Chi Hương Như Tô

Chương 46: Tháng năm vô tận



Lúc Hương Tô tỉnh lại lần nữa, ánh mặt trời đã ngả về tây, Hương Tô nhìn bầu trời màu vàng trong vắt ngoài cửa sổ, nghĩ không ra đây là hoàng hôn lần thứ mấy rồi. Ngồi dậy quan sát Đông Thiên Vân vẫn còn ngủ say, bờ môi còn mang theo nụ cười thỏa mãn. Chàng thật sự mệt mỏi, rơi vào giấc ngủ sâu nhất cũng thư thái nhất, nàng cúi người hôn môi chàng, không nhẫn tâm đánh thức chàng, nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, sau khi tắm rửa thì tùy tiện tìm một bộ quần áo để mặc, lười biếng đi ra ngoài sân ngắm phong cảnh và phơi khô mái tóc.

U Hà bị ánh mặt trời buổi chiều mạ lên sắc vàng rực rỡ hơn bất kỳ thời điểm nào, Hương Tô nhìn thấy, thật muốn kêu to lên, thế giới của nàng và Đông Thiên Vân sao mà đẹp như vậy!

Ánh sáng bị che khuất, một con chim đại bàn lớn bay qua bầu trời trên đỉnh đầu nàng, Hương Tô mỉm cười ngẩng đầu nhìn nó mở rộng đôi ánh tao nhã mỹ lệ, vạch nên đường cong khiến người say mê trên bầu trời chạng vạng, trong nháy mắt, chim đại bàng hóa thành một đứa bé bay xuống lan can bằng đá rộng rải trên sân. Mấy ngày không gặp, ngay cả Côn Bằng cũng lớn hơn rồi, hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nghi ngờ và bất mãn. Hương Tô cảm thấy cho dù Côn Bằng còn nhỏ như vậy, vẫn có dáng vẻ muốn ăn đòn như trước kia, vừa buồn cười vừa tức giận nhìn hắn.

“Ngươi là người xấu!” Côn Bằng nheo mắt quở trách nàng, ngược lại giọng nói non nớt khiến cho hắn có vẻ vô cùng đáng yêu.

Hương Tô cho rằng hắn còn hận thù chuyện mấy ngày hôm trước, giải thích nói: “Ta có nỗi khổ tâm, Viêm Cập mới là người xấu.” Nàng lại một lần không chút do dự giá họa Giang Đông(*).

(*)Giá họa Giang Đông: chính là bản truyền miệng bị chỉnh sai, ban đầu là ‘di họa Giang Đông’: một điển cố thuộc Tam Quốc Diễn Nghĩa, tức là dời họa sang Đông Ngô

Côn Bằng dùng nét mặt ‘ngươi không cần nguỵ biện’ nhìn nàng, “Kim Trản Đế Quân và Nguyên Hậu Đế Quân từng đến, đợi rất lâu ngươi cũng không thả cung chủ ra, bọn họ chỉ có thể thất vọng mà đi!” Mặt Hương Tô có chút ửng hồng, muốn tranh luận nói rằng không phải nàng không thả Đông Thiên Vân, mà là Đông Thiên Vân không thả nàng mới đúng, nhưng hắn chỉ là một đứa trẻ, nàng giải thích mấy chuyện này cho hắn nghe làm chi? ! Côn Bằng thấy nàng á khẩu không trả lời được, có lý chẳng sợ mà răn dạy quở mắng: “Nguyên Hậu Đế Quân rất lo lắng!”

Hương Tô nhất thời không hiểu, ngẩn ngơ nghe hắn nói tiếp.

“Hắn nói cung chủ không chết ở trên chiến trường, nếu làm không được sẽ chết trên giường của ngươi.”

Hương Tô nhất thời đỏ mặt tía tai, lớn tiếng mắng: “Hạ lưu!”

Côn Bằng không rõ trong câu nói đó hạ lưu ở chỗ nào, cao giọng hơn nàng mà cãi lại: “Ngươi mới hạ lưu!”

