Nếu tôi nói có một người đàn ông trong nhà mình vào lúc sáu giờ ba mươi phút sáng, chắc hắn 100% người sẽ nghĩ rằng anh ta là bạn trai tôi, hoặc không thì giữa chúng tôi có quan hệ vô cùng mờ ám. Nhưng dù Bảo đã không ít lần đã qua đêm ở nhà tôi, giữa tôi và hắn lại chỉ là tình bạn đơn thuần không hơn không kém. Tất nhiên, nói ra chẳng ai tin, những người hàng xóm của tôi cũng chẳng ai tin, vì thế tôi không bao giờ mất thời gian vào việc giải thích này nọ với người khác. Tôi cứ mặc nhiên cho họ nghĩ rằng anh chàng thư sinh đẹp trai, mặt non choẹt, lại có vẻ ngơ ngơ cứ dăm bữa nửa tháng lại ghé qua chỗ tôi ngủ qua đêm một lần ấy là bạn trai của tôi đi.
Hồi đầu quen Bảo, tôi luôn có cảm giác hắn ta rất quái đản. Một thằng con trai có phong cách ăn mặc đỉnh của đỉnh, cả người luôn toát ra một vẻ nam tính khó cưỡng, đôi mắt đẹp và sâu như đáy hồ mùa thu, ấy vậy mà lúc nào cũng mơ màng giống như thiếu nữ đang hoài xuân. Đời bao nhiêu thứ phũ phàng, nhưng không gì phũ hơn việc nhốt tâm hồn của một thiếu nữ mộng mơ vào thân hình của gã trai cao một mét bảy mươi tám.
Chúng tôi gặp lần đầu trong buổi offline của một diễn đàn về văn học hai năm về trước. Bảo kém tôi hai tuổi, tôi hai mươi tư, còn Bảo là sinh viên vừa mới ra trường, sang Việt Nam làm việc. Thuở ấy, tôi cũng có chút vốn văn học nên cũng ti toe sáng tác truyện, mà diễn đàn văn học đó là nơi đầu tiên tôi đăng các tác phẩm của mình lên. Bảo chỉ là một đọc giả hay ghé qua đó. Cuối buổi offline đó, không hiểu sao hắn chỉ xin số điện thoại của mình tôi, sau đấy thì thỉnh thoảng nhắn tin rủ rê tôi đi lê la hàng quán. Hắn mới tới Hà Nội nên mọi thứ đều lạ lẫm, thành ra một đứa mù dở đường đi lối lại như tôi phải trở thành hướng dẫn viên bất đắc dĩ cho hắn.
Thực ra, lúc đầu tôi cũng hơi ghét hắn vì hắn cứ bám dính lấy tôi, thậm chí nhiều người còn nghĩ rằng hắn đang tán tỉnh tôi nữa. Dạo đó, tôi có một anh người yêu có tính ghen còn cay hơn cả ớt chỉ thiên, vì thế thấy một thằng trai ngon nghẻ hơn đang theo đuổi cô gái mà mình thích, dù có lòng tin với người yêu bao nhiêu thì cũng cảm thấy tự ti trong lòng. Nhờ có hắn mà tình yêu phẳng lặng trước đó của chúng tôi bỗng nhiên như gặp phải sóng thần vậy, cứ dăm ba bữa lại cãi nhau một chặp. Tôi là người rất ngang bướng, nghĩ rằng mình không sai trong chuyện này, thế mà lúc nào cũng bị nghi ngờ này nọ, rồi chịu hàng trăm câu hỏi chất vấn, cảm giác tự do cũng không còn mà luôn bị o bế đến nghẹt thở. Cuối cùng, tôi còn bị anh ta buộc lựa chọn giữa tình yêu và tình bạn, có cái này sẽ không có cái kia.
