cần tức giận như vậy không? Chẳng qua tôi chỉ nắm tay đối phương một chút thôi!”

“Đối với A Dật mà nói, rất cần.” Lăng Tử Nhai mở miệng nói, “Có lẽ cô không biết, nhưng tôi thấy được, mức độ A Dật thích cô đã vượt xa trong tưởng tượng của cô, có lẽ đối với hắn mà nói, cô còn quan trọng hơn cả bản thân hắn.”

A? thật thế không? Hứa Thiên Ái cho Lăng Tử Nhai một ánh mắt không tin, cô quan trọng như vậy sao? Cô biết Dật yêu cô, nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức độ yêu mà thôi, trong lòng Dật, hắn mới là quan trọng nhất. Mà cô, chẳng qua là hợp với khẩu vị của hắn thôi, cho nên, hắn đối với cô đặc biệt hơn một chút.

“Có lẽ cô không tin, nhưng đây là sự thật, ” Lăng Tử Nhai giải thích, “Tôi quen biết với A Dật mười mấy năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy biểu tình lạnh lùng như vậy, với bất cứ chuyện gì, hắn cũng đều không để ý, không có chuyện gì khiến hắn bộc lộ cảm xúc chân thật, cũng chưa từng có người nào ở trong lòng hắn, cho dù là người có quan hệ máu mủ nhất cũng vậy. Nhưng từ sau khi cô xuất hiện, A Dật thay đổi, hắn nói chuyện với cô rất thật, đặt cô vào trong lòng, thậm chí đều đồng ý với tất cả yêu cầu của cô, điều này làm cho tôi giật mình, tôi chưa từng quen A Dật như vậy. Nếu nói với những người quen hắn, có thể là bọn họ còn nghĩ rằng tôi đang nói nhảm”

Hứa Thiên Ái đặt cái ly xuống, chăm chú nhìn dây chuyền trong tay. Đối với Dật mà nói, cô quan trọng như vậy sao?

“Yêu A Dật là chuyện rất đau khổ, vì nếu hắn không thích cô, cho dù cô có cố gắng đến cỡ nào, hắn cũng không bố thí tình cảm cho cô. Nhưng người bị A Dật yêu còn đau khổ hơn, ham muốn chiếm hữu của hắn quá mãnh liệt, tình cảm của hắn cũng quá đơn thuần, hắn không có tình cảm với thứ gì, cho nên mới đặt toàn bộ tình cảm cả đời mình vào cô…”

Là thế này phải không? Cho nên vì cô nắm tay mà hắn tức giận, phẫn nộ như vậy? Hứa Thiên Ái vẫn nhìn chằm chằm dây chuyền trong tay. Hắn không phải không có tình cảm, chỉ là đặt toàn bộ tình cảm lên người cô, cho nên biểu hiện mới kịch liệt như vậy…

Lăng Tử Nhai nhìn chăm chú Hứa Thiên Ái, “Tôi khuyên cô nên suy nghĩ rõ ràng, nếu cô thật lòng yêu A Dật, muốn cùng hắn một chỗ, vậy phải có quyết tâm thừa nhận ham muốn chiếm hữu của hắn, nếu không, cô nên tránh xa A Dật một chút.” Hắn không muốn A Dật bị thương tổn.

Rời khỏi Dật? Hứa Thiên Ái từ từ ngẩng đầu nhìn Lăng Tử Nhai. Cô không muốn rời khỏi Dật, cô thật sự yêu Dật!

“Tôi không muốn rời khỏi anh ấy!” Cô chậm rãi nói ra mấy chữ.

“Vậy cô có chắc có đủ dũng khí để đối mặt với tình cảm và ham muốn chiếm hữu của hắn không? Nếu sau này cô lại vô ý nắm tay tên con trai khác, hắn sẽ giống như hôm nay.” Lăng Tử Nhai trịnh trọng nói với Hứa Thiên Ái. Hắn hy vọng cô nghĩ rõ ràng, tình cảm này quá mạnh mẽ, nếu đã quyết định thì không còn đường lui.

“Cho dù vậy tôi cũng không muốn rời khỏi anh ấy. Tình cảm của Dật quá mãnh liệt, có lẽ cả đời tôi cũng không thể thích ứng, nhưng tôi sẽ cố gắng thăng bằng với anh ấy.” Cô kiên định nói. Cô không thể quên được nước mắt của thiên sứ mỹ lệ rơi xuống, cô biết hắn đang đau lòng…

“Nếu cô không thể thì sao?”

“Vậy thì cả hai chúng tôi đều sẽ phải chịu thương tổn!” Hứa Thiên Ái đứng dậy, nắm chặt dây chuyền trong tay, “Cho dù tôi muốn rời khỏi, anh ấy cũng sẽ không cho phép!” Cô không có đường lui, nếu thật không thể tìm thăng bằng, vậy để bọn họ cùng nhau xuống địa ngục đi. Cô không rõ lắm, sau này cô có hối hận về quyết định của ngày hôm nay hay không, cô chỉ rõ ràng, bây giờ cô muốn tiếp tục yêu hắn, ở bên cạnh hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.