Sự ra đời của hắn là một kỳ tích.
Hắn ra đời không chỉ
mang lại sự vui mừng và hạnh phúc cho An Vịnh Tâm cùng Thẩm Tư Kiều mà còn tiếp
thêm hi vọng cho họ. Hai người đã trải qua rất nhiều thử thách và đau khổ trong
tình yêu mới đến được với nhau. Bọn họ đã từng mất đi một đứa bé, hai người thậm
chí còn cho rằng họ vĩnh viễn sẽ không thể có con. Nhưng trời cao hiển nhiên
không quá tàn nhẫn với những người yêu nhau. Ở thời điểm gian khổ nhất, cuối
cùng cũng ban cho họ một đứa con trai khỏe mạnh.
Từ lúc hắn ra đời, mọi
người liền đem hắn khắc sâu vào trong lòng, dùng câu “Nâng ở lòng bàn tay sợ bể,
ngậm trong miệng sợ tan” để hình dung cũng không nói quá. Thế lực đứng đầu hắc
đạo ở toàn bộ Châu Á hiện nay có tên là “Ngân Khuyết Môn” nằm ở Đài Loan. Ông
ngoại của An Vịnh Tâm là người đứng đầu, ông còn là chuyên gia khoa tim mạch nổi
tiếng khắp thế giới. Bất kỳ một người nào ở “Ngân Khuyết Môn” cũng biết tiểu
thư An gia sinh được đứa con trai này quả thật không dễ dàng gì. Cho nên tất cả
mọi người đều đem hết khả năng tận lực che chở hắn, đem hắn so với tính mạng của
mình còn quan trọng hơn.
Hắn quả thật là một
thiên chi kiêu tử được hàng vạn hàng nghìn sự yêu thương nuông chiều.
Vậy mà vô luận bọn họ
yêu thương hắn như thế nào cũng so ra kém với “chị gái” hắn. Người này là con
gái nuôi của An Vịnh Tâm và Thẩm Tư Kiều. Cô gái nhỏ đó xinh đẹp như búp bê…
Ánh nắng buổi trưa ấm
áp nhẹ nhàng chiếu rọi khắp nơi. Hoa Tường Vi xinh đẹp với đủ loại màu sắc khoe
sắc khắp nơi trong sân sau của ngôi nhà.
Lúc này Thẩm Thiên Vi gần
sáu tuổi, cô bé đang tưới nước cho những bông hoa Tường Vi xinh đẹp một cách tỉ
mỉ. Ánh nắng ấm áp chíu lên cái tạp dề màu tím cùng với khăn trùm đầu cùng màu
làm cho cô bé giống như một tiểu tinh linh đáng yêu động lòng người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng
yêu như một con búp bê tinh xảo cho dù có dính một chút bùn đất cũng không làm
tổn hại chút nào đến vẻ đẹp của cô bé. Chóp mũi nho nhỏ mượt mà toát ra mồ hôi,
cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi cong lên chứng tỏ cô bé đang rất nghiêm túc.
“Vi, Vi…”
Một giọng nói thật nhỏ
đột nhiên vang lên ở phía sau. Cô bé giật mình, lập tức quay người lại cứ như
mình bị điện giật. Cô nhìn về phía cách đó không xa có một viên thịt nho nhỏ
tròn tròn đang ngồi trên chiếc xích đu màu trắng.
Hắn đang nhìn cô chằm
chằm với cặp mắt đen đáng yêu.
Cái miệng nhỏ nhắn của
cô nở ra một nụ cười hết sức sủng nịnh. Cô bé vội vàng đứng lên, vỗ vỗ cái tạp
dề rồi đi về phía xích đu, cúi người từ trên cao nhìn xuống.
“Thiên Dục, em gọi chị
phải không?”
Thẩm Thiên Dục mới hai
tuổi hoàn toàn kế thừa tư chất cùng vẻ ngoài của ba mẹ hắn. Hắn có một hình
dáng cực kỳ xinh đẹp trừ đôi mắt trong trẻo lấp lánh kia thì tròng mắt đen cực
kỳ giống An Vịnh Tâm. Hắn có khuôn mặt tuấn tú có tám phần giống Thẩm Tư Kiều.
Cặp mắt đen nhanh như
chớp nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Vi, tay nhỏ bé phấn nộn bắt lấy tạp dề của cô
bé, sau đó nở ra một nụ cười rạng rỡ.
“Ha ha, em muốn lấy tạp
dề của chị à?” Thẩm Thiên Vi cười “Hì hì” một tiếng nắm lấy tay nhỏ bé của hắn
thuận tiện ngồi xuống kế bên. Cô nhìn hắn, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc
ấm áp.
Đây là em trai của cô,
là em trai mà cô yêu quý nhất!