Lúc đó, tôi không ngần ngại chọn hai chữ ‘tình bạn’. Không phải vì tôi thích Bảo hơn, mà vì tôi ghét nhất những người cứ cho mình cái quyền buộc người khác phải lựa chọn theo ý mình. Tôi còn nhớ như in vẻ mặt kinh ngạc, sau đó là méo mó vì giận dữ của anh ta lúc ấy. Anh ta cho rằng tôi chọn như thế chỉ để che lấp chuyện tôi đã thay lòng đổi dạ, rằng tôi đã thích Bảo, rằng chuyện tôi khăng khăng rằng giữa chúng tôi chỉ là bạn là một điều giả dối đáng khinh. Tôi chỉ nhớ mang máng anh ta đã dùng những từ cực kỳ bẩn thỉu như một gã vô học để chửi bới tôi, mà điều tôi không ngờ nhất chính là suốt mấy tháng yêu nhau, tôi chưa từng nghĩ anh ta lại có thể nói ra được những lời như thế.
Tình yêu đôi khi thật đáng sợ, nó chỉ cho bạn thấy những gì bạn muốn thấy mà thôi.
Lúc đầu, khi tôi còn muốn cứu vãn tình yêu mình đã thành tâm thật ý xây đắp, vun vén suốt gần một năm trời trước đó, nên tôi thực sự rất bực mình với Bảo khi thấy hắn suốt ngày làm phiền mình như thế. Ngược lại, hắn toàn giả ngu với tôi, lúc nào cũng trưng ra cái vẻ mặt vô tội, nói rằng hắn chỉ muốn làm bạn với tôi, rằng hắn mới từ nước ngoài về nên chẳng có lấy một người bạn nào cả. Tôi đuổi hắn như đuổi tà, bảo hắn có thể tự đi kết bạn bằng cách giống như cách đã kết bạn với tôi, không ngờ hắn đặt hai tay lên vai tôi, dùng ánh mắt chân thành nhất nhìn thẳng vào tôi, sau đó chậm rãi nói:
“Chỉ có chị mới cho em cảm giác an toàn.”
Cứ thế, chúng tôi làm bạn với nhau suốt hai năm nay. Bảo vẫn làm một người đọc trầm lặng trên diễn đàn truyện kia, vẫn là một người đàn ông lạnh lùng, xa cách (trong lời miêu tả của các em gái khác) trong các buổi offline hay các mối quan hệ xã hội. Ở đây hắn không có bạn bè, họ hàng lại ở xa, thế nên hắn chẳng khác nào một cái xúc tu bám chặt lấy cuộc đời tôi, không thể nào liền thành một khối, nhưng cũng không có cách nào buông rời ra được.
Do gia đình đều đã định cư ở Úc hết nên hắn chỉ có một thân một mình khi trở về Việt Nam. Hắn điềm nhiên coi tôi như một người thân của mình, và nhà tôi như nhà hắn vậy. Còn may, hắn chưa coi giường của tôi như giường của hắn, lần nào ngủ lại cũng rất tự giác ôm chăn gối ra ngủ ở salon. Hồi đầu, tôi không đồng ý chuyện này, nhưng hắn cứ chây ì ra, cuối cùng tôi đành thỏa hiệp, dù sao tôi hoàn toàn tin tưởng cái tính quân tử của hắn, tin tưởng rằng hắn không bao giờ dám làm ra trò gì quá đáng khi ở cùng một nhà với tôi. Được tôi đồng ý, hắn còn rất vui vẻ tự đi mua cho mình một bộ chăn gối êm ái và mềm mại để tiện cho mỗi lần ngủ lại nhà tôi.
Hắn cũng có nhà, một căn hộ nhỏ xinh trong một khu chung cư cao cấp đa phần là người nước ngoài sinh sống, thế nhưng hắn cứ chạy tới căn nhà trọ tạm bợ của tôi mà ngủ như bị nghiện vậy. Mỗi lần tôi cằn nhằn vì điều đó, hắn đều rất thẳng thắn nói rằng:
“Mặc dù nhà của chị không được sạch đẹp lắm, nhưng dù sao cũng còn có cảm giác gia đình hơn ở nhà em. Chúng ta đều là những đứa con xa nhà, cần yêu thương bao bọc lẫn nhau.”
