Editor: Hoa
Beta: Nơ
Trì Noãn Noãn không chớp mắt nhìn người đang gần trong gang tấc, bàn tay trên vô lăng siết chặt trong vô thức.
Cảm giác này thật kỳ lạ.
Rõ ràng là tâm trạng không tốt, nhưng bây giờ có vẻ đã tốt hơn nhiều.
Là vì mùi thơm gỗ thông trên cơ thể của người đàn ông, là vì khuôn mặt đẹp của người đàn ông, hay vì giọng nói trầm thấp dễ nghe và quyến rũ của người đàn ông?
Bởi vì người nào đó, Trì Noãn Noãn cũng không biết rõ, dù sao thì giờ cô cũng đi theo bên cạnh giúp anh đẩy xe để mua đồ…!
Thật là kỳ lạ.
“Em muốn ăn không?” Yến Bạch chỉ vào mấy viên thịt bò được làm thủ công, nghiêng đầu hỏi cô gái nhỏ bên cạnh.
Trì Noãn Noãn còn đang suy nghĩ lung tung, nghe thấy anh hỏi thì “À” một tiếng, cô lơ đễnh nói: “Tùy ý, thế nào cũng được, tôi không kén ăn.”
Biết cô đang có tâm trạng không tốt, Yến Bạch cố ý nói chuyện với cô để chuyển hướng sự chú ý của cô: “Còn cái này? Em có muốn ăn không?”
“Muốn ăn lẩu cay hay nguyên liệu tươi?”
“Em muốn ăn vịt quay không?”
“Mua một ít sữa chua đi, tôi thấy bên kia có vị dứa.”
Chung Tử Lăng đi theo sau lưng hai người trưởng thành mặt xị xuống: “Lão Bạch, sao chú không hỏi cháu muốn ăn gì?”
Chỉ hỏi chị Trì! Lão Bạch, chú quả nhiên có vấn đề! Vừa rồi chú còn cố tình đi gần chiếc xe đẩy để nói chuyện, chỉ thiếu chút nữa là hôn lên rồi, hay thật, nếu cháu không tồn tại thì sao? Cậu ta vào WeChat muốn nhắn tin cho chị Trì, Lão Bạch đã xuống tay trước, chết tiệt!
Tuy nhiên, hai người phía trước thì một người bị phân tâm, còn người kia vừa lấy sữa chua vừa xem ngày hết hạn, cả hai đều không để ý đến cậu.
Chung Tử Lăng: “…”
Thật lâu sau, cuối cùng người đàn ông phía trước cũng nhớ ra phía sau còn có một đứa trẻ nhỏ, khi quay đầu lại, khuôn mặt đứa nhỏ sắp bị kéo xuống đất, không nhịn được mà cảm thấy buồn cười: “Cháu còn cần phải hỏi sao? Không phải cháu muốn ăn cái này, cái kia cũng muốn ăn sao? Sao, mấy tiếng đồng hồ không gặp mà đã khó ở rồi à?”
Chung Tử Lăng:”…!”
Đáng ghét! Chú có biết xấu hổ không?
Lúc này, Trì Noãn Noãn ở một bên rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua một chút lại hai người họ cãi nhau, bất giác bật cười.
Đồ ăn đã mua gần xong, Yến Bạch nhìn mãi cũng không thấy rau mùi và rau cải cúc nên đi đến khu rau một lần nữa, đúng lúc Trì Noãn Noãn cũng định đến khu rau để lấy hai thứ này.
Hai người đi song song với nhau.
Khu rau cũng lớn như vậy, trong từng ô nhỏ bày từng loại rau, rau cải cúc còn nhiều, rau mùi chỉ còn lại hai hộp cuối cùng.
Yến Bạch vươn tay cầm lấy, Trì Noãn Noãn cũng đưa tay ra.
Trong khoảnh khắc ấy, mu bàn tay chạm vào lòng bàn tay ấm áp.
