Bởi vì cháu gái đối với Dương Thạch thị Tử Lan khen ngợi không dứt, thêm với tôn tử Lâm Tân cùng Dương Dật an và Thạch Lâm đều là bạn tốt, Lâm Tĩnh Viễn cũng cho Tử Lan mặt mũi, chờ tất cả mọi người lui ra, Lâm Tĩnh Viễn nhìn thiếu phụ tuổi còn trẻ trước mặt này, nàng cùng cháu gái tuổi không sai biệt lắm, tuy nhiên mặt mày sáng rỡ cùng nhu hòa hơn so với cháu gái.
“Ngươi là cháu ngoại gái của Văn Thanh, gọi lão phu một tiếng tằng gia gia là được, nói đi! Có gì cần lão phu giúp đỡ hay sao?” Bởi vì đối với Tử Lan ấn tượng không tệ, cho nên Lâm Tĩnh Viễn cũng không có quanh co, trực tiếp hỏi .
Tử Lan cắn cắn môi, sắp xếp lại lời nói, liền nói: “Tử Lan lúc còn tấm bé từng theo phụ mẫu ở kinh thành là gia nô của hồi môn của Chương gia Tứ phu nhân, bởi vì tiên mẫu khó sanh mất sớm, phụ thân sau được chủ tử lại lần nữa chỉ một mối hôn sự. Sau Chương gia mưu nghịch, phụ thân hao tổn tâm cơ tự chuộc thân ra ngoài. . . . . .”
“Là Chương Hoa gia?” Lâm Tĩnh Viễn cau mày hỏi, nghĩ thầm chỉ là tự chuộc thân, như vậy còn có cái gì có thể nói đây?
Tử Lan gật đầu một cái, tiếp tục nói: “Bởi vì ông ngoại bà ngoại để lại chút gia sản, phụ thân mới có chút tiền tài đem cả nhà chuộc ra, nhưng là sau khi chuộc ra kế mẫu Tống thị, bà khóc cầu xin phụ thân giúp đỡ chuộc ra Chương Tứ phu nhân nhũ mẫu Cố thị, cùng đứa cháu si ngốc của bà. Phụ thân cũng không nhẫn tâm một già một ngốc bị người khi dễ, cho nên đồng ý. Chỉ là sau khi chuộc ra, chúng ta mới phát hiện, thì ra là Cố thị dùng cháu của mình thay cho con trai của Chương Tứ phu nhân Chương vân kiệt. . . . . .”
“Ngươi nói cái gì?” Lâm Tĩnh Viễn trợn to hai mắt, Chương gia phản bội là tội mưu phản, cả nhà bị tịch thu sao trảm, phụ nhân này hôm nay vì sao nói với mình chuyện này?
“Phụ thân bị người lầm đạo, sau khi Chương gia Tứ Phòng con trai trưởng Chương vân kiệt được chuộc ra. . . . . . Phụ thân biết được, cũng là kinh hoảng không dứt, nhưng nể tình Chương tứ thiếu phu nhân đã từng có ân, để cho họ rời đi, tuy nhiên Cố thị cùng Chương vân Kiệt quỳ xuống van xin. . . . . . Lúc phụ thân đang do dự, đệ đệ ngã bệnh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể để tâm đến bọn họ. . . . . . Nhưng người nào biết Cố thị Tống thị lòng dạ rắn rết, đem tất cả tài sản tích cóp trong nhà toàn bộ đánh cắp, thậm chí dùng thuốc mê đem chúng ta mê ngất, còn có chủ ý. . . . . . Tính toán. . . . . . Đem cháu bán vào thanh lâu, may mắn phụ thân còn có một chút thần trí, ngăn trở bọn họ. . . . . . Nhưng bọn họ vẫn như cũ mang hết gia sản của chúng ta chạy. . . . . .” Có thể để cho người tin phục lời nói của mình, nhất định phải xen lẫn lời thật, Tử Lan không duyên cớ nói toàn bộ sự thật, tuy vậy vẫn có vẻ cực kỳ chân thật.
Lâm Tĩnh Viễn giờ phút này đột nhiên cảm thấy Tử Lan toàn gia quả thật có đủ xui xẻo, tốt bụng không có hảo báo. . . . . . Hắn đã mơ hồ đoán được chuyện kế tiếp đoán chừng cùng Chương vân kiệt có quan hệ.
