Chi Nông Tâm

Chương 88: Kết thúc



Bất kể là hôn sự của Dương Dật An hay là Thạch Lâm đều là với tiểu thư Quan Gia, cho nên sính lễ không thể ít, Thạch Hữu Lương cho Tử Lan ba trăm lượng bạc cùng 200 mẫu đất, đây đã là nhiều nhất hắn có thể lấy ra.

Số tiền này ở quê hương bất kể là nàng dâu dạng gì đều có thể lấy được, nhưng Thạch Lâm cưới chính là tiểu thư nhà Tướng quân, làm sao có thể có đủ bản lĩnh, Tử Lan đem khế đất trả lại cho phụ thân, để cho hắn giúp đệ đệ tiếp tục lưu, không có đưa đất làm sính lễ. Những năm này nàng cùng Dương Khang An cũng lưu chút tiền bạc, nàng cùng Dương Khang An đã thương lượng xong rồi, trong nhà hai năm qua tiết kiệm được hơn ba ngàn lạng bạc, cộng thêm phụ thân cho ba trăm lượng, Dương Dật an cùng Thạch Lâm một người 1500 lượng sính lễ, đây đã là cực hạn trong nhà có thể lấy ra.

Khương Trần Thị hiểu rõ tình huống nhà cháu ngoại gái, cho nên đặc biệt viết thư cho Tử Lan, nói là tất cả đều giản lược. Hơn nữa cách hôn kỳ còn có mấy năm, đến lúc đó nếu Dương Dật an có thể khảo được công danh, cũng dễ làm hơn.

Đem xuất phẩm của ‘Tần ngự y’ dưỡng vinh hoàn, dưỡng sinh hoàn cùng Giải Độc Hoàn, còn có Kim Sang Dược thượng hạng, Tử Lan sau khi hai nhà quyết định xong thì đưa đi một đống lớn cho Trấn Viễn tướng quân Hàn Minh .

“Nguyên tưởng rằng mệnh Sơn nhi là Trần đại nhân cứu, nhưng bây giờ ta lại cảm thấy có chút nghi ngờ, Thạch gia chẳng qua là một nông hộ bình thường, lại đưa tới nhiều hoàn thuốc trân quý như vậy, hôn sự Tuyền Nhi bà quan tâm hơn một chút, đồ cưới không cần quá phong phú, đổi thành bạc áp đáy hòm cho đứa nhỏ mang theo đi!” Sau khi Hàn Minh thử dùng thuốc pha chế sẵn Tử Lan đưa tới, dặn dò phu nhân mình như vậy.

Lý thị vốn coi trọng chính là Thạch Lâm, đối với Tử Lan có thể lấy ra thành ý như vậy, trong lòng lại càng hài lòng, nghĩ đến mấy nữ nhân nông cạn ở hậu viện, Lý thị không khỏi có chút hài lòng, nữ nhân nào không chờ mong nhất sinh nhất thế nhất song nhân, Thạch gia có thể lấy ra được thuốc như vậy, thân thể nữ nhi sẽ không sao, cho nên chỉ cần có thể sinh được đứa bé, như vậy đời này mình cũng không cần bận tâm nữa.

“Thạch Lâm là con trai độc nhất Thạch gia, tỷ tỷ của hắn tuy là xuất giá nữ, nhưng đối với chuyện Thạch gia vẫn có thể làm chủ, con ngàn vạn lần đừng xem thường người nhà họ, người như vậy nhà cũng tốt, người Thạch gia đơn giản, nghèo khó thì nghèo khó! Nhưng đời này con có thể sống được thoải mái.” Lý thị vuốt đầu nữ nhi nói. Vừa vào cửa coi như là làm chủ nhà, hơn nữa chỉ nhìn một cách đơn thuần Trần La thị cùng (chỗ này bị thiếu, nhưng ta nghĩ chắc là Lý thị nghĩ đến cách đối xử của Trần La Thị và Khương Trần Thị đối với nhà Tử Lan thì chắc con bà cũng sống tốt).

Hàn Thanh tuyền nhu thuận gật đầu một cái, phụ thân mặc dù thương yêu mình, nhưng ông cũng thương đại tỷ và Tam muội, chỉ có mẹ sẽ toàn tâm thay mình suy tính. Ca ca cũng nói rồi, nghèo sẽ nghèo mãi sao? Mình không phải là còn có đồ cưới sao? Mặc dù chưa từng thấy qua Thạch Lâm, nhưng nàng đã gặp qua Trần đại nhân, là người anh tuấn đó a! Nghe nói Thạch Lâm cùng Trần đại nhân diện mạo nhưng là rất giống nhau. Mặc dù nàng không thông minh, nhưng là cũng không đần, nương cùng di nương, càng là nương sẽ vì chính mình suy nghĩ.