Hơi thở Yến Bạch như ngưng trệ, nhìn chằm chằm bàn tay nhỏ bé vô tình chạm vào tay của mình.
So với tay của anh, bàn tay của cô gái nhỏ thực sự quá nhỏ, nhưng nó mềm hơn, nóng hơn và…!thơm hơn bàn tay của một người đàn ông to lớn như anh.
Gần như trong một giây tiếp theo, Trì Noãn Noãn thu tay lại, kết thúc sự bất ngờ nhỏ này, nhưng khi thu tay lại, móng tay của cô vô tình làm xước mu bàn tay của Yến Bạch, sức lực không mạnh, hơn nữa móng tay của cô thường xuyên được cắt tỉa, không dài, nhưng vẫn còn lưu lại hai vết xước trên mu bàn tay có làn da trắng lạnh, vết xước không dài cũng không ngắn, không có chảy máu, nhưng trên mu bàn tay trắng đẹp như sứ lại vô cùng chói mắt.
Trì Noãn Noãn có chút kinh ngạc trước thể chất của người đàn ông, giống như lần trước cô nắm cổ tay anh vậy, vết đỏ trên cổ tay anh mất mấy ngày mới biến mất.
“Rất xin lỗi.” Dù thế nào đi nữa, vẫn nên bày tỏ lời xin lỗi trước, dù sao vết xước thật sự rất khó mờ đi, nhắc nhở cô đã làm trầy xước ai đó…!
Yến Bạch không có cảm giác gì: “Không sao, da tôi luôn thế này, không đau đâu.”
Nói xong, bỏ hai hộp rau thơm kia vào giỏ.
Thật ra anh không thích ăn rau thơm và cải cúc, chỉ là cô gái nhỏ khá thích nên anh mới cố ý lấy nó.
Hai người im lặng không nói gì, trong lúc nhất thời có mấy phần xấu hổ.
Trì Noãn Noãn đẩy xe, rồi liếc mắt nhìn tay anh: “Từ nhỏ đến lớn đều như vậy ư?”
Yến Bạch hiểu cô đang hỏi gì nên “Ừm” một tiếng.
“Vậy chẳng phải chỉ cần đụng nhẹ là sẽ bầm tím nhiều ngày sao?” Cô mấp máy môi, nhìn anh: “Thật sự không đau ư?”
Yến Bạch thấy đáy mắt của cô có vài phần áy náy, chỉ cười cười, anh giơ tay lên: “Vẫn ổn.” Câu thoại phía sau mà anh muốn nói là “Nếu như em thổi thổi thì sẽ không đau nữa”, nhưng lại cảm thấy nói thế thì dở hơi quá nên không nói nữa.
Chỉ là anh chưa kịp đặt tay xuống đã bị người khác nắm lấy.
Lần này, Trì Noãn Noãn rất cẩn thận, không dùng quá nhiều sức, sợ người ta lại bị trầy xước, cô kéo tay anh qua xem thử.
Mặc dù rất đỏ, nhưng không chảy máu thì không sao rồi.
Tim Yến Bạch đập loạn lên vì động tác này của cô, Trì Noãn Noãn cao 1m75, cũng không thấp hơn anh quá nhiều, anh chỉ cần cúi đầu xuống là có thể ngửi được mùi thơm trên tóc cô, thậm chí trên mu bàn tay cũng có hơi thở của cô, khiến anh nghĩ tới khoảnh khắc hơi thở hai người đan cài vào nhau mười mấy giây trên xe vào nửa giờ trước.
Khiến tim anh rung động, trầm luân.
Trì Noãn Noãn không chú ý đến ánh mắt nóng bỏng trên đỉnh đầu, sau khi xem xong thì buông lỏng tay, còn nói thêm một câu: “Nếu như thấy đau, anh thổi một lát, có lẽ sẽ hết đấy?”
