Lúc Hứa Thành thăm viếng Trần lão thái gia, Trần lão thái gia thấy hắn, thầm nói: nhìn cũng có khuông có dạng, nhưng là không nghĩ tới lại có nhân phẩm như vậy. Đối với lời nói của Tử Lan, Trần lão thái gia lựa chọn tin tưởng, dù sao Tử Lan trước đó không gặp qua con em nhà quan lại, hơn nữa Tử Lan nhất quán thành thật. Cho nên Trần lão thái gia đối với Hứa Thành cũng không thể nào thích, chỉ là vì cùng cha hắn cũng coi như có mấy phần giao tình, nên vẫn tỏ ra hòa ái.
“Hiền chất hôm qua có hay không du lãm núi Lưu Vân?” Trần lão thái gia quyết định làm rõ đám công tử bột ăn no không có chuyện làm đi tìm chuyện với một nhà Tử Lan.
Hứa Thành mặc dù kinh ngạc Trần lão thái gia thế nhưng lại rõ ràng hành trình của mình, rốt cuộc bởi vì một nhóm bọn họ không phải là cái bí mật gì cho nên không có nghĩ nhiều, khẽ cúi đầu, chỉ rất là cung kính trả lời: “Dạ! Hôm qua tiểu chất cùng bằng hữu quả thật du lãm Lưu Vân Sơn.”
Trần lão thái gia đối với hắn thái độ coi như hài lòng, trong mắt thoáng tinh quang, giọng điệu càng hòa ái: “Hôm qua biểu ngoại tôn nữ tế cùng biểu ngoại tôn nữ của lão phu cũng đi Lưu Vân Sơn du ngoạn, nghe nói gặp qua hiền chất, có chút va chạm, đứa nhỏ này bị lão phu với bá mẫu ngươi nuông chiều, chỗ thất lễ, xin lượng thứ.”
Hứa Thành sửng sốt, ngày hôm qua đôi tiểu vợ chồng mặc mộc mạc, thật sự không giống cái gì con em thế gia, cũng không có nhìn ra là con em nhà người có tiền, không nghĩ tới thế nhưng cùng Trần gia là thân thích quan hệ. Vì vậy vội nói: “Đâu có đâu có, là tiểu chất thất lễ, nên hướng. . . . . . Hướng. . . . . . Ừ. . . . . . Sư điệt nữ nói xin lỗi mới đúng.”
Theo lý thuyết Tử Lan cùng Hứa Thành không có bất cứ quan hệ gì, nhưng là Trần lão thái gia lại cười tủm tỉm tán thành cách nói của Hứa Thành, cho giữa bọn hắn gắn kết bối phận, như vậy mặc kệ như thế nào, vợ chồng Tử Lan đều là tiểu bối, Hứa Thành bọn họ không thể tìm phiền toái với nhà Tử Lan được nữa rồi.
Quả nhiên như Trần lão thái gia đoán, mấy người hôm qua cùng Hứa Thành đi chung với nhau cũng không có tính toán cứ như vậy bỏ qua cho Dương Khang An cùng Tử Lan, bởi vì được lời nói của Trần lão thái gia, Hứa Thành bất đắc dĩ, liền đặc biệt nói cho bọn họ hạ xuống, chuyện này liền coi như bỏ qua. Bất quá Hứa Thành đến cùng vẫn tìm người tra xét xuống, biết được cháu ngoại gái phủ thứ sử gả cho một gia đình nông dân bình thường, trong lòng hiếu kỳ không thôi, bởi vì phụ thân mệnh hắn mau trở về, liền đem chuyện này quẳng đi. Chỉ là thỉnh thoảng trong đầu sẽ thoáng qua bóng dáng một thôn cô.
Thời điểm Trần La thị tình cờ biết được chuyện tình bọn Hứa Thành khi dễ vợ chồng Tử Lan, giận đến ở nhà mắng to, quả quyết chặt đứt trước ý niệm Trần lão thái gia định đem cháu gái gả cho Hứa Thành, bà tức giận hô nói: “Là bối phận chú cháu, rốt cuộc cũng không thích hợp, không cần kết thân cửa này.”
