Diệp Mai xách hộp thức ăn vào.
Ánh nến chập chờn trước mắt, nàng ta đặt bát đĩa và bộ đồ ăn lên chiếc bàn tròn phủ vải hoa xanh rồi quay vào trong mời Nhị công tử.
Bùi Đô nhẹ giọng đáp, nhìn thấy Liễu Phương Tứ ngồi trên giường không nhúc nhích liền đứng dậy nói: “Đã muộn rồi, nàng đi về nghỉ ngơi đi, Diệp Mai, tiễn Nhị phu nhân ra ngoài.”
Liễu Phương Tứ vốn không muốn đi, nhưng hắn nói đến vậy rồi mà tình huống bây giờ lại thế này nên nàng ta không thể tiếp tục mặt dày cố ở lại nữa.
Diệp Mai đỡ nàng ta đi ra ngoài, đến trước cửa lại đổi thành hai người Dạ Mai, Dạ Trúc.
Nàng ta nhìn Bùi Đô bước ra từ sau tấm rèm châu, cho dù nam nhân này không so đo chuyện hôm nay nhưng khí thế vẫn luôn kiêu ngạo của nàng ta kể từ lúc nhập phủ đến nay, giờ cũng hoàn toàn giảm hẳn xuống, dáng vẻ thiếu đi mấy phần phách lối, nhiều thêm mấy phần dịu dàng ngoan ngoãn: “Vậy, vậy ta đi về trước đây.”
Bùi Đô cười nhẹ gật đầu, thấy trời đã tối hắn mới nói nhẹ nhàng với Diệp Mai: “Đi lấy nước đi.”
Diệp Mai đáp: “Nhị công tử, nước đã chuẩn bị xong rồi.”
Bùi Đô nghe vậy không nói gì, đi thẳng vào chỗ rửa tay, rửa sạch tay mới ngồi xuống dùng cơm.
Diệp Mai hầu hắn dùng cơm, quan sát sắc mặt Bùi Đô một lát cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng: “Công tử, Nhị phu nhân đã quỳ một buổi chiều chính là vì muốn chờ người mềm lòng.”
Hắn cầm đũa, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích: “Được rồi, chuyện này không cần nói thêm nữa.”
Diệp Mai ngậm miệng lại, nhưng trong lòng vẫn còn không cam lòng , nàng ta tốt tính như vậy cũng chỉ nói được vài ba câu bên tai Bùi Đô, chứng tỏ Liễu Phương Tứ thực sự không được lòng các phòng các viện trong phủ này.
Trên bàn không có thức ăn mặn, tất cả đều là cơm canh chay.
Bùi Đô ăn được nửa bát cơm đã chán, súc miệng đứng bên ngoài dựa vào khung cửa, đột nhiên mở miệng hỏi: “Giờ Liên di nương ở đâu?”
Diệp Mai trả lời: “Hôm nay Liên di nương bị Liễu đại công tử trói đưa về, để Thế tử tiếp nhận, bây giờ chắc là đang bị nhốt trong kho chứa củi.”
Bùi Đô kéo lại áo choàng màu trắng xanh: “Ta hiểu rồi.”
Sau bữa tối hắn thích đi dạo ngoài sân, vừa bước xuống bậc đá thì dường như có thứ gì đó mắc kẹt dưới giầy.
Hắn giơ chân dịch sang bên cạnh, một cây trâm cài tóc dùng sợi chỉ bạc khảm đá hồng ngọc làm thành hình nhạn song phi lóe sáng dưới ánh sáng lung linh của ngọn đèn dưới mái hiên.
Liễu Phương Tứ thường dùng cây trâm này nên hắn cũng có ấn tượng.
Chắc hẳn mới rơi xuống lúc vừa rồi.
Bùi Đô không để ý đến thứ trên mặt đất, nhìn vầng trăng khuyết trên bầu trời đêm, một lúc sau thấy chán hắn lại quay vào trong.
Cây trâm song nhạn bị giẫm lên hai lần đã gãy cánh, viên hồng ngọc bám đầy bụi đất.
Bùi Đô vào cửa nhưng không đi vào phòng bên trong mà ngồi vào ghế ở cái bàn nhỏ, tay chống cằm, cả người chìm trong ánh nến của cây đèn bàn, người trông như ngọc.
Diệp Mai thu dọn đồ đạc xong thì bước vào, vừa chống giá treo y phục trên lò sưởi vừa nói chuyện với Bùi Đô: “Dạ Trúc theo hầu Nhị phu nhân vừa quay lại, gọi người tìm cái trâm nào đó.