Trì Noãn Noãn chững chạc đàng hoàng: “Dùng liệu pháp tâm lý, hẳn là sẽ hữu dụng.”
Tâm tư Yến Bạch còn đang chạy loạn: “…”
Chung Tử Lăng thấy hai người lớn cuối cùng cũng xuất hiện, khoanh tay hừ hừ: “May là biết hai người đi mua rau thơm với cải cúc, không biết còn tưởng hai người đi khuân cả siêu thị về đấy, lão Bạch chú nhanh lên, trò chơi mà cháu hẹn với bạn sắp tới giờ rồi!” Sau đó nó quay đầu cười hì hì với Trì Noãn Noãn: “Chị Trì, em giúp chị đẩy!”
Yến Bạch: “…”
Trẻ con không nghe lời, hơn phân nửa là thiếu đánh.
Lúc trả tiền, Trì Noãn Noãn quyết trả cho bằng được, dù sao cô cũng ăn của người ta một bữa cơm.
Yến Bạch từ chối hai lần, nhưng nghĩ lại, cô gái nhỏ có gánh nặng, sau này có thể để cô mua thức ăn cho anh, thế này lại có cơ hội ở chung với nhau rồi.
Ừm, không tệ.
Tính toán nhỏ trong lòng Yến Bạch kêu cách cách, còn Trì Noãn Noãn thì hoàn toàn không biết gì.
Mặt trời đã lặn, Yến Bạch chuẩn bị nồi lẩu và đồ nhúng, Trì Noãn Noãn ở bên cạnh giúp đỡ, còn Chung Tử Lăng thì ngồi ở bàn ăn chơi game.
Một lần tình cờ, Chung Tử Lăng ngẩng đầu nhìn lên, thấy lão Bạch nhà cậu hỏi chị Trì xì dầu, còn chị Trì thì đang rửa rau, nghe vậy thì đưa xì dầu cho anh, ánh mắt hai người chạm nhau, nhìn nhau cười một tiếng.
Bỗng nhiên Chung tử Lăng nghĩ đến một câu — “Ánh mắt cũng biết nói.”
Không hiểu tại sao, cảm thấy một màn trước mắt có chút ấm áp, còn có chút giống…!Vợ chồng già.
Ghê tởm! Quả nhiên lão Bạch muốn cướp người của cậu!
Cậu cũng muốn gia nhập!
Chung Tử Lăng thoát khỏi trò chơi chạy đến phòng bếp, kết quả một hồi sau, chẳng giúp được gì nhiều mà còn làm loạn thêm.
Chung Tử Lăng: “…”
Được lắm, nếu như không gia nhập được thì tôi sẽ phá hư chuyện của mấy người!
Khóe miệng Chung Tử Lăng cong lên 45 độ, lộ ra nụ cười gian xảo, thừa dịp Trì Noãn Noãn rửa xong đồ ăn, định đến tủ lạnh lấy sữa chua thì đi theo sau lưng hỏi cô: “Chị Trì, em có thể hỏi chị một vài vấn đề không?”
Trì Noãn Noãn cắn sữa chua, nghiêng đầu một chút, gật đầu ngay lập tức.
Ờm? Không phải “một” mà là “một vài”?
Trực giác của Yến Bạch nói rằng thằng nhóc này sẽ chẳng nói được lời hay ý đẹp gì, Như Lai Thần Chưởng đang định bổ tới thì nghe Chung Tử Lăng hỏi: “Chị Trì, chị thích kiểu con trai như nào vậy?”
Bàn tay Yến Bạch ngưng lại ngay, nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, đáy mắt lại dính chặt lấy cô gái nhỏ đang dựa người lên tủ lạnh, dựng thẳng lỗ tai, nghe cô trả lời.
Mặc dù ở chung không nhiều, nhưng Trì Noãn Noãn cũng thăm dò được tính cách của Chung Tử Lăng, chính là một đứa nhỏ ngây thơ, rất giống với cô của nhiều năm trước.
