Chỉ Dịu Dàng Với Mỗi Em

Chương 12: 12: Yến Bạch Đưa Đồ Ăn Đến Cửa



Editor: Hoa

Beta: Jen

Khi các thành viên trong đội tới phòng thí nghiệm, thứ họ thấy là một hình ảnh như này.

Ánh sáng ban mai hắt lên tán cây, đổ bóng in nghiêng bên ngoài cửa sổ, Trì Noãn Noãn ngồi gần đấy, tia nắng vụn vặt rơi giữa hàng lông mày cô, khóe môi cong cong, ngay cả đôi mắt phượng cũng lộ ra một đường cong đẹp đẽ.

Có gió thổi qua, nhẹ nhàng thổi lên mái tóc của cô, cô đắm mình trong làn gió nhẹ và ánh sáng, xinh đẹp tựa tranh vẽ.

Cần cổ thiên nga của cô vẫn luôn đẹp như vậy, trắng nõn mịn màng, không hề có chút sần sùi, giống như đồ sứ thượng hạng.

Lúc này, cô đã tháo kính và đeo nó ở trên cổ, sợi dây bạc rất mỏng, bị ánh sáng khúc xạ ngoài cửa sổ làm chói mắt, giống như một sợi dây chuyền tinh xảo, thõng xuống cần cổ thiên nga của cô.

Dù cô chỉ tùy ý mặc một chiếc áo khoác màu xanh sẫm, cùng với mái tóc buộc đuôi ngựa tùy ý, nhưng cô vẫn xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nhất là khi cô cười.

Ngoại trừ người cha già Hà Tường ra, những người khác đều nhìn đến thất thần, rất ít khi nào họ nhìn thấy Trì Noãn Noãn cười như vậy, cô là bông hoa cao lãnh của Công nghệ Tương lai, nhiều người chỉ dám đứng ngắm nhìn từ xa.

Mấy người trong đội nhìn nhau.

“Này là có chuyện tốt gì sao?”

Sau đó, cả đám đẩy người cha già ra trước, kêu anh ta tiến tới dò hỏi.

Hà Tường: “…”

Bên này, Trì Noãn Noãn trả lời tin nhắn xong, thấy mọi người đã đến, nụ cười trên mặt dần dần mất đi, cô cầm máy tính của mình lên, “Trước tiên chúng ta sẽ mở một cuộc họp.”

Hà Tường thấy cô đã trở về dáng vẻ bình thường, anh ta cũng hiếu kỳ không biết tại sao vừa nãy cô lại cười, “Vừa rồi có chuyện hay ho gì à? Thấy cô cười rất vui vẻ.”

Động tác đang gõ bàn phím dừng lại một chút, Trì Noãn Noãn nói “Ừm”, thản nhiên trả lời lại một câu, “Bữa sáng người ta đăng lên nhìn rất ngon.”

Mọi người: “?”

Thế nên, chỉ vì nhìn thấy một bức ảnh bữa sáng mà tâm trạng của cô liền tốt như vậy?

Trì Noãn Noãn ăn ngay nói thật, có điều mọi người trong đội có tin hay không thì tuỳ.

Rất nhanh, một vài người túm tụm một chỗ với nhau, bắt đầu thảo luận về vấn đề hệ thống an ninh.

Hà Tường nghe cô nói muốn làm “An toàn và tiết kiệm năng lượng”, vẻ mặt có chút vi diệu, những người khác cũng đối mắt nhìn nhau.

Hà Tường do dự một chút, nhưng vẫn nói: “Dự án này, tôi nhớ rằng Công nghệ Ứng Chi bên đó đã lấy được bản quyền, chuyện này chúng ta…”

Câu tiếp theo anh ta không nói, nhưng tất cả mọi người đều hiểu.

Bản quyền đã thuộc về Công nghệ Ứng Chi, nếu bọn họ làm tiếp, thì đó là vi phạm bản quyền.

Mọi người trong đội đều cảm thấy đây không giống phong cách của Trì Noãn Noãn, mặc dù cô ấy với ông chủ bên Công nghệ Ứng Chi là một cặp, bằng sáng chế này cũng thuộc quyền sở hữu của Công nghệ Ứng Chi, lấy nó ra làm liệu có không thích hợp quá không? Hoặc là nói, người yêu của nhau thực sự có thể làm chung một dự án sao?

