Trưởng công chúa Hoa Dương cực kỳ tức giận, đại phu ngồi trên ghế đẩu trước giường châm cứu cho bà ta mấy lần mới dần tỉnh lại.
Bà ta nhìn rèm giường trên đỉnh đầu, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng “ô, a”.
Đại phu đứng dậy nhường lối cho Liễu đại công tử bước tới, hắn ta khom người gọi mấy tiếng “mẫu thân”.
Trưởng công chúa Hoa Dương thở hổn hển nghiêng đầu, liếc mắt nhìn trưởng tử mà trước nay mình luôn tự hào, ánh mắt dừng lại trên người Liễu Phương Tứ đang quỳ trước giường.
Lúc này Liễu Phương Tứ vừa lo lắng vừa hoảng sợ khóc lóc, làm cho lớp trang điểm trên mặt đều nhòe hết.
Nàng ta không ngừng giơ tay lau nước mắt trên khóe mắt, cả người co lại trông rất đáng thương.
Trưởng công chúa Hoa Dương nhìn thấy bộ dạng hèn nhát của nàng ta là máu huyết trong người lại dâng trào, đầu óc choáng váng càng nghiêm trọng hơn.
“Tội nghiệt! Ngu xuẩn!” Nếu không phải sức khỏe hiện giờ không cho phép thì bà ta nhất định sẽ bò dậy bổ đầu nó ra xem rốt cuộc trong đấy chứa thứ gì: “Sao ta lại sinh ra một đứa con ngu xuẩn như con chứ?”
Liễu Phương Tứ ngây ngô nhìn chiếc vòng huyết ngọc lắc qua lắc lại trên tay Hoa Dương, vừa khóc lóc vừa lắp bắp: “Mẫu, mẫu thân…”
Trưởng công chúa Hoa Dương lôi cái gối dưới đầu ra đập vào trước mặt Liễu Phương Tứ: “Con còn mặt mũi ngồi ở đây khóc lóc sao?”
Liễu Phương Tứ ôm chiếc gối mềm thêu hoa trong lòng, bị Trưởng công chúa Hoa Dương mắng đến vậy nhưng vẫn không nhịn được khóc tiếp, hai đầu gối bò đến trước mép giường: “Mẫu thân, người phải làm chủ cho nữ nhi!”
Tiếng khóc của nàng ta hơi choi tai, rơi vào trong tai làm chấn động màng nhĩ, sao cảnh tượng này lại quen thuộc vậy? Không phải lần trước đứa con yêu nghiệt này tỉnh lại trên giường với Bùi Đô cũng có dáng vẻ như hiện tại sao?
Trưởng công chúa Hoa Dương sinh được ba người con trai trước rồi mới sinh được một cô con gái nên vô cùng cưng chiều, nhưng bà ta không ngờ mình lại cưng chiều đến mức nàng ta ngu như heo thế này! Không đúng, gọi là heo là còn đề cao nàng ta rồi, có con heo nào ngu xuẩn như nàng ta không?
Trưởng công chúa Hoa Dương thở mạnh ra tiếng, tay đập lên trán nàng ta: “Con là đứa ngu xuẩn, bây giờ còn dám ở đây kêu ta làm chủ cho con sao? Làm chủ cho con để con một nữ gả hai chồng à?”
Đánh nàng ta một cái vẫn không đủ nguôi giận, bà ta lại đập thêm một cái nữa: “Mỗi lần ta tổ chức yến tiệc là con lại làm loạn.
Lần sau lão nương chết làm tang yến có phải con còn muốn kéo một đám người đến kéo đàn ca hát không? Con không muốn ta sống yên ổn có phải không?”
Liễu Phương Tứ bị Trưởng công chúa Hoa Dương đánh cho mắt nổ đom đóm: “Mẫu thân, người nghe con giải thích đã…”
Liễu đại công tử bị lời nói của Trưởng công chúa Hoa Dương làm cho hoảng sợ: “Mẫu thân người bớt giận, việc này hơi kỳ lạ, trước tiên để con đi tra xét kỹ càng đã, đến lúc đó lại trách phạt muội muội cũng không muộn.”
Trưởng công chúa Hoa Dương nghe vậy liền nổi nóng, tức giận nhìn con trai, chỉ thẳng mặt hắn ta mà mắng: “Là do mắt con mù hay do đầu óc con bị hỏng? Còn tra cái gì mà tra, không cần não cũng biết người bày trò này là cái đứa vô liêm sỉ này!”