Lúc nói câu ấy, hắn đang ngồi vắt vẻo trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, tôi nghe mà muốn sút một phát cho hắn bay qua cửa sổ.
Mặc dù đa phần thời gian tôi đều lên giọng dạy dỗ hắn như một bà chị lớn dạy em, thế nhưng dần dà tôi đã coi hắn như một người thân thực thụ của mình. Hắn cũng đối xử với tôi rất đặc biệt. Ví dụ, trong mắt người khác, hắn là một kẻ trầm lặng, ít nói, lúc nào cũng lạnh lùng xa cách hoặc thả đầu óc lên mây, nếu có cạy miệng hắn ra thì cũng chỉ có thể nghe những câu ngắn cụt ngủn, thế nhưng khi nói chuyện với tôi, hắn rất chịu khó nói những câu dài, thỉnh thoảng còn chịu khó bày tỏ thái độ trên mặt nữa, thật sự rất đáng yêu.
Gần đây, hắn quen với một cô sinh viên năm cuối, rất khôn khéo, biết tôi là cấm kỵ của hắn nên cô gái ấy lúc nào cũng đối đãi với tôi bằng thái độ dè chừng từ cách xa cả trăm mét. Nhưng một tuần gần đây, lúc nào tôi cũng bị cô ta làm phiền, lúc thì gọi điện, lúc thì nhắn tin, nguyên nhân là do cả tuần nay Bảo tự nhiên biến mất tăm, dù cô nàng có gọi thế nào cũng không gặp được nên đành phải quay sang cầu cứu tôi.
Vì bận với đề tài mới nên dạo này tôi cũng chẳng quan tâm tới hắn, có hôm hẹn đi ăn trưa thì cũng chỉ nói vài câu chuyện vô thưởng vô phạt với nhau, chứ chả ai rảnh hơi tự nhiên đi hỏi về chuyện tình cảm của đối phương làm gì. Khi Ngọc – cô bạn gái của hắn gọi điện, tôi mới biết hắn đang chơi trò im thin thít và lặn mất tăm. Tôi bấm số gọi, ngạc nhiên khi hắn bắt máy ngay ở hồi chuông thứ hai, dường như tôi chưa bao giờ phải nghe chuông đổ quá ba lần mỗi khi gọi cho hắn.
“Cô ấy nói sắp ra trường, muốn em cầu hôn cô ấy.”
“Hiểu rồi. Nhưng nếu không thích thì cứ nói thẳng đi, đừng để con gái người ta chờ mỏi mòn như thế.” Tôi thở dài.
“Thế chị nhé!” Hắn không nói gì thêm, chỉ nhẹ nhàng buông lời tạm biệt với tôi như vậy.
Nhưng đến nửa đêm, hắn đùng đùng tới nhà tôi và nói muốn ngủ lại. Cả đêm qua, tôi bị tiếng chuông tin nhắn của hắn đánh thức không biết bao nhiêu lần, hắn còn chẳng thèm để chế độ im lặng nữa chứ. Đến tận khi tôi thò cổ ra khỏi chăn cáu gắt um lên, hắn mới chịu tắt hẳn máy đi ngủ.
Vậy nên, sáng ra tôi đã vần hắn dậy từ rõ sớm để hắn cảm nhận được cảm giác đang ngủ ngon mà bị làm phiền sẽ như thế nào, sau đó bắt đầu nghiêm túc nói chuyện cùng hắn.
“Em đã bao giờ tính xem mình đã chia tay bao nhiêu cô rồi chưa? Rốt cuộc thì em thích họ vì cái gì mà sao có thể chia tay dễ dàng như thế hả?”
“Sao thế?” Hắn nhăn nhó, đầu tóc rối bù như tổ quạ, bị tôi dựng dậy rõ sớm nên vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
“Sao cái đầu em ấy.” Tôi cáu tiết.
