Chỉ Một Lần Yêu (Love Only Once)

Chương 25



Con ngựa giống để lại sau lưng một làn bụi khi nó tung vó trên đường giữa đồn điền. Những bông hoa mùa xuân được gây giống từ châu Âu hòa cùng những bông hoa nhiệt đới nở bừng rực rỡ dọc con lộ tạo thành một tổng thể màu sắc hoang dại. Bên phải con đường, chỉ cách đó chưa tới một dặm, đại dương ném những con sóng khổng lồ lên bãi cát. Mặt trời nóng bỏng phản chiếu trên nền nước xanh biếc ở tít phía chân trời xa xôi.

Nicholas thì chẳng để ý chút nào tới vẻ đẹp quanh anh ta vào cái ngày đầu tháng Tư oi bức đó cả. Anh đang rời khỏi cái cảng nhỏ xíu của hòn đảo cũng như buổi hẹn vừa xong với Thuyền trưởng Bowdler, ông vừa báo cáo là chiếc tàu của anh sẽ sẵn sàng nhổ neo vào đợt triều buổi sáng mai. Nicholas sẽ trở về nhà ở Anh quốc, trở về nhà với Regina.

Sáu tháng vắng mặt không hề khiến cô biến mất khỏi tâm trí anh chút nào. Anh đã cố thử. Anh đã mất hàng tháng để khiến một ngôi nhà giữa đồn điền bị hoang tàn bỏ phế thành kiểu mẫu đồn điền của toàn hòn đảo, và hàng tháng nữa để khiến đất đai trở nên phì nhiêu, sẵn sàng cho các vụ mùa cũng như trồng trọt. Gần như mọi khoảnh khắc của anh đều được tiêu vào những công việc nhặng nhọc, nhưng tâm trạng của anh thì vẫn ủy mị một cách nguy hiểm. Hàng trăm lần anh quyết định quay về. Và cũng từng đó lần anh tự thuyết phục mình không làm thế. Tình huống ở nhà sẽ chẳng thay đổi được. Miriam và sự đe dọa của bà ta vẫn treo lơ lửng trên đầu anh và Regina.

Nhưng sau cả quãng thời gian vừa rồi, Nicholas đã bỏ qua một sự hiển nhiên. Regina chắc hẳn đã biết rồi. Miriam không thể nào sống sáu tháng với cô gái ấy mà không cố gắng khiến cô căm ghét anh. Phải, cô giờ này hẳn phải biết mọi chuyện rồi.

Cái khả năng gần với sự thật ấy đã được đập thẳng vào mặt anh tuần trước khi anh say bét nhè bí tỉ với Thuyền trưởng Bowdler và trút cạn nỗi lòng với ông ta. Phải có một người đủ khách quan và đủ say xỉn như ông ta để khiến anh nhận ra rằng, anh đang ngồi trên một hòn đảo, ủ ê như một thằng nhóc chỉ vì anh không có người phụ nữ anh muốn. Ừh thì anh đã phiền não đủ lâu rồi. Đã đến lúc về nhà và xem mọi chuyện ra sau. Nếu vợ anh mà ghét anh, thì cũng là sự kết thúc cho mọi sự.

Nhưng nếu vợ anh không căm ghét anh thì sao? Thuyền trưởng Bowdler cũng hỏi lại anh điều đó. Lỡ như cô ấy khinh bỉ cái suy nghĩ của xã hội và đánh giá anh theo những gì anh xứng đáng được thì sao? Sự thật là anh đã đối xử với cô một cách đáng kinh tởm và đó là tất cả những gì cô có thể đánh giá về anh. Và cô cũng bị dính với một vụ tai tiếng đã khiến cô muốn kết hôn với anh. Anh những muốn tin rằng cô đã kết hôn với anh vì những lý do khác hơn là sự cần thiết chính đáng khi đó, nhưng có vẻ không phải như vậy.

Và việc đó dẫn anh tới đâu? Chẳng đâu cả. Cho tới khi anh về nhà, anh mới biết được mọi chuyện đã bị tàn phá tới đâu.

