Chỉ Làm Vương Phi Của Ngươi

Quyển 2 - Chương 111: Mù (17)



Người mình không thương cho dù có gần mình bao nhiêu cũng không thể
dựa vào, người trong lòng mình yêu ở bên cạnh có thể tùy thời vươn hai
tay ra ôm lấy, người mình yêu không ở bên cạnh, cho dù mệt mỏi cỡ nào
cũng cố gắng kiên cường, Tử Điệp mệt mỏi, muốn tìm một bả vai có thể dựa vào, nhưng người gần bên cạnh lại là Phong Lạc Hiên.

“Đi ra ngoài một chút đi” Phong Lạc Hiên nói.

“Hoàng Thượng mỗi ngày đều đến nơi này, không cần xử lý quốc sự sao” Tử Điệp hỏi.

“Quốc sự mỗi ngày đều xử lý, không ảnh hưởng đến chút thời gian này, ngươi có muốn đi ra ngoài một chút không ?” Phong Lạc Hiên hỏi.

“Cũng được, bất qua theo dọc đường đi phải phiền toái Hoàng Thượng “ Tử Điệp khinh cười nói.

“Trẫm không ngại phiền toái, ngươi có biết, ta nguyện ý chiếu cố ngươi” Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp nói.

Tử Điệp nhẹ nhàng quay đầu, không muốn cùng Phong Lạc Hiên bàn luận vấn đề này mà tranh chấp.

“Khô đằng, lão thụ, hôn nha

Tiểu kiều lưu thủy nhân gia

Cổ đạo, tây phong sấu mã

Tịch dương tây hạ, đoạn trường nhân tại thiên nhai”Tử Điệp nhẹ nhàng ngâm nga.

(dịch xuôi:

Trời chiều trên cây khô có tiếng quạ kêu.

Dưới cấu nhỏ dòng suối chảy qua.

Trên đường gió tây hiu hắt với bóng ngựa gầy

Mặt trời đã lặn về tây, lữ khách ở chân trời như đứt từng đoạn ruột)

“Vì sao có loại cảm khái này”

“Thu luôn dễ dàng gây thương cảm , thu phong thu vũ sầu sát nhân ( gió lạnh mưa buồn giết khách nhân)” Tử Điệp thì thào nói.

Phong Lạc Hiên giúp đỡ Tử Điệp, tay phải Tử Điệp nhẹ nhàng phất qua hoa cỏ bên cạnh.

“Tích hoa còn nhu liên hoa nhân” Tử Điệp nhẹ nhàng nói.

Phong Lạc Hiên dừng lại, buông tay ra nhìn Tử Điệp, một lúc lâu mới nói:

“Ngươi muốn nói cái gì thì nói đi, trẫm lắng nghe ” .

“Ta muốn nói cái gì Hoàng Thượng đã sớm biết, không phải sao ?” Tử Điệp hỏi ngược lại.

“Hôm nay có thể không nhắc lại chuyện cũ không, khó có thể
cùng nhau vui vẻ tán tản bộ nói chuyện phiếm, trẫm không hy vọng xa
vời quá chứ !” Phong Lạc Hiên nói.

“Hoàng Thượng, không đề cập tới không có nghĩa là vấn đề
không tồn tại, thần thầm nghĩ muốn làm cho Hoàng Thượng sớm ngày chặt
đứt ý niệm trong đầu, đừng đem tâm tư lãng phí trên người người không
đáng giá, lại càng không nghĩ bởi vậy mà đảo loạn vỏ bọc yên tĩnh bên
ngoài của hậu cung” Tử Điệp nói.

“Yêu trẫm khó khăn như vậy sao ?” Phong Lạc Hiên chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Thực khó khăn, Hoàng Thượng không phải ai cũng đều có thể yêu , cho nên có chọn người cũng bình thường” Tử Điệp đáp.

“Cho nên, ngươi lựa chọn Lạc Hàn” Phong Lạc Hiên hỏi.

“Đúng vậy, tính tình chúng ta giống nhau, có một câu, vật dĩ loại tụ ( Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân), ta cùng Lạc Hàn là cùng một loại người, Hoàng Thượng, với ta mà nói chỉ có thể nhìn về nơi xa không thể gần gủi” Tử Điệp giải thích nói.

“Nguyên lai Hoàng Thượng còn có bi ai như vậy, nhưng mà ngươi hẳn nên biết trẫm là sẽ không buông tay “ Phong Lạc Hiên không thuận theo không buông tha nói.

Cho dù Tử Điệp hiện tại không nhìn thấy, Tử Điệp vẫn xoay người đối mặt Phong Lạc Hiên, thở dài một tiếng nói:

“Yêu một người không sai, nhưng nếu vì yêu mà không từ thủ
đoạn vậy thì đã sai lầm rồi, được yêu cũng là hạnh phúc , nhưng tình yêu đó trở thành một gánh nặng thì không còn là may mắn hạnh phúc nữa, loại gông xiềng đó sẽ chỉ làm cho người ta trốn tránh càng xa càng tốt, còn
có một loại yêu đó là buông tay” !

“Yêu mà vĩ đại như vậy, trẫm làm không được, trẫm nói yêu được sẽ làm được” Phong Lạc Hiên nói.

“Nói đi nói lại lại tới vấn đề cũ, lại thảo luận một chuyện
không quan trọng, Hoàng Thượng yêu như thế nào thì như thế ấy đi, nhưng
thỉnh Hoàng Thượng về sau không cần làm như vậy, vô dụng , lần trước xem như may mắn, không có bị đâm chết, nhưng nếu có lần sau, Tử Điệp sẽ
không cho bất luận kẻ nào có cơ hội cứu trị” Tử Điệp bình tĩnh nói.

“Ngươi là đang uy hiếp trẫm sao?” Phong Lạc Hiên tức giận hỏi.

“Hoàng Thượng cũng có thể lý giải như vậy” Tử Điệp khẽ thở dài.

“Đi cũng đã lâu, có chút mệt mỏi, Hoàng Thượng nếu không ngại đưa ta về chỗ cũ đi” Tử Điệp nói tiếp.

Phong Lạc Hiên trong lòng nghẹn khuất phát điên, nguyên tưởng mình
chiếu cố Tử Điệp lâu ít nhất trong lòng nàng sẽ có một chút buông lỏng,
hôm nay mới cố ý đi xem thử, kết quả lại làm hắn thất vọng , Tử Điệp
không có một chút thay đổi. Như trước cự tuyệt hắn, xa cách ngàn dặm.

Trên đường trở về, Tử Điệp không có để cho Phong Lạc Hiên tiếp tục
giúp đỡ, mà lấy tay dọc theo hoa cỏ ven đường đi bước một tập tễnh trở
về, bóng dáng này ở trong mắt Phong Lạc Hiên cô đơn lạc tịch lại để lộ
ra một nét kiên cường.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.