Mặc dù cô mới sáu tuổi
nhưng tâm trí của cô đã trưởng thành rất nhiều so với những đứa trẻ cùng lứa
khác. Cô đã từng là một đứa trẻ bất hạnh nếu như không phải ba mẹ đem cô về
nuôi thì bây giờ cô không mình đang trôi nổi ở đâu, phải trải qua một cuộc sống
như thế nào.
Tới khi mẹ mang thai
Thiên Dục, sự mong đợi mãnh liệt của ba mẹ cũng lây sang cô, làm cho cô không
khỏi chờ mong vào hắn. Cô biết Thiên Dục là đứa trẻ không dễ dàng có được. Cô
yêu quý ba mẹ cho nên cô cũng sẽ dùng toàn bộ tình cảm cùng sinh mạng để yêu
thương, bảo vệ đứa em trai này, không cho bất cứ ai có thể tổn thương hắn, cô
nhất định sẽ bảo vệ hắn.
Khi Thiên Dục được một
tuổi lẻ ba tháng, câu đầu tiên hắn nói không phải ba cũng phải mẹ mà là “Vi
Vi”… Khi đó hắn đứng trước cái ghế nhỏ màu trắng. Cô hít hít mũi khóc thật
khó coi. Mẹ lại nói cô thật ngốc nên vui vẻ mới đúng. Bởi vì cô yêu thương hắn,
luôn ở xung quanh chạy trước chạy sau chăm sóc cho hắn nên hắn mới có thể thích
cô như vậy.
Nhưng…
Cái miệng nhỏ nhắn của
Thẩm Thiên Vi cong lên, cô nhẹ nhàng siết chặt gương mặt trắng nõn của Thẩm
Thiên Dục: “Thiên Dục, phải gọi là chị! Nói theo chị, chị, chị…”
“Vi, Vi Vi”
Gương mặt nhỏ nhắn trắng
noãn của hắn lại tỏ ra rất nghiêm túc, Thẩm Thiên Vi vừa bực mình vừa buồn cười.
Không sai. Người đầu
tiên hắn mở miệng gọi là cô nhưng tại sao không phải là “Chị” mà là tên của cô
chứ? Cô thật sự rất muốn nghe hắn gọi một tiếng chị… Nhưng tên nhóc này thà
chết chứ không chịu làm theo, hắn xác định rằng cô chính là Vi Vi.
Mẹ nói có thể vì hắn
thường nghe ba và mẹ gọi cô là “Vi Vi” nên mới nhớ hai chữ này.
Thật là một thất bại tốt
đẹp.
Tới lúc nào cô mới có
thể nghe hắn gọi một tiếng chị đây?
“Thiên Dục, chị là chị
của em!” Cô từ trong túi móc ra một cái khăn tay nhỏ mềm mại thay hắn lau đi mồ
hôi trên trán, cưng chiều xoa xoa cái má mềm mại của hắn.
“Vi Vi…” Cái miệng nhỏ
nhắn chu lên, một lần nữa bật ra hai chữ này. Thẩm Thiên Dục nhìn chằm chằm cô
vừa giống như đang suy nghĩ cái gì đó vừa giống như đang mơ mộng.
“Được rồi, được rồi, là
Vi Vi nha!”
Một chuỗi tiếng cười
vui tươi hớn hở từ miệng Thẩm Thiên Dục phát ra, giống như hắn vô cùng hài lòng
với đáp án này.
“Em đó, mỗi lần bắt nạt
chị đều vui vẻ như thế”
Thẩm Thiên Vi vuốt cái
mũi nhỏ của hắn một cái, hai người cùng nhau cười rộ lên.
Nghe ở sân sau có tiếng
cười đùa vui vẻ, hai vợ chồng vẫn đứng ở cửa chính cũng cười theo. An Vịnh Tâm
bị Thẩm Tư Kiều ôm vào trong ngực: “Kiều, em thấy thật hạnh phúc.”
“Anh cũng vậy” Thẩm Tư
Kiều hôn nhẹ lên trán vợ.
Một lúc sau, An Vịnh
Tâm ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Thẩm Tư Kiều, cô nói: “Chồng ơi,
chúng ta sinh thêm một đứa bé được không?”
Thẩm Tư Kiều cũng không
kinh ngạc trước đề nghị của vợ. Hắn chỉ thở dài tiếc nuối: “Vợ à, anh xin lỗi,
coi như em muốn thì nó cũng sẽ không xảy ra.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã buộc
ga-rô (ngăn sinh nở) rồi, không có khả năng cho em đứa bé.” Thẩm Tư Kiều sủng
nịnh nhìn vợ giống như đang nhìn bảo bối quý giá nhất.
“Cái gì?” An Vịnh Tâm
quả thật rất khiếp sợ “Tại sao tới bây giờ anh mới nói cho em biết?”