Một cậu bé da bánh mật chân trần chạy ra khỏi căn nhà trắng to lớn để đón lấy chú ngựa của Nicholas.

Đó là điều duy nhất về hòn đảo này mà Nicholas vẫn chưa thấy quen, việc sở hữu nô lệ. Đó là điều duy nhất về hòn đảo này mà anh ghét.

“Ngài có khác, thưa ngài, họ chờ trong phòng sác. (Ngài có khách, thưa ngài, họ chờ trong phòng sách)” Bà quản gia báo cho anh biết. Anh cám ơn bà ta rồi đi dọc xống phía sảnh lớn với một chút khó chịu. Ai tới nhỉ? Anh còn phải đóng gói đồ đạc và có một cuộc hẹn nữa với viên đại lý bất động sản của mình. Anh không còn thời gian để tán gẫu nữa rồi.

Anh bước vào căn phòng khách tối mờ, những chiếc rèm dày đã giữ cho hơi nóng ban trưa không lọt vào được. Anh lia mắt qua những chiếc ghế đang quây quanh bàn làm việc của mình. Thay vì tin vào những gì anh trông thấy, anh nhắm mắt lại. Thật không thể chịu được.

“Thử nói là tôi vừa tưởng tượng ra ông đi Hawke.”

“Cậu vừa tưởng tượng ra ta.”

Nicholas băng qua căn phòng tới ngồi sau cái bàn của mình. “Vậy không sẽ không phiền nếu tôi phớt lờ ông đi chứ?”

“Thấy ta đúng chưa Jeremy? Đã bảo là hắn sẽ nhổ vào mặt kẻ thù mà.”

“Ông không tìm được ai khác tốt hơn cho vị trí phụ tá thứ ba à?” Nicholas hỏi khô khốc, chỉ về phía chàng trai trẻ. “Tôi không khoái đánh nhau với trẻ con đâu. Chả lẽ ông với lão già tóc đỏ của mình không thể xử lý tôi mà không cần giúp đỡ sao?”

“Cậu có vẻ không ngạc nhiên lắm khi thấy ta nhỉ Montieth,” James nói bình thản.

“Tôi phải ngạc nhiên à?”

“Chứ sao. Cậu đã rời nước Anh trước vụ treo cổ còn gì.”

“À vụ treo cổ.” Nicholas ngả người ra sau mỉm cười. “Nó có kéo đông người tới xem không?”

“Anh thấy nó thú vị lắm hả?” Jeremy hỏi lại.

“Cậu bé thân mến của ta, tất cả những gì ta thấy thú vị là sự ngu ngốc của chính ta kìa. Nếu ta mà biết gã đàn ông này sẽ biến việc quấy rầy ta thành sự nghiệp cả đời của hắn, ta đã chẳng bao giờ sắp xếp để đám lính gác quay lưng lại và hắn ta có thể chùôn êm rồi.”

“Đồ nói láo chết dẫm!” Conrad nóng nảy xen vào. “Đám lính gác đó không thể mua chuộc được! Ta đã dụ dỗ bọn chúng đủ để biết điều đó.”

“Ông là Connie phải không?”

“Với ngươi thì nên gọi ta là Ông Sharpe!”

Nicholas khúc khích cười. “Ông phải biết là tiền đôi khi không phải là giải pháp tốt. Và cũng nên biết quen đúng người nữa.”

“Tại sao?” James nhẹ nhàng hỏi.

“Ồ, đừng bao giờ nghi ngờ rằng nguyên nhân của tôi xuất phát từ sự ích kỷ, lão già ạ.” Nicholas trả lời. “Vì tôi sẽ không có mặt để tham dự vụ treo cổ, tôi quyết định sẽ tước đi niềm vui nhỏ bé đó của những người khác, vậy thôi. Ông có thể tin rằng giá mà tôi có thể hoãn vụ treo cổ đó cho tới khi tôi về thì tôi cũng đã làm rồi. Thế nên đừng nghĩ là ông phải cảm ơn tôi nhé.”

