Cô nhớ tới việc lần đầu tiên gặp Kiều Dụ là khi cha cô đưa cả nhà lên phía Bắc thăm hỏi Kiều gia, năm ấy cô mười hai tuổi, chính thức là tuổi dậy thì.
Hôm đó trời rơi tuyết rất lớn, cô đứng trước cửa sổ phòng khách nhà Kiều gia trong viện nhìn hai anh em đang ở ngoài chơi tuyết, anh trai rõ ràng lớn hơn em gái vài tuổi, thiếu niên hơn mười tuổi ngũ quan nhu hòa, trên gương mặt có một loại ấm áp không nói nên lời, cô em gái thông minh xinh đẹp, khuôn mặt có chút giống với người anh.
Anh trai rõ ràng đang nhường em gái, hết lần này đến lần khác đều không có ý né tránh sự công kích của quả cầu, rất nhanh trên người đã có không ít tuyết, nhưng trên người em gái lại sạch sẽ, cười hi hi gọi cậu ta là anh Hai.
Cô quay đầu nhìn lướt qua mấy người anh trai của mình, bọn họ chưa bao giờ nhường cô. Bạc Trọng Dương đó là anh hai của cô, nhưng mà chưa từng nhường cô như vậy.
Sau đó tiếng Kiều Bách Viễn vang lên, cậu con trai lập tức ra vẻ hoảng sợ đứng trước mặt em gái, nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười nghich ngợm.
Cậu phủi tuyết trên người em gái, lại cẩn thận sửa sang lại đầu tóc và quần áo của em, rồi mới nắm tay của em gái vào phòng khách.
Mới vừa rồi là cái hoạt bát linh động, chớp mắt cậu đã khiêm tốn lễ phép đứng trước mặt mọi người chào hỏi.
Cậu đứng cách vài bước nghe người lớn giới thiệu, cười gật đầu nói với cô: “Xin chào Bạc Quý Thi, tôi là Kiều Dụ, lúc nhỏ chúng ta đã từng gặp qua”
Đúng vậy, trước khi Bạc gia chuyển về phía nam, bọn họ là hàng xóm.
Từ ngày đó, cậu bé có tên Kiều Dụ kia tựa như những đợt tuyết, bay lả tả vào lòng cô.
Nhưng cô không biết, tuyết sẽ biến thành băng, đâm vào trong lòng người, lạnh thấu lòng người.
Khi gặp lại anh, dĩ nhiên trong nhà an bài cẩn thận. Cậu thiếu niên năm đó đã sớm thành người đàn ông ôn nhuận nho nhã, cô nhận ra sự mâu thuẫn nơi anh cùng sự không tình nguyện, liền mở miệng trước: “Kiều Dụ, cả hai chúng ta đều không có cái ý tứ đó, chẳng qua chỉ là bữa cơm qua lại, để anh trở về nói không tốt, tôi cũng sẽ bị mắng”
Anh nghĩ nghĩ liền đồng ý, chỉ là bữa cơm đó cô ăn thực vô vị, bởi vì cô nói bọn họ với nhau không phải ý tứ đó, anh không có phản bác.
Sau đó dần dần quen thuộc mới biết được anh cũng không phải ghét cô, mà bởi vì trong lòng anh sớm đã có người. Rốt cuộc cô vẫn là chậm một bước.
Anh nhận được lệnh rời đi, khi đó cũng không có nhiều vui mừng, rồi cô đưa anh ra sân bay, anh đứng ở trước sảnh chờ rất lâu, nhìn máy bay trên bầu trời không ngừng lên xuống đến thất thần.
Cô hỏi anh suy nghĩ cái gì, anh nói với cô.
Có một người, mỗi khi nhớ tới, cả trái tim đều đau.
Lúc ấy trong lòng cô cả kinh, trên mặt cũng tùy tiện nở nụ cười: “Vậy đừng nhớ tới nữa”
Trên khuôn mặt anh là sự tịch mịch và ảm đạm mà cô chưa thấy bao giờ, ngay cả nét cười nơi khóe miệng kia cũng có chút bi thương, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Không nhớ? Vậy thì ngay cả tim cũng chết rồi”
Lúc đó cô hoàn toàn tỉnh ngộ, người đàn ông này, với cuộc đời cô là vô duyên rồi.
Nhưng cô không cam lòng, vì thế cô gắng trước mặt anh giữ gìn hình tượng dịu dàng rộng lượng của mình, hy vọng đến một ngày anh có thể nhìn thấy cô,.Nhưng anh vẫn duy trì khoảng cách an toàn với cô, lễ độ lại xa lạ, ngày càng lạnh nhạt. Cô đã từng thử vượt qua ranh giới, cũng không thành công, nhưng ở phương diện này anh tựa như phá lệ cẩn thận, ngay cả một chút nhược điểm cô cũng không bắt được.