Liễu đại công tử xem như là bị tai bay vạ gió, bị mắng mà ngơ ngẩn cả người, liên tục nói: “Mẫu thân bớt bớt giận, mẫu thân người bớt giận, là do nhi tử ngu xuẩn, nhi từ mù lòa, nhi tử què cụt, người đừng tức giận nữa.”
Nhìn bộ dạng này của hắn ta quả thực Trưởng công chúa Hoa Dương nguôi giận không ít, dựa vào trên giường từ từ bình tĩnh lại.
Sau đấy nhìn sang bộ dạng khóc lóc sướt mướt, kéo tay áo lau nước mắt của Liễu Phương Tứ thì lại tức giận nói: “Còn khóc nữa thì cút ra ngoài cho ta, xảy ra chuyện chỉ biết khóc, đúng là đứa vô dụng!”
Liễu Phương Tứ vội thả tay xuống, mở to đôi mắt đã sưng đỏ, tủi thân nhìn mẫu thân: “Mẫu thân, đều là do Ninh Hồi, đều do nàng ta hại con!”
Nàng ta cắn chặt răng, oán hận nói: “Nàng ta là một người đàn bà chanh chua!”
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng ta Trưởng công chúa Hoa Dương thật sự nghi ngờ lúc bà ta mang thai có phải đã ăn phải thứ gì không nên ăn không.
Bà ta hung hăng giơ tay ra đập vào trán nàng ta: “Đầu óc con bị cửa kẹp rồi sao? Ta bảo con nói chuyện này à?”
Liễu Phương Tứ bị đau kêu lên, không dám cãi lại, kể lại đầu đuôi sự tình, cuối cùng còn cầu xin: “…!Con suy nghĩ nhiều như vậy, mẫu thân, người phải giúp con!”
Tuy Trưởng công chúa Hoa Dương suy đoán không khác mấy nhưng nghe được sự thật vẫn làm bà ta cảm thấy rất đau đầu.
“Giỏi lắm, Liễu Phương Tứ, gan con lớn lắm!” Trưởng công chúa Hoa Dương bật thốt một tiếng: “Có thể nghĩ ra những trò ngu xuẩn thế này thì cũng quá lợi hại rồi.”
Chửi mắng lâu như vậy nên phần lớn lửa giận của trong lòng bà ta đã tiêu tan, dù sao đây cũng là đứa con gái bà ta yêu thương nhất, mắng mỏ vài ba câu, đánh vài ba cái là đủ rồi, còn nếu muốn bà ta buông tay mặc kệ thì sao có thể làm được?
Bà ta trầm giọng nói: “Chỗ Bùi Đô con tính làm thế nào? Bên kia mà nhận được tin tức nhất định sẽ lập tức viết hưu thư chờ con đấy.”
Liễu Phương Tứ vội la lên: “Mẫu thân, không được, không được! Con và gã sai vặt kia chưa hề làm gì, hắn dựa vào cái gì mà hưu con!”
Trưởng công chúa Hoa Dương cười ha hả hai tiếng: “Lúc trước con và Bùi Đô nằm trên một cái giường, dựa vào cái gì mà người ta cưới con thì nay cũng có thể dựa vào cái đó để hưu con!”
Liễu Phương Tứ đâu thể chấp nhận chuyện này, vì để được gả cho Bùi Đô mà nàng ta đã phí bao nhiêu công sức, đến bây giờ còn chưa được nửa năm nữa!
Nàng ta kinh hoàng luống cuống, trong lòng Trưởng công chúa Hoa Dương cũng thở dài, con cái đều là của nợ!
Trưởng công chúa Hoa Dương suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghĩ cho nàng ta một biện pháp: “Bây giờ con lập tức trở về tìm Bùi Đô, sau đó như vậy như vậy…”
Liễu Phương Tứ vừa nghe vừa gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ, đến cuối còn cả giận: “Mẫu thân, con nhớ hết rồi, nhưng…!vì sao phải đẩy mọi chuyện lên người Liên Tang, rõ ràng là tại con tiện nhân Ninh Hồi kia mà!”
Trưởng công chúa Hoa Dương nhìn bộ dạng ngu xuẩn của nàng ta thật sự không nhin nổi nữa lại đánh thêm một cái: “Ngu xuẩn, chẳng lẽ không phải chuyện này là do con tự làm tự chịu, là do con tự mình chuốc họa vào thân sao? Còn chưa hiểu rõ à? Con nên cảm thấy may mắn vì hôm nay Ninh Hồi không rơi vào bẫy của con, người nằm ở đó là con chứ không phải nàng ta.