“Để tôi xử nó cho Hawke.” Cơn giận dữ của Conrad đã lên đến cực điểm. “Cô nàng sẽ không cần phải biết điều này đâu.”

“Nếu ý ông nói bà quản gia của tôi thì bà già í dễ là đang dí tai vào cửa nghe lén ngay lúc này rồi. Nhưng đừng để việc đó làm ông bận tâm, ông bạn già ạ.”

Conrad vọt ra khỏi ghế như tên bắn, nhưng James ra hiệu cho ông dừng lại. Viên thuyền trưởng chăm chú nhìn Nicholas một lúc lâu, thăm dò đôi mắt màu vàng mật ong của anh ta, và rồi cười phá lên.

“Ta chết mất nếu không tin vào một nửa những gì chú mày vừa nói, Montieth.” Ông vẫn tiếp tục thăm dò ánh mắt của Nicholas với ánh mắt tập trung của mình. “Nhưng ta tự hỏi,” ông chậm rãi nói tiếp, “động cơ thật sự của chú mày là gì nhỉ. Chú mày có nhận ra rằng nếu chú mày giúp ta ra khỏi đống lộn xộn chú mày tống ta vào, ta sẽ gọi nó là thanh toán xong xuôi không? Ta thì ta sẽ không đây.” Nicholas không trả lời, và James lại cười phá lên. “Đừng bảo ta là một thằng đàn ông kiểu chú mày cũng có ý thức nhé? Tâm lý chơi đẹp chăng?”

“Không hẳn thế lắm.” Conrad lẩm bẩm.

“À đừng quên nhé Connie, ta không bị treo cổ bởi những gì ta gây ra cho hắn, nhưng hắn vẫn chịu trách nhiệm việc ta bị bắt đấy.”

“Thú vị nhỉ,” Nicholas lạnh lùng nói. “Giờ liệu chúng ta có thể nào miễn trừ những suy đoán vô nghĩa này đi không nhỉ? Ngửa bài đi Hawke, hoặc biến! Tôi còn có việc phải làm.”

“Chúng ta cũng vậy thôi. Cậu không nghĩ là ta khoái đi tìm cậu lắm chứ? Dù đó là tất cả những gì ta làm được,” James thở dài. “Sáu tháng vừa rồi quả thật là rất đáng chán đấy.”

“Ngài sẽ hiểu cho tôi nếu tôi không thông cảm với ngài chứ?”

“Ngài còn muốn nghe hắn châm chích bao lâu nữa là Hawke?” Conrad gầm lên. “Ngài đã sẵn sàng xem xét lại mọi chuyện chưa?”

“Connie nói đúng đấy.” Jeremy chen vào. “Con chả hiểu chị Regan thấy được gì ở hắn nữa.”

“Thật không nhóc?” Conrad khịt mũi. “Nhìn cái bản mặt đẹp giai kìa.”

“Thôi nào cả hai người.” James cảnh cáo. “Regan có nhiều lý trí hơn là bị đổ bởi cái mã đẹp đẽ bên ngoài. Con bé hẳn là thấy cậu ta có nhiều hơn là những thứ đó.”

“Ừhm, ít ra hắn cũng không phải như con đã tưởng tượng.”

James mỉm cười. “Con không thể đánh giá cậu ta qua chuyến viếng thăm này được Jeremy. Cậu ta đang xù lông nhím lên để tự bảo vệ mà.”

Nicholas cảm thấy mình đã bị đẩy đi quá mức chịu đựng rồi. “Hawke, nếu ngài có điều gì muốn nói với tôi, thì nói luôn cho rồi. Nếu ngài muốn thử sức thêm lần nữa, cũng xin mời. Nhưng nếu ba người chỉ muốn tranh luận về một ả điếm nào đó, xin mời các ngài đi chỗ khác giùm.”

“Ngươi sẽ phải rút lại câu đó thưa Quý ngài Montieth,” Jeremy hét lên. “Chị ấy không phải ả điếm nào cả!”

“Thằng nhãi chết tiệt này là đứa nào thế?”