“… Anh không muốn mạo
hiểm nữa, rất nguy hiểm!” Câu trả lời của hắn khiến khóe mắt An Vịnh Tâm nhanh
chóng đỏ rực “Chúng ta còn có Vi Vi và Thiên Dục mà, như vậy là đủ rồi.”
“Đứa ngốc!” An Vịnh Tâm
vùi mặt vào trong ngực hắn hít hít chóp mũi “Em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”
“Anh cũng thế…”
Một lúc sau, từ trong
sân sau vọng ra tiếng cười của lũ trẻ một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của hai vợ
chồng. An Vịnh Tâm cố làm ra vẻ uất ức nói: “Con trai của anh là một tên khốn
kiếp. Hắn bắt nạt em.”
“Sao vậy?” Thẩm Tư Kiều
nhíu mày, mang theo nụ cười biết rõ còn hỏi.
“Ở trước mặt em hắn rất
nghịch ngợm nhưng ở trước mặt Vi Vi lại rất ngoan ngoãn, một dáng vẻ ngoan
ngoãn vô cùng đáng yêu… Đây không phải là bắt nạt em thì là gì?” An Vịnh Tâm
chu mỏ.
Thẩm Tư Kiều vừa nghe,
hé miệng cười lên: “Vợ à, con trai của em mới hai tuổi mà thôi…”
“Chính là mới hai tuổi
mới đáng sợ nha!” An Vịnh Tâm không phục nói “Cũng không biết di truyền từ người
nào, ranh ma muốn chết!”
“Không phải từ em sao?”
“Làm ơn, chồng à, con
anh cũng có phần đó! Hắn sau này khi dễ lời nói của anh, em không giúp một tay
đâu!”
“Vậy… Sau này để cho
Vi Vi đối phó với hắn.”
“A! Ý kiến hay!” mắt đẹp
của An Vịnh Tâm lóe sáng. Cho dù là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương đi nữa thì cũng có khắc
tinh. Cô ôm cổ Thẩm Tư Kiều: “Chồng à, anh thật thông minh.”
“Quá khen, anh muốn phần
thưởng, một cái hôn.”
“Không thành vấn đề, một
trăm cái cũng có, ha ha…”
Ở nơi nhỏ bé này tràn
ngập hạnh phúc. Đó đã là một câu chuyện xưa còn bây giờ đã là chuyện khác…
“Nhóc con, thành thật
khai báo cho mẹ. Nửa tháng trước, xâm nhập kho tư liệu trường học lấy đề thi
sau đó phát tán trên internet làm hại cuộc thi rối loạn có phải là con giở trò
hay không?”
Tiếng la hét cực kỳ
vang dội từ căn phòng nào đó ở lầu hai Thẩm gia truyền ra. Giọng nói của nữ chủ
nhân vô cùng tức giận nhưng hiển nhiên người bị trách mắng lại vô cùng hời hợt.
Một đứa bé lười biếng
ngồi dưới đất sát cửa sổ. Nó không ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn như cũ quét qua
cuốn sách Anh Văn cầm trong tay, một ngón tay nhỏ bé trắng noãn thong thả ung
dung giả vờ ngoáy ngoáy lỗ tai, khóe miệng nâng lên một chút, cười như không cười,
âm thanh thở dài nhẹ nhàng chậm chạp từ môi mỏng bật ra: “Mẹ, làm việc phải có
chứng cứ, mẹ không thể nói oan cho người tốt được. Hơn nữa người này còn là con
trai bảo bối của mẹ! Còn nữa, nếu như có thể, mẹ có thể nói nhỏ một chút không?
Trái tim của con rất yếu ớt, đừng hù dọa con.”
“Cứt chó!” Từ ngữ bất
nhã từ môi mỏng của An Vịnh Tâm bật ra, cô chống nạnh từ trên cao nhìn xuống
cái người có bộ dạng “Việc không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem”, cô tự
nói với mình, nhất định phải tỉnh táo, phải tỉnh táo! Nhưng…
“Trái tim của con rất tốt,
tốt đến độ có thể làm si măng cốt thép! Chứng cứ? Mẹ không cần đến nó, mẹ nhìn
vào mắt con là biết con nói thật hay nói giả, huống chi… Con cho rằng mẹ thật
sự không có chứng cứ sao?”
Cuối cùng đứa trẻ bất đắc
dĩ buông quyển sách dầy cộm xuống, nó nhìn về phía An Vịnh Tâm mỉm cười và nói:
“Mẹ đã lớn tuổi rồi tức giận không tốt cho sức khỏe đâu, người trưởng thành nên
giữ vững phong độ, hơn nữa, ba nói mẹ ở trước mặt con không được nói tục, mẹ
quên rồi sao?”
“Con!” An Vịnh Tâm bỗng
chốc nắm chặt bàn tay, cô thật sự muốn đem thằng nhóc trước mắt từ trên lầu ném
xuống.
