Lương Duật Chi nói xong lời này, mặt không thay đổi đứng lên, nói với cô: “Em đi tắm đi.”
Tắm ở đâu?
Trong nhà anh có nhiều phòng vệ sinh, Tây Trừng không biết nên dùng phòng nào nên đi hỏi, nhưng anh không đủ kiên nhẫn, liếc nhìn qua loa rồi đẩy điện thoại của cô ra xa: “Tuỳ em.”
Sau đó anh đi thẳng lên lầu.
Lương Duật Chi có chút tức giận, Tây Trừng đương nhiên có thể cảm nhận được.
Cô ở dưới lầu một lúc, uống cốc nước rồi nghĩ đến việc xách đồ lên phòng ngủ chính trên lầu.
Lương Duật Chi cảm thấy cảm xúc đột ngột bùng phát của mình không thể giải thích được, sau khi bình tĩnh suy nghĩ, anh cho rằng chính khả năng kiểm soát nắm trong tay của Đường Tây Trừng đã khiến anh không vui. Tại sao phải làm theo sự dẫn dắt của cô? Cô có thể tìm anh bất cứ khi nào cô muốn, cô muốn lên trên là lên trên, cô thậm chí không thể đợi được trong khoảng thời gian ngắn ngủi này. Trong khoảng thời gian này, anh luôn rộng lượng làm theo ý cô, đó là vì anh không quan tâm, lười tranh cãi với cô, cô vẫn thực sự cho rằng anh là người theo sau sao?
Tại sao cô không đến câu lạc bộ để tìm anh? Không thể tìm được cửa sao? Anh sẽ rất vui vẻ giúp đỡ.
Tây Trừng gõ cửa hai lần nhưng không có phản hồi nên đẩy cửa đi vào, nhìn về phía trước cũng không thấy ai. Phòng ngủ rất rộng, quay người lại đã thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế liễu gai ngoài ban công trước bấm điện thoại, dáng vẻ rất bận rộn.
Tây Trừng không đến gần làm phiền anh, dựa vào lan can nhìn bầu trời bên ngoài, sau khi anh làm việc xong và đặt điện thoại xuống, cô mới cho anh xem những gì cô gõ.
“Anh không vui sao? Em không có ý gì khác, em chỉ nghĩ sẽ làm chậm trễ công việc của anh.”
Sự bù đắp giấu đầu hở đuôi.
“Yên tâm, em không có nhiều ảnh hưởng đến vậy đâu.”
Tây Trừng nghẹn như bị sặc nước, thu tay lại, lại nghe anh thản nhiên nói: “Sau này cũng sẽ như thế này, anh không có thời gian nói cho em biết, hơn nữa sau này cũng sẽ không có người đến đón em. Nếu muốn đến thì em cứ tự đến đây.”
Sau đó anh nâng cằm hướng về phía cô nói: “Đi tắm đi.”
Đây là không cho cơ hội để cô nói nữa.
Tây Trừng đứng hai giây, sau đó đi lấy quần áo mang vào phòng tắm, một lúc sau lại đi ra, Lương Duật Chi không nhìn cô: “Cần dùng gì thì tìm trong ngăn kéo phòng tắm xem.”
Tây Trừng mở ngăn kéo, thấy bàn chải đánh răng và khăn tắm, cô lấy ra, cởi quần áo rồi vào phòng tắm.
Sau khi cô tắm rửa xong, Lương Duật Chi đứng dậy.
Trong quá trình này, anh thậm chí còn không nhìn cô.
Tây Trừng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, lau tóc cho đến khi khô một nửa, cô muốn đến bồn rửa mặt dùng máy sấy tóc, nhưng Lương Duật Chi còn chưa tắm xong nên cô không vào. Tuỳ ý nhìn quanh phòng ngủ, tình cờ nhận thấy trước mặt cô là một khối xi măng.
Cô nhìn thấy vật trang trí, khối chắn sóng* màu xám.