Ngay khi mọi người một bên cảm thấy điều này không thích hợp, một bên lại cảm thấy đây không phải là phong cách của Trì Noãn Noãn, chẳng lẽ cô có chuẩn bị khác ở phía sau, chỉ nhìn thấy Trì Noãn Noãn xoay điện thoại vài lần, sau đó đẩy điện thoại lên trước mặt bọn họ.

Một đám người nghi hoặc tụm đầu lại, vừa nhìn thấy đã ngạc nhiên đến mức há mồm!

Trì Noãn Noãn bình tĩnh nói: “Trên bản quyền là tên của tôi và Tiết Ứng Chi.”

Mọi người: “???”

Người trong đội đều choáng váng, tại sao giáo sư Trì có thể bình tĩnh nói ra câu này như vậy?? Cái gì mà bản quyền viết tên của cô và Tiết Ứng Chi?? Đây là “An toàn và tiết kiệm năng lượng” đó! Nó chính là miếng bánh ngọt trong lĩnh vực hệ thống an ninh hiện nay, có biết bao nhiêu người thèm muốn cơ chứ! Đã vậy cô còn rất bình tĩnh! Hơn nữa, tên người thứ nhất là cô! Không phải Tiết Ứng Chi! Điều này đại biểu cho cái gì? Điều này nói lên rằng người chủ lực của dự án “An toàn và tiết kiệm năng lượng” chính là cô!!

Nhưng khi bình tĩnh suy nghĩ lại thì tuy giáo sư Trì chỉ mới 22 tuổi, nhưng có dự án nào dưới tay cô mà không gây ra chấn động chứ? “An toàn và tiết kiệm năng lượng” đối với cô mà nói, chẳng qua là một trong những chấn động nhỏ mà cô đã đạt được mà thôi, trong suốt chặng đường của cô, thành tựu vĩ đại có rất nhiều, đối với một thiên tài như vậy, dự án sẽ cho là náo động này ở chỗ của cô lại không khác gì những dự án bình thường khác.

Hơn nữa, bình thường giáo sư Trì cũng không phải là người thích bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nếu một ngày nào đó cô ấy trở nên hưng phấn nhảy nhót tưng bừng, lúc đấy mới là đáng kinh ngạc.

Có bản quyền, các thành viên trong đội cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Nhưng mà bây giờ Công nghệ Ứng Chi đã làm dự án này, nghe nói rằng sắp hoàn thành, đã bàn chuyện hợp tác với Thịnh Thế rồi, chúng ta chậm hơn họ một bước, liệu có phải sẽ không kéo được nhà đầu tư…” Ngoại trừ Trì Noãn Noãn thì những cậu nam sinh trẻ tuổi nhất trong đội đều lo lắng nói.

Vấn đề này Trì Noãn Noãn đã cân nhắc qua, lúc trước cô không tham gia nhiều vào dự án “An toàn và tiết kiệm năng lượng” của Công nghệ Ứng Chi, càng đừng nói đến Tiết Ứng Chi, dự án này đều do lính của anh ta làm hết, một năm đó tâm tư của anh ta đã dần đặt ở lợi ích và tiền tài, mà đối với các thí nghiệm nghiên cứu khoa học, anh ta tham gia ngày càng ít.

Trong lòng cô luôn biết trình độ của đội anh ta nằm ở đâu, cho nên —

“Chúng ta có thể tiết kiệm năng lượng ít hơn 2% so với Công nghệ Ứng Chi.” Đây là ý nghĩ của Trì Noãn Noãn.

Cô vừa nói ra câu này, trong nháy mắt các thành viên trong đội đều dấy lên sự tự tin.

Nhân tiện, Trì Noãn Noãn cũng nói cho họ biết, “Đúng rồi, tôi với Tiết Ứng Chi đã chia tay.

Vì vậy, tôi hy vọng mọi người có thể dốc toàn lực ứng phó, hoàn thành dự án này.”

Cả đội vốn còn đang hào hứng bỗng chốc yên lặng như tờ.

Mọi người nhìn nhau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng nhìn về phía cha già Hà Tường.