James khúc khích cười. “Con trai ta, cậu không nhận thấy à? Ta cố để nó ở lại tàu, nhưng nó không chịu nghe. Nó quyết tâm tới đây xem phản ứng khi cậu nhận tin của chúng tôi ra sao ấy mà.”

“Tôi nghi ngờ việc các ngài có tin tức gì liên quan tới tôi lắm.”

“Vợ cậu không liên quan tới cậu à?”

Nicholas chậm rãi đứng dậy, mắt dính chặt vào tên thuyền trưởng trước mặt. “Cô ấy thế nào?”

“Con nhỏ dễ thương đấy chứ, phải không?”

“Sao ngươi dám…?” Với một tiếng gầm giận dữ, Nicholas phóng tới trước, vươn qua khỏi chiếc bàn làm việc và túm họng James lại. Phải cả Conrad lẫn Jeremy mới có thể kéo anh ra khỏi thuyền trưởng của mình. Họ giữ chặt Nicholas, mỗi người giữ một cánh tay anh.

“Chỉ cần người đụng tay vào cô ấy thôi Hawke, ta sẽ giết ngươi!”

James khẽ xoa cái họng vừa bị bóp đau điếng, nhưng trong đôi mắt sẫm màu của ông ta lại lấp lánh một niềm vui. Ông đã thỏa mãn rồi. “Ta bảo ông rồi mà Connie? Chả lẽ đấy là phản ứng của gã đàn ông không quan tâm đến vợ mình sao?” Ông thong thả nói.

“Vợ của ta,” Nicholas quát to trước khi Conrad kịp nghĩ ra điều gì để nói. “Ngươi đã làm gì với cô ấy?”

“Ôi, chuyện đó rất vui,” James khúc khích cười. Conrad và Jeremy giữ Nicholas chặt hơn. “Sẽ thật là một vụ trả thù ngọt ngào, nhóc ạ, nếu ta sáng tác ra một câu chuyện hoành tráng để tra tấn cậu. Ta có thể nói với cậu là ta đã bắt cóc cô vợ yêu quí của cậu, điều mà thật sự đã xảy ra. Ta đã định dùng con bé để khiến cậu tìm tới ta. Chúng ta không biết cậu đã rời Anh quốc, cậu biết đấy. Và… bất hạnh thay, khi đó ta không biết vợ cậu là ai.”

“Đừng có bảo tôi là vị thuyền trưởng Hawke không sợ trời không sợ đất lại đi sợ gia đình vợ tôi chứ?”

Câu nói này được đáp lại bằng một tràng cười giòn tan như pháo nổ từ cả ba người còn lại, khiến Nicholas bất ngờ. Anh có thể giành ra khỏi sự níu giữ chặt chẽ của Jeremy, rồi bồi một cú đấm mạnh vào người Conrad. Nó khiến anh được giải thoát một khoảnh khắc, nhưng chỉ một khoảnh khắc.

“Thư giãn nào nhóc.” James đưa một tay lên để ngăn Nicholas khỏi đánh đấm tiếp. “Ta không muốn làm cậu đau đâu.” Ông toét miệng cười. “Nhất là khi lần trước ta mất hàng tuần để phục hồi lại.”

“Câu đó có phải để giúp tôi bình tĩnh lại không thế? Tôi cũng mất chừng đó thời gian để phục hồi đấy thôi, và nó khiến tôi không thực hiện được việc thuyết phục Regina… ừhm, không phải việc của mấy người.”

“Còn tùy cậu nhìn việc đó ra sao nhóc ạ. Ta biết cậu cố khiến con bé bỏ rơi cậu. Thật xấu hổ là con bé đã không làm điều đó.” Ông thở dài. “Nhưng vấn đề không phải chỗ đó.”

“Thế thì đi thẳng vào vấn đề đi chứ!” Nicholas nạt lại. “Ông đã làm gì với Regina?”

“Cậu bé thân mến của ta, Regan sẽ không bao giờ gặp nguy hại với ta cả đâu. Cậu thấy đấy, nó là cô cháu gái yêu của ta kia mà.”