Trần La thị lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt khiến Trần lão thái gia có chút buồn cười, bởi vì hiểu rõ lão bà của mình, cho nên Trần lão thái gia cũng không có để cho bà bận tâm, nói thẳng đã hủy bỏ cái chủ ý này.
Trải qua chuyện này, Dương Khang An liền lại trưởng thành không ít, thân thể hắn bây giờ đã bị Tử Lan điều dưỡng tốt vô cùng, coi như trực tiếp ăn hạt sen trong không gian, cũng sẽ không có biểu hiện gì, cũng vì như thế Chân Duyên Đào dạy càng thêm nghiêm khắc, tên đồ đệ này thân thể khôi phục năng lực thật tốt quá, không nghiêm khắc hắn thật ngượng ngùng a.
“. . . . . .” Hỏi qua Dương Khang An vì sao mỗi ngày có tinh lực như vậy, kết quả Dương Khang An ấp a ấp úng thật lâu mới nói lý do, Chân Duyên Đào trầm mặc, không khỏi hoài nghi ban đầu võ công của mình đạt tới bình cảnh nhưng vẫn không cách nào đột phá nguyên nhân là. . . . . . Không có nàng dâu?
Dương Khang An gãi gãi đầu có chút không hiểu rõ, tại sao sư phụ xem vẻ mặt của mình là lạ, đều khiến mình có chút không thoải mái, bởi vì không nghĩ ra, Dương Khang An dứt khoát cũng không suy nghĩ nữa, lắc đầu một cái, Dương Khang An xoay người ở trong sân tiếp tục luyện tập.
Hứa Thành rời đi ngày đó, đã từng hướng Trần lão thái gia bái biệt, Tử Lan vừa lúc ở Trần gia, nàng núp ở phòng kế, nghe lén Hứa Thành cùng Trần La thị nói lời từ biệt, Tử Lan phát hiện lòng của mình thật bình tĩnh, kiếp trước yêu say đắm còn có oán hận, cũng đã toàn bộ biến mất, nghe thanh âm của hắn, Tử Lan phát hiện mình đã không có bất kỳ cảm giác gì rồi, đưa tay vuốt lồng ngực của mình, giống như bình thường một dạng, cũng không có kịch liệt nảy lên, nhẹ nhàng nâng khóe môi, chờ sau khi Hứa Thành rời đi, Tử Lan tùy tiện tìm cớ chuẩn bị về nhà, giờ khắc này nàng đột nhiên rất muốn thấy nam nhân ngốc nhà mình, được hắn thương yêu mình đời này như vậy, nghĩ đến nhất định có thể sống được cuộc sống an nhàn phải không?
Lúc rời đi cửa chính, Tử Lan lại một lần nữa gặp phải Hứa Thành, đối với hắn gật đầu một cái, liền trực tiếp rời đi.
“Thạch phu nhân, chuyện lần trước, là gã sai vặt của ta quá không hiểu lễ số, mạo phạm ngươi, thỉnh thứ lỗi!” Hứa Thành không biết thế nào, chợt muốn cùng Tử Lan trò chuyện, vì vậy nói.
“Hứa công tử quá lo lắng, cũng là phu quân tiểu phụ nhân tính khí không tốt lắm, mạo phạm công tử, tiểu phụ nhân cùng phu quân cũng cảm giác áy náy sâu sắc.” Tử Lan nghe được thanh âm của hắn, bất đắc dĩ dừng bước lại, phúc phúc thân, nói.
“Phu thê hiền tình cảm sâu, thật để cho người ta rất cảm động.” Hứa Thành tán dương, Tử Lan cúi thấp đầu, Hứa Thành như thế nào cũng không thấy rõ mặt của nàng, không biết vì sao Hứa Thành đối với cái này rất để ý.