Tiếng bên ngoài có làm ồn đến Nhị công tử không, có cần nô tỳ ra ngoài nói với họ một tiếng không ạ?”
Bùi Đô cười lắc đầu: “Không sao.”
Diệp Mai vuốt viền y phục, thở dài nói: “Công tử nhân hậu quá.” Nếu đổi thành viện của Thế tử thì đã đuổi người ta đi từ lâu rồi.
Bùi Đô cười khẽ không trả lời, căn phòng lại chìm vào im lặng.
…
Buổi tối hôm qua Ninh Hồi ngủ không ngon, liên tục mơ thấy Bùi Chất cướp đồ của nàng, nàng đào cái nào hắn sẽ cướp cái đó, tên cướp đáng ghét này!
Ninh Hồi ôm chăn bông lăn lộn trên giường, mãi một lúc lâu sau mới mở mí mắt nặng trĩu.
Bùi Chất bị cướp chăn ngồi dậy, trên người vẫn mặc bộ áσ ɭóŧ mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm nàng.
Đây là lần đầu tiên Ninh Hồi dậy lúc trời đã sáng chưng lại thấy bên cạnh còn có một người khác.
Nàng hơi ngẩn ngơ, sau đó liền quấn chặt chăn bông cuống quít ngồi dậy, ngạc nhiên: “Bùi Chất, ngươi qua đây ngủ từ lúc nào thế?”
Đêm qua không phải hắn đến thư phòng sao?
Căn phòng sáng rõ, ánh sáng ban ngày xuyên qua cửa sổ khắc hoa, nhìn vào đồng hồ nước trên bộ trường kỷ bên cạnh cửa sổ thấy đã qua nửa giờ Thìn: “Ấy, không đúng, sao đến giờ rồi mà ngươi không lên triều?”
Đầu tóc nàng rối bù, mặt đỏ ửng vì vùi đầu trong chăn lâu quá, vừa tỉnh ngủ nên mơ màng ngáp mấy cái, dáng vẻ mềm mại khiến người ta chỉ muốn đụng tay đụng chân.
Bùi Chất quả thực cũng thò tay ra một tay kéo chăn bông một tay kéo người trong chăn ra ngoài.
Hắn giơ tay vò mái tóc vốn đã rối bời của nàng: “Hôm nay được nghỉ hưu mộc*.”
(*: Ngày nghỉ của các quan viên và thư sinh)
Ninh Hồi tốn rất nhiều sức lực mới tự giải cứu mình khỏi ma trảo của người kia, lúc này chợt nhớ ra: “Ồ, hôm nay nghỉ hưu mộc à.”
Bùi Chất ừ một tiếng, đổi tay véo mặt nàng một cái rồi mới xuống giường.
Thanh Đan, Thanh Miêu dẫn theo đám tiểu nha hoàn nối đuôi nhau vào, tất cả mọi thứ đều chuẩn bị hai phần.
Thanh Đan vắt cái khăn nóng, cười nói: “Bên ngoài có sương lạnh lắm.
Hôm nay Thiếu phu nhân phải mặc thêm y phục bên trong.”
Ngày thường Ninh Hồi mặc cái gì cũng đều nghe theo Thanh Đan, nàng ấy nói cái gì là nàng sẽ mỉm cười nghe theo cái đó.
Ngày nào Thanh Đan thấy nàng cười cũng sẽ cảm giác tâm trạng mình tốt hơn rất nhiều, tay lại nhanh nhẹn đổi một cái khăn khác.
Bùi Chất mặc y phục rồi ngồi một bên ngắm nàng, chờ nàng chuẩn bị xong mới cùng đi ra gian ngoài ăn sáng.
Xuân Đào đi vào từ bên ngoài, sưởi ấm bên bếp than một lúc mới tiến lại gần.
Ninh Hồi nhìn nàng ấy như vậy là biết sáng sớm nay nàng ấy đã đi ra ngoài tán gẫu với mấy tiểu tỷ muội trong phủ của mình trở về.
Nàng cầm bát cháo nóng hổi hiếu kỳ nói: “Sáng nay ngươi về hơi muộn đấy.”
Xuân Đào vội vàng trả lời: “Nô tỳ gặp Diệp Mai trên đường nên nói thêm vài câu.”
Nàng ấy vừa bắt đầu nói là sẽ không ngừng được, kể chuyện của Liễu Phương Tứ và Bùi Đô liền một hơi dài, nói xong còn cảm thán: “Tính tình Nhị công tử tốt quá, vậy là chuyện này cứ bỏ qua như vậy.”
Ninh Hồi uống cháo không nói chuyện, chỉ coi như đang nghe kịch, nghe xong liền quên ngay, không thèm quan tâm bọn họ làm gì.