Ôn nhu nhưng trong lòng có chủ kiến, hiền hòa nhưng lập trường kiên định, không khoe khoang không tự cao, nhìn qua vẫn mãi là một bộ dạng ôn hòa không có một chút bóng gươm sát khí trong đó, lại nghiêng nghiêng đâm ra, giết người vô hình, đây mới là Kiều Dụ, ôn hòa nho nhã, nhưng cũng không thể chêu trọc. Quả thật ở bên trong anh là tấm khiêng trụ ngàn cân, mặt ngoài cũng rất lạnh nhạt.
. . . Kỳ thật đối với tình cảm của Bạc Quý Thi, Kiều Dụ cũng hiểu được chút ít, cho nên khi đối diện với cô cũng phá lệ cẩn thận, nhưng Kỷ Tư Tuyền so với anh tưởng tượng lại mẫn cảm hơn nhiều.
Bạc Quý Thi trước ánh mắt của Kỷ Tư Tuyền cố gắng nở rộ một ý cười, không chút thất lễ, ngay cả khóe miệng cũng cong vừa đủ, duy trì tôn nghiêm đến cuối cùng, khi xoay người đi ra khỏi phòng trà thì nhìn thấy Kiều Dụ đứng ở cửa.
Nhưng Kiều Dụ lại đang không hề nhìn cô, từ đầu đến cuối vẻ mặt khẩn trương nhìn Kỷ Tư Tuyền, mà Kỷ Tư Tuyền cũng một bộ đắc ý cùng ngạo kiều, khóe miệng mang ý cười không rõ hàm xúc nhìn Kiều Dụ trong lòng sợ hãi.
Bạc Quý Thi cúi đầu tự giễu cười cười, Bạc Quý Thi ơi Bạc Quý Thi, ngươi quả nhiên là vô kế khả thi*.
(* không còn cách nào khác)
Quả nhiên cả ngày hôm sau, Kỷ Tư Tuyền không nhìn đến sự tồn tại của Kiều Dụ, ngay cả Kiều Dụ mời cô ăn tối cũng bị cự tuyệt.
Cô tập trung bắt tay vào vẽ đường biên của bản vẽ, sau đó vẽ những đường cơ bản bên trong rồi ngẩng đầu lên nhìn về phía Kiều Dụ, còn không đề cập tới chuyện trong phòng trà, chỉ là giọng điệu và nụ cười đều phá lệ bình thản: “Không được, buổi chiều em phải ra ngoài một chuyến, hẹn với người đàn ông khác”
Kiều Dụ đại khái đoán được cô đi gặp khách hàng, mặc dù lời nói của cô không thấy tức giận ngược lại thái độ tốt đẹp lại đề nghị: “Vậy anh giúp em trông Kỷ Tiểu Hoa”
Kỷ Tư Tuyền nhìn anh một lúc lâu, nụ cười trên mặt bỗng nhiên sâu sắc, khoái trá gật đầu: “Được”
Kỷ Tư Tuyền buổi chiều quả nhiên không thấy, Kiều Dụ gãi gãi cằm Đại Miêu hỏi: “Ta mang ngươi đi gặp một người?”
Nói xong liền lấy di động gọi cho Kiều Diệp.
Kiều Diệp bên kia có chút ầm ĩ, Kiều Dụ có chút kỳ lạ, anh ấy giống như đi ra ngoài.
“Anh, anh không ở bệnh viện sao?”
“Anh hẹn người ta bàn chút việc, tìm anh có việc à?”
“Không có gì, chỉ là hai ngày không gặp anh, muốn gọi điện thoại cho anh”
Kiều Diệp nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền đã lại gần, không nhanh không chậm mở miệng: “Anh trở về sẽ gọi điện thoại cho em”
Nói xong cúp điện thoại.
Kiều Dụ buông di động, cùng Đại Miêu mắt to trừng mắt nhỏ hồi lâu: “Bữa cơm tối nay. . . . .chỉ có chúng ta ăn với nhau”
Đại Miêu meo một tiếng, tựa hồ đồng ý.