Cho nên, cô rất nghiêm túc trả lời câu hỏi của cậu.
“Chân thành.” Cô nói.
Trong mắt chợt lóe lên vẻ tàn bạo, bàn tay Yến Bạch chống lên bàn, cánh tay nổi gân xanh.
Con rệp Tiết Ứng Chi khiến cô mất đi sự tín nhiệm với tình yêu.
Cho nên, cô mới muốn một đoạn tình cảm chân thành.
Tiết Ứng Chi không có khả năng, nhưng anh có thể, anh có thể cho cô lòng trung thành tuyệt đối!
Yến Bạch muốn nói với cô điều đó, nhưng anh không thể quá mức được.
Chung Tử Lăng nghe câu trả lời này, không quá hài lòng, chữ “Ừm…” kéo dài rất lâu: “Còn gì nữa không? Nói cụ thể hơn một chút đi ạ, ví dụ như chiều cao, ngoại hình, sở thích hay gì đó? Chị Trì, nếu chị thật sự nghĩ không ra, em có thể tự đề cử mình, em nhìn cũng không tệ đó, em…!”
“Lão Bạch, chú làm gì vậy hả!!”
Yến Bạch lôi kéo đứa nhỏ không chỉnh đốn ném lên ghế, lạnh lùng lườm cậu một cái: “Sao nào? Chú mời anh ăn cơm.”
Chung Tử Lăng cố gắng nói vài lần, nhưng lại bị ánh mắt của Yến Bạch giết chết.
Trì Noãn Noãn nhìn thấy vậy rất buồn cười, nhưng không trả lời câu hỏi cuối cùng của Chung Tử Lăng.
Bây giờ cô không nghĩ về những điều này.
*
Phải nói, Yến Bạch nấu ăn rất ngon.
“Nước lẩu là tôi tự tay làm, nếu em thích…” Yến Bạch nuốt lời “Tôi làm cho em một hộp” trở về bụng, thay vào đó là: “Nếu em thích, có thể đến ăn.”
Chung Tử Lăng cười “ha ha” chế nhạo.
Yến Bạch cũng “ha ha” nhìn cậu.
Chung Tử Lăng vùi đầu vào ăn.
Trì Noãn Noãn không để ý đến sự tương tác của bọn họ, vẫn đang ăn rau mùi, sau khi ăn hết rau mùi trong bát, còn muốn lấy thêm thì người đàn ông đối diện đã nhanh hơn cô một bước, bỏ rau mùi vào trong nồi.
Cô dừng một chút, sau đó nói: “Đến đây ăn chực cơm của anh mãi, cũng không tốt lắm”
Yến Bạch cười, bỏ rau mùi nóng hổi vào bát của cô: “Không có gì là không tốt, tôi phải nấu cơm cho nhóc này, chỉ là làm thêm cho một người ăn, hơn nữa, em là chủ nhà của chúng tôi, chúng ta coi như, ừm, lấy lòng em?”
Khi người đàn ông cười, đôi mắt đẹp cong cong, đuôi mắt hơi hếch lên.
Đôi mắt đen láy như ngọc lưu ly đen, chói mắt khiến người ta không thể rời mắt.
Trì Noãn Noãn bị nụ cười của anh làm cho sững sờ, dĩ nhiên không thể nói ra lời từ chối: “Vậy làm phiền anh rồi.” Nói xong sợ đối phương nghĩ mình mặt dày nên mới nhanh chóng đồng ý như vậy, vội vàng bổ sung thêm: “Đổi lại, tôi sẽ mua nguyên liệu, muốn ăn gì, có thể nói trước với tôi.”
Yến Bạch lại nhúng rau cải cúc cho cô: “Được.”
Hai người bàn tới bàn lui quyết định chuyện cơm nước, mặt Chung Tử Lăng đều co rút lại.