Dùng ánh mắt hỏi anh ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trì Noãn Noãn thường không nói nhiều về chuyện cá nhân trong phòng thí nghiệm, nhưng trong giai đoạn cuối của dự án hệ thống an ninh này nhất định sẽ đối đầu với Công nghệ Ứng Chi, cô sợ mọi người sẽ kiêng dè cảm nhận của cô, cho nên liền ngả bài nói rõ với họ.

Sau khi đám người biết được Tiết Ứng Chi ngoại tình, hùng hùng hổ hổ xắn ống tay áo lên.

Bầu không khí trong đội vẫn luôn rất tốt, mọi người cũng rất có lòng tin với Trì Noãn Noãn, vì vậy sau khi biết Trì Noãn Noãn bị cắm sừng, họ rất tức giận.

Mọi người trong đội đều tin tưởng lời nói của cô vô điều kiện, ai cũng ủng hộ cô, trong lúc nhất thời sống mũi Trì Noãn Noãn có chút cay cay.

Trong nửa tháng ngắn ngủi này, có rất nhiều người nói cô không đúng, bọn họ cho rằng chia tay với Tiết Ứng Chi là vì cô bốc đồng, đầu óc thiếu suy nghĩ, lại từ bỏ một đối tượng ưu tú như Tiết Ứng Chi, những người nói ra điều này, tất cả đều là người thân của cô với những người bạn tốt chơi cùng thời đại học.

Ngoài việc buồn ra, Trì Noãn Noãn càng cảm thấy thất vọng nhiều hơn với những người này.

Bọn họ cho rằng điều kiện của Tiết Ứng Chi rất tốt, nhưng bản thân cô cũng không kém, tại sao họ lại nghĩ rằng rời khỏi Tiết Ứng Chi thì cô sẽ không sống nổi cơ chứ?

Tại sao phụ nữ phải dựa vào đàn ông để sống? Bản thân cô có tay có chân có đầu óc, không cần người khác, chính cô cũng có thể tự cho mình những điều tốt nhất, tại sao phải trông chờ vào một người đàn ông? Còn là một người đàn ông không quản được nửa thân dưới của mình?

Hiện giờ, nhìn thấy mọi người trong đội đều ủng hộ cô, còn nói cái gì mà phải cố gắng đánh bại Công nghệ Ứng Chi để tát vào mặt tên cặn bã kia, Trì Noãn Noãn cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Cô nghĩ, ít ra không phải cả thế giới này đều nghĩ cô sai.

Cô có Hạ Hạ, có từng người trong đội.

Chỉ là, đến bây giờ cô vẫn không dám gọi điện về nhà, cô sợ rằng ba mẹ cũng sẽ nói những lời như họ hàng của cô vậy, khiến trái tim cô lạnh giá…

Ngày đầu xuân rất lạnh, gió cũng lớn, nói thay đổi liền thay đổi.

Buổi sáng hôm nay, vốn dĩ ánh nắng vẫn còn dịu nhẹ, đến buổi trưa trời đã thay đổi.

Bên ngoài âm u, mặt trời cũng bị mây đen che khuất, gió vù vù thổi không ngừng.

Triệu Trạch Sinh khép lại áo khoác của mình, một đường chạy thẳng lên tầng cao của tập đoàn Thịnh Thế, hận bản thân buổi sáng dậy mặc đồ quá ít.

Lễ tân mỉm cười chào một tiếng: “Chào buổi trưa Triệu tổng”.

Triệu Trạch Sinh run cầm cập tựa vào quầy lễ tân: “Đã đợi bao lâu rồi?”

Anh ta nói xong, nghiêng cằm về phía tiệm cà phê bên tay phải.

Ở đó có vài người đang ngồi, hầu hết đều đang gọi cà phê thay cho cơm trưa, trên cổ cũng đều đeo thẻ nhân viên của tập đoàn Thịnh Thế.

Chỉ có hai người ngồi cạnh cửa sổ, mặc âu phục chỉnh tề, dáng vẻ nhàn nhã.

Trên thực tế, cũng không biết đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần, uống bao nhiêu ly cà phê rồi.

Chị gái lễ tân nghe xong, nhỏ giọng nói với Triệu Trạch Sinh: “Cả một buổi sáng rồi ạ.

Bọn em làm theo lời Triệu tổng, cứ nửa tiếng lại đi hỏi một lần.