Kiều Dụ than nhẹ một tiếng: “Còn may ngươi không cự tuyệt ta”
Khi Kỷ Tư Tuyền ngồi xuống vừa đúng lúc Kiều Diệp cúp điện thoại, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cũng không biến sắc giải thích: “Ngại quá, bởi vì thời gian của tôi hơi gấp, làm Kỷ Tiểu Thư phải vất vả đến đây”
Kỷ Tư Tuyền bắt tay, cầm bản vẽ trong tay đưa ra: “Không sao, hạng mục tiếp theo của công ty phải lập tức khởi công, về sau không có nhiều sinh lực như vậy, tôi cũng tính làm nhanh một chút, sớm báo cáo kết quả thì tốt hơn”
Kỷ Tư Tuyền mở máy tính, đưa màn hình quay sang Kiều Diệp, chỉ vào một chỗ trên bản vẽ: “Có mấy chỗ tôi muốn cùng ngài bàn luận một chút, căn cứ vào sự yêu thích của ngài mà ra”
Kiều Diệp uống ngụm nước: “Không sao, cô quyết định đi”
Kỷ Tư Tuyền tựa hồ chưa từng gặp qua vị khách nào tốt như vậy, sửng sốt nói: “Sao? Không phải tính toán tặng bạn gái sao? Không đưa cho bạn gái ngài xem một chút sao?”
Kiều Diệp lúc này mới phát giác lỡ lời, cười giải thích: “À, ý tôi là, kỳ thật bạn gái tôi đang giận tôi”
Kiều Diệp tựa hồ cũng không để ý bản thân bị lộ, mà Kỷ Tư Tuyền đối với chuyện của người khác không có hứng thú, chỉ có thể không mặn không nhạt an ủi anh một câu: “Anh mất nhiều tâm tư như vậy, cô ấy sẽ tha thứ cho anh”
Kiều Diệp nghe xong đáy mắt sáng lên: “Sẽ sao? Nếu là cô, cô sẽ tha thứ không?”
Kỷ Tư Tuyền vẫn cảm thấy được vẻ mặt bệnh trạng tái nhợt của Kiều Diệp, giờ phút này trên mặt lại mang theo vẻ sáng rỡ không đồng nhất, làm cho cô không tự giác còn thật sự suy nghĩ mới trả lời: “Tôi? Còn xem bởi vì sao đã?”
Kiều Diệp nhìn cô: “Nếu như một người đàn ông từng ở giữa cô và những người khác do sự tình mà không lựa chọn cô, cô sẽ tha thứ cho anh ta không?”
“Đương nhiên sẽ không!” Kỷ Tư Tuyền trả lời kiên định sau đó mới tựa hồ nghĩ tới người nào đó, chậm rãi nheo mày thấp giọng bổ sung một câu: “Có lẽ. . . . . Cũng sẽ có ngoại lệ”
Kiều Diệp nở nụ cười: “Kỷ tiểu thư tựa như với lần trước gặp mặt có chút không giống nhau”
“Thật sao?” Kỷ Tư Tuyền rất nhanh quay lại đề tài, chỉ vào bản vẽ: “Có mấy chỗ tôi đánh dấu, thuyết minh cho ngài một chút, chỗ này, nhất định phải dùng gỗ thô, chỗ này cần dùng. . . .”
Kiều Diệp bỗng nhiên quay đầu nhìn Kỷ Tư Tuyền , lời này anh cũng đã từng nghe một người nhấn mạnh qua.
Khi đó Kiều Dụ cũng từng chỉ vào một góc bản vẽ cho anh xem: “Còn có, chỗ này, nhất định phải dùng gỗ thô. . . . .”
Một chữ không kém.
Kiều Diệp đột nhiên cảm thấy thực sự vui mừng.
Kỷ Tư Tuyền thấy anh đột nhiên xuất thần, khoát tay trước mặt anh: “Làm sao vậy?”
Kiều Diệp hoàn hồn: “Không có gì, cô tiếp tục đi”
Kiều Diệp thật sự là khó nói được lời che dấu, Kỷ Tư Tuyền rất nhanh đã trình bày xong, sau đó khi cô rời đi Kiều Diệp bỗng nhiên gọi cô lại: “Kỷ tiểu thư!”
Kỷ Tư Tuyền xoay người: “Hả?”
Kiều Diệp tựa hồ có chút khó xử: “Tôi biết yêu cầu này thật vô lý, chỉ là chúng ta về sau đại khái sẽ không gặp lại, cô có thể. . . . . Quên đi, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”
Kỷ Tư Tuyền cảm thấy người đàn ông lễ độ khiêm tốn trước mặt có chút quen thuộc, lần đầu tiên gặp mặt anh còn có chút kỳ quái, dù sao cũng là lần gặp mặt cuối cùng, cô cũng không nghĩ nhiều, cười mở miệng: “Được, hy vọng bạn gái ngài vì cô ấy xây nhà sẽ sớm tha thứ cho ngài”
Kiều Diệp cười nói cảm ơn, nhìn theo bóng dáng của Kỷ Tư Tuyền rời đi nhẹ giọng mở miệng.