Nếu không thì Bùi Chất sẽ có thể lấy mạng con ngay tại chỗ đấy, con có tin không?”
Trưởng công chúa tức giận đến run người: “Con cho rằng Bùi Chất là ai? Bây giờ con phải sống cho khiêm tốn cho ta, làm như từ đầu đến cuối không hề có sự xuất hiện của Ninh Hồi trong chuyện này, đây mới là cách giải quyết tốt nhất, hiểu chưa đồ ngốc?”
Liễu Phương Tứ rụt vai, lúng ta lúng túng đáp: “Nữ nhi biết rồi.”
Trưởng công chúa vẫy tay thật mạnh: “Cút cút cút cút!”
Hôm nay Liễu Phương Tứ đã bị lão nương nhà mình dọa sợ, nghe được lời này liền vội vàng đi ngay ra ngoài.
Liễu đại công tử đứng bên cạnh nghe toàn bộ câu chuyện, vẻ mặt thật sự một lời khó nói hết.
Trưởng công chúa Hoa Dương được thị nữ hầu hạ uống vài ngụm trà cho bớt giận rồi đưa mắt nhìn hắn ta nói: “Con cũng đừng bày ra cái bộ dáng đó.” Bà ta mặt mày tối sầm: “Đừng có mà ngây ra nữa, tiếp theo con còn phải đi kết thúc chuyện này đấy.
Đi chuẩn bị đi, con phải đích thân đưa Liên Tang kia về phủ Hiển Quốc công giao cho Bùi Chất, nên làm như thế nào, thái độ ra làm sao con tự phải hiểu lấy.”
Liễu đại công tử hít một hơi thật sâu: “Mẫu thân yên tâm, nhi tử hiểu rồi.”
Liễu Phương Tứ và Liễu đại công tử lần lượt rời đi, trong phòng liền yên tĩnh lại.
Lúc này ánh mắt của Trưởng công chúa Hoa Dương cực kỳ hung ác, gọi thị nữ bên người ra lệnh: “Xử lý gã sai vặt kia đi.”
Thị tỳ uốn gối đáp lời.
…
Bùi Chất dẫn Ninh Hồi trở lại phủ Quốc công, sau đó lập tức bảo Tề Thương đi gọi Phương Tùy đến.
Hắn ngồi trên giường nhỏ, gương mặt không có biểu cảm nhìn chằm chằm Ninh Hồi làm cả người nàng không được tự nhiên.
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ta thấy hơi hoảng.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên nằm liệt trong cái hố nhỏ mới đào: “Đừng hoảng sợ, nghe ta này…!Hít vào thở ra, đúng rồi, chính là như vậy, không sao đâu cô nhóc ngoan, được, được rồi, thả lỏng đi.”
Ninh Hồi mím môi, cúi người xuống cái bàn nhỏ, đầu chôn vào khuỷu tay, thỉnh thoảng lại lén lút liếc mắt nhìn Bùi Chất ở phía đối diện.
Bùi Chất ngồi yên lặng một lúc rồi đứng lên, lấy ra một cái khăn từ trên cái giá đặt trong phòng, lau chỗ tóc ướt chưa khô giúp nàng.
Ninh Hồi lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêng người duỗi tay ra: “Ngươi khách sáo quá, để ta tự làm, để ta tự làm…”
Bùi Chất lạnh lùng nhìn nàng: “Im miệng!”
Ninh Hồi nuốt xuống lời nói trong miệng, Bùi Chất rũ mắt lau tóc cho nàng, lúc này Tề Thương đã dẫn Phương Tùy đến.
Phương Tùy thở hổn hển hai cái rồi khụy gối thỉnh an hai người.
Đợi Bùi Chất gật đầu đáp lại hắn mới ngồi xuống bắt mạch cho Ninh Hồi.
Cả căn phòng yên tĩnh không có tiếng động nào, Bùi Chất ném khăn lau trong tay cho Thanh Đan, nghiêng người dựa vào ghế chờ đối phương trả lời.
Một lúc lâu sau Phương Tùy mới thu tay, hồi bẩm: “Thiếu phu nhân không có gì đáng ngại, chỉ là rơi xuống nước trong tiết trời cuối thu nên cơ thể khó tránh khỏi nhiễm khí lạnh, thuộc hạ kê cho người trà thảo mộc bồi bổ cơ thể, chỉ cần nấu lên uống là được.”
Ninh Hồi cười nhìn Phương Tùy nói lời cảm ơn: “Làm phiền Phương đại phu rồi.”
Phương Tùy vội chắp tay: “Thiếu phu nhân khách khí rồi.”