Lấy vợ là chuyện tốt, nhưng khi nhìn trong nhà vì thay mình lấy vợ, tan hết gia sản, bất kể là Thạch Lâm hay là Dương Dật An đều thấy ngượng ngùng, trong lòng Dương Dật An nữ nhân tốt nhất chính là tẩu tẩu mình, lúc trước vì hoàn cảnh kia mới gả cho ca ca, nhưng thủy chung không xa không rời, cho dù có tiền đồ tốt hơn, cũng thủy chung cùng với ca ca, nữ nhân như vậy mới là tốt nhất. Dĩ nhiên Khương di tuyết cũng rất tốt, nàng cũng không có ghét bỏ nhà mình, chỉ cần nàng có thể tôn kính ca tẩu, như vậy về sau mình chắc chắn giống như ca ca đối với tẩu tẩu, thủy chung như nhất, không xa không rời.

Thạch Lâm cảm giác mình cưới người thế nào cũng được, nhưng Mỗ Mỗ nói này là mối hôn sự tốt, tỷ tỷ cũng nói rất tốt, nhìn những hàng chữ trong thư tỷ tỷ biểu lộ ra hài lòng, làm cho Thạch Lâm cũng không khỏi đối với cọc hôn nhân này có hảo cảm, hắn vốn cũng không muốn cưới một thê tử có thân phận cao quý, nhớ ngày đó Tống thị là hôn sự chủ tử chỉ định, luôn áp chế phụ thân, năm đó tỷ tỷ có bao nhiêu khổ cực hắn cũng không muốn nhớ lại, cho nên hắn càng muốn cưới một thê tử dịu ngoan. Nhưng tỷ tỷ lại nói nàng thật cao hứng, thật cao hứng chính mình cưới tiểu thư nhà tướng quân. . . . . . Nắm chặt thư nhà trong tay, Thạch Lâm cũng như Dương Dật an ở trong lòng quyết định, đó chính là chỉ cần nàng là người tốt, mình cũng liền nguyện ý hảo hảo đợi nàng.

Ba năm thời gian thoáng một cái đã qua, bất kể là Dương Dật an hay là Thạch Lâm cũng đem hết toàn lực khổ học, Tử Lan cũng được Lâm Tĩnh Viễn bảo đảm, chỉ cần phát huy hết mức, hai đứa nhỏ khảo trúng là trong dự liệu.

Kim Bảng Đề Danh, Động Phòng Hoa Chúc là hai chuyện vui lớn của đời người, Tử Lan hi vọng hai đứa nhỏ đều có thể nắm chặt.

“Gấp cái gì? Bất kể như thế nào không phải cũng đã thi xong sao? Lại nói năm nay không được, không phải còn ba năm sau sẽ có cơ hội sao?” Dương Khang An cõng nữ nhi, ôm nhi tử nhìn nàng dâu ở trong phòng xoay vòng vòng, có chút không rõ.

Tử Lan liếc hắn một cái, người này chính là đầu óc thiếu sợi dây, bây giờ khoa cử thi còn khó khăn hơn so với thi tốt nghiệp trung học ở đời sau, khoa cử có thể thay đổi số mạng một người, chỉ cần có thể thông qua, như vậy ý nghĩa sẽ hoàn toàn bất đồng, nam nhân này thế nào một chút cũng không khẩn trương a?

“Đại Mao không được túm tóc cha con! Bình bình con là đại cô nương, phải tự mình đi đường.” Nhìn nam nhân mình mặt cười khúc khích bị con trai con gái giày xéo, Tử Lan tiến lên đem nữ nhi cưỡi trên cổ phụ thân kéo xuống, sau đó kéo tay của con trai, không để cho hắn nghịch loạn tóc cha hắn.

“Mẹ, ôm ôm, ôm Đại Mao.” Đại Mao bị Tử Lan kéo, ngược lại trực tiếp vọt tới trong ngực Tử Lan, nhạc a a nói.

Tử Lan ôm lấy nhi tử, điểm một cái trên mũi hắn, bất đắc dĩ nói: “Con nha!”

“Tiểu tử này hiện tại cũng không nhẹ, hay là ta ôm đi!” Dương Khang An không có buông tay, cười nói. Trong nhà mình, tóc loạn thì loạn! Cái này thì có cái gì, rốt cuộc là con trai của mình. Mình khi còn bé không phải cũng cưỡi trên đầu phụ thân kéo tóc ông sao. . . . . .

Đại Mao cũng không nguyện ý cho phụ thân ôm mình, đâu có như trong ngực mẫu thân thơm mềm thoải mái như vậy? Đang giằng co, nghe được có người kêu cửa, Tử Lan vội bảo người làm đi mở cửa, người tới chính là người của Trần phủ, trước hay giúp Trần La thị cùng Tử Lan truyền tin, chỉ thấy trên mặt hắn cười nịnh hót, cao giọng nói: “Mừng rỡ a! Biểu tiểu thư, biểu cô gia, trúng, hai vị thiếu gia đều trúng!”

Tử Lan dừng lại, kinh hỉ nhìn về phía Dương Khang An, Dương Khang An cũng là kích động không thôi, hắn nhận lấy phong thơ trong tay người nọ, Tử Lan một phen kéo qua, mở ra vừa nhìn, quả thật là báo tin mừng, trong thơ nói Thạch Lâm cùng Dương Dật An đều thi đậu, đều là nhị giáp, một người xếp thứ chín nhị giáp, một người xếp thứ 23 nhị giáp, này đều có thể kháo tiền danh a!