Lúc đầu đối phương chỉ có mỗi mình người đầu đinh đó, còn người tóc vuốt ngược kia mới đến lúc mười một giờ rưỡi thôi.”

Triệu Trạch Sinh chớp mắt: “Người tóc vuốt ngược kia mới đến lúc mười một giờ rưỡi?”

Chị gái gật đầu, bĩu môi, mang theo vài phần coi thường: “Dạ.

Hơn nữa sau khi đến thì cứ vài phút lại hỏi bọn em lúc nào Triệu tổng mới tới, nhìn có vẻ rất không kiên nhẫn.”

Nơi này là tập đoàn Thịnh Thế, bọn họ chỉ là một tập đoàn công nghệ nho nhỏ, còn xa mới bằng nơi này, người phụ trách của Công nghệ Tương lai cũng chưa có cái tính khí này đâu.

Sau khi Triệu Trạch Sinh nghe xong, quả nhiên nhăn mày, chỉ là rất nhanh đã khôi phục dáng vẻ cợt nhả, móc ra một tấm thẻ đặt lên bàn đá cẩm thạch ở quầy lễ tân, nói với mấy người ở quầy: “Cầm lấy đi mua mấy ly cà phê, để cho buổi trưa đỡ buồn ngủ.” Đi vài bước lại quay đầu: “Quét xong nhớ đưa lại tôi đấy.”

Mấy chị gái vui vẻ nhìn anh ta, ra hiệu không thành vấn đề.

Triệu Trạch Sinh lúc này mới chỉnh lại quần áo của mình, sau đó nhấc chân đi về phía khu cửa kính trong tiệm cà phê.

“Chào Tiết tổng.

Tôi là người phụ trách phòng đầu tư của tập đoàn Thịnh Thế.

Tôi họ Triệu.” Triệu Trạch Sinh duỗi tay đến trước mặt người đàn ông tóc vuốt ngược kia.

Người đàn ông tóc vuốt ngược chính là Tiết Ứng Chi của công ty Công nghệ Ứng Chi.

Tiết Ứng Chi giãn mày, ép xuống cơn tức vì phải đợi trong thời gian dài, bắt tay với Triệu Trạch Sinh: “Chào anh.

Tôi là Tiết Ứng Chi của công ty Công nghệ Ứng Chi.”

Hai bên trò chuyện chưa đến vài phút, Triệu Trạch Sinh đã ra ngoài nghe điện thoại, lúc quay về thì mang theo tai nghe không dây giấu dưới lớp tóc.

Hôm nay, Tiết Ứng Chi vốn không định đến đây.

Hợp đồng với tập đoàn Thịnh Thế đã nắm chắc chín phần, anh ta chỉ cần trực tiếp đến ký hợp đồng là xong, cũng chỉ cần gặp mặt với người phụ trách mà thôi.

Chỉ là sáng hôm nay ả đàn bà Vương Mạn kia chặn anh ta ở công ty, anh ta lại không muốn dính líu đến cái kiểu người lang băm này, đến lúc đó Noãn Noãn càng không thể tha thứ cho anh ta.

Vì vậy, anh ta thay đổi địa điểm, đi gặp mặt người phụ trách của tập đoàn Thịnh Thế, cũng xem như là trốn được một thứ phiền phức.

“Tôi thấy Tiết tổng cũng đến đây rồi, như này đi, Tiết tổng nói lại về hạng mục này cho tôi.

Lúc nãy tôi vừa nhận điện thoại, Yến tổng chúng tôi muốn nghe lại một chút, nếu như không có vấn đề gì, có thể trực tiếp ký hợp đồng.” Trong lúc nói chuyện, Triệu Trạch Sinh chỉ về phía tai nghe không dây của mình, ngụ ý rằng hiện tại anh ta vẫn đang kết nối với Yến tổng, để bọn họ trực tiếp nói là được.

Tiết Ứng Chi mắt sáng lên, trao đổi ánh mắt với lão Ngô ở bên cạnh, liền lấy ra bản kế hoạch, bắt đầu trình bày một cách tỉ mỉ.

Hai mươi phút sau —

“…!Trên đây, tất cả đều là ưu điểm của dự án “An toàn và tiết kiệm năng lượng” của chúng tôi.”

