“Xem ra cô rất rãnh rỗi”
Thẩm Thiên Dục đột nhiên cười lên nhưng trong lòng không cười lành lạnh nói.
“A, không có, không có,
tôi rất bận!” Thượng Quan Hi ám muội nhìn Thẩm Thiên Dục, “Cậu biết tôi có rất
nhiều việc mà! Lần này trở về tôi có rất nhiều việc muốn làm…” Cô đột nhiên
ghé sát bên tai Thẩm Thiên Dục, không biết nói cái gì, hai người đều là vẻ mặt
vui cười. Sau đó Thượng Quan Hi hướng mọi người vẫy tay, “Bác trai, bác gái, chị
Vi Vi, con đi trước, bái bai! Chừng nào con rãnh lại đến thăm hai bác.”
Trong nháy mắt, cô liền
biến mất như một làn khói, An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều nhìn nhau, âm thầm cảm
thấy tình huống rất không ổn.
“Về nhà thôi!” Còn Thẩm
Thiên Dục vẫn bình thản nói, giống như chuyện vừa rồi hoàn toàn không tồn tại.
Thẩm Thiên Vi Như có
như không nhìn tới hướng Thượng Quan Hi rời đi, kéo ra nụ cười chua xót… Tất
cả mọi chuyện đã rõ ràng, cô vẫn còn hy vọng xa vời vào cái gì đây?
Trằn trọc trở mình.
Thẩm Thiên Vi cuối cùng
cũng không chịu được mà từ trên giường ngồi dậy, nhìn căn phòng lạnh lẽo của
mình, ngay cả hơi thở cũng đem lại cảm giác tịch mịch… Bao lâu rồi cô không về
đây? Cô thật sự đã quên, kể từ khi Thẩm Thiên Dục rời đi, cô không dám trở về nữa,
sợ nhìn thấy bất kì vật gì liên quan đến hắn cũng sẽ nhớ tới hắn sau đó tan nát
cõi lòng.
Bao nhiêu lần ở trong mộng
khóc tỉnh lại, tỉnh lại khóc, khi đó cô thật sự cho rằng mình không thể chịu đựng
được! Cô còn từng suy nghĩ rằng, nếu như chết đi nói không chừng sẽ thoải mái
hơn nhiều, cứ như vậy mà kết thúc…
Nhưng hắn còn sống, cô
không thể bỏ đi được!
Tối nay, hắn thật trở lại
bên cạnh cô! Cô biết, hắn đang ở căn phòng kế bên, bầu trời của cô, cuối cùng
cũng trở lại.
Thẩm Thiên Vi thở dài
thật sâu, cô mở đèn ngủ xuống giường muốn uống nước nhưng cái ly lại trống
không, tựa như lòng của cô giờ phút này, cô mất hồn tay nắm cái ly, lặng lẽ đi
từ phòng mình tới phòng ăn dưới lầu rót nước.
Đêm đã khuya, lầu một
còn điểm một vài ánh đèn yếu ớt như ánh hoàng hôn, xoa xoa ánh mắt chua chát,
cô chậm rãi đi tới máy đun nước, nước chảy vào trong ly cho đến khi tràn ra cô
mới đột nhiên lấy lại tinh thần đưa tay tắt chốt mở, sau đó bưng ly nước lên
xoay người…
“A…” Một bóng đen đột
nhiên xuất hiện trước mắt mình, cô bị dọa sợ kêu khẽ một tiếng.
Cảnh tượng nhiều năm
trước, nhiều năm sau lại tái hiện một lần nữa.