Tranh cãi so sánh ai hạ lưu hơn với Côn Bằng, Hương Tô tự nhận không có phần thắng, nàng dứt khoát lấy lớn hiếp nhỏ bóp cổ Côn Bằng. Côn Bằng nhẹ nhàng từ lan can bằng đá trên nhảy dựng lên, Hương Tô quơ lấy bờ vai của hắn, Côn Bằng hiện ra nguyên hình, tuy rằng hắn còn nhỏ, vẫn còn dư sức mang theo Hương Tô bay lượn. Hương Tô ôm cổ chim, thông thả bay lượn trong trời chiều, nàng phát ra tiếng cười như chuông bạc, thúc giục Côn Bằng bay nhanh hơn một chút. Côn Bằng vốn còn có chút giận nàng, nghe thấy tiếng cười của nàng, lại cảm thấy tâm trạng cũng vui vẻ hơn, mang theo nàng bay lượn quanh đỉnh núi Cửu U.

Đông Thiên Vân chậm rãi từ trong điện đi ra ngoài sân, Hương Tô và Côn Bằng bay có chút cao, nhìn không rõ diện mạo của chàng, chàng chỉ mặc một bộ trung y hơi mỏng, mái tóc dài nhẹ bay ở trong gió đêm, thân hình cao ngất tuấn tú, chàng lẳng lặng ngẩng đầu nhìn bọn họ, cách xa như vậy, Hương Tô tựa hồ cũng có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp trên khóe môi chàng.

“Chàng rất đẹp đúng không?” Hương Tô kiêu ngạo hỏi Côn Bằng, lại dùng ngữ điệu khẳng định, “Chàng là của ta đấy!”

Côn Bằng bay qua bầu trời phía trên Đông Thiên Vân, Hương Tô buông tay ra, như một đóa hoa sơn chi nhẹ nhàng bay xuống, nàng mở rộng hay cánh tay, tiếng cười thanh thúy, “Đông Thiên Vân! Đông Thiên Vân!”

Đông Thiên Vân cũng mở ra hai cánh tay ra, mỉm cười đón được nàng rơi xuống.

Nếu như năm mươi năm chia lìa, chờ đợi, là vì cho bọn họ biết được giờ phút gần nhau hạnh phúc thế nào, Hương Tô cũng cảm thấy rất có giá trị.

Nàng ôm chặt cổ chàng, hôn lên dung nhan tuấn mỹ của chàng, “Lần này nói chuyện thì phải giữ lời! Cuối cùng chúng ta sẽ không chia cách, vĩnh viễn ở cùng một chỗ!”

Đông Thiên Vân nghe xong, hiếm khi cười sảng khoái ra tiếng, “Được!”

Chàng ôm nàng xoay người trở vào trong điện, Côn Bằng đang lượn vòng trên không bực bội nói: “Ngươi không được hại cung chủ nữa!”

Đông Thiên Vân cảm thấy kì lạ, Hương Tô lại nghiến răng nghiến lợi làm động tác muốn nhổ lông, Côn Bằng khinh thường ngửa đầu kêu dài, bay vào mây xanh.

“Hắn đang nói gì vậy?” Đông Thiên Vân hỏi.

Hương Tô đen mặt nói: “Hắn nói ta và chàng ở cùng một chỗ là hại chàng.”

Đông Thiên Vân mỉm cười, “Tuy rằng cả đời của chúng ta hơi dài một chút, nhưng ta không ngại nàng luôn hại ta đâu.”

Thời gian ly biệt có lẽ dài không bờ bến, tháng năm gần nhau lại như bóng câu qua cửa sổ, đảo mắt đã là trăm năm.

Năm nay hoa Cửu U đặc biệt nở đẹp, tâm trạng Đông Thiên Vân rất vui vẻ, nghĩ đến đã rất lâu không gặp lão bằng hữu, phát ra lời mời bọn họ tới ngắm hoa.

Viêm Cập vẫn phong thái thần tiên phóng khoáng như cũ, Đông Thiên Vân theo thường lệ thật không quen nhìn hắn, Hương Tô lại cảm thấy tên tội nhân trong miệng nàng rất dễ gần, có lẽ nàng đã rất hạnh phúc, có lòng dạ khoan dung với bất kỳ kẻ nào. Cách lần gặp mặt trước đã vài chục năm, nàng đuổi theo hỏi Viêm Cập có tìm được cô nương vừa ý chưa. Đông Thiên Vân trầm tĩnh quan sát, trong lòng có chút buồn phiền, giọng điệu không tốt hỏi: “Nếu hắn tìm không được, nàng sẽ giới thiệu à?”