“Cô có thể . . . . giống như Kiều Dụ gọi tôi một tiếng anh không, bởi vì tôi không biết chính mình còn có thể chờ được nó mang cô đến gặp tôi hay không”
Khúc mắc trong lòng Kỷ Tư Tuyền được cái mã quét kia hóa giải một nửa, phương án sửa cũng ra rất nhanh, chẳng qua hết thảy đều phải một lần nữa thông qua tổng, vẫn là cần thời gian.
Kỷ Tư Tuyền khi đã cố nhịn suốt mấy đêm sau đó rốt cuộc cũng không chịu được ghé vào trên bàn ngủ, khi Kiều Dụ tới thăm cô đã ngủ say, anh nhẹ nhàng nhặt cái chăn rơi trên đất đắp lại cho cô, nhìn cô một hồi, rồi buồn chán nhìn xung quanh.
Trên bàn vừa đặt bản vẽ vừa đánh máy xong, mặt trên còn dán giấy ghi lời chú thích của Từ Bỉnh Quân, đại ý nói mấy chỗ cần Kỷ Tư Tuyền tỉnh lại sửa sau.
Kiều Dụ nhàn rỗi đến mức rảnh rang liền mở bản vẽ trên giá ra nhìn nhìn, thuận tay cầm bút sửa lại mấy chỗ.
Kỷ Tư Tuyền không biết tỉnh lúc nào, nhìn thấy Kiều Dụ đang chuyên chú với bản vẽ cũng không quấy rầy anh, tay phải chống đầu nhìn chốc lát bỗng nhiên mở miệng: “Kiều Dụ, nét bút của anh vẫn tồn tại”
Kiều Dụ cả kinh, cây bút trong tay rơi xuống đất, lăn tới bên chân Kỷ Tư Tuyền, cô nhặt lên đưa tới: “Kiến trúc sư là hồn của kiến trúc, hồn bất diệt bút không rơi”
Kiều Dụ vươn tay cầm bút tay run lên, cứng tại chỗ một lúc lâu mới nhận lấy thả vào trong ống đựng bút, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Đã sớm quên sạch rồi, chỉ là tùy tiện mấy nét, em đừng để ý”
Kỷ Tư Tuyền đột nhiên hỏi: “Ngày hôm qua, bữa trưa ở căn-tin chúng ta đã ăn gì nhỉ?”
Kiều Dụ sửng sốt, không biết sao cô đột nhiên hỏi vẫn đề này, vẫn là nghĩ nghĩ: “Xườn xào chua ngọt. . . . . Hình như còn có. . . . . .”
Kỷ Tư Tuyền rất nhanh mở miệng, câu hỏi liên tiếp căn bản không để thời gian cho anh phản ứng.
“Bình thường khối bê tông lát thềm chủ yếu là bao nhiêu?”
“390*190*190″
“Hệ số truyền nhiệt của ánh sáng thủy tinh 621a6 là bao nhiêu?”
“2.8”
“Ánh sáng mắt thường nhìn thấy được bắn xa bao nhiêu?”
“0.71”
Hỏi xong Kỷ Tư Tuyền cười như không cười nhìn anh không nói lời nào.
Kiều Dụ chỉ là trả lời theo phản xạ, những con số này nằm trong đầu anh, căn bản không cần phải nhớ lại.
Sau một lúc lâu, Kỷ Tư Tuyền như định liệu trước mở miệng: “Sớm quên sạch sẽ, tại sao còn nhớ những cái này?”
Kiều Dụ có ý lảng tránh: “Trí nhớ của anh luôn luôn không tệ lắm”
Kỷ Tư Tuyền hỏi lại: “Trí nhớ không tồi? Ngay cả bữa trưa hôm qua anh còn không nhớ đã ăn gì vậy mà lại nhớ rõ khối bê tông bậc thềm? Nhớ rõ hệ số truyền nhiệt? Nhớ rõ bắn thấu?”
Kiều Dụ trầm mặc một lúc lâu, trong ánh mắt hiện lên một tia đau thương: “Anh thừa nhận anh có ý ghi nhớ, nhưng vậy thì sao, Tư Tuyền, đời này anh không thể trở thành kiến trúc sư”
Kỷ Tư Tuyền chậm rãi nhắm mắt, cô cũng không biết tại sao mình phải buộc anh thừa nhận làm cái gì, ngay cả cô cũng sớm đã biết đời này Kiều Dụ không thể trở thành kiến trúc sư, nhưng khi câu nói này do chính anh mở miệng ra, cô vẫn cảm thấy rất khó vượt qua.