“Chuyện yêu đương làm sao em có thể làm chủ được. Đó là vấn đề của trái tim. Hơn nữa, em chưa từng tùy tiện nói lời yêu ai. Em cực kỳ biết giữ mình. Những cô gái đó cũng chỉ là quen xã giao thôi… Không yêu sao có thể nói là chia tay được.”
“Vậy nếu không yêu cái Ngọc thì bảo thẳng với nó đi, đừng để người ta ảo tưởng nữa.” Tôi cay cú trước lời biện bạch của hắn hắn, lại cảm thấy không thể nào giận lâu được khi nhìn vào cái dáng vẻ luôn tỏ ra vô tội kia. May mà tôi quen hắn đã lâu, biết thừa bản chất của hắn, nên mới không dễ dàng bị cái bản mặt đó đánh lừa.
Hắn không thèm để ý đến lời tôi nói nữa mà ngoảnh đầu nhìn ra ngoài khung cửa sổ vừa được tôi mở ra, nhìn đến thất thần, giống như ngoài đó không phải là một công trường đang xây dựng dở mà là cảnh thần tiên trên trời vậy. Tôi mặc kệ cho hồn phách hắn bay bổng, định đi vào bếp làm cái gì đó ăn rồi đi ngủ tiếp, đúng lúc này thì thím Mai – vợ của chú út gọi điện tới.
Thím lo lắng nói với tôi rằng chú đi đâu từ hôm qua tới giờ chưa về nhà, trước giờ chú chưa bao giờ đi qua đêm mà không nói gì như thế. Sở dĩ thím gọi cho tôi đầu tiên vì sau bà chị gái đã định cư ở nước ngoài của tôi thì tôi là đứa cháu thân và gần gũi với chú trong gia đình nhất. Những đứa em con các cô, chú khác trong nhà đều học xong thì về quê hết, hoặc có thì cũng làm ăn tứ xứ, chỉ có tôi bám lại cái đất Hà thành này đến tận bây giờ. Sau khi chú thím mua được một căn chung cư ở khu Mỹ Đình, tôi thường hay đến nhà chơi với hai đứa em sinh đôi của mình. Thím Mai là con gái thành phố, tính tình lại ruột để ngoài da, có chuyện gì trong gia đình cũng đem tâm sự hết với đứa cháu gái đằng chồng là tôi đây. Thím không có nhiều cơ hội gần gũi với gia đình nhà chồng, thế nên thím rất quý tôi, hễ cứ cuối tuần là lại gọi tôi tới nhà cùng nấu nướng ăn uống, không thì lại kéo tôi đi mua sắm này nọ.
Thím Mai bù lu bù loa lên làm cho tôi rối tinh đầu óc, một hồi lâu sau mới hiểu ra vấn đề mà thím đang nói. Đầu tiên, trong đầu tôi chỉ nghĩ là, chắc chú thím giận nhau rồi chú bỏ đi đâu đó qua đêm mà thôi. Sau đó tôi lại nghĩ, hay là chú tôi có bồ, đêm qua ở lại chỗ cô bồ ấy không về? Khả năng này rất thấp, chẳng có lý nào vợ chồng chú đang êm đẹp mà chú lại công khai có bồ cả, nếu có thì cũng phải giấu thật kín mới đúng. Nhưng dù sao, ở trong chăn mới biết chăn có rận, có khi vợ chồng chú gần đây lại trục trặc mà tôi không nhận ra ấy chứ.
Vợ chồng chú thím tôi tính khá trái ngược. Thím là con gái thành phố, thỉnh thoảng vẫn có những lúc đành hanh bắt nạt chồng, nhưng tính tình vẫn được coi là khá dễ chịu. Còn chú tôi, ngoài công việc ra thì chẳng biết tới cái gì nữa, một chút lãng mạn cũng không, lại hiền như cục đất. Thế nên, khi thím nói giữa chú và thím hoàn toàn không có vấn đề gì, thậm chí dạo gần đây chú còn tỏ ra quan tâm vợ con hơn trước nhiều, tôi nghĩ có lẽ chú ấy có vấn đề thật.