Vốn là một lời nói đùa, Hương Tô lại cho là thật, trầm tư suy nghĩ trong số tiên nữ nàng biết có ai thích hợp không, mấy chục năm này cũng đi theo Đông Thiên Vân đến không ít địa phương, cũng rất ít khi tình cờ gặp nữ tiên, có thể xứng với Viêm Cập càng không có.

Đông Thiên Vân thấy Hương Tô ưu sầu, không có ý tốt tiến cử: “Kim Trản của bọn nàng cũng chưa có tin tức gì sao? nhân duyên tốt thật!.”

Hương Tô trừng mắt, Đông Thiên Vân chính là rất thù dai, nhiều năm như vậy vẫn còn nhớ được nợ cũ.

Kim Trản đang tiến đến cửa, nghe thấy lời nói của Đông Thiên Vân, khinh thường ‘hừ’ một tiếng, suy cho cùng Cửu U cung chủ nhập ma, càng xấu xa hơn so với trước.

Hương Tô nhìn thấy Kim Trản, vui mừng đắc ý chạy tới kéo tay hắn, sau khi nói lời chào mừng xong, sắc mặt lo lắng kéo hắn đến góc khuất, thấp thỏm hỏi: “Nếu như ta có con, có thể là Mộc Linh hay không?” Đây là vần đề gần đây quấy nhiễu Hương Tô, Mộc Linh trong thời kỳ Thanh Tuế tỷ tỷ quản lý rất rối loạn, rất nhiều điều nên biết cũng chưa được phổ biến. Nàng rời khỏi phủ Tư Mộc phủ lâu như vậy, càng không có người để hỏi. Nàng từng hỏi Đông Thiên Vân, Đông Thiên Vân vốn không quan tâm, nói chỉ cần là do nàng sinh ra, là hoa cỏ gì chàng cũng đều thích.

Kim Trản nhìn nàng một hồi, đuôi lông mày hơi giảo hoạt nhướng lên, rất trịnh trọng nói: “Có thể chính là một hạt mầm.”

“A?” Hương Tô cực kỳ hoảng sợ.

Kim Trản rất thân thiện an ủi nói: “Đừng quá lo lắng, bình thường các Tiên Linh khác và Mộc Linh sống chung, đều sẽ sinh ra đứa con thuộc Tiên Linh của đối phương, cũng có số ít có thể sinh ra Mộc Linh, Hương Tô, vạn nhất là một hạt mầm cũng đừng kinh hoảng, chọn mảnh đất tốt, gieo xuống là được rồi.”

Kim Trản mỉm cười đi trở về bàn, vị trí của hắn gần sát bên Viêm Cập, Viêm Cập nhìn hắn vài lần.

“Sao mà ta cảm thấy nụ cười của ngươi gian trá như vậy?” Hắn vạch trần Kim Trản.

Kim Trản lắc đầu, “Chỉ là thuyết giáo giải thích nghi hoặc mà thôi.”

Nguyên Hậu tới cuối cùng, trong tay kéo một cô bé áo màu xanh lục, lần đầu tiên cô bé tới Cửu U cung, nét mặt không có nửa phần nhát gan kinh ngạc, còn tự nhiên ngồi xuống hơn cả Nguyên Hậu. Mọi người đều nhìn nàng ta, nàng ta cũng không băn khoăn, nếm thử một món ăn làm từ hoa Cửu U, thất vọng cong miệng, “Hương vị rất bình thường.” Giống như chỉ trong chớp mắt Cửu U hoa liền cực kỳ nổi danh trong Tam Hoàn, khi làm món ăn lại khiến cho người ta thất vọng.

Đông Thiên Vân rất khó chịu nhìn Thanh Tuế thu nhỏ này, cái đức hạnh xem thường trêu chọc người khác này chẳng hề thay đổi!

Viêm Cập có chút xúc động nhìn nàng ta một hồi, hỏi Nguyên Hậu: “Ngươi lại đi cốc Tù Long?”

Nguyên Hậu cười cười, gật đầu nói: “Đúng, may mắn là ta đã đến đó.”

Tiểu Thanh Tuế nghe thấy lời nói của hắn, nhíu mày lại, “Cái này thì không đúng rồi! Ta vốn không cần sự giúp đỡ của chàng, ta thật vất vả sinh trưởng trên Phong Nhãn, liền bị chàng kiên quyết thúc giục thành hình người! Dục tốc bất đạt có hiểu hay không?”

