* Ai vậy nhỉ ..Hình như..* Yến Dương đưa đôi mắt thắc mắc nhìn nam sinh đó đang đi đến với một điệu bộ hết sức ” ngầu ” . Hai tay bỏ trong túi quần,đeo tai phone,hình như hắn ta cũng có sở thích nghe nhạc giống Dương thì phải. Mà..cái khuôn mặt này quen quen,handsome,cute,phong độ,bảnh bao,à…..hình như,…..Có phải…là hắn không nhỉ ? Người nắm giữ chìa khóa đến với ”mớ vàng trong tủ kín ” ?
Nó bất đắc dĩ nhún nhẹ bờ vai mềm của mình,môi cũng nhếch lên tạo thành một đường cong bán nguyệt , phải nói hên quá mức,gặp đúng người rồi..Haha,đỡ phải mấy ngày tìm hắn cho ra.
Hắn – Vũ Hạo,bước chân nhịp nhàng từng bước một đi đến gần nó,chợt thấy nó thì nghe có tiếng điện thoại,khẽ tháo tai phone,lôi từ trong túi quần cái Iphone 6 to đùng màu trắng đen,cầm lên vuốt ngược màn hình cất tiếng :
”Ừ, anh nghe đây” – Nghe giọng ngọt ngọt,có khi nào bên đầu dây là bồ của hắn nhỉ ?
”Là em,Quốc Khải,chứ không phải bồ của anh đâu” – Bên kia hơi gắt,to tiếng có ý tốt nhắc nhở.
” À….lộn thôi,bồ thì chia tay hết rồi.Em của anh gọi có gì không ?” – Vũ Hạo cười nhe răng,hỏi lại.Và như nhớ ra cái gì,nói tiếp -” Mà mày ở đâu đấy ? Cho anh biết coi. Mấy ngày nay không thấy mày đi học nha cưng.”
– ”Em đi du lịch ,nhưng mà ,lát em lên trường học đấy. Nếu anh rảnh thì anh em mình đi uống gì đó được chứ ? ”
-” Ok.Tối đi,bây giờ anh thấy có cô nào đẹp lắm nè.Tán cái đã. Lâu rồi chưa được tán gái.” Hắn trả lời,rồi nhìn bằng ánh mắt ”cực gian xảo” qua chỗ Dương.
” Vậy chúc anh may mắn,bye”
” Ok,bye”
Nó trầm ngâm nhìn hắn,phân tích một hồi.Qua thông tin chính xác từ cái máy di động của nó,nó biết được,đây chính là bạn thân của Huỳnh Anh Thiên,cũng chính là người nó cần lợi dụng để đến đích của nhiệm vụ.
Nhưng trước hết,muốn lợi dụng một người.Việc đầu tiên là gì ? Quen biết ! Phải,Yến Dương phải làm quen hắn,bằng một sự việc ngẫu nhiên nhẹ nhàng,để cho hắn không cảm thấy nghi ngờ về nó,không để bị bại lộ kế hoạch lần này.
Tự nhủ một hồi,Yến Dương đã nghỉ ra cách làm quen,chắc chắn sẽ có ích đối với một tên sát gái như Vũ Hạo.Nó nhếch môi,vuốt lại mái tóc đen mượt cho gọn gàng,rồi chỉnh chu điệu bộ chuẩn bị diễn kịch .
Pha diễn này chắc hẳn đã có trong phim,nhưng nó cũng chỉ bất đắc dĩ làm theo,nó càng không phải đạo diễn để nghĩ ra những việc hay hơn. Song,nó giả vờ đi nhẹ đến gần chỗ hắn,cố tình tạo dựng một tình huồng éo le : một chân đi trước,còn chân sau đi nhanh hơn và nghiêng sang phía bên trái một góc 30 độ.
Cuối cùng,việc gì đến cũng sẽ để,tất nhiên là nó bị ngã,thân thể bé nhỏ ấy nằm xuống đất, như nó nghĩ,muốn tăng hiệu quả hình ảnh thì phải có máu thật, chỗ trầy ở chân. Nó ngồi dậy,nhăn mặt xoa xoa chỗ trầy,cắn môi lại lên tiếng nhỏ chửi rủa :
– Thật tình ! Trầy chân mất rồi.