Tôi trấn an thím một hồi, nói thím phải bình tĩnh các kiểu, tôi còn hứa sẽ thử gọi điện tới vài chỗ người quen của gia đình tôi hỏi xem sao. Gọi điện đến khắp cô dì chú bác họ hàng, những nơi mà tôi nghĩ chú có thể tới nhưng không ai nói chú ở đó cả. Tôi lại không dám nói trực tiếp, kể cả gọi về quê cũng không dám hé răng nửa lời, chỉ có thể vòng vo loanh quanh thăm dò, thế nên phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới gọi điện xong. Thấy không có kết quả gì, tôi quyết định sẽ ghé qua nhà chú thím xem thế nào. Bảo làm bữa sáng trong lúc tôi gọi điện cho họ hàng, thấy tôi chuẩn bị đi thì nhất định bắt tôi ăn bữa sáng mà hắn đã chuẩn bị xong, ăn xong lại tình nguyện chở tôi đi. Tôi chẳng có tâm trí đâu mà từ chối, hơn nữa chơi với nhau hai năm rồi, chú thím tôi cũng không phải chưa gặp hắn bao giờ, thế nên tôi đành xách theo cái đuôi này sang Mỹ Đình. Hôm nay cũng là ngày nghỉ, dùng hắn làm xe ôm một buổi cũng tốt lắm, đỡ được khối tiền xăng xe.
Lúc chúng tôi tới nhà, chỉ có mình thím Mai đang ngồi thất thần trên ghết sofa, chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn, mắt thím cứ nhìn chằm chằm vào đó không rời, có lẽ đang mong chú tôi gọi về. Tôi hỏi hai đứa bé đâu, thím nói đã gửi sang ông bà ngoại từ sáng sớm rồi. Thím cũng chưa dám nói cho ai biết chuyện này, nhưng tôi biết, nếu chú tôi không về ngay thì sớm muộn gì cả nhà cũng biết.
Theo lời thím kể thì buổi sáng hôm qua chú vẫn ở nhà chơi với các con, hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường cả. Đến chiều, chú thay đồ rồi nói ra ngoài cắt tóc, xong sẽ ghé nhà một người anh họ ăn tối rồi mới về. Chú không đi xe máy, nói đi ăn có thể phải uống rượu, bắt taxi về sẽ an toàn hơn. Từ hồi lấy vợ, chú tôi rất biết tu thân, ngoài thuốc lá không bỏ được ra thì cái gì chú cũng đều cai hết, kể cả mấy trò game online mà chú rất thích. Chú không hay đi nhậu nhẹt với đồng nghiệp, nếu có thì cũng rất biết giữ chừng mực, không mấy khi về nhà sau mười một giờ đêm.
Đến tối, thím chơi với hai con xong thì ba mẹ con tắt điện đi ngủ sớm. Sáng nay ngủ dậy không thấy chú đâu, thím mới cuống lên gọi điện thì chú đã tắt máy từ bao giờ. Trong lòng thấy không yên, thím lập tức gọi cho tôi để nhờ tôi gọi điện cho bác họ mình hỏi xem hôm qua chú có tới ăn cơm không. Câu trả lời nhận được tất nhiên là không, chú tôi đã nói dối.
“Chú Minh dạo này có biểu hiện gì khác thường không thím? Ví dụ như hay lo lắng hoặc hay chột dạ, hoặc tính nết thay đổi, chải chuốt hơn trước…?”
Tôi hỏi vậy vì đó thường là biểu hiện của những người đàn ông lén lút ngoại tình. Thím đang lo cuống lên, thấy tôi hỏi thế thì lặng đi, sau đó nói như sắp khóc.
“Thím cũng nghi nghi rồi. Một tháng gần đây, anh ấy tỏ ra rất khác. Trước đây có bao giờ biết chơi với con cho vợ nấu cơm, nhưng tự nhiên quay ra rất chăm chỉ làm việc nhà, còn tắm cho con nữa. Ngày trước, cứ về đến nhà là ôm lấy cái máy tính hoặc điện thoại, nhưng mà gần đây thì chẳng thấy thế nữa. Hay vẩn vơ trốn vào một góc, thím hỏi có chuyện gì thì cũng chỉ bảo là công việc nhiều nên mệt mỏi thôi.”