Tử Lan nhìn nhiều lần, mới đem tin giao cho Dương Khang An, một phen ôm lấy nhi tử, hôn một cái thật mạnh trên mặt hắn, nói: “Thúc thúc cùng cữu cữu con khảo trúng Tiến Sĩ, vui mừng không?”

“Vui mừng!” Đại Mao nhìn mẫu thân, nghẹo đầu, phụ họa nói.

Biết được đệ đệ làm Tiến Sĩ, trong lòng Dương Khang An vui sướng, đã có thể cùng Tử Lan tương xứng, cha mẹ mất sớm, đệ đệ trước đây thể cốt như vậy, có thể nào nghĩ đến có được tiền đồ như hôm nay?

“Tướng công, chàng đi đâu vậy?” Tử Lan vốn là thấy Dương Khang ở trong sân vui mừng vòng tới vòng lui, không có quá để ý, chính là vừa không chú ý, chỉ thấy hắn đã đổi một bộ quần áo mới, giơ lên cái bao đồ, như muốn ra cửa.

Dương Khang An cười khúc khích nhìn nàng dâu nói: “Trở về nói trước mộ phần cha mẹ, Dật An chúng ta hiện tại là Tiến Sĩ lão gia!”

“Vậy cũng không nên vội? Chàng không thấy trời đã tối sao. Ngày mai sáng sớm chàng trở về, thuận tiện báo tin vui cho cha ta!”

Bởi vì Tử Lan không có thói quen cùng thôn nhân chung đụng, cho nên mấy năm này bọn họ cơ hồ rất ít trở về, Dương Khang An cũng cưng chiều Tử Lan, biết nàng không muốn đi nơi có nhiều người. Tử Lan cũng biết mình như vậy là không tốt, trong tiềm thức của nàng không muốn cùng người không quen lui tới, nhưng thời đại này các cô nương đều như vậy, cũng không chỉ có mình đặc biệt, Tử Lan cũng vùi mình trong nhà giúp chồng dạy con, may mắn Dương Khang An không phải là người có dã tâm, võ lực của hắn bây giờ đã rất cao, cảm thấy ngày hiện tại thật thoải mái.

Hai đời nhiều kinh nghiệm hơn so với người khác, Tử Lan mới ngộ ra một cái đạo lý, coi như có được Bàn Tay Vàng, được trời xanh ưu ái, mình như cũ là một tiểu nữ nhân bình thường, nghịch thiên không gian đối với nàng bây giờ thật ra thì chỗ dùng cũng không phải rất lớn, có lúc Tử Lan cũng có chút cảm thấy lãng phí, nhưng khi nhìn tướng công cưng chiều, còn có nụ cười trên mặt các con, cảm giác này rất nhanh liền bị Tử Lan từ bỏ, cái gì quan trọng hơn so với cuộc sống thoải mái của bản thân?

Lúc Dương Khang An mang theo vợ con trở về thôn báo tin mừng, nghe nói cả thôn cũng sôi trào, một thôn có hai Tiến Sĩ lão gia, ánh mắt mọi người hướng tới bọn họ có chút kính sợ, Thạch Hữu Lương càng thêm mừng rỡ, nhi tử làm Tiến Sĩ lão gia, hiện tại lại sắp cưới tiểu thư nhà Tướng quân, này căn bản chính là chuyện hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới, Thạch Hữu Lương vốn sống đơn giản vì vui mừng định mời gánh hát ở trong thôn xóm hát ước chừng ba ngày, vì Tử Lan kháng nghị, nên ngưng hành vi của mình.

Hôn sự Dương Dật an cùng Thạch Lâm đều là Trần Văn Thanh hỗ trợ, sau khi lập gia đình, trước khi nhậm chức một tháng, hai đôi người mới trở lại bái kiến vợ chồng Tử Lan, nhìn bọn họ mạnh mẽ lôi kéo mình ngồi ở trên cao đường, đệ đệ, đệ muội dập đầu cho mình, Tử Lan cười. Cho tới giờ khắc này, cơn ác mộng kiếp trước liền toàn bộ cách xa nàng đi.

Khương Di tuyết vốn đã thích biểu tỷ Tử Lan, hiện tại làm chị em bạn dâu, tất nhiên rất vui mừng, vây quanh chị dâu líu ríu nói không ngừng, Hàn Thanh tuyền cũng là tiểu cô nương ngây thơ, tuy có chút cao ngạo, xị mặt xuống, nhưng khi nhìn Tử Lan cùng Khương Di Tuyết nói chuyện, cũng rất có hứng thú, liền bị Tử Lan kéo qua nói chuyện phiếm, rốt cuộc trải nghiệm ít hơn so với hai người, Hàn Thanh tuyền lập tức liền thích tỷ tỷ xinh đẹp này của tướng công.

Nghe trong phòng thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, Dương Khang An cùng Dương Dật an cũng không tự chủ nở nụ cười.

— —— —— —— ——HOÀN CHÍNH VĂN—- —— —— —— —— ———


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.