Cái gì gọi là “Lớn tuổi”?
Cô mới ba mươi tuổi! Hai từ “Lớn tuổi” cùng cô một chút quan hệ cũng không có,
cô…
Bây giờ không phải là
lúc nghĩ tới vấn đề rối rắm này.
Một hồi lâu sau, cô
nheo mắt lại, hít thở sâu một hơi rồi nói: “Thẩm Thiên Dục, cho mẹ một lý do, mẹ
liền bỏ qua cho con.”
Đứa bé cũng chính là Thẩm
Thiên Dục, từ dưới đất đứng lên, duỗi lưng một cái: “Nào có lý do gì? Muốn làm
thì làm thôi.”
“Quả nhiên là con!” Chất
vấn lâu như thế, cái thằng nhóc này cũng không nói ra đáp án, hiện tại lại thẳng
thắn một cách không cần thiết, làm trò quỷ gì đây? An Vịnh Tâm ôm bả vai Thẩm
Thiên Dục lén lút nhỏ giọng hỏi “Muốn làm trò quỷ gì thì làm đi, cho tới bây giờ
con sẽ không làm chuyện không có lợi ích! Trò đùa dai này sẽ lãng phí quá nhiều
thời gian của con, con luôn ghét như vậy mà. Nói, có âm mưu gì?”
Thẩm Thiên Dục nhíu mày
liếc xéo An Vịnh Tâm: “Mẹ, nam nữ thụ thụ bất thân, mẹ có thể buông con ra không?”
Hắn lại dám nói nam nữ
thụ thụ bất thân với cô sao. Người nữ là mẹ của hắn nha! Lại nói, hắn là một đứa
trẻ tám tuổi hiểu cái gì là chuyện nam nữ chứ!
“Nói mau, nếu không con
đừng mơ tưởng có thể gặp lại Minh Ít Liêm!” An Vịnh Tâm dùng đầu ngón chân cũng
nghĩ ra được, có thể huấn luyện đứa con trai nhỏ của cô đem kho tư liệu nhà người
ta ra giải trí, trừ chồng của Hoắc Vân Khê ra thì còn ai nữa. Người đó được giới
hacker xưng là “Tôn Vương”. Chính là gã đàn ông tên Minh Ít Liêm ngoài đời thực,
tuyệt đối không có người thứ hai!
Nghiệt duyên, nghiệt
duyên! Cô không nên cho con trai mình cùng đám người thông minh đến cực kỳ quái
dị kia qua lại với nhau!
“A, mẹ, mẹ không biết
trên thế giới này có cái gọi là máy vi tính với điện thoại sao?” Thẩm Thiên Dục
rất khờ dại đáp lại.
“Con…”
Lời nói của An Vịnh Tâm
còn chưa bật ra, Thẩm Thiên Dục nghiêng mắt nhìn thấy cái gì đó ở ngoài cửa, vẻ
mặt đột nhiên thay đổi 180 độ, gương mặt tuấn tú xinh đẹp tràn đầy áy náy nói:
“Mẹ, con sau này sẽ không dám nữa, mẹ đừng đánh con có được không?”
An Vịnh Tâm kinh ngạc
cúi đầu nhìn con trai mình.
“Mẹ?” Làm gì dùng từ
này gọi cô, hơn nữa, cô nói đánh hắn bao giờ chứ?
“Mẹ! Một tiếng kêu gấp
gáp vang lên, một bóng dáng mảnh khảnh vọt vào phòng. Đứa bé trong ngực An Vịnh
Tâm đột nhiên biến mất. Hắn chạy đến phía sau bóng dáng mảnh khảnh kia nhanh tới
mức cô còn không kịp phản ứng.
“A, Vi Vi, con đã về rồi
sao?”
“Mẹ, mẹ đừng đánh Thiên
Dục có được không? Hắn phạm sai lầm sẽ sửa, thật đó!” Người vọt vào phòng chính
là khắc tinh mà Thẩm Tư Kiều đã nói: con gái của bọn họ Thẩm Thiên Vi. An Vịnh
Tâm nhìn đứa con gái xinh đẹp như búp bê, khuôn mặt nhỏ nhắn phía trên tràn đầy
sự thiên vị…
Sai lầm rồi, sai lầm rồi,
không phải khắc tinh, hoàn toàn là cứu tinh!
Từ nhỏ đến lớn, bất luận
là thằng nhóc đó phạm vào lỗi gì, chỉ cần có Vi Vi ở đây, toàn bộ cũng sẽ chuyện
lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Hơn nữa cái thằng nhóc này rất nhanh chóng
hiểu được đạo lí đó, hắn liền biết lợi dụng “chị gái” mình… Nói tóm lại, cô
hiện tại là không có biện pháp động vào thằng nhãi này.