Đang lúc cô cho là mình
sẽ té ngã rất khó coi thì thân thể mảnh khảnh chợt bị kéo vào một lồng ngực
nóng bỏng mà cứng rắn, eo nhỏ nhắn bị một cánh tay vòng thật chắc, cô đụng phải
lồng ngực rắn chắc quen thuộc, trong phút chốc, cô trợn to mắt đẹp, dưới ánh
đèn nhìn thấy gương mặt xinh đẹp kia…
Trong lúc nhất thời, cô
không thể phân biệt giữa hiện thực và ảo ảnh. Tình huống như thế, rõ ràng từng
xuất hiện ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ của cô, Thẩm Thiên Dục 14 tuổi, Thẩm Thiên
Dục 24 tuổi… Gương mặt tuấn tú của thiếu niên cùng dung nhan tuấn mỹ của đàn
ông hiện ra làm cô không tự chủ được mỉm cười gọi: “Thiên Dục..”
“Chị hai?”
Vẻn vẹn là hai chữ liền
đem Thẩm Thiên Vi đánh về hiện thực, cô mở đôi mắt mờ mịch đẫm lệ ra, lúc này mới
phát hiện hình ảnh tuyệt đẹp kia cuối cùng chỉ là mộng cảnh, hiện thực tàn nhẫn
chính là hắn đã hoàn toàn quên hết quá khứ của bọn họ.
Bây giờ Thiên Dục không
còn là Thiên Dục trước kia rồi…
Cô mím môi, cố gắng che
giấu sự luống cuống, tránh thoát ngực hắn, hít hít chóp mũi, cười nói: “Thật
xin lỗi, đụng vào em.”
Thẩm Thiên Dục dịu dàng
tiến lên, lắc đầu một cái, “Không sao, em chỉ là xuống uống nước.”
Cũng là câu trả lời
quen thuộc kia, giống như mười năm trước, hắn không nhớ rõ, cô lại khắc cốt ghi
tâm. Cô đứng ở nơi ánh đèn yếu ớt tham lam nhìn hắn, cô xấu hổ mượn gương mặt
này nhớ lại nhiệt độ quen thuộc kia…
Trước khi hắn quên cô,
luôn rất vô lại mà ôm cô, cùng cô ân ái, còn mạnh miệng nói chỉ có ôm cô mới ngủ
được.
Nhưng bây giờ, tất cả đều
là hy vọng xa vời… Cô đã không thể nằm trong ngực hắn nữa rồi.
Cô mím môi đem tất cả
khổ sở nuốt vào, “Chị lên lầu trước, ngủ ngon.” Cứ như vậy, cô thực sự còn có
thể chịu đựng được không?
Nhưng đi được vài bước,
thanh âm của Thẩm Thiên Dục vang lên ở phía sau cô: “Có thể nói chuyện với em một
chút không?”
Trong phòng ăn, cô ngồi
ở bàn ăn mặt đối mặt với Thiên Dục, hai tay cô nắm thân ly thật chặc, cô vẫn
còn khiếp sợ trong lòng.
Đây là lần đầu tiên sau
khi hắn quên cô, chủ động yêu cầu nói chuyện với cô… Mà vẻn vẹn chỉ là một
câu nói đơn giản như thế cũng có thể làm cho tế bào toàn thân cô kích động sống
lại.
Sau đó, bọn họ ngồi trước
bàn ăn, mặt đối mặt, rõ ràng không nói gì nhưng lại không lúng túng.
“Nghe nói, tình cảm trước
kia của chúng ta rất tốt?” Thẩm Thiên Dục nâng ly lên uống một ngụm, con ngươi
sâu thẳm dưới ánh đèn yếu ớt lóe lên vẻ mê người, nụ cười bên môi nhẹ nâng lên.
“Hả?” Thẩm Thiên Vi đối
với vấn đề đầu tiên của Thẩm Thiên Dục cảm thấy có chút kinh ngạc, rồi sau đó,
từ trong cổ họng khô khốc phát ra âm thanh không chắc chắn “… Ừ.”
“Nhưng kỳ quái chính
là, chị hình như rất chán ghét em?” Thẩm Thiên Dục bĩu môi, có chút giọng điệu
trêu ghẹo.
Thẩm Thiên Vi trợn to mắt
đẹp, cô hơi lắc đầu, vội vàng nói: “Chị không có!”
Hắn làm sao có thể cho
rằng cô chán ghét hắn chứ?