Cậu chưa bao giờ thấy lão Bạch hiền lành nhẫn nại như vậy, bên ngoài thường lạnh lùng, trước mặt ba mẹ thì thân thiết, thật sự là hiếm khi dịu dàng như ngày hôm nay.
Có vẻ như lão Bạch rất thích chị Trì?
Nhưng mà, chẳng phải mẹ chú nói trong lòng chú đã có bạch nguyệt quang rồi sao? Hơn nữa vẫn luôn kéo dài trong nhiều năm?
Chẳng lẽ…
Chị Trì là thế thân bạch nguyệt quang trong lòng Lão Bạch sao??
Các cô bạn trong lớp chịu ảnh hưởng sâu sắc từ văn học bạch nguyệt quang trong Người vợ thế thân của chủ tịch Bá, Chung Tử Lăng đã sớm tưởng tượng ra một cuốn tiểu thuyết lãng mạn dày cộp, vẫn là thể loại liều mình theo đuổi vợ.
Cậu đang băn khoăn không biết sau này bạch nguyệt quang trong lòng lão Bạch quay lại, lão Bạch có bỏ rơi chị Trì mà chọn bạch nguyệt quang, rồi phát hiện ra bạch nguyệt quang không còn là bạch nguyệt quang mà chú ấy từng yêu, người mà chú ấy yêu chính là chị Trì, sau đó hoàn toàn tỉnh ngộ rồi bắt đầu theo đuổi chị Trì một lần nữa không??
Không phải chứ, chuyện tình lão Bạch sẽ máu chó như vậy sao?
Ánh mắt Chung Tử Lăng phức tạp nhìn Yến Bạch, lắc đầu.
Yến Bạch quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt đang nhìn mình như nhìn tên cặn bã của Chung Tử Lăng: “?”
“Cháu có việc gì à?” Yến Bạch nhướng mày, không có một chút dịu dàng nào.
Chung Tử Lăng thở dài: “Là chú có việc.”
Yến Bạch: “???”
Chung Tử Lăng không muốn nói thêm, dù sao rồi cũng biết, bây giờ cậu đang nghĩ xem mình nên làm gì để ngăn chặn loại chuyện hỗn độn máu chó này xảy ra?
À, việc đầu tiên, trước tiên sẽ tạo một nhóm WeChat thêm Chị Trì và Lão Bạch vào, như vậy là cậu được thêm Chị Trì rồi, hí hí.
Nghe nói Chung Tử Lăng sẽ thành lập nhóm chat, Trì Noãn Noãn không có ý kiến, vừa thêm bạn với Chung Tử Lăng liền bị kéo vào một nhóm gọi là “Cô trốn thoát, anh đuổi theo thì cô có chạy đằng trời.”
Trong nhóm ——.
ngôn tình hài
Yến Bạch: 【…】
Trì Noãn Noãn: 【…】
Chung Tử Lăng: 【Hì hì】
Yến Bạch: 【Làm gì vậy?】
Chung Tử Lăng: 【Làm (giúp) chú】
Yến Bạch: 【Ngứa da?】
Chung Tử Lăng: 【Chị ơi, cứu em!】
Trì Noãn Noãn: 【Chờ tôi ăn xong miếng cuối đã.】
Yến Bạch và Chung Tử Lăng:【…】
Khi hai người nhìn lên, thấy Trì Noãn Noãn vẫn đang ăn rau cải cúc.
Nhìn lại lần nữa, rõ ràng họ đang ngồi chung bàn lại phải gửi WeChat cho nhau.
Một sự im lặng kỳ lạ.
Yến Bạch cứng họng đến mức muốn mắng chính mình điên rồi.
*
Đồ ăn ngon thực sự làm say lòng người, một nồi lẩu, tâm trạng Trì Noãn Noãn đã tốt hơn nhiều.
Ngày hôm sau, cô đến phòng thí nghiệm vào sáng sớm để thực hiện các bước hoàn thiện về “An toàn và tiết kiệm năng lượng”.