“Regan? Tôi chả hiểu cái cóc…”

“Thật không?”

Có vài ẩn ý trong phong thái của ông ta khiến Nicholas cứng người lại lục tìm trong ký ức. Thốt nhiên, điều anh chưa bao giờ chịu để ý trước đó trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết khi anh nhìn chằm chằm vào Hawke. Hawke và cậu nhóc kia đều mang một sự giống nhau rõ rệt, và cũng giống cả…

“James Malory?”

“Chính ta.”

“Trời đất quỷ thần ơi!”

James cười phá lên. “Đừng có phản ứng quá đà thế. Thử tưởng tượng xem ta đã cảm thấy sao khi tìm ra việc cậu vừa cưới một người trong gia đình ta. Việc đó khiến mọi kế hoạch của ta phải dừng lại hết cả.”

“Tại sao?” Nicholas phản pháo. “Theo tôi biết, gia đình ông đâu có nhìn nhận ông đâu.”

“Đó là trước cuộc hạnh ngộ lần trước của chúng ta thôi. Ta và các anh em trai đã sắp xếp mọi thứ ổn thoả, nhờ có Regan. Con bé rõ ràng có cách để đạt được những gì nó muốn.”

“Rõ ràng thật,” Nicholas lầm bầm, giọng nặng nỗi buồn rầu. “Vậy các ông làm gì ở đây? Đến chúc mừng tôi chắc?”

“Không đâu, nhóc cưng à.” James mỉm cười. “Ta đến để đón cậu về nhà.”

Mắt Nicholas tóe lửa. “Không phải vậy chứ.”

Nụ cười của James trở nên độc ác giống cá mập hơn bao giờ hết. “Cậu sẽ đi cùng chúng ta, bằng cách này hay cách khác thôi.”

Nicholas nhìn từ người nọ sang người kia. Anh thấy rõ rằng họ nói nghiêm túc. “Việc hộ tống của các ông không cần thiết lắm.” Anh thử quyết định nói sự thật. “Con tàu của tôi đã sẵn sàng khởi hành vào đợt thuỷ triều sáng mai. Tôi đã quyết định quay lại Anh quốc, ông thấy đấy, nên các ông sẽ không cần hộ tống tôi đâu thưa các quý ông đáng mến.”

“Nếu cậu nói thế, cậu nhóc,” James trả lời, giọng đầy nghi ngờ.

“Tôi đang nói sự thật mà.”

“Dong thuyền khỏi cái cảng này không bảo đảm việc cậu sẽ về Anh quốc. Không, ta yêu cầu cậu đi cùng chúng ta.”

Cơn giận dữ của Nicholas chuẩn bị trào lên lần nữa. “Tại sao?”

“Các anh trai ta không khoái việc cậu bỏ mặc vợ mình ở nhà lắm. Họ muốn cậu về đó để họ có thể trông chừng cậu.”

“Vô lý thật! Họ không thể giữ tôi ở Anh quốc nếu tôi không muốn ở lại đó.”

“Cậu làm gì sau khi về nhà, ta chả thèm quan tâm.” James nhún vai. “Ta chỉ làm theo lệnh của anh Jason thôi. Anh ấy bảo ta đưa cậu về nhà, và ta sẽ làm như thế.

Khi họ hộ tống Nicholas ra khỏi phòng, Jeremy thì thầm với cha mình. “Bác Jason chưa hề bảo là cha phải mang hắn ta về nhé. Bác í chỉ bảo cha phải nói cho anh ta biết về đứa bé khi tìm thấy anh ta thôi.”

“Cha chưa bao giờ tuân lời anh trai mình kể từ khi cha đến tuổi trưởng thành, nhóc con ạ.” Cha cậu thì thầm lại. “Và cha không muốn bắt đầu việc đó lúc này đâu.”

“Nhưng nếu anh ta biết thì anh ta đã không ầm ĩ lên thế rồi.”

James khúc khích cười. “Cha có bao giờ nói là cha muốn hắn thoải mái tận hưởng cuộc gặp này chút nào đâu.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.