“Không phải sao?” Ngón
tay dài ưu nhã vạch lên thân ly, Thẩm Thiên Dục như có điều suy nghĩ nói: “Khi
đó em xảy ra tai nạn giao thông, sau khi mất đi trí nhớ, chị lại luôn đứng xa
xa nhìn em, trốn tránh em, em muốn nói chuyện với chị, muốn hỏi chị cái gì, chị
đều bày ra vẻ mặt mờ mịt, cho nên em còn tưởng rằng tình cảm của chúng ta không
tốt…”
Tim cô đập mạnh và loạn
nhịp một chút, Thẩm Thiên Vi ngầm cười khổ. Thời gian đó, chỉ là cô không thể
tiếp nhận sự thật này… .
Chuyện Thẩm Thiên Dục
quên cô đã gây cho cô đả kích quá lớn, trừ len lén nhìn hắn và âm thầm đau lòng
ra, cô thật sự không biết còn có thể làm gì.
“Chị tuyệt đối không có
chán ghét em.” Cô yêu hắn như thế làm sao có thể chán ghét hắn?
“Vậy sao?” Thẩm Thiên Dục
tựa hồ có chút nghi hoặc, “Sau đó bởi vì vội vàng ra nước ngoài cho nên cũng
không có thời gian nói chuyện với chị. Chỉ nghe Ba, mẹ còn có Mạc Lân nói qua,
từ nhỏ đến lớn, người hiểu rõ em nhất chính là chị! Tình cảm của chúng ta vẫn
luôn thân thiết không ai có thể chen vào.”
“Em là em trai của chị,
chị dĩ nhiên phải thương em.” Một lúc sau, Thẩm Thiên Vi mới miễn cưỡng mở miệng.
Mặc dù ở trong lòng cô, hắn đã sớm không phải là em trai, nhưng bây giờ, tất cả
lại trở về điểm khởi đầu.
Một chút khó hiểu thoáng
qua con ngươi, Thẩm Thiên Dục nhìn cô, có chút ý tứ dò xét: “Thật ra có một vấn
đề em suy nghĩ đã lâu rồi! Nếu chúng ta có tình cảm tốt như thế, chị lại rất
thương em, vậy tại sao em lại chỉ quên một mình chị? Đây không phải là rất kỳ
quái sao?”
“Chị…” Thẩm Thiên Vi
cứng họng nhìn hắn, cô không biết phải giải thích như thế nào, cái vấn đề này
cô biết đáp án! Tại sao hắn chỉ quên một mình cô? Nhưng cô không thể nói cho hắn
biết, bọn họ đã từng điên cuồng như vậy nếu như nói ra hắn nhất định sẽ cảm thấy
cô rất hoang đường, cho là cô nhất định là bị điên… Cuối cùng, cô chỉ có thể
bất đắc dĩ trả lời: “Có lẽ, là sự trùng hợp”
“Là thế à?” Thẩm Thiên
Dục không có ép hỏi nữa chỉ là cười toe toét, ý vị thâm trầm, “Vậy em sau này
không cần lo lắng nữa, em rất sợ chị không thích em”
“Làm sao có thể như vậy?”
Trong mắt Thẩm Thiên Vi hiện rõ sự cưng chiều, gần như là không tự chủ được mà
đưa tay ra giống như trước đây xoa xoa mái tóc đen của hắn, “Chị tình nguyện ở
bên cạnh em cả đời, nhìn em, không muốn đi đâu cả.”
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy
trong tròng mắt đen của hắn lóe lên một tia ấm áp rồi đột nhiên biến mất, cô mới
giật mình hiểu ra mình đang làm cái gì, chợt rút tay về. Nhịp tim của cô đập
như nổi trống, bây giờ Thẩm Thiên Dục đã là một người đàn ông trưởng thành, cô
làm sao còn xem hắn là Thiên Dục trước kia!
“Vậy em không đi đâu hết,
mỗi ngày đều ở nhà để cho chị nhìn em.” Thẩm Thiên Dục cũng không để ý, cười cười
nói.