Bùi Chất biết tình trạng không đáng lo ngại sắc mặt mới dần bình thường lại, nói với Phương Tùy: “Mấy ngày nay nếu không có việc gì thì ngươi qua đây khám xem, lát nữa bảo Thanh Đan đến dược phòng của ngươi lấy thuốc về là được.”
Nghe hắn nói vậy Thanh Đan và Phương Tùy cùng đáp lời, sau đó hai người cùng lui ra ngoài.
Bùi Chất kéo Ninh Hồi đến gần bên người, bàn tay to lớn nhéo mặt nàng một cái thật mạnh, Ninh Hồi nhe răng nói: “Bùi Chất!”
Nàng duỗi tay định chạm vào mặt hắn thì Bùi Chất liền đứng dậy né qua một bên, từ trên cao nhìn xuống nàng, cuối cùng vẫn đưa tay ra xoa cho nàng, sau đó lấy chiếc áo choàng nhung trên tay Thanh Miêu quấn quanh người nàng, lúc này mới kéo nàng đi vòng qua tấm bình phòng ra ngoài.
Ninh Hồi đứng trên bậc đá dưới mái hiên, khó hiểu hỏi “Ngươi kéo ta ra đây làm gì?”
Bùi Chất đứng bên cạnh nàng, đưa mắt ra hiệu cho Tề Thương.
Tề Thương thấy vậy liền gật đầu kêu mấy ma ma, nha hoàn và gã sai vặt trong viện đến, cao giọng ra lệnh: “Đưa toàn bộ hoa cỏ trong viện đến viện của thư phòng phía tây, một cây cũng không được để lại!”
Hạ nhân trong viện quay ra nhìn nhau một lúc rồi vội vàng đáp lại, làm việc có trật tự từng người bê từng chậu ra ngoài.
Ninh Hồi: “Bùi Chất, ngươi điên rồi!” Hoa của nàng, cỏ của nàng, ông trời của nàng! Cái đồ con heo này!
Bùi Chất lạnh lùng vô tình liếc nhìn nàng: “Nàng nhìn cho kỹ rồi nghĩ cho thật thấu đáo nhé.
Nhớ kỹ tất cả những cây cối hôm nay bị chuyển đi đều là do nàng…”
Ninh Hồi: “…” Bùi Chất, ngươi là ma quỷ hay sao? Trả hoa cỏ lại cho nàng, trả hoa cỏ lại cho nàng đi QAQ
“Thanh Thanh Thảo Nguyên, ngươi nhìn hắn đi kìa!”
Thanh Thanh Thảo Nguyên yên lặng nhìn Bùi Chất, hung hăng ôm đầu, sau đó mới chậm rãi nói: “Ký chủ, hắn đúng thật là một kẻ tàn nhẫn!”
Ninh Hồi: “…”
Hoa đã được đưa đi, lời cũng đã nói xong rồi, Bùi Chất liền xoay người rời khỏi viện Tây Cẩm tới thư phòng của mình.
Phương Tùy đã đợi sẵn bên trong, thấy hắn bước vào liền tiến đến bắt mạch.
Trong khoảng thời gian chẩn mạch Tề Thương đi ra ngoài, sau đó khi quay lại đã có thêm Sở Hốt mới gấp gáp trở về từ Đốc Ngự ti.
Sở Hốt chắp tay với Bùi Chất ngồi trước thư án, nói: “Thế tử, Liễu đại công tử đưa Liễu di nương về đây.”
Bùi Chất không nói lời nào, cũng không nói bảo gọi người vào.
Phương Tùy thu lại miếng lót nhỏ: “Chứng hàn của Thế tử có hơi nặng hơn, nhưng nếu dưỡng bệnh cẩn thận sẽ không bị cảm lạnh.”
Bùi Chất không mấy để ý gật đầu, đan mười ngón tay vào nhau đặt trước người, trong ánh mắt có ánh sáng sắc lạnh, nhìn ba người phía trước: “Đi tra cho ta, trước khi mặt trời lặn phải về đây bẩm báo.”
Hiện giờ đã là quá trưa, thời gian hơi gấp, ba người vội vàng đứng dậy cùng đi ra ngoài, mà lúc này Sở Hốt vẫn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Tề Thương vừa đi ra ngoài vừa tỉ mỉ nói rõ mọi chuyện cho nàng nghe, không bao lâu đã đến chỗ Liễu đại công tử đang ngồi đợi.
