Sau một hồi, Mạc Phong ở đỉnh kích cuồng phát tiết ra ngoài.
Mặc dù tuổi nhỏ, nhưng anh lại rất lão luyện thành thục.
Không có ai biết thật ra thì đối mặt với sự chờ mong tha thiết hi vọng của các trưởng bối, anh cũng sẽ có cảm giác gánh nặng, vì vậy anh sẽ mê võng sẽ trầm muộn, sẽ cần phát tiết.
Tối nay, khi sinh nhật anh hai mươi mốt tuổi sắp kết thúc thì anh đang trên người thiếu nữ này phát tiết.
Khi anh đứng dậy, mặc quần, thắt chặt đai lưng thì anh cảm thấy trầm muộn trong ngực giống như quét sạch.
Anh xuống xe, đến bên chỗ tay lái cầm một xấp tiền mặt, số tiền này là chuẩn bị để đến ngày thứ hai cùng bạn học ăn cơm, khi đó thẻ tín dụng còn không phải là rất lưu hành.
Anh trực tiếp ném cho thiếu nữ ở phía sau, có chút lạnh lùng nói: “Cho cô, những thứ này đủ chứ?”( A A A A sao mà ghét thế hưởng là xong như thế ah anh này về sau sẽ bị Tranh tye cho biết mặt a)
Cô ấy có chút thất hồn lạc phách, chầm chập mặc quần áo của mình.
Vì vậy mà xấp tiền cứ như vậy rơi xuống trong ngực của cô.
Cô cúi đầu nhìn qua một hồi, đôi tay nâng xấp tiền lên.
Một chồng thật dầy , cô biết nó đối với cô mà nói, là một khoản tiền lớn.
Hai tay cô cầm lấy xấp tiền, để nó áp vào lồng ngực của mình: “Tôi có thể đi được rồi chứ?”
Suy nghĩ trong lòng Mạc Phong chợt dâng lên một cỗ lửa giận khó nói lên lời !
Anh không hiểu tại sao đã phát tiết xong, chính anh chợt bị chọc giận, vì vậy anh cắn răng: “Cút.”
Thiếu nữ cũng không thèm để ý đến giọng điệu của anh, hai tay cầm lấy xấp tiền mặt che ngực, từ từ xuống xe, sau đó giống như một du hồn lui về phía sau mà đi .
Mạc Phong từ sau kính xe trong nhìn, cô mặc hở hang, hai chân có chút cứng ngắc.
Mạc Phong nghĩ, nhưng, chuyện này cũng có gì liên quan đến mình đâu?
Vì vậy anh cắn răng, khởi động xe, xe chợt đi tới.
Bên đường phong cảnh nhanh chóng vụt qua, trong lòng Mạc Phong cảm giác cuồng nộ lại gấp gáp nhanh chóng bị dâng lên!
Anh chợt đạp phanh xe, sau tiếng phanh xe bén nhọn, tính năng tốt đẹp của xe làm nó dừng lại.
Mạc Phong cúi đầu cau mày, trầm tư chốc lát, chợt khởi động xe, thay đổi phương hướng, đi về phía ngược lại.
Anh rất nhanh thấy được nơi cô xuống xe, nơi đó cũng không có bóng người nào, chỉ có đèn đường tiêu điều.
Vào lúc trong lòng anh dâng lên thất vọng nồng nặc thì anh chợt thấy bên cạnh dưới đèn đường, trên bậc thang đường cái, có một cô gái ngồi chồm hổm ở nơi đó.
Cúi thấp đầu, tóc dài che mặt, hai cái tay bắt chéo ôm lấy bả vai gầy yếu mảnh khảnh.
Mạc Phong dừng lại ở trước mặt cô, xuống xe.
Chân sau anh ngồi xổm xuống, vươn tay nắm lấy cằm của cô, nâng lên.
Đó là một khuôn mặt mỹ lệ, giống như một con búp bê được điêu khắc tinh tế .
Nhưng búp bê này có một đôi mắt thật buồn, ngâm vào trong một loại nước.
Mạc Phong trầm thấp mở miệng: “Cô có tư vị rất tốt, có lẽ một lần cũng không đủ.”
Hai mắt thiếu nữ mê võng ( ko có điểm nhìn) nhìn anh, không biết có phải không nghe rõ lời của anh hay không.
Mạc Phong cũng không để ý, anh gằn từng chữ nói: “Từ hôm nay trở đi, cô chính là nữ nhân của tôi.”
Lời của anh, như đinh đóng cột, cũng không cho cô cơ hội cự tuyệt.
Thiếu nữ quật cường mà mê võng cũng không biết, một đêm này thay đổi số phận của cô, đem đến cho cô mười năm khổ sở.
Cô càng không biết chính là, mười một năm sau cô, cũng bởi vì một đêm này mà bỏ ra cái giá bằng cả mạng sống.