Tử Lan tiếp tục nói: “Bọn họ sau khi rời đi, bất đắc dĩ phụ thân phải tìm việc làm công nhật, Tử Lan cũng từ tú phường nhận việc thêu thùa tới duy trì, trời không tuyệt đường người, quận trưởng Kim Thạch trấn nữ nhi Lưu gia phải gả, coi trọng việc thêu thùa của Tử Lan, cho nên kiếm không ít bạc. . . . . . Nhờ vậy chúng ta mới có thể bình an trở lại quê nhà. Tử Lan cũng cho là chuyện này đã qua, có ai nghĩ được, hôm qua đệ đệ nói. . . . . . Chương vân kiệt cải danh đổi họ, lúc này ở Thanh Viễn thư viện. . . . . .”
Lâm Tĩnh Viễn nhắm mắt lại, quả thật là cùng bản thân đoán một dạng. . . . . . Dừng một chút, Lâm Tĩnh Viễn hỏi: “Tin tức có chính xác không?”
“Chương vân kiệt dùng tên giả là Điền Thành văn, đệ đệ nhận ra ma ma Cố thị bên cạnh hắn, trên căn bản đã khẳng định, lúc trước Tử Lan dù sao lớn tuổi hơn so với đệ đệ, cho nên để hoàn toàn khẳng định, Tử Lan muốn gặp được một lần.” Tử Lan trả lời, Chương vân kiệt sau khi lớn lên hình dáng gì, từ trước đến giờ không có ai quen thuộc hơn so với mình.
Chuyện này cũng khó giải quyết, hơn nữa còn cùng Thạch gia dính líu khá sâu, Thạch gia lại cùng cháu gái nhà chồng quan hệ rất thân, cần phải cẩn thận xử lý. Lâm Tĩnh Viễn an bài một phen, cho người gọi tới nhóm học sinh mới vào thư viện có chút xuất sắc đến kiểm tra, trong đó có Điền Thành văn, Tử Lan núp ở một bên len lén quan sát. Chương vân kiệt từ nhỏ đã có dáng dấp cơ trí đáng yêu, sau khi lớn lên càng thêm là thiếu niên ôn hòa, Tử Lan từ xa xa liếc mắt nhìn, xác nhận Điền Thành văn này quả thật là Chương vân kiệt không thể nghi ngờ.
Chờ sau khi mọi người đi, Tử Lan nghiêm túc gật đầu với Lâm Tĩnh Viễn, mặc kệ là thanh âm, hay là diện mạo, cùng với thói quen rất nhỏ, chứng minh Thạch Lâm không có nhìn lầm.
Điền Thành Văn, ngoại tôn của Minh Uy tướng quân điền quốc thanh, nghe nói ban đầu chi trưởng nữ Điền Quốc Thanh dưới sự an bài của mẹ kế bị gả cho người không tốt, mấy năm sau con nàng cầm di thư của mẫu thân tìm được điền quốc thanh, có tài ăn nói sắc bén, còn có tình cảm chí hiếu đối với mẫu thân làm cho Điền Quốc Thanh cảm động, lúc này Điền thị đang trên đường hồi kinh bệnh qua đời. . . . . . Điền Quốc Thanh có ba tôn tử, đều không thành tài, cũng vì vậy Điền Quốc Thanh đối với ngoại tôn sửa thành họ Điền này cực kỳ áy náy cùng thương yêu. . . . . . Hơn nữa nghe nói phu nhân Điền Quốc Thanh đã từng chất vấn thân phận Điền Thành Văn, Điền Thành Văn từng chủ động yêu cầu rỉ máu nhận thân. . . . . .
“Máu khác dòng cũng có thể dung hợp nếu thêm muối hoặc thêm vật mặn, nếu không có thì máu khác dòng đều sẽ không dung hợp. Rỉ máu nhận thân chuyện này căn bản cũng không chính xác.” Tử Lan nói thẳng, rỉ máu nhận thân chuyện này quả thật có đủ hoang đường, nhưng là mọi người vẫn như cũ tin tưởng nó.
Lâm Tĩnh Viễn đầu tiên là kinh ngạc một phen, liền bắt đầu nghiệm chứng lời Tử Lan. . . . . . Quả nhiên, chứng thực đúng như lời của Tử Lan.