Tiết Ứng Chi nói một cách dõng dạc, anh ta rất có tự tin với hạng mục này, không khỏi nói hơi nhiều, có thể nói là rất dụng tâm.

Kết quả là anh ta vừa nói xong, liền nghe Triệu Trạch Sinh đối diện nói một tiếng: “Xin lỗi.”

Mí mắt Tiết Ứng Chi nhảy lên một cái, anh ta cảm thấy câu nói này của Triệu Trạch Sinh không có ý tốt gì.

Quả nhiên, Triệu Trạch Sinh chỉ vào tai nghe: “Ngại quá.

Yến tổng của chúng tôi nói, sợ là không thể hợp tác với quý công ty rồi.”

Tiết Ứng Chi: “????”

“Tại sao?” Anh ta không thể tin được.

Trước mắt chỉ có anh ta có bằng sáng chế của hạng mục này, nếu như thành công, rất nhiều người sẽ tranh nhau đến vỡ đầu.

Sao có thể có người từ chối “miếng bánh thơm” này được?

Cảm xúc của Tiết Ứng Chi dao động rất kịch liệt, chẳng qua anh ta ép xuống rất nhanh, trấn định hỏi: “Tôi muốn biết lý do, là bởi vì hạng mục của chúng tôi không đủ tốt? Hay là, quý công ty vẫn còn lo ngại gì?”

Lúc này, Triệu Trạch Sinh ở phía đối diện đã nghe xong câu nói của người đầu dây bên kia, khóe miệng co giật mạnh, truyền lại nguyên văn: “Xin lỗi, Yến tổng chúng tôi nói, giọng nói của Tiết tổng nghe rất giống một tên cặn bã, khiến ngài ấy không vui.

Ngài ấy không muốn hợp tác với đồ đểu.”

Tiết Ứng Chi: “????”

Con mẹ nó anh đùa tôi đấy à???

Triệu Trạch Sinh buông tay: “Yến tổng chúng tôi thật sự nói như vậy.

Xin lỗi, mời hai vị về cho.”

Mặt Tiết Ứng Chi hết đỏ, trắng rồi lại xanh.

Anh ta có thể coi là một bậc thầy đổi mặt.

Lúc này anh ta thực sự có vô số câu muốn chửi bậy, đúng là ngu xuẩn! Mẹ nó cái *** gì đây? Anh ta hao hết miệng lưỡi gần con mẹ nó nửa tiếng, kết quả lại như thế này? Hay đây là kỳ tài nào đó của giới thương nghiệp? Chỉ vì tâm trạng không tốt liền từ chối hạng mục có ưu thế như vậy? Con mẹ nó có bệnh à!

Mẹ kiếp, còn dám từ chối tao? Tao con mẹ nó còn chướng mắt cái công ty rách của mày!

Tiết Ứng Chi cực kỳ phẫn nộ, “soạt” một tiếng quay người đứng dậy.

Đến ly cà phê trên bàn cũng rơi xuống, gương mặt tức giận đỏ bừng, nộ khí xông lên não, nhưng anh ta vẫn xác nhận lại một lần cuối: “Quý công ty chắc chắn muốn từ bỏ hợp tác với Công nghệ Ứng Chi, đúng không?”

Lão Ngô đứng ở một bên đã tức giận muốn rời đi rồi.

Triệu Trạch Sinh tiếp tục không quan tâm: “Đúng vậy, Tiết tổng, xin mời.”

Lời chửi tục của Tiết Ứng Chi đã đến bên miệng, cuối cùng biến thành một nụ cười lạnh lùng.

Anh ta gằn từng câu từng chữ, cắn răng nghiến lợi, hung hăng nói với Triệu Trạch Sinh: “Hi vọng các anh sẽ không hối hận!”

Động tác “xin mời” của Triệu Trạch Sinh vẫn không thay đổi.

Tiết Ứng Chi quay đầu, nhục nhã rời đi.

Chưa đến hai bước, liền nghe thấy Triệu Trạch Sinh ở phía sau gọi anh ta lại.

Lông mày Tiết Ứng Chi hơi động, trong lòng nở nụ cười trào phúng.

Nhìn xem, anh ta còn chưa có ra khỏi cửa đâu, bọn họ đã hối hận rồi đấy! Dù bây giờ các anh có cầu xin, tôi cũng sẽ không hợp tác với các anh!