Hà Tường đến hơi muộn, đi vào cũng không thấy Tiết Ứng Chi, anh ta suy nghĩ một hồi, phúc đến thì lòng cũng sáng ra nhớ lại hôm qua Trì Noãn Noãn nói rằng muốn đi đánh nhau.
Phúc đến thì lòng cũng sáng ra: khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.
Nhớ lại hôm qua, Hà Tường nhỏ giọng nói: “Đừng nói là cô đánh người thật nhé?”
Trì Noãn Noãn cúi người xuống xem bưu kiện, ánh mắt cũng không rời, chỉ tùy ý “Ừm.”
Hà Tường giơ ngón tay cái lên: “Đỉnh thật.”
Cách giải quyết bạn trai cũ thật đơn giản và thô lỗ, nhưng Tiết Ứng Chi đó thực sự là đồ bỏ đi, bị đánh đến như vậy mà vẫn mở miệng nói yêu Trì Noãn Noãn đến long trời lở đất, còn có thể vì cô mà lên núi đao xuống biển lửa.
Hà Tường khinh thường “Hừ” một tiếng.
Lúc này chàng trai nhỏ nhất trong đội chạy tới, vừa vào cửa vừa la: “Lão đại, lão đại!”
Trì Noãn Noãn nâng kính lên tỏ vẻ cô đang lắng nghe, dưới tay lại nhanh chóng gửi email.
Những người khác cũng tò mò theo: “Sao thế, có chuyện gì à?”
Chàng trai uống một ngụm nước, hít một hơi dài: “Phòng bên cạnh họ làm được chip rồi.”
Mọi người giật mình: “Nhanh vậy sao?”
Nam sinh điên cuồng gật đầu: “Không chỉ nhanh mà bọn họ còn cầm đến bệnh viện dùng thử rồi.”
Cho đến lúc này Trì Noãn Noãn vẫn không ngẩng đầu lên.
Mọi người thấy cô bình tĩnh như vậy, cũng bắt đầu tỉnh táo trở lại.
Thấy cô im lặng, Hà Tường lấy lại lý trí nói: “Mới có hơn hai tháng, quá gấp rồi.”
Có người trong đội xác nhận, nhưng một số người cho rằng không biết Tề Thiên Lâm đã “gói gém” được bao nhiêu sau đợt huấn luyện này, ngoài ra, việc “Phục hồi Chức năng” đã được thông qua từ lâu nên Tề Thiên Lâm không lạ gì dự án này, nếu có tài thì làm ra nó trong thời gian ngắn cũng là chuyện thường.
“Mọi người nói xem, ông ta sẽ không thật sự làm được chứ?” Chàng trai ít tuổi nhất hay dễ kích động, không khỏi căng thẳng.
Anh ta vừa dứt lời, Trì Noãn Noãn nãy giờ vẫn đang cúi đầu trả lời email, cuối cùng cũng có động tĩnh.
Chỉ thấy cô ấy tháo kính ra, day sống mũi, chốc chốc lại xoa mí mắt, đôi mắt phượng nâu mang theo chút mất tập trung, đôi môi hồng mấp máy, thốt ra năm chữ…
“Chỉ vì lợi trước mắt.”
Tề Thiên Lâm quá gấp gáp muốn chứng tỏ vị thế của mình trong Công nghệ tương lai, vội vã muốn đạt được sẽ chỉ khiến dự án này càng hỏng nhanh hơn trong tay ông ta.
Cô hiểu rõ hơn ai hết dự án này khó khăn như thế nào.
Hai tháng vẫn còn quá ngắn, không phải vì cô kiêu ngạo khi nhìn rõ người khác, mà vì bản thân dự án không thể nhanh chóng thành công như vậy.
Cô chỉ nói ra năm chữ này, nhưng đối với các thành viên trong đội mà nói, đó chắc chắn là một sự trấn an.