Nhanh như cắt,không cần đoán nó cũng biết hành động này đã lọt vào mắt xanh của hắn,hắn nhìn qua nó,thấy bộ dạng hiện tại thì không ngần ngại đến bên hỏi han an ủi bằng một chất giọng ấm áp đầy chất khí ”nam nhi đại trượng phu ” quan tâm ”nữ quân tử”.
– Em bị ngã hả ? Có sao không ?
– Không…sao… – Nó hơi cúi mặt xuống,lắc đầu,giả nai tỏ vẻ đáng thương,nhưng trong mắt còn chứa một tia gì đó rất rất gian xảo.
– Gì mà không sao,em bị trầy chân rồi kìa.Chân trắng thế này,mà bị thương thì không đẹp đâu – Hắn nhíu mi,đỡ chân nó xoa xoa nói trong sự ”điêu luyện” của những chiêu trò tán gái mà bản thân hắn đã thử.Nhưng hắn đâu biết,với nó,thì hoàn toàn không tác dụng,đúng là tên biến thái cấp độ cao !
– Tôi không sao. – Nó vẫn lắc đầu.
– Ừm….nếu vậy ,em.. thử đứng dậy coi nào , nếu không đi được thì có vấn đề rồi .
– Đi được mà….a…đau..au….- Nó vẫn một mực nói không ,rồi đứng dậy phủi bụi định đi tiếp,mà đột nhiên chân ngã khụy xuống,nó lại ngồi bệt xuống đất trong sự ” đắc ý ” về tài năng diễn của bản thân.
– Đấy,còn cứng đầu,để anh đỡ em lên phòng y tế nha – Hắn tặc lưỡi,rồi nắm vào cánh tay nó cùng lúc đỡ nó đứng dậy nói..
– Không,đưa tôi đến nơi khác đi.Tôi ghét mùi thuốc.
– Đi đâu ?- Hắn thoáng vẻ thắc mắc,bị đau chân mà không muốn đến phòng nghỉ ngơi,thế muốn đi chỗ nào? Thú vị nha..
– Bar.
– Bar? Em bị đau chân mà ? – Hắn ”dở khóc dở cười ” ,hỏi lại nó.
– Có đi hay không ? Vậy tôi tự đi – Nó đẩy phắt tay hắn ra,rồi tự đứng dậy.Sau đó lại nhăn mặt cau mày cố đi tiếp,từng bước chân nhích nhẹ ..
Hắn thở sâu,quay ra nhìn bóng dáng bé nhỏ của Dương đi,bỗng kêu nó lại và nói giọng hơi mệt mỏi :
– Được, để anh đưa nhóc đi,bướng quá.
Ngay lập tức,nó quay người lại ,miệng mỉm cười.Cuối cùng cũng thành công bước 1.
* * *
– Em dùng gì ? – Hắn lấy Menu ra xem một lượt , rồi nhìn nó.
– Gì cũng được.
– Vậy,chị lấy cho em 1 chai Whisky nha,thêm 2 ly có đá – Hắn gật đầu rồi lại quay sang phía chị phục vụ đang chờ lệnh của khách,đưa lại cái menu cho chị ấy.
– Vâng,quý khách đợi chút.
– Em trốn học sao ? – Thấy chị phục vụ đi rồi,hắn mới nhướn mày nhìn qua nó,hỏi,khi mà thấy trên người nó vẫn là bộ đồng phục của trường.
– Ờ . Tôi chuồn tiết. Có gì hả ? – Nó vẫn với ánh mắt lạnh nhạt,lên tiếng.
– Ừm. Em rất có khí chất,anh thích em rồi đó.
– Thích tôi thì kệ anh,miễn tôi không thích anh là được. – Nó vẫn cố gân cổ cãi bướng.
– Nhưng mà dù sao anh vẫn thích em,nhóc. – Hắn bật cười,câu nói cãi lại của nó sao mà nghe dễ thương ghê.Đúng là một người con gái thú vị,quá sức thú vị.