“Hứa công tử quá khen, tiểu phụ nhân bởi vì còn có chuyện quan trọng, đi trước một bước, Hứa công tử, xin lỗi!” Tử Lan không muốn cùng hắn nhiều lời, liền đi. Nàng hiện tại muốn chỉ có nam nhân ngốc của nàng.
Hứa Thành mỉm cười nhìn bóng lưng Tử Lan xa xa, nàng vẫn như cũ mặc mộc mạc, một bà tử trung niên đi theo, Hứa Thành không biết vì sao nhìn Tử Lan từng bước từng bước rời xa, trong lòng đột nhiên cảm thấy trống không, cảm giác như một người rất quan trọng, cứ như vậy một chút xíu cách xa. Vẫy vẫy đầu, Hứa Thành cảm giác mình thật ngốc, nữ nhân này để tóc rất dài, liền mặt đều tự mình cũng không có thấy rõ ràng, mình rốt cuộc đang suy nghĩ gì a? Hứa Thành lắc đầu đi bên cạnh ngựa, hướng một bên mã lộ khác với nơi Tử Lan vừa đi, cởi ngựa đi.
“Nương tử, tâm tình của nàng giống như rất tốt?” Dương Khang An nhìn tám món ăn một canh phong phú trước mặt, hắn cùng Tử Lan ăn cơm cũng rất đơn giản, bình thường đều là 2-3 món ăn mà thôi, coi như Tần ngự y cùng Ngũ Sơn tới dùng cơm, Tử Lan cũng tối đa cũng chỉ thêm một hai món ăn. Món ăn phân lượng bảo đảm bốn người toàn bộ ăn no, nhưng là nhiều hơn nữa cũng sẽ không có.
Tử Lan cười ngồi xuống, giúp Dương Khang An gắp Tứ Hỉ viên hắn thích nhất, nói: “Ta hôm nay rất vui mừng, cho nên làm nhiều một chút.”
Tần ngự y không nói gì, hắn đối với vợ chồng son này đã vô cùng quen thuộc, tới nơi này ăn chực cũng không phải thức ăn tốt đến làm cho người ta muốn ngừng mà không được, chỉ là ăn rất thuận miệng, loại cảm giác ấm áp này mới là nguyên nhân để cho hắn trầm mê.
“A!” Mặc dù Dương Khang An có chút ngạc nhiên Tử Lan tại sao hôm nay tâm tình rất tốt, nhưng nhìn đến ý tứ Tử Lan một chút cũng không nghĩ nói, Dương Khang An cũng không có hỏi nàng, chỉ là từng ngụm từng ngụm ăn mỹ vị.
“Lần sau thẩm thẩm tâm tình tốt, cháu thích ăn cái này.” Ngũ Sơn ăn xong một khối sườn kho tàu, gắp lên một khối khác, đối với Tử Lan cười nói.
“Tốt! Thẩm thẩm lần sau sẽ làm cho cháu.” Tử Lan gật đầu một cái.
“Ăn no là được rồi, chàng nhất định ăn nhiều như vậy, xem xem bây giờ ra sao?” Tử Lan vừa giúp Dương Khang An vê bụng, vừa tức giận nói. Không chỉ có như vậy, hắn còn gượng chống đến khi Tần ngự y cùng Ngũ Sơn rời đi, mới co quắp đến trên ghế dựa, mình muốn đi nhà Tần ngự y sát vách tìm thuốc tiêu thực, hắn đều không cho.
Dương Khang An ha ha nhìn nương tử, lại cũng không nói gì, chỉ là cười híp mắt nghe nương tử không ngừng lao thao, mặc dù ăn nhiều có chút mất mặt, nhưng là nghe nương tử ôn nhu nhắc tới, cũng có chút ngượng ngùng.
“Lần sau còn bộ dáng này, về sau ta đều không làm cơm cho chàng, chỉ cho chàng ăn cơm của Dư thẩm.” Tử Lan thở phì phò nói, nam nhân này thật là tức chết mình.
Dương Khang An vội vàng lắc đầu, vội vàng bày tỏ sau này mình cũng sẽ không làm sự tình mất mặt như vậy.