Không có Xuân Đào nói chuyện trong phòng lại không có âm thanh gi nữa, Bùi Chất ăn rất từ tốn, thỉnh thoảng lại nhìn nàng.
Ninh Hồi chú ý tới động tác của hắn, hỏi: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Bùi Chất đặt đũa xuống, liếc mắt nhìn nàng, nhớ tới tối hôm qua là tâm trạng lại lập tức thấy không tốt, lạnh lùng nói: “Nàng muốn tới Tề Châu sao?”
Câu này khiến Ninh Hồi hơi sửng sốt.
Nàng đã nói với ai là mình muốn đi Tề Châu sao? Không phải chứ, mặc dù nàng luôn nhớ tới cây hoa trà 120 nghìn ở Tề Châu kia nhưng ngoại trừ hai tháng trước nàng liên tục hỏi chuyện của Hàn gia bên ngoại ở Tề Châu thì cũng không nhắc tới nữa.
Đến cả Thanh Đan, Thanh Miêu còn không biết nàng có ý định đi Tề Châu mà.
Làm sao Bùi Chất biết được?
Càng nghĩ càng thấy khó hiểu, nhưng vì Bùi Chất đã nhắc đến chuyện này nên nàng dứt khoát cũng thuận theo hỏi: “Làm sao ngươi biết?”
Bùi Chất cầm chiếc thìa sứ khuấy nước cháo trong bát, giọng điệu lạnh nhạt: “Nghe nàng nói cả đêm qua trong mơ.”
Ninh Hồi sửng sốt: “Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta thật sự nói mớ à?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên chậm rãi leo ra từ trong hố, ôm cái đầu gấu trúc của mình đáp: “Phải.”
Chiếc đũa trên tay Ninh Hồi hơi run lên, cái bánh bao đang gắp cũng suýt chút nữa thì rơi xuống bát cháo: “Ngoại trừ Tề Châu ta không nói thêm chuyện gì không nên nói…!chứ?”
Cái mặt mập mạp của Thanh Thanh Thảo Nguyên lắc qua lắc lại, cái tai đen rung rung: “Không, ngươi nói nhiều lắm.”
Ninh Hồi: “Ta còn nói gì nữa?”
Thanh Thanh Thảo Nguyên lập tức nằm bẹp trên mặt đất, kéo cái chăn nhỏ của mình ra diễn lại cho nàng xem.
Gấu trúc cuộn tròn trong chăn lăn hai lần, nhắm mắt nói lẩm bẩm: “Bùi Chất, ngươi là heo đấy à?”
Lật lại: “Đồ con heo.”
Lật tiếp: “Ngươi là heo sao?”
Lại lật tiếp: “Đồ con heo kia, trả lại hoa cho ta.”
Gấu trúc chưa diễn xong, ôm chăn lăn qua lăn lại hai vòng nữa, cái chăn đã quấn quanh người nó, nó cực kỳ cố gắng nhét cái đầu gấu vào trong chăn, nhưng tiếc là cái đầu quá to không rúc vào được nên nó dứt khoát từ bỏ nằm thẳng cẳng, tủi thân bĩu cái môi khó mà vểnh lên nổi, kéo dài giọng: “Đồ con heo…”
Ninh Hồi: “?” Đáng sợ quá trời ơi!
Cuối cùng Thanh Thanh Thảo Nguyên cũng diễn kịch xong, thở dài nói: “Bùi Chất đúng là đáng thương.
Bị cướp chăn cả đêm thì thôi đi, lại còn bị mắng là heo cả một đêm nữa chứ.”
Vốn dĩ gấu trúc chỉ theo dõi Bùi Chất để đề phòng hắn làm trò xấu với con nhóc nhà mình thôi, nhưng kết quả… haizz, nó nhìn Bùi Chất mà cũng thấy xót thay.
Gấu trúc lắc đầu, hiếm khi nào lại nói mấy câu tốt cho Bùi Chất: “Thế mà hắn có thể chịu lâu như vậy, đổi lại là ta thì rất có thể ta sẽ đè mông ngồi lên cho ngươi chết luôn tại chỗ rồi.”
Ninh Hồi: “…” Béo thì giỏi quá ha!
Bùi Chất uống thêm một ngụm cháo, tay đặt lên bàn tròn, ngón tay gõ xuống, hắn nhướng mày, nhếch mép hỏi: “Sao đột nhiên không nói gì vậy?”
Ninh Hồi: “…” Giờ nàng nên nói gì đây, có nên khen con heo này để tự cứu mình không?.