“Thế…” Tôi liếc nhìn Bảo đang ngồi chơi game trên điện thoại của mình, sau đó ghé sát tai thím, thì thào một câu. “Thế chuyện ấy… thế nào?”
Thím nhìn tôi hơi sững ra, sau đó lắc đầu, ánh mắt lập tức rũ xuống nhưng tôi vẫn nhìn ra một thoáng thất vọng trong mắt thím.
Vợ chồng đang tuổi sung mãn nhất mà cả tháng trời không gần gũi một lần nào, không phải chú tôi có vấn đề về sinh lý thì chắc chắn là có bồ rồi. Bị bồ nhí vắt kiệt sức thì còn hơi đâu mà chăm lo cho vợ nữa chứ. Câu chuyện đến đây, tôi chẳng còn biết nói cái gì nữa. Dường như thím cũng có suy nghĩ giống tôi, chắc mẩm trong lòng rằng chú có bồ ở ngoài, hôm qua chú tới nhà cô ta rồi ngủ lại đó luôn rồi.
Chỉ kỳ lạ có một điều, tại sao đang yên đang lành, chú lại hành xử theo cách như muốn dõng dạc tuyên bố cho cả thiên hạ biết mình có bồ chứ?
Tôi và thím đều đang trầm mặc thì Bảo đang ngồi chơi ở phía đối diện tự nhiên xen vào:
“Cháu mượn máy tính một chút nhé!”
Theo tuổi tác, Bảo chỉ kém thím vài tuổi, bình thường hắn có thể xưng hô anh em, chị em với chú thím tôi cũng chẳng ai phàn nàn gì, thế nhưng hắn cứ kiên quyết phải gọi theo tôi, nói như thế nó mới đúng tôn ti trật tự được.
“Ừ. Cứ lấy mà chơi. Mật khẩu là ba số một nhé.”
Tôi với thím bắt đầu bàn xem tiếp tục phải như thế nào? Cứ ngồi đây đợi chú về để hỏi tội hay tiếp tục gọi điện tìm kiếm? Nếu không phải chú có bồ và ở với cô bồ đó thì liệu chú có thể đi đâu? Hay có chuyện gì không may đã xảy ra với chú rồi? Nói chuyện được một lúc, thím nói mệt và muốn đi nghỉ. Thím vào phòng rồi, tôi nằm ngả ra sofa, bắt đầu phân tích tình huống hiện tại, và nghĩ xem nếu tối nay chú vẫn không về thì sẽ phải thông báo với ông bà và gia đình ở quê ra sao?
“Này An, lại đây.”
Tôi nghe tiếng Bảo gọi nên đành ngồi dậy, lê bước tới ngồi cạnh hắn. Tôi thấy hắn đang xem lịch sử truy cập trên các trình duyệt trong máy. Tôi ngả người về trước, khoanh tay nằm bò ra bàn, nghiêng đầu nhìn ánh mắt chăm chú của hắn, hỏi:
“Xem cái thứ vô vị này làm gì?”
“Ông chú nhà chị có vấn đề thật đấy.”
“Cậu mới có vấn đề ấy.” Tôi phản pháo lại hắn theo thói quen, nhưng vẫn ngóc đầu dậy nhìn vào màn hình máy tính.
“Xem đi. Em vừa kiểm tra qua các trình duyệt trong này, chỉ có trình duyệt Google Chrome là được dùng thường xuyên, nhưng có một điều rất lạ là lịch sử truy cập toàn là vào các trang Facebook, mua sắm quần áo, mua sắm mỹ phẩm, các công thức nấu ăn, cách chăm sóc trẻ con,…”
“Thì sao?” Tôi ngơ ngác nhìn hắn, không hiểu sao tự nhiên hắn lại nổi máu làm thám tử như thế nên rốt cuộc vẫn chưa nhìn ra vấn đề trong những điều hắn nói.