Xoa bụng được một lát, Tử Lan đỡ Dương Khang An cùng nhau ở trên đường trong sân đi một lúc lâu, hai người mới nằm ở trên giường. Tử Lan một cước đá văng Dương Khang An muốn động thủ động cước, thở phì phò quay đầu mặc hắn, nam nhân này thật sự là quá ngốc.
“Nương tử, ta sai lầm rồi.” Ôm lấy lưng Tử Lan, Dương Khang An ngượng ngùng nói.
“Lần sau còn dọa ta như vậy, ta liền sẽ không bao giờ nữa để ý chàng.” Tử Lan ngập ngừng nói. Mặc dù đối với việc nam nhân yêu thích đồ ăn mình làm quả thật rất vui mừng, nhưng là mình đang ở bên cạnh hắn, không để ý đến bụng lớn nhỏ, dám đem mình ăn quá no, đây là thật mất thể diện.
Trong không gian hiện tại trừ nguyên liệu nấu ăn bình thường cùng gia vị, còn có một chút cây ăn quả ở ngoài, không ít dược liệu cũng được Tử Lan trồng lên, những dược liệu này là nàng làm bộ tò mò từ Tần ngự y nơi đó muốn nghiên cứu, hoặc là tại dược điếm mua, lượng cũng rất ít, nhưng là trải qua nuôi trồng trong không gian, vốn là một ít dược liệu, bây giờ đã xanh um tùm, vô cùng tươi tốt, tốt nhất chính là nhân sâm, cỏ linh chi dược liệu linh tinh…mà mình lần đầu tiên đến phủ thứ sử, Trần La thị đưa cho nàng. Dược liệu chủng loại không ít, phân lượng cũng không nhiều, nhưng mỗi dạng Tử Lan đều biết.
Trong ao sen mình cũng lặng lẽ nuôi một chút cá bột, tôm, bây giờ đã trưởng thành, số lượng tuy ít, nhưng lại đầy đủ, hơn nữa thỉnh thoảng làm chút cái ăn đưa đi Chân sư phụ nơi đó hoặc là phủ thứ sử. Trong ao sen có thể ăn không chỉ là hạt sen, còn có củ sen, thậm chí còn có lá sen, cũng có thể pha trà uống…, cũng có thể ăn vào.
Tử Lan chưa bao giờ xem nhẹ trí tuệ của bất cứ người nào bên cạnh, bí mật về không gian nàng sẽ không nói cho ai biết đến suốt cả cuộc đời, cho nên luôn luôn vô cùng cẩn thận, nàng làm nguyên liệu thức ăn, đều là hiện có, sau đó lúc động thủ, lặng lẽ đổi đi. Hữu hảo vài lần, lúc ở phủ thứ sử nấu cơm, cũng sẽ cảm thấy có người nhìn mình, đương nhiên người này không phải là bà dì hoặc là di ông ngoại an bài, bọn họ sẽ không nhàm chán như vậy, cho nên chỉ có thể là ông cậu chuyên bị ông ngoại mắng không biết điều, hắn hoài nghi mình, thậm chí ngay cả Tần ngự y cũng hoài nghi tới, Tử Lan làm thức ăn, mặc dù không có hiệu quả rõ rệt, nhưng không phải khó có thể phát hiện.
Nhưng bởi vì Tử Lan cẩn thận, mặc kệ kiểm tra thế nào, có Nghịch Thiên Thần Khí không gian này tồn tại, Tử Lan cũng có thể làm đến thiên y vô phùng, vốn là Tử Lan đã từng nghĩ tới có muốn hay không khống chế lượng dùng, nhưng là rau dưa cá tôm trong không gian có mùi vị khác với những thứ bình thường, Tử Lan nếu là làm đồng dạng thức ăn mà mùi vị không giống, như vậy sẽ làm cho người chú ý hơn. Cộng thêm bây giờ cơ hội để có thể ăn thức ăn của Tử Lan không phải thường có, cho nên liền trước mắt mà nói, bị Trần Văn thanh đám người nhận thức thành là trời sanh thiên phú.