“Nói thật dễ nghe.” Thẩm
Thiên Vi thấy hắn không có biểu hiện khác thường mới thở nhẹ một hơi cười lên.
Vào giờ phút này, cô yếu
ớt hiểu được, trên thế giới này trừ Thẩm Thiên Dục ra không ai có thể mang đến
cho cô niềm sung sướng cực hạn cùng sự thống khổ tột cùng… Từ rất lâu, rất
lâu về trước, sinh mệnh của cô đã xoay quanh hắn. Cho dù hắn không hề nhớ rõ
nhưng chỉ cần hắn còn sống thì cô vẫn còn tồn tại.
“Đúng rồi, em nghe nói
chị học đại học luật nhưng mẹ lại nói bây giờ chị đang làm cô giáo ở nhà trẻ?”
Thẩm Thiên Dục chuyển đề tài, nhàn nhạc hỏi cô.
“À, cái này…” Thẩm
Thiên Vi khẽ mím môi, “Thật ra là vì chị học luật không được giỏi lắm, nghề luật
sư cũng không hợp với chị nên mới chọn một nghề khác.”
Thật sự là như vậy sao?
Chỉ có chính cô biết, không phải, hoàn toàn không phải như vậy!
Bởi vì mối quan hệ của
ba, từ nhỏ cô và Thiên Dục đối với kiến thức về pháp luật rất tinh thông, đặc
biệt là cô, cô vẫn mơ ước có thể cùng ba trở thành một đại luật sư danh tiếng!
Nhưng kết quả, hắn đi rồi, cũng mang theo tất cả mục tiêu và lẽ sống của cuộc đời
cô.
Có một khoảng thời gian
rất dài, cô không biết mình phải gì, cảm giác mình giống như một cái xác không
hồn. Cho đến một ngày, vào một buổi trưa cô không hiểu sao bước chân của mình dừng
lại bên ngoài một nhà trẻ, nhìn xuyên qua giàn hoa Thanh Đằng, cô thấy những đứa
nhỏ hoạt bát đang cười đùa vui tươi làm cho lòng cô bị cuốn hút vào một lần nữa
rung động. Thế là, cô lựa chọn làm một giáo viên nhà trẻ.
Chỉ có bọn nhỏ đơn thuần,
ngôn ngữ cùng tiếng cười trong trẻo mới có thể nhắc nhở cô là mình đang tồn tại.
“Làm giáo viên nhà trẻ
rất thú vị sao?” Thẩm Thiên Dục không hỏi nữa, chỉ là theo đó hỏi tiếp.
“Cũng không tệ lắm, mấy
đứa nhỏ có lúc rất nghịch ngợm, nhưng bọn nó cũng thật đáng yêu, thường làm cho
chị dở khóc dở cười.” Nói đến mấy đứa nhỏ, cô liền không nhịn được mà nâng lên
nụ cười bất đắc dĩ.
“Thật muốn nhìn xem.”
Thẩm Thiên Dục uống một ngụm nước, cười khúc khích.
“Vậy chừng nào em rảnh
có thể đến nhà trẻ xem một chút!” Thẩm Thiên Vi không kịp suy nghĩ kích động mở
miệng nói
“Được.”
Đột nhiên cô cảm thấy
không khí có chút xấu hổ, cô bị chính mình hù sợ vì đã chủ động đưa ra lời mời,
cô ho hai tiếng, “Thật ra thì, em vừa mới trở về, hẳn là nên nghỉ ngơi cho tốt…”
“Đi dạo chơi một chút
cũng xem là một loại nghỉ ngơi! Huống chi, em còn muốn nghe nhiều về chuyện trước
kia của chúng ta”
“Tại sao?” Thẩm Thiên
Vi mất hồn.
“Tại sao? Em muốn biết
chuyện lúc trước của chúng ta cũng không được sao?” Hắn nói ra có chút uất ức.
“Không phải.” Thẩm
Thiên Vi sờ mũi một cái, chỉ là lo lắng hắn sau này hỏi đến, cô rốt cuộc nên
nói sao đây.