Có một số người có loại ma lực này, rõ ràng cô vẫn còn rất trẻ, nhưng khí thế của cô lại mạnh đến mức khiến người ta không thể không tin vào cô.
Một bên khác, Yến Bạch làm bữa sáng rồi đi đến Thịnh Thế, buổi sáng còn có một cuộc họp, trước khi đi, anh vội vàng giao đồ ăn sáng cho Trì Noãn Noãn.
Nhưng lần này anh không gặp được cô, cô còn đang họp, không thể ra được.
Yến Bạch chỉ có thể đặt bữa sáng ở quầy lễ tân, sau khi bên phía quầy lễ tân gọi điện cho Trì Noãn Noãn mới đồng ý giúp anh chuyển bữa sáng.
Yến Bạch vừa rời đi, mấy cô gái ở quầy lễ tân bắt đầu buôn chuyện.
“Đẹp trai quá!”
“Lúc anh ấy nói chuyện với tôi, tôi như sắp chết ngạt đó! Ôi mẹ ơi!”
“Thảo nào giáo sư Trì không tha thứ cho Tiết tổng.
Nếu có người đàn ông đẹp trai như vậy theo đuổi, ai còn thèm quan tâm đến Tiết tổng!”
“Nhìn giáo sư Trì thế này mà cũng thật lợi hại.
Chân trước mới đạp Tiết tổng, chân sau đã có một người đàn ông đẹp trai cao lớn khác lái Land Rover! Cái phúc khí này không thể ban cho tôi sao?”
“Nghĩ cái rắm, trước tiên cô phải đẹp được một nửa giáo sư Trì đi.”
“Ai, đừng nói vậy mà, tôi rất ghen tị.”
Mấy người càng nói càng rơi nước mắt.
Yến Bạch giao bữa sáng xong bữa sáng liền vội vàng đến họp.
Hầu hết quản lý cấp cao của Thịnh Thế đều khá trẻ, rất ít nhân viên lớn tuổi, họ đều là những người đi theo Yến Bạch cùng trải qua gian khổ, Thịnh Thế có được như ngày hôm nay, đều không thể bỏ qua công lao của những cổ đông ngồi trong phòng họp vào lúc này.
Chỉ là lúc đầu mấy người họ vẫn đang thảo luận về chuyện dự án, nói đến nói lui, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía…!mu bàn tay của người đàn ông ngồi ở vị trí đầu.
Hai mắt nhìn nhau, Triệu Trạch Sinh dẫn đầu, mấy người nhắn trong nhóm chat——
Triệu Trạch Sinh: 【Cái tay đó là tình huống gì đây??】
Dương Quốc Siêu: 【Móng tay cào, tôi chắc chắn đấy:)】
Triệu Trạch Sinh: 【Anh bạn à, không cần phải thể hiện tình yêu của mình với vợ vào lúc này đâu [im lặng.jpg]】
Phong Tử Nghĩa: 【Kick Lão Dương ra ngoài! Trong nhóm này chỉ có thể tồn tại chó độc thân! Người đã kết hôn trà trộn vào đây lúc nào vậy?】
Dương Quốc Siêu: 【Các cậu đây là đang ghen tị tôi có vợ ha ha ha】
Lộ Lâm: 【Được rồi, không phải đang nói đến tay lão Bạch sao, chủ đề lại đi lệch sang hướng khác rồi!】
Triệu Trạch Sinh: 【Đúng! Tớ ở gần, nhìn rất rõ ràng, đó là vết móng tay cào! Tớ nghi ngờ lão Bạch lén lút có phụ nữ sau lưng chúng ta!】
Phong Tử Nghĩa: 【??? Lão Bạch có phụ nữ??? Trời ạ, cây vạn tuế nghìn năm ra hoa rồi hả??】
Lộ Lâm: 【Lão Bạch không phải cây vạn tuế đâu, cậu ấy có bạch nguyệt quang của mình】
Triệu Trạch Sinh: 【Cái này tớ làm chứng, lão Bạch thực sự có một bạch nguyệt quang đã yêu thầm nhiều năm】
Dương Quốc Siêu: 【Hãy phá vụ án này, lần theo dấu vết bạch nguyệt quang, lão Bạch có tật xấu không thích người khác chạm vào mình, nếu có thể “thân mật” tiếp xúc như vậy, sợ là không phải chỉ có vị bạch nguyệt quang kia】
Phùng Tử Nghĩa: 【Có lý!!】
Mấy người cảm thấy Dương Quốc Siêu nói đúng, đang phụ họa theo thì đột nhiên trong nhóm nhảy ra một ảnh đại diện hình mặt trời.