[*] Hình minh hoạ khối chắn sóng
undefined
Hình đại diện WeChat của anh.
Cô đứng dậy đi tới nhìn kỹ hơn, lúc này, tiếng nước bên trong đã ngừng.
Quay lại nhìn, thấy anh bước ra ngoài, chỉ mặc quần dài và ở phía trên không mặc áo, bước vào phòng thay đồ.
Cơ lưng săn chắc và mịn màng biến mất khỏi tầm mắt, Tây Trừng đi đến chậu rửa mặt sấy tóc. Máy sấy tóc ở đây của anh rất cao cấp, phát ra rất ít tiếng động, chỉ khẽ kêu vo ve.
Đang định sấy xong thì cửa bị đẩy ra, Lương Duật Chi bước vào, anh thoa kem cạo râu màu trắng lên mặt rồi đứng trước gương cạo râu.
Tây Trừng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh qua gương.
Một lúc sau, cô tắt máy sấy tóc, bước tới lấy chiếc dao cạo trên tay, Lương Duật Chi buông ra đưa cho cô, nhưng anh chỉ đứng đó mà không cúi đầu để phù hợp với chiều cao của cô. Cô đứng kiễng chân lên và dùng một tay chống ra phía sau bồn rửa giúp anh cạo râu.
Cô di chuyển chậm rãi, thận trọng từng chút một.
Lương Duật Chi cũng không có gì ngạc nhiên, anh đã biết từ lâu cô là người co được dãn được, khi cô chủ động làm người ta cho rằng cô đang hết lòng vì anh nhưng lại im ỉm xách quần nhanh hơn bất cứ ai khác.
Anh không biết Lương Bạc Thanh làm sao có thể chịu đựng tính cách xấu xa này nhiều năm như vậy, cho dù là nuôi con gái, ai cũng muốn nuôi dạy một người ngoan ngoãn hiền lành, ai lại muốn một cô gái có máu phản nghịch trong người?
Nhưng thật kỳ lạ. Lúc này cô đang ở trước mặt anh như thế, với khuôn mặt vô cùng sạch sẽ, mái tóc dài buông xõa xinh đẹp, lại rất tập trung nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi lớp bọt trắng trên môi dưới của anh. Rõ ràng là cô có ý lấy lòng, Lương Duật Chị lại cảm thấy rất hưởng thụ. Có lẽ ai cũng thích thú với cảm giác được phục tùng, nhìn thấy con người cứng rắn trở nên mềm yếu trong tay, người thờ ơ tỏ ra bất lực trước mặt, người kiêu hãnh phải cúi đầu dù không muốn nhượng bộ, mang lại một cảm giác thỏa mãn vô cùng khó tả.
Tây Trừng cạo râu cho anh rất cẩn thận, nhìn kỹ, có vẻ hơi hài lòng, mỉm cười nhẹ nhàng, dùng khăn mặt lau sạch, cuối cùng dùng loại nước sau cạo râu có vị ngọt ngào. Sau khi kết thúc, cô lấy dao cạo ra và đặt mọi thứ về vị trí cũ.
Lương Duật Chi nhìn cô làm tất cả những việc này, khi cô quay lại, anh vén mái tóc dài của cô sang một bên và hôn cô.
Đêm đó Tây Trừng phát hiện Lương Duật Chi ở trên giường không tốt tính chút nào. Anh không cho cô lên trên, cũng không nhanh chóng cho cô, anh chỉ nhìn khuôn mặt của cô, ánh mắt tràn đầy nhiệt huyết, rõ ràng anh là người có lòng tự trọng cao, khi anh thật sự tính toán thì khiến người ta rất khổ sở.
Khoảnh khắc dịu dàng ngắn ngủi duy nhất là bảo cô đừng cắn môi nữa, rồi cúi xuống chặn miệng cô.
Sau khi làm xong, Tây Trừng không còn chút sức lực nào.
Cô nắm lấy tay Lương Duật Chi, thở vào cổ anh, cảm nhận được ngón tay anh chạm vào môi mình, thấp giọng hỏi cô có khát không.