Sau một lúc lâu, lại là
một trận trầm mặc, Thẩm Thiên Vi trầm ngâm suy nghĩ, không phát hiện mình chằm
chằm nhìn hắn quá mức. Sau đó một vấn đề được chôn sâu trong nột tâm thật lâu mới
từ bên môi cô chậm rãi phát ra: “Thiên Dục, mấy năm nay ở nước Mỹ, em có khỏe
không?”
“Rất khỏe.”
Rất khỏe sao… Vậy thì
tốt! Chỉ cần hắn tốt, cô liền cảm thấy cái gì cũng tốt.
Hốc mắt của Thẩm Thiên
Vi hơi nóng, cô đột nhiên đứng dậy, nếu như ở trước mặt hắn khóc lên, vậy thì
quá khó coi. Trong lòng có chút khó chịu liền xoay mình, lời nói của cô có chút
không mạch lạc: “Chị, chị ngày mai còn phải đi làm, chị đi ngủ trước! Đúng rồi,
em cũng nên sớm nghỉ ngơi, ngủ ngon.” Thẩm Thiên Vi không nghe Thẩm Thiên Dục
trả lời đã vội vàng lên lầu, biến mất không thấy bóng dáng đâu nữa.
Phòng khách tĩnh lặng,
chỉ còn lại một mình Thẩm Thiên Dục, ngón tay thon dài, trắng nõn xẹt qua thân
ly, một nụ cười nhẹ nhàng chậm rãi từ môi hắn dâng lên, tròng mắt đen cụp xuống,
không thấy rõ sự thâm thúy cất giấu trong đáy mắt.
Hắn dùng giọng nói mê
hoặc, nhẹ giọng hướng về phía cô biến mất mà nói: “Ngủ ngon, Vi Vi.”
Nhà trẻ Thanh Đằng, giờ
tan học là lúc người đông như nước thủy triều dâng.
Tất cả giáo viên đều đứng
trước cửa lớn của nhà trẻ, trông chừng những đứa học trò nhỏ chờ người thân
chúng tới đón. Những đứa trẻ kêu líu ríu, đùa giỡn, làm cho tất cả giáo viên đều
luống cuống tay chân.
Đúng lúc này, một chiếc
xe Porsche carreragt đột nhiên từ đầu hẻm chạy vào, dừng lại ở ven đường cách
nhà trẻ không xa đưa tới không ít sự chú ý. Các bạn nhỏ cũng tò mò chỉ vào thứ
phát ra âm thanh.
Thẩm Thiên Vi không tự
chủ được nhìn theo, đồng thời nghe một cô giáo ở bên cạnh than thở: “Không phải
là người thân của đứa nhỏ nào chứ? Chỉ là trong trường chúng ta không có nhà
nào tới đón con bằng cách gây chú ý thế này…”
Cô giáo Từ vừa mới tốt
nghiệp đại học còn có chút trẻ con mơ mộng: “Tốt nhất là chú của một đứa nhỏ
trong lớp mình, chú nhỏ nha…Nhất định là một người đàn ông độc thân hoàng kim
nha!”
Mọi người rối rít suy
đoán khiến Thẩm Thiên Vi lắc đầu, nở nụ cười. Cô mới đưa một đứa nhỏ giao cho
người thân của nó, sau đó liền nghe cô giáo Từ nhỏ giọng kêu: “Woa! Xuất hiện,
quả nhiên là người đàn ông độc thân hoàng kim, thật trẻ tuổi, rất đẹp trai
đó!”
Thẩm Thiên Vi đưa tay sửa
sang lại một ít tóc rơi ra, không chút để ý ngước nhìn về phía đó. Một bóng
dáng cao to mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng cạnh xe. Cô đột nhiên mất hồn.
Người kia mặc một cái
áo màu xanh da trời, bên ngoài khoác một áo vest màu xám tro nhạt, hắn mặc một
cái quần jean đơn giản mà xa xỉ, phong cách tùy hứng lại mê người một cách khác
thường.