Hôm nay Nghiêm Ngôn được nghỉ ở nhà, ngồi trên ghế salong hút thuốc xem TV, Tô Tiểu Mễ nói đi mua thức ăn sao nãy giờ vẫn không về, không phải lại gây rối bên ngoài đó chứ. Chỉ cần buông lơi Tô Tiểu Mễ dù chỉ một chút, cậu ta có thể tùy thời tùy chỗ làm trò kinh thiên địa, quỷ khiếp thần sầu. Một lát sau, Tô Tiểu Mễ trở lại, tinh thần mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, trong tay xách theo một túi cồng kềnh đứng ở cửa: “Mệt chết em rồi, muốn thoải mái gọi anh tới phụ một tay, nào ngờ anh lại không chịu”
“Em mua gì về?” Ánh mắt Nghiêm Ngôn từ đầu đến cuối chỉ dán vào màn hình TV.
“Bánh chưng, ngày mai không phải là tiết thanh minh ư, ăn bánh chưng là truyền thống người dân Trung Hoa chúng ta, anh thật là càng ngày càng đần” Tô Tiểu Mễ che miệng thầm nhạo báng Nghiêm Ngôn.
Có đôi khi Nghiêm Ngôn thật muốn đem đầu Tô Tiểu Mễ bổ ra xem thử rốt cuộc bên trong chứa thứ gì, cuối cùng nhịn không nỗi quay về phía Tô Tiểu Mễ còn đang đắc ý: “Người nào nói em biết tiết thanh minh phải ăn bánh chưng?”
“Việc này còn cần người khác nói? Không phải phàm là người địa cầu đều biết sao?”
“Bình thường ông đây bảo em đọc thêm sách lại không chịu, ra ngoài chỉ tổ làm mất mặt người nhà”
Tự dưng bị Nghiêm Ngôn phê bình một trận, Tô Tiểu Mễ không phục: “Tại sao mắng em, người ta không phải chỉ nói ăn bánh chưng có làm gì đâu, tại sao lại nhắc tới chuyện học hành, mỗi lần chê em này nọ cũng thôi đi, hiện tại lại chê em không có văn hóa. Đúng em là kẻ thô kệch, một tên mù chữ, ngay cả tiết thanh minh cũng không cho em vui vẻ ăn bánh chưng, em muốn về nhà mẹ” Tô Tiểu Mễ lệ rơi như mưa, vọt vào phòng bắt đầu giả tình giả vờ thu dọn đồ đạc.
Nghiêm Ngôn đã sớm nhìn quen Tô Tiểu Mễ hễ có cơ hội là bắt đầu diễn kịch phô trương, không thèm để ý, tiếp tục xem TV.
“Anh không giữ em lại hả? Không ngờ anh lại là người tuyệt tình tàn nhẫn lạnh lùng độc ác đến vậy” Tô Tiểu Mễ còn muốn nói thêm, trên ti vi bắt đầu phát ra tin tức vì có quá nhiều người đi tảo mộ mà gây ùn tắc giao thông nghiêm trọng, Tô Tiểu Mễ sửng sốt, tiết thanh minh không phải ăn bánh chưng sao? Thôi rồi, cậu đã đem hai ngày lễ đảo lộn với nhau, Nghiêm Ngôn mắng cậu hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Thì ra là ngày tảo mộ, cả đống bánh chưng mình mua về phải làm sao bây giờ, bất quá đâu ai nói tiết thanh minh không thể ăn bánh chưng, cùng lắm ghim thêm hai cây nhang trên miếng bánh hiến tặng tổ tiên cũng được vậy, Tô Tiểu Mễ còn đang tính toán phải làm gì, Nghiêm Ngôn mở miệng nhắc nhở: “Em đi thu dọn đồ đạc”
Tô Tiểu Mễ lại nghĩ rằng Nghiêm Ngôn thật sự vì chuyện cậu không biết muốn tống cậu khỏi nhà, lo lắng nhào vào lòng Nghiêm Ngôn: “Đừng vì chút khuyết điểm bé tẻo teo đó mà đuổi em đi, em sẽ thay đổi, em không muốn về nhà mẹ, em muốn sống bên cạnh anh thôi, nô tỳ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho lão gia, lão gia muốn làm gì nô tỳ cũng chiều tất” Vừa nói vừa nhìn Nghiêm Ngôn vứt mị nhãn, bàn tay không ngừng vẽ hình tròn đồng tâm trên ngực hắn.
“Ban ngày phát tình cái gì, nhanh đi dọn dẹp quần áo, ngày mai trở về nhà bà nội em”
“Đến đó làm gì”
“Tảo mộ”
Tô Tiểu Mễ ngẫm nghĩ quả thật đã lâu chưa về chỗ bà nội, lần trước cùng Nghiêm Ngôn đến cả hai còn chưa kết hôn, không biết ông bà nội hiện tại sống thế nào. Vì vậy cậu lật đật gọi điện thoại cho bố mẹ giúp cậu nói với ông bà nội, thuận tiện đến cúng bái tổ tiên. Tô Tiểu Mễ không nhịn được nghĩ, ban đầu cậu còn cảm thấy nơi ở của bà nội rất thích hợp nói chuyện yêu đương, hiện tại lại cùng Nghiêm Ngôn trở về.
Hình cảnh hai người trên sườn núi, Tiểu Tiểu Hắc, rồi hai người vì quá phấn kích làm hỏng giường, tất cả đều trở thành hồi ức đáng trân quý mỗi khi nhớ lại. Hiện tại bọn họ còn trẻ tại sao không tạo thêm nhiều hồi ức tốt đẹp. Càng nghĩ càng thấy đúng, sức mạnh siêu cấp vô địch của Tô Tiểu Mễ lại trỗi dậy, nôn nóng chạy đi thu dọn.