Đầu cô gật đầu, Lương Duật Chi buông cô ra, đứng dậy mặc quần, đi xuống lầu bưng nước lên.
Tây Trừng ôm chăn dựa vào đầu giường uống hết ly.
Lương Duật Chi nhìn đôi vai trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài chăn, đầy dấu vết, không hiểu sao lại nhớ đến lời Chử Tưởng nói trước đó, có được một công việc mà anh không ghét, vài người bạn tốt, có một người bạn tình phù hợp, vậy là tốt rồi.
Có vẻ như anh bây giờ giống như vậy. Ít nhất, anh và Đường Tây Trừng ngay từ lần đầu đã rất hợp nhau về mặt thân thể, cho dù đêm nay cô có mất hứng như vậy cũng không thành vấn đề.
Anh chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy với bất cứ ai.
Sáng hôm sau, khi Tây Trừng thức dậy, Lương Duật Chi đã đi ra ngoài. Anh bảo tài xế đưa cô đi.
Chưa đầy ba ngày sau cuộc chia ly đó, họ gặp lại nhau.
Khương Dao đã quyết định đi trượt tuyết.
Họ gặp nhau ở chỗ của Kiều Dật.
Trước đó Khương Dao đã đăng danh sách các thiết bị cần thiết trong nhóm. Kiều Dật và Lương Duật Chi đã có một bộ hoàn chỉnh, Khương Dao thiếu những vật dụng nhỏ như kính đi tuyết, chỉ có Tây Trừng là không có gì. Cô định đến địa điểm thuê hết, Khương Dao nói quần áo tuyết thuê rất bẩn nhưng cô không quan tâm. Tuy nhiên, khi cô đến nơi và đang định thuê thiết bị thì bị Lương Duật Chi ngăn lại.
Anh đang mở cốp xe.
Tây Trừng đi tới, thấy túi đồ dự bị của anh rất đầy đủ. Hai chiếc túi lớn, ngoài bộ đồ đi tuyết và giày đi tuyết của anh, còn có một bộ mới khác
“Anh mới mua à?” Tây Trừng có chút kinh ngạc.
Lương Duật Chi nhìn điện thoại di động của cô, nói: “Nhặt lên từ thùng rác, em có muốn mặc không?”
Thấy cô vẫn còn đứng đó, anh cúi xuống lấy chiếc túi đựng bộ quần áo tuyết màu hồng trắng ném cho cô: “Em tự lấy giày đi.”
Tây Trừng đáp lại bằng cử chỉ “cảm ơn”, đoán chừng anh có thể hiểu được. Cô bước tới và chộp lấy đôi giày đi tuyết của nữ trong góc.
Khương Dao cũng đã lấy đồ trên xe của Kiều Dật, gọi Tây Trừng đi thay cùng cô ấy.
Sau khi thay đồ, họ gặp hai người còn lại.
Tây Trừng từ xa nhìn thấy Lương Duật Chi, anh mặc một bộ đồ tuyết đen trắng, nhìn khá ngầu.
Khương Dao và Kiều Dật định chơi đường đua nâng cao, lúc trước Tây Trừng đã nói trong nhóm cô sẽ tập trượt tuyết ở đường đua cơ bản. Trước đó Trâu Gia đã đưa cô đi trượt tuyết ở sân trượt tuyết trong nhà, sau đó cô tập trượt tuyết hai lần ở đường cấp cơ bản, kết quả không tốt, hai năm không đụng vào rồi.
Cô dự định thuê một người hướng dẫn giá 300 tệ một giờ.
Kiều Dật nói không nên lãng phí tiền bạc, để Lương Duật Chi dạy cho cô: “Cậu ta đã lấy được chứng chỉ huấn luyện trượt tuyết ở Mỹ. Tội gì phải bỏ gần tìm xa, người mình không dùng thì uổng.”