“Chuyện này lão phu biết!” Chuyện này có thể đả kích không chỉ là điền quốc thanh, mình được Tam hoàng tử cứu cháu trai, lại đem cháu gái gả cho Trần Văn thanh thuộc phe Tam hoàng tử, chuyện này xử lý như thế nào, còn là giao cho Tam hoàng tử đi! Dù sao Điền Quốc Thanh là người của Ngũ Hoàng Tử. . . . . . Chỉ là. . . . . . Nhìn một chút Tử Lan, Lâm Tĩnh Viễn có chút không hiểu rõ Tam hoàng tử có thể hay không nhìn ở mặt mũi Trần Văn Thanh bảo trụ được Thạch gia.
“Ngươi mau viết một phong thư, ta sẽ thương lượng với cữu cữu ngươi xem làm như thế nào!” Lâm Tĩnh Viễn đối với Thạch Lâm, Tử Lan ấn tượng không tệ, lại thêm một nhà cháu rể quả thật nhìn trúng tỷ muội Tử Lan, vì vậy quyết định giúp đỡ một phen.
Đoàn người Trần Văn thanh còn chưa tới Kinh Thành, đã nhận được thư của Lâm Tĩnh Viễn, bên trong còn kèm theo thư của Tử Lan, Trần Văn thanh lập tức cảm thấy đây là một cơ hội, nhưng là rất nhanh có ý thức được ban đầu giúp đỡ Chương vân kiệt trốn ra chính là một nhà Tử Lan, nhất thời trong tim lộp bộp xuống. Chứa chấp đào phạm cùng đào phạm là cùng một tội. . . . . . Tuy là không biết rõ tình huống, nhưng Thạch Hữu Lương không có đi nha môn lập hồ sơ. . . . . . Vì vậy bỏ qua cho Chương vân kiệt. . . . . . Trần Văn thanh lại càng không cam lòng, càng không nói đến Cố thị Tống thị thiết kế Tử Lan, ở trong lòng Trần Văn Thanh, Tử Lan bây giờ coi như là đứa bé nhà mình. Còn có chính là cơ hội đả kích Điền Quốc Thanh quả thật khó được. . . . . .
Nên xử lý như thế nào đây? Trần Văn thanh suy nghĩ hồi lâu sau, cho đến lúc vào Kinh Thành, cũng không nghĩ tới một biện pháp thích hợp. Kết quả lúc bái kiến, linh cơ nhất động đột nhiên đã có chủ ý.
“Bổn vương nguyên tưởng rằng Văn Thanh mừng đến quý tử, nên hăng hái, thế nào còn có sầu khổ chi tượng?” Sau khi hồi kinh nhậm chức, trước khi bổ nhiệm công việc mới, Trần Văn thanh vốn không có chuyện gì làm, hắn vốn là thư đồng của Tam hoàng tử, quan hệ hai người luôn luôn thân cận, cho nên đi trước bái kiến, cũng hợp tình hợp lý.
Trần Văn thanh nhìn Triệu mân vừa chỉ điểm bài tập cho nhi tử, vừa hướng mình nói chuyện, rất là nhàn nhã, Triệu Mông mười lăm mười sáu tuổi thân thể to lớn, nào có bộ dạng yếu nhược ngày trước? Phụ tử chung đụng cũng thật là sự hòa thuận, Trần Văn thanh liền nhận định sách lược của mình không có vấn đề gì, có lẽ sai lầm một nhà Tử Lan cũng sẽ được bỏ qua. Thật ra thì đó cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là mình quá mức coi trọng, cho nên liền thành đại sự.
Ngôn ngữ là một môn văn hóa, tài ăn nói Thám Hoa Lang không cần phải nói, không lâu lắm, Trần Văn thanh liền đem chuyện Thạch gia nói ra, chỉ là sau cùng cường điệu Thạch Hữu Lương là người vô tội không biết gì, mấy người Chương vân kiệt đáng khinh ra sao.
Triệu mân vốn không biết Trần Văn thanh là có ý gì, đầu tiên là giảng thuật mẫu thân hắn nhiều năm niệm tưởng, sau nói rõ cháu rể ngoại, cháu ngoại gái là như thế nào khéo léo hiểu chuyện. . . . . . Cuối cùng mới. . . . . .