“Chị nghĩ chú của chị không chơi game online, vậy cứ về ôm lấy cái máy tính là để làm gì? Lên mạng xem mỹ phẩm làm đẹp và đồ lót phụ nữ, mà xem nhiều như thế, không phải mua cho nữ giới thì chắc chắn là kẻ biến thái.”
“Cậu mới biến thái. Cả nhà cậu biến thái ấy.” Tôi trừng mắt với hắn.
“Được rồi, nói quá tí thôi.” Hắn vươn tay xoa xoa tóc tôi như dỗ trẻ con, mắt vẫn dán vào cái màn hình máy tính.
“Chú ấy vào máy tính làm việc thì sao?”
“Không có folder công việc nào trong này. Email đăng nhập trên Google cũng là tên của thím Mai. Nên dù là chơi hay làm việc, em nghĩ hoặc là ông chú nhà mình dùng tab ẩn danh để vào các trang hoặc dùng một user ẩn khác để đăng nhập vào máy tính này. Em nghiêng về suy luận thứ hai hơn.”
Bảo nói rồi làm mấy thao tác rất nhanh, quả nhiên thấy xuất hiện một tài khoản đăng nhập khác nữa được đặt tên là Minhtt. Bảo bấm vào, khung nhập mật khẩu hiện ra. Tôi chưng hửng nhìn hắn:
“Không có mật khẩu thì vào bằng niềm tin à?”
“Chị lại quên em là ai rồi à?”
Tôi bĩu môi không tin. Nhưng sau đó, cảm thấy hơi kỳ quái nên lại hỏi:
“Nếu có hai tài khoản sao thím Mai lại không phát hiện ra nhỉ?”
“Vì nó đã được chú Minh giấu đi. Mấy cái này đàn ông con trai rành hơn phụ nữ nhiều.”
Tôi nghe hắn nói thế lắc đầu chép miệng:
“Chị cũng chịu thôi.”
“Xem lịch sử truy cập website cũng có thể đoán được, thím ấy họa hoằn lắm chắc vài ngày vào máy này được một lần thôi. Đi làm về, một nách hai con, thêm một ông chồng mải chơi, thời gian nào mà ôm máy tính nữa. Chị cứ lấy chồng, sinh con đi rồi biết.”
Tôi lại nằm bò ra bàn, ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp trai tới phát ghét của hắn, ở góc độ từ dưới nhìn lên này thật sự cảm thấy hấp dẫn không thể tả được.
“Này, tôi phát hiện ra là cậu có tiềm năng trở thành một ông chồng mẫu mực thương vợ yêu con đấy.” Tôi cười nói với hắn.
“Còn phải bàn sao. Đừng coi thường nhân cách của em.” Hắn điềm nhiên nói như không vậy.
Hắn thao tác trên máy tính rõ là lâu, đến lúc tôi tưởng sắp ngủ quên rồi thì lại nghe hắn kêu lên một tiếng:
“Xong!”
Thế là đành phải ngóc đầu dậy nhìn.
Không ngờ, đúng là hắn đã vào được phần user của chú tôi thật.
Trình duyệt Chrome thường lưu lại các trang thường xuyên được truy cập nhất. Tôi thấy được vào nhiều nhất là một trang diễn đàn về cờ tướng, sau đó là Facebook, cuối cùng là mấy trang báo đủ kiểu.
“Chú Minh biết chơi cờ tướng à?” Đột nhiên Bảo lại hỏi tôi một câu.
Tôi hếch mặt tự hào:
“Tất nhiên rồi, quê chị có truyền thống đánh cờ hơi bị mạnh đấy. Cả nhà chị ai cũng biết chơi.”
“Bố chị có biết chơi không, để nao em về nhà chị nhận bác làm sư phụ?”
“Còn phải hỏi sao.”