– Đừng gọi tôi là nhóc,tôi có tên.
– Anh vẫn thích gọi thế,tại anh biết tên em đâu ? – Hắn dường như muốn biết tên nó,nói.
– Yến Dương – Nó đáp nhanh.
Trong lúc hai người đang nói chuyện say sưa mải mê với những điệu cười ”man rợn ” đang nảy nở trong lòng của riêng mỗi người,thì chị phục vụ bưng ra những thứ hắn đã yêu cầu.Hắn vui vẻ rót rượu ra cho nó,rồi tự rót cho hắn.Còn nó thì lôi điện thoại ra,nhắn nhanh một tin cho Tuyết Như,rồi thản nhiên cầm ly lên uống rượu.
Hắn nãy giờ vẫn quan sát hành động của nó,cằm mắt chằm chằm vào mọi cử chỉ của nó khiến nó không thể nào không khỏi cảm thấy khó chịu.Hắn là thám tử sao?
– Nhìn gì nhìn hoài vậy ? – Nó không chịu được,lên tiếng.
– À…không,em đẹp quá thôi mà . – Hắn gãi đầu,cười trừ.
– Tôi biết tôi đẹp,muốn xin số đúng không ? – Nó đắc ý nhún vai,cười nhạt một cái.Rồi chìa tay ra với ý muốn lấy máy hắn nhập điện thoại.
– Ừm.Cho anh số đi – Hắn đưa cái máy ra,rồi nhân tiện nhìn vào màn hình,tay nó bấm nhanh thoăn thoát,sau đó thì đưa lại cho hắn.Hắn cười mừng rỡ cất vào túi,nhưng đâu hay đây chỉ là số giả mà thôi… Tối nay có trò để coi rồi đấy nhé !
* * *
” Ting ” – Đi mãi chả thấy gì,Như đột nhiên nghe tiếng tin nhắn kêu,lấy ra coi thử…Ra là tin nhắn của Dương.Nhưng mà…xem ra nó hơn cô rồi,tiếp cận với Vũ Hạo,còn cô,chắc là chả có gì hay để làm rồi.
Nghĩ thế,cô liền đi nhanh thoắt về lớp,trước đó còn không quên tắt nguồn di động.Và nghĩ tiếp những việc mình cần làm tiếp theo.Phải cho nó càng ”nổi” càng tốt mới được.!
* * *
– Em đưa bạn Dương đi rồi chứ ? – Thấy Như,thầy giáo dừng giảng bài và rồi hỏi cô,xen lẫn lo lắng cho cô học sinh xinh gái của mình.
– Dạ,bạn ấy nghỉ ngơi tại một nơi rất tốt ,thưa thầy – Tuyết Như mỉm cười,nhưng là một điệu cười ẩn ý.
– Ý em là…?
– Dạ. Yến Dương đang ở trong quán bar,và được phục vụ rất tận tình.
– Quán bar ?
Nghe xong,đồng loạt cả lớp ồ lên một tiếng.Thầy giáo khẽ nhún vai,tặc lưỡi và rồi ôm đầu,trời….không ngờ Yến Dương lại là một cô nữ sinh như vậy,trốn học để đi bar sao ?
Thật là một hành động sai trái.Nhất định phải kỷ luật em ấy !
– Thưa thầy,em không có liên quan,nên thầy muốn cứ phạt bạn Dương nha – Tuyết Như phang một câu nói rất là ” bá đạo ” xen lạnh lùng , có thể cho mọi người thấy hai người không quen và ghét nhau.
– Được,em về chỗ đi.
Thầy lúc này đã bớt tức,nhưng vẫn còn giận Dương lắm,nó còn là một nữ sinh gương mẫu sao ? Mới vào đã chuồn tiết như vậy rồi,quả nhiên để lâu sẽ làm ”con sâu ” rầu hết nồi canh mà…
Nghỉ ngơi trong quán bar à ? Thầy chúc em vui vẻ.Nhưng chỉ hết buổi hôm nay thôi,Dương !