Trong bốn thư đồng, Triệu mân coi trọng nhất đúng là Trần Văn thanh, không vì cái gì khác, đơn giản chỉ vì người này đối với mình trung thành, cùng với hắn trọng tình trọng nghĩa, chính là đặc điểm Triệu mân thưởng thức. Tuy nhiên cũng có lúc vô cùng trọng tình trọng nghĩa cũng không phải chuyện tốt lành gì, nhưng Triệu mân vẫn cảm thấy nhân tài như vậy có thể nắm chặt một chút, Thạch gia chuyện xử lý tốt cũng không có vấn đề gì. . . . . . Nhìn ánh mắt ngập ngừng của Trần Văn thanh, Triệu mân có chút buồn cười gật đầu một cái, bày tỏ mình sẽ không truy cứu sai lầm của Thạch gia. Thật ra thì chuyện Thạch gia coi như Trần Văn thanh không nói cho mình, mình cũng sẽ không biết, cũng khiến cho Triệu mân càng phát giác Trần Văn thanh vô cùng trọng tình.
“Chuyện Điền quốc thanh, ngươi muốn thế nào?” Triệu mân cười hỏi, không nói chuyện Thạch gia, Chương vân kiệt còn sống, thế nhưng giấu ở Điền Gia, như vậy mặc kệ Điền Quốc Thanh có biết hay không, đều là không đúng.
Trần Văn Thanh sớm đã có đối sách, nắm chặt căn tuyến là Chương vân kiệt này, hơn nữa hiện tại tiền đồ con cháu Điền Gia đúng là hắn, cho nên chậm rãi đề nghị: “. . . . . . Chỉ cần lợi dụng tốt, khó không phải. . . . . .”
Mặc dù không thích điền quốc thanh, nhưng Triệu mân xác thực cảm thấy Trần Văn thanh nói đúng, đây cơ hồ chính là cơ sở ngầm cực tốt mà lão Thiên gia đưa cho bọn họ. . . . . .
Thấy Triệu mân hiểu ý của mình, Trần Văn thanh cũng không nói thêm cái gì, kể từ lúc được an bài làm thư đồng cho hắn, mình đã không còn đường lui, Tòng Long chi công (công phù trợ đế vương) đích xác là mình muốn, nhưng hắn chỉ muốn trở thành một người trung thành trong mắt Triệu mân, mới không phải năng thần (bề tôi tài năng), mượn chuyện này đem khuyết điểm cùng kiêng kỵ đặt ở trên mặt nổi, vì chính mình đi một nước cờ mà thôi.
“Trần đại nhân vô cùng cẩn thận. . . . . .” Sau đó, Triệu mân hỏi nhi tử cái nhìn đối với Trần Văn Thanh, Triệu Mông trả lời.
Triệu mân nhìn nhi tử, khó được giải thích: “Hắn không phải cẩn thận, mà là thông minh. . . . . . Hắn đang hướng tới ta tỏ rõ người nhà là ranh giới cuối cùng của hắn . Ban đầu vì giúp Bổn vương, vì vậy mới cưới Vương thị, thế nhưng hắn lại khiến Vương thị mười năm vô sinh, hơn nữa không sinh ra thứ tử hay thứ nữ, hắn không phải không có tâm cơ.”
“Như vậy những người khác cũng có thể lợi dụng người thân Trần đại nhân để cho hắn. . . . . .” Triệu Mông nghi ngờ hỏi.
Triệu mân vỗ vỗ bả vai nhi tử, tâm tình rất tốt trả lời: “Lợi dụng thế nào? Trần Văn thanh quan tâm người thân không có gì hơn chính là cha mẹ vợ con của hắn, cùng với muội muội, hiện tại nhiều hơn nữa là Thạch gia tỷ đệ. Theo Bổn vương điều tra, bọn họ bao gồm Thạch gia tỷ đệ cũng không phải là gian ác đồ gì, nhiều nhất chỉ là ngu ngốc một chút, nhưng đều có năng lực tự vệ, hơn nữa cũng rất tự biết rõ, sở cầu cũng chỉ là cuộc sống gia đình tạm ổn thôi! Hơn nữa con cũng không nên xem thường bất luận kẻ nào, ngoại sinh nữ tế của Trần Văn thanh theo lời Chân sư phụ là một kỳ tài luyện võ. . . . . .”
Vì sắp hoàn nên ta đẩy tiến độ luôn, xì poi chương sau “Đệ đệ đính hôn”. Chương sau Dương Dật An và Thạch Lâm chuẩn bị lấy dzợ, đố mọi người DDA lấy ai (người này quen lắm luôn cũng bất ngờ luôn, là họ hàng bên ngoại với Tử Lan). Đoán trúng có thưởng, ta quăng hết lên luôn nà!