Tây Trừng không biết anh có bằng lòng hay không, sau khi Khương Dao và Kiều Dật vào trước, cô lấy điện thoại ra hỏi anh: “Anh đi cùng em nhé?”
Lần này anh không nói gì để cô nghẹn mà chỉ gật đầu.
Khi đến khu trượt tuyết ngoài trời, có rất nhiều người mới ở đường cấp cơ bản, họ có bạn bè cùng tập luyện, cũng nhiều người đặc biệt thuê huấn luyện viên đi cùng để hướng dẫn, có rất nhiều người vừa trượt băng vừa ngã vật ra. Khi đi ngang qua, họ nhìn thấy một cậu bé phía trước đang ngã chổng vó, nhưng mọi người đều cười rất vui vẻ.
Trong một thế giới rộng mở đầy băng tuyết như vậy, tâm trạng thực sự dễ chịu hơn.
Nó thực sự là một nơi tốt để giải tỏa áp lực.
Lương Duật Chi yêu cầu Tây Trừng tự mình trượt để xem trình độ của cô đến đâu, nhưng không lâu sau khi bắt đầu cô đã bị ngã. Cô không thể chuyển hướng bằng mũi trước mà phản ứng kiểm soát tốc độ phanh của cô cũng không đủ.
Sau khi ngã hai lần liên tiếp, Lương Duật Chi đã dạy cô kĩ thuật giải phóng lực sau khi ngã, sau đó dạy cô cách kiểm soát tốc độ, đổi mũi chuyển hướng.
So với những huấn luyện viên ồn ào bên cạnh, anh không nói nhiều, chỉ nói khi cần thiết, đi theo lúc cô luyện tập. Anh hiếm khi ra tay đỡ cô, chỉ có một lần Tây Trừng suýt tông vào hàng rào bảo vệ, anh đã kéo lại kịp thời.
Tây Trừng tưởng mình sẽ kéo anh ngã cùng, nhưng anh quá vững vàng, chỉ lắc lư một chút, sau đó đứng vững, giúp cô dựng thẳng chiếc mũ bảo hiểm cong vẹo: “Đừng nhanh như vậy.”
Anh tháo găng tay ra, ngón tay hơi ửng đỏ, khi chạm vào một bên má cô có chút lạnh lẽo.
Sau khi luyện tập gần hai giờ, Tây Trừng đã ổn định hơn rất nhiều và có thể xoay người liên tục mà không bị ngã nữa.
Họ ngồi xuống uống nước và nghỉ ngơi.
Thấy chuyến này Lương Duật Chi chưa chơi được gì, Tây Trừng kiểm tra thời gian và hỏi anh qua điện thoại: “Anh có muốn đi tìm Kiều Dật và Khương Dao không? Em có thể tự mình luyện tập ở đây.”
“Sau đó em ngã gãy xương, rồi kêu người qua đường gọi anh?”
“…Tệ đến thế à?”
Lương Duật Chi rời mắt khỏi màn hình điện thoại di động, nhấp một ngụm nước và đột nhiên hỏi: “Trước đây em đã học được môn này từ ai?”
“Một người bạn.” Anh cũng không biết Trâu Gia.
“Không dạy tốt nền tảng cơ bản.”
“Chị ấy cũng không phải là người chuyên nghiệp.” Dừng một chút, cô tiếp tục gõ vài chữ: “Anh thật sự có chứng chỉ huấn luyện à?”
Lương Duật Chi ngước mắt lên: “Cần đưa em xem không?”
Tây Trừng không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nhìn anh. Rõ ràng trước đây anh đã có một cuộc sống rất phong phú. Lương Duật Chi cảm thấy mắt cô rất sáng, không biết có phải là do ảnh hưởng của ánh sáng tuyết xung quanh hay không.
Ánh mắt anh rơi vào một bên lông mày của cô, vết sẹo nhỏ rất rõ ràng.
Anh giơ ngón tay lên chỉ vào nơi đó: “Ở đây bị sao vậy?”