Yến Bạch: 【Coi tôi không tồn tại?】
Vài người:【???】
Nhìn lại, giờ thì hay rồi! Tám chuyện sai nhóm! Đây con mẹ nó không phải là nhóm lớn của họ sao?!
Yến Bạch: 【Chơi điện thoại trong lúc họp, phạt một vạn.
Bàn tán sau lưng ông chủ, phạt một vạn.
Nói chuyện trong nhóm không rõ ràng, chứng minh năng lực không tốt, thấy rõ năng lực ngoại giao đến năng lực làm việc có vấn đề, tiền phạt bao nhiêu, tự về phòng tài vụ tính [mặt cười]】
Mấy người:【…】
Cậu là ác quỷ à??
Cuộc họp đã kết thúc, nhưng bọn họ vẫn phải đến Phòng tài vụ để “tự thú”.
Tan họp, trong phòng họp chỉ còn lại một mình Yến Bạch.
Cụp mắt, anh nhìn vào vết đỏ trên mu bàn tay của mình.
Hai vết đỏ vẫn rõ ràng như cũ.
Dường như, hơi ấm từ lòng bàn tay cô vẫn còn đọng lại nơi đó.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ kính xuyên vào trong phòng họp cao tầng, người đàn ông ngồi trên ghế đang đắm chìm, dần dần đỏ lỗ tai.
*
Sau đó mấy ngày nay, Trì Noãn Noãn đều sẽ mua nguyên liệu đến phòng đối diện ăn chùa, ban đầu vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng chưa đến mấy ngày sau, cô đã có thể cùng Chung Tử Lăng gõ bát chờ cơm.
Có thể thấy được, da mặt sẽ bất tri bất giác dày lên.
Mà Trì Noãn Noãn hiển nhiên vẫn chưa biết rằng, tất cả những thứ này đều do có người nguyện ý sắp xếp.
Chiều thứ sáu, Trì Noãn Noãn sớm làm xong việc ở phòng thí nghiệm.
Theo những gì ba người đã thảo luận trong nhóm tối hôm qua, cô sẽ đến siêu thị mua rau.
Lúc đến dưới lầu, cô mang theo rất nhiều túi lớn túi nhỏ, có rất nhiều đồ, cô không về nhà đặt máy tính trước như mấy ngày trước mà trực tiếp bấm chuông cửa đối diện.
Một lúc lâu sau, cánh cửa mới mở ra.
Trì Noãn Noãn mới nói ra được một nửa: “Tôi đặt trước đồ” đã bị cảnh tượng “Hoạt sắc sinh hương” trước mắt chặn trở lại.
Trong cửa, Yến Bạch một tay lau tóc, tay kia cầm nắm cửa.
Anh mới tắm xong nên trên người còn quanh quẩn hơi nước và mùi gỗ thông tươi mát, bên trên cởi trần, bên dưới mặc một chiếc quần thể thao màu đen…
– ——————
Tác giả có lời muốn nói:
Giáo sư Trì: Quả nhiên đàn ông đều thích cởi trần trong nhà, bố tôi cũng như vậy [nhíu mày trầm tư.jpg].