Mấy người Tề Thương rời đi, chỉ còn một mình Bùi Chất ngồi trong thư phòng híp mắt, ánh mắt dừng ở ánh nắng ngoài cửa, một lúc lâu sau mới gọi người chuẩn bị nước tắm rửa.
Liễu đại công tử đưa người về không bao lâu đã rời đi.
Phương Tùy đã chế thuốc xong, cho Liên Tang uống vào không lâu thì đã tỉnh lại.
Muốn lấy được tin tức từ miệng nàng ta rất đơn giản, từ đó lần theo đó mà tra cũng không phải là việc gì khó.
Hai người kia không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trước khi mặt trời lặn đã trở về thư phòng đúng giờ để phục mệnh.
Bùi Chất đã thay xong y phục, buộc lại tóc, ngồi trên ghế hoa cúc bằng gỗ lê thản nhiên nhìn hai người: “Nói đi.”
Tề Thương mở miệng nói trước: “Liên Tang là người của Quận chúa An Lăng.”
Sở Hốt nói tiếp: “Trước đây Cát Tường trai là cửa hàng điểm tâm dưới danh nghĩa của Ngụy Vân Noãn, công việc kinh doanh vẫn luôn thuận lợi.
Quận vương Giang Đô và Quận vương phi cũng không phải những người giỏi quản lý.
Sau khi rời khỏi kinh thành liền đưa khế thư của cửa hàng cho cháu gái duy nhất là Quận chúa An Lăng.
Liên Tang hay tới Cát Tường trai mua điểm tâm nên gặp được nàng ta.
Nàng ta cầu vinh hoa phú quý, mà Quận chúa An Lăng thì muốn nàng ta theo dõi sát sao Thiếu phu nhân…!Thế tử, hai bên bắt nhịp với nhau, để che giấu người khác nên hai bên vẫn luôn lén lút trao đổi tin tức thông qua Cát Tường trai.”
Tròng mắt Bùi Chất hơi chuyển động: “Tiếp tục.”
“Vào ngày Quận chúa An Lăng rời kinh bị trúng độc, nàng ta có gọi người đưa một ít độc cho Liên Tang, bảo là để đó có lúc dùng tới.
Mấy ngày trước bên Cát Tường trai lại truyền tin đến cho nàng ta, muốn nàng ta dùng số dược đó trên người Thiếu phu nhân.” Sở Hốt khẽ nâng kiếm trong tay: “Kết quả không ngờ nàng ta lại bị Thiếu phu nhân nhét hết đống dược đó vào miệng, vì vậy mới làm thành vở kịch ở phủ Trưởng công chúa.”
Bùi Chất nhớ tới hình ảnh ở tiểu viện trong phủ Trưởng công chúa, thần sắc liền u ám, hiện lên vẻ tàn nhẫn, hỏi Phương Tùy: “Là thuốc gì?”
Phương Tùy lắc đầu, khó mà mở miệng được: “Ngay cả trên giang hồ cũng ít dùng đến thứ thuốc thấp kém thế này, nhưng những nơi bẩn thỉu thì rất thích sử dụng…!thuốc này có tác dụng rất mạnh rất nhanh.”
Bùi Chất mím chặt môi, tay đặt trên thành ghế dần siết chặt.
Ánh chiều tà trải đầy đình viện, hắn liếc mắt nhìn ra ngoài cửa, khuôn mặt đẹp tỏa ra khí lạnh.
Hắn im lặng một hồi lâu cuối cùng mới nở một nụ cười vô cùng âm u lạnh lẽo.
Tề Thương nuốt nước miếng, dưới ánh mắt của Sở Hốt và Phương Tùy, hắn cố gắng nhỏ giọng gọi một tiếng: “Thế tử?”
Bùi Chất ngước mắt nhìn hắn, Tề Thương lập tức đứng thẳng người theo phản xạ.
Bùi Chất ngồi trên ghế không để ý đến hắn nữa, sau đó lại đột nhiên đứng phắt dậy, đi vòng qua án thư đến trước mặt hắn, trở tay đoạt lấy thanh kiếm trong tay hắn, mặt không đổi sắc đi nhanh ra ngoài.
Trên tay Tề Thương trống không, hắn kêu lên: “Thế tử?”
Bùi Chất dừng lại ngoài cửa, đứng ngược ánh mặt trời, khẽ nâng cằm nhếch miệng: “Đi theo ta.”
“Chúng ta đi đâu vậy thế tử?”
Bùi Chất: “Có người một lòng muốn chết thì đương nhiên chúng ta phải đi cho nàng ta toại nguyện rồi.”
Tề Thương: “???”.