“Không được mang theo mấy thứ vô dụng” Mặc dù mỗi lần ra ngoài Nghiêm Ngôn luôn cường điệu không nên đem theo mấy thứ kỳ lạ, Tô Tiểu Mễ lại chưa một lần lọt tai.
Quả nhiên đến ngày thứ hai, trên lưng Tô Tiểu Mễ không biết vác theo bao nhiêu thứ, nặng chết, nặng chết, Nghiêm Ngôn đen mặt, quát: “Em lại xách theo mấy thứ linh tinh gì đó”
“Bánh chưng, ngày hôm qua mua nhiều, không ăn thật lãng phí, hơn nữa mang về cho ông bà nội cùng cúng bái tổ tiên cũng được mà”
Nghiêm Ngôn bất lực không muốn nói thêm nữa, có đôi khi hắn cảm thấy da mặt Tô Tiểu Mễ đã dày đến trình độ siêu cấp vô địch, bất kể nói thế nào cũng không chút ảnh hưởng đến cậu: “Chút nữa đừng có bắt anh xách giúp em đấy”
“Chuyện này anh hoàn toàn có thể yên tâm, em là đàn ông mà, tự làm sẽ tự chịu” Tô Tiểu Mễ vỗ ngực bảo đảm.
“Tốt nhất là vậy”
Bởi vì về nông thôn nên không tiện lái xe, vì thế hai người quyết định ngồi xe trở về, giống lúc trước Tô Tiểu Mễ ngồi trên xe cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, bất kể đến nơi nào chỉ cần có Nghiêm Ngôn bên cạnh cậu đều cảm thấy rất thỏa mãn. Cậu nhẹ nhàng đem tay chui vào lòng bàn tay Nghiêm Ngôn, quấn vào nhau.
“Ngôn”
“Chuyện gì?”
“Đi đâu cũng có anh bên cạnh, thật tốt”
“Biết là tốt rồi”
“Em biết mà” Tô Tiểu Mễ ngã đầu dựa vào bả vai vững chắc của Nghiêm Ngôn, hiện tại cậu không còn quan tâm đến ánh mắt của người khác, vì hai người bọn họ đã kết hôn, quan tâm nhiều hơn nữa để làm gì, rồi hãy nói nếu cậu tuyên bố với mọi người Nghiêm Ngôn là người đàn ông của cậu, tin rằng người khác sẽ rất hâm mộ.
Tô Tiểu Mễ không khác trước kia là mấy, loắt choắt như chú khỉ con, xe vừa ngừng bánh liền nhảy xuống, dang tay hít sâu: “Quả nhiên không khí nông nông vẫn tươi mát nhất. Ngôn, nếu không đưa em về nông thôn làm ruộng đi” Hai người trải qua cuộc sống anh anh em em thân ái, Tô Tiểu Mễ lén cười thầm ý nghĩ của mình.
Nghiêm Ngôn không muốn phản ứng, và rất lười phản ứng.
Hai người đứng ở ven đường chờ rồi lại chờ, vì là tiết thanh minh nên có rất nhiều người đến đây dâng hương, chờ mãi vẫn không thấy xe nào ngừng lại, Tô Tiểu Mễ đeo một bao lớn bánh chưng bắt đầu đau lưng. Trước đó đã hứa hẹn cái gì đều quên sạch, hướng về phía Nghiêm Ngôn cầu sự giúp đỡ, gục người trên vai Nghiêm Ngôn, nũng nịu: “Lão gia ~~~~~”
Nghe thấy Tô Tiểu Mễ gọi mình như vậy, trong lòng Nghiêm Ngôn nảy ra một loại dự cảm xấu.
“Đừng gọi anh”
“Thắt lưng em mỏi quá, sống lưng cũng đau quá, anh giúp em đeo một chút có được không?” Tô Tiểu Mễ chớp chớp mắt, tận lực làm cho mình thoạt nhìn dễ thương hơn một chút.
“Ông đây ban đầu đã nói em không nên xách theo nhiều đồ còn gì”
“Nhưng em nào biết sẽ mệt như vậy, anh cũng biết thân thể em trước nay ốm yếu, thể kém nhiều bệnh” Tô Tiểu Mễ che miệng lại vờ ho khan, sau đó ngẩng đầu, chau mày: “Bị nhốt ở lãnh cung một khoảng thời gian dài, Tô phi ta không thể hầu hạ hoàng thượng thêm nữa”
Nghiêm Ngôn một cước đá vào mông Tô Tiểu Mễ: “Ông đây bảo em bình thường chút, em lại nhất quyết không bình thường đúng không” Nghĩ đến không biết khi nào Tô Tiểu Mễ mới có chịu bỏ đi thói phá phách này, Nghiêm Ngôn không biết nên tức hay nên cười.
“Em không bình thường, không phải do cuộc sống không thú vị à. Ngôn, lần nào anh cũng chẳng chịu phối hợp với em”
“Anh mà phối hợp với em, chắc anh là thằng điên”
“Anh đừng nói vậy chứ, hai người chúng ta ở chung một chỗ đã lâu, em không có công lao cũng có khổ lao chứ, dù cuộc sống cơ cực cũng ở bên cạnh anh, vô oán vô hối hầu hạ anh, bị anh đánh, bị anh mắng, bị anh đá, đến bây giờ vẫn cắn chặc đôi môi nuốt hết cay đắng xuống bụng, em sống không dễ, sống không dễ anh có biết không . . . . . .”
Tô Tiểu Mễ còn muốn tiếp tục ca thán thê lương, Nghiêm Ngôn đã lấy qua cái túi trên lưng Tô Tiểu Mễ : “Em có câm miệng lại chưa”
“Em biết ngay anh tốt với em nhất mà ^.^”