Triệu Trạch Sinh hoàn toàn không biết Tiết Ứng Chi đang ảo tưởng cái gì.

Anh ta chỉ tiến lên vài bước, làm người truyền tin, chuyển lời của Yến tổng cho Tiết Ứng Chi.

Triệu Trạch Sinh: “Yến tổng của chúng tôi bảo tôi nói cho anh biết, Thịnh Thế sẽ không hối hận, nhân tiện, Yến tổng nói rằng nếu anh rảnh rỗi, có thể nhờ nhân viên Thịnh Thế đưa anh đi xem sản nghiệp dưới trướng Thịnh Thế.

Yến tổng nói rằng ngài ấy chẳng có gì, chỉ có tiền mà thôi, tâm trạng tốt thì có thể tùy tiện đầu tư một chút, tâm trạng không tốt thì cậu ấy cũng lười mà đi từ thiện.

Đối với “An toàn và tiết kiệm năng lượng” của các anh, nguyên văn của Yến tổng là —”

“Một dự án tốt như vậy lại trở thành rác rưởi trong tay các anh.

Tuy rằng tôi nhiều tiền, nhưng cũng không có sở thích ném tiền cho phế vật.”

Triệu Trạch Sinh khẽ mỉm cười: “Yến tổng của chúng tôi nói như vậy đó.”

Sau đó, anh ta làm tư thế “mời”, cũng không nói gì nữa, bỏ tay vào túi rồi huýt sáo rời đi.

Để lại hai người Tiết Ứng Chi và lão Ngô đang phẫn nộ, hận không thể chửi thề ngay tại chỗ.

Vừa vào thang máy, Triệu Trạch Sinh đã cười đến mức muốn rớt cả quai hàm: “Không phải chứ, lão Bạch, cậu có ổn không đấy? Không lọt mắt dự án nhà người ta thì nói thẳng đi, cần gì phải mắng người ta mấy câu mới chịu bỏ qua chứ?”

Yến tổng ở đầu bên kia điện thoại vẻ mặt nhàn nhạt: “Tớ thích làm vậy đấy, cậu quản được chắc?”

Triệu Trạch Sinh thỏa hiệp: “Được, được, được, tớ không xen vào, chẳng qua dự án này xác thực rất tốt, cậu thật sự không muốn à?”

Yến Bạch khoá chặt vali: “Không muốn.”

Triệu Trạch Sinh nhíu mày, nghe được trong lời của anh có hàm ý khác: “Cậu có tính toán gì sao?”

Yến Bạch “ừm” một tiếng: “Trở về rồi nói, sáng mai tớ đến.”

Triệu Trạch Sinh: “Được.

Có muốn tớ đi đón cậu không?”

Yến Bạch: “Không cần.”

Nói xong liền cúp máy.

Chuyện hợp tác giữa Tiết Ứng Chi và Thịnh Thế thất bại, Trì Noãn Noãn tạm thời vẫn chưa biết, cũng không có tâm trạng để biết.

Hiện tại cả người cô có chút không phản ứng kịp.

Nhìn nam sinh đẹp trai mặc hoodie màu trắng đứng trước mặt mình, cô mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Người ở thành phố G sao đột nhiên lại đến thành phố B?

Người con trai trước mặt mỉm cười dịu dàng, giơ hộp đồ ăn trên tay lên cho cô xem: “Đến đưa đồ ăn sáng cho chị.

Bánh bao cua và sữa đậu nành, không phải chị muốn ăn sao?”

– ——————

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Bạch: Em không gọi dịch vụ, tôi chỉ có thể tự mình tới cửa.

【Hôm nay là Yến tổng ấu trĩ.

Cái này, không phải có tiền nên tùy hứng nha, tuy rằng có lý do, nhưng Yến tổng có suy tính riêng hết đó.】

【Hôm nay tôi bổ sung thêm một chút sơ lược, cảm thấy Yến tổng có thể tùy tiện thêm vài chương nữa rồi mới quay xe [đầu chó], Yến tổng đã trở lại rồi, chương sau sẽ rất ngọt đây! Tiến lên!】

————

Nơ: Anh Yến mãi đỉnhhhh!!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.