Tôi thấy có gì đó không đúng nhưng nhất thời chẳng nghĩ ra nên không nghĩ nhiều về nó. Tôi giục hắn:
“Vào facebook của chú ấy xem đi. Nếu chú ấy đã lén lút dùng hẳn một tài khoản khác để đăng nhập vào máy tính thì chắc hẳn phải có gì mờ ám.”
“Không được, như thế là xâm phạm sự riêng tư của người khác.” Hắn tỏ ra kiên quyết không đồng tình với đề nghị này của tôi.
“Giờ nào rồi còn lo mấy cái chuyện đó nữa.” Tôi trừng mắt với hắn.
“Làm thế là không đúng đâu.”
Nhưng tôi đã cướp lấy con chuột trong tay hắn, bấm ngay vào trang Facebook, mặc kệ hắn đang xị cái mặt ra kiểu giận dỗi, nhìn u ám phát ghét.
Mặc tôi ngồi lục lọi facebook của chú, hắn ra ghế ngồi chơi với cái điện thoại tiếp. Tôi chả có tâm trạng để dỗ dành, chỉ chăm chăm lục lọi trong lịch sử tin nhắn của chú để tìm ra kẻ khả nghi. Tìm mãi không có, tôi lại ôm hy vọng tìm trong lịch sử bình luận của chú. Một tiếng sau, tôi lết ra ghế, ngồi phịch xuống, cứ thế ngả hẳn người vào vai hắn với một tâm trạng hết sức nặng nề.
“Không ổn rồi.”
Thấy tôi than thở, hắn quay sang hỏi:
“Làm sao? Tìm thấy cô bồ đó rồi hả?”
Tôi lắc lắc đầu.
“Có lẽ chú Minh gặp chuyện gì khác rồi? Có phải bị bắt cóc không? Hay chú ấy bị tai nạn rồi?” Tôi hoang mang nghĩ tới trường hợp xấu nhất.
“Có thể lắm. Nhưng chị nghĩ mà xem, nếu là tai nạn đột xuất thì tại sao chú ấy phải nói dối vợ là đi ăn tối ở nhà họ hàng? Nếu đã không phải đi nhậu thì lý do không đi xem máy vì sợ uống say không lái xe về được cũng là không có thật. Vậy tại sao chú ấy lại không đi xe máy?”
Nghe hắn phân tích thế, tôi như bừng tỉnh. Chú tôi nhất định là đang có bí mật gì đó mà chúng tôi không biết.
“Chú ấy không đi xe máy vì có thể nơi chú ấy đến không có chỗ để xe máy?”
“Ngốc. Em nghĩ là vì chú ấy phải di chuyển bằng một phương tiện hữu dụng hơn. Chú ấy không đi xe máy có thể vì nơi đó xe máy không tới được, hay nói đúng hơn là nếu đi xe máy sẽ tốn nhiều thời gian và công sức hơn. Tức là đó là một nơi tương đối xa thành phố. Chú ấy có thể đã đi xe bus hoặc bắt xe khách.”
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, không hiểu vì sao lại cười phá lên. Tự nhiên tôi nghĩ, gương mặt hắn chắc chỉ hợp với vẻ ngơ ngơ ngáo ngáo thôi, chứ nghiêm túc kiểu này càng nhìn lại càng buồn cười.
“Ở Úc em làm nghề thám tử đấy à?”
“Bỏ đi. Đó cũng chỉ là suy đoán thôi. Biết đâu ông chú nhà chị thật sự gặp chuyện bất trắc rồi.”
“Phui phủi cái mồm nhé!” Tôi đánh bụp vào vai hắn một cái.
“Câu này là trước đó chính mồm chị nói đấy.” Hắn bày ra vẻ mặt oan uổng nhìn tôi.
“Chị nói thì được, nhưng em thì không?”
“Tại sao?”
“Miệng em là cái miệng quạ đen chứ sao.”
Hắn nhếch miệng cười, không nói gì nữa.
Nhìn nụ cười của hắn, lòng tôi nhộn nhạo, chẳng hiểu tại sao trong lòng mình lại có một ý tưởng rất kỳ quái.