Đông Thiên Vân uống một hớp rượu, lành lạnh cười: “Thật quá đáng! Nhất định ngươi còn có nhiều nơi chưa phát triển đầy đủ, rõ ràng là có vần đề về đầu óc.”

Tiểu Thanh Tuế nhất thời tức giận bực bội, “Ngươi tên bẩn thiểu quái dị đang nói gì vậy?”

Nguyên Hậu buồn rầu day day huyệt Thái Dương ở góc trán, “Aii, Thanh Tuế, mắng chửi người không nên vạch ra khuyết điểm, ta dạy nàng như thế nào nàng cũng không học được.”

Đông Thiên Vân tối sầm mặt nhìn bọn họ, Hương Tô nhanh chóng chạy tới kéo tay Thanh Tuế, “Thanh Tuế. . .” Nhìn dáng vẻ này của nàng ấy, vẫn không thể gọi ra được hai chữ ‘tỷ tỷ’, “Ngươi còn nhớ được chuyện trước kia không?”

Thanh Tuế lại bỏ vào miệng mấy món ăn khác, chép miệng thưởng thức, “Ngươi nói chuyện Nguyên Hậu thầm mến ta sao? Không nhớ được.”

Sắc mặt Nguyên Hậu cũng bắt đầu trở nên tối tăm, ngược lại Đông Thiên Vân trở nên tươi vui hơn.

Sum hợp với bạn bè, tâm trạng đặc biệt tốt, khi Đông Thiên Vân mỉm cười nằm trên giường, lại nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Hương Tô. “Nàng lại sao vậy?” Chàng cũng có chút tập mãi thành thói quen.

“Đông Thiên Vân. . .” Hương Tô buồn rầu nghiêng đầu, “Chàng nói đi, bất kể ta sinh ra cái gì thì chàng cũng thích chứ?”

Đông Thiên Vân tựa sát nàng, tư tưởng không tập trung, “Đúng vậy.” Vấn đề ngốc nghếch này căn bản không đáng suy nghĩ đến.

“Vậy. . . một hạt mầm, chàng cũng không ghét bỏ chứ?” Hương Tô nơm nớp lo sợ nhìn chàng.

Đông Thiên Vân nheo mắt nhìn nàng một hồi, “Lại đây, cùng ta nói về chuyện hạt mầm.”

Sau khi biết rõ chân tướng, chuyện đầu tiên Đông Thiên Vân làm là xuống giường cầm lấy Cô Vấn.

“Chàng làm gì vậy?” Hương Tô sợ hãi, không phải là chàng tức giận với Kim Trản đó chứ? Nàng cũng hốt ha hốt hoảng nhảy xuống giường, gắng sức giữ chặt Đông Thiên Vân.

“Chính là đi tìm nữ nhân cho Kim Trản, ta muốn xem bọn họ sinh ra hạt mầm!” Đông Thiên Vân có chút hổn hển.

Hương Tô suy nghĩ, chủ ý này quả thật rất hạ lưu, nhưng mà nàng thích. Thế là cười tít mắt ngược lại giữ chặt tay của chàng, thúc giục nói: “Vậy đi đi.”

Trên đường giết thẳng đến phủ Tư Mộc, Đông Thiên Vân nắm tay Hương Tô, rất kiên nhẫn nói: “Mộc Linh do Tiên Linh sinh ra, bởi vì chưa từng trải qua mấy trăm năm được linh khí của sông núi hun đúc, nên đột phá Mộc Linh kiếp khó hơn Mộc Linh trời sinh như nàng mà thôi.” Hạt mầm cái gì, chỉ là giả dối hư ảo, hắn nhất định phải cho Hương Tô biết Kim Trản không đáng tha thứ cỡ nào.

Gương mặt Hương Tô đột nhiên dữ tợn, “Ta không nhớ ra ai từng nói với ta rằng Mộc Linh đều không cha không mẹ!”

Đông Thiên Vân có chút nói không nên lời, có đôi lúc suy nghĩ của Hương Tô khiến cho người ta không theo kịp.

“Không sao cả, nàng có thể từ từ suy nghĩ, chúng ta có rất nhiều thời gian mà.” Đông Thiên Vân mỉm cười khẽ nói, vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp nàng.

Hương Tô cũng cười, ra sức gật đầu.

————- Kết Thúc —————


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.