Chạy Tình

Chương 65



Hai anh em Quý gia như nước với lửa, làm cho Tống Dao cực kỳ phiền não khi bị kẹp ở giữa, cô thậm chí còn cảm thấy hết thảy mọi việc đều do mình tạo ra, trong lòng hổ thẹn.

Vì phòng hờ chuyện bé xé ra to, vài ngày tiếp theo, Tống Dao đều viện cớ “ăn không vô”, tận lực ở trong phòng không ra khỏi cửa, tránh chạm mặt hai anh em nhà kia, không thôi lại như con thiêu thân lao vào lửa.

Nhưng mà, ba người cùng sống chung trong một mái nhà, trốn tránh mỗi ngày như vậy, thật sự rất mệt mỏi. Ngày hôm nay, Tống Dao thật sự bực dọc không chịu nổi, nhân lúc sáng sớm, cô rời giường đi dạo trong vườn hoa để hít thở không khí trong lành.

Vườn hoa vào buổi sáng vừa yên tĩnh lại trong lành, trong không khí tràn ngập mùi thơm cỏ xanh, Tống Dao hít sâu một hơi dài, sau đó lại thở ra, cảm giác bức bối trong lòng mấy ngày trước cũng dần dần bình ổn.

Thật ra, nếu không bị hai anh em nhà kia giày vò, đi dạo trong vườn hoa ở căn biệt thự này, cũng là một chuyện khiến tâm hồn vui sướng, nhưng đáng tiếc, thật đáng tiếc…

Tống Dao đang ngồi cảm thán, bên tai chợt vang lên tiếng thở dài.

Ơ, mới sáng sớm, chẳng lẽ còn có người buồn hơn mình? Tống Dao nương theo tiếng thở dài nhìn lại, trông thấy lão Ngô đứng ở một góc vườn hoa, trong tay hình như đang cầm thứ gì đó, thở dài ngao ngán.

Mang lòng hiếu kỳ, cô đi qua xem, dần phát hiện trên tay lão Ngô cầm một chiếc ly đế cao, thoạt nhìn không khác gì những chiếc ly mà ngày thường khi bọn họ ăn cơm hay dùng.

“Lão Ngô, ông đang nhìn gì vậy?” Tống Dao hỏi.

Nào ngờ cô vừa hỏi, lão Ngô bị dọa mà giật mình, tay ông run một cái, chiếc ly trượt khỏi tay, xoảng một tiếng, văng vung vãi đầy đất.

Chiếc ly thủy tinh hoàng gia được làm bằng thủ công tinh xảo nhập khẩu từ nước Áo cuối cùng đó!

Lão Ngô vô cùng đau lòng muốn đâm vào tường mà tự vẫn, quay đầu nhìn kẻ đầu sỏ, lập tức ủ rũ, ai oán nói: “Tiểu thư Tống, ngài thức dậy sớm vậy!”

“Thật ngại quá lão Ngô, tôi dọa ông rồi.” Tống Dao ngượng ngùng sờ đầu một cái, hoàn toàn không biết rằng một đống mảnh vụn thủy tinh dưới chân cô đáng giá đến mấy ngàn, trái lại còn nhắc nhở lão Ngô, “Ông coi chừng bị thủy tinh cứa phải, để tôi đi cầm chổi quét cho.”

“Không cần đâu, lát nữa tôi gọi người hầu đến quét là được.” Lão Ngô nào dám để cô động tay, vội vã chối từ.

“Không sao, chút chuyện nhỏ này tự tôi động tay là được, chẳng qua chỉ là một chiếc ly.”

Ly thủy tinh hoàng gia được làm bằng thủ công tinh xảo nhập khẩu từ nước Áo đó, lão Ngô nhấn mạnh trong lòng, nở nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.

“Sao vậy, ông không khỏe à?” Tống Dao nhìn vẻ mặt bất thường của ông, ân cần hỏi.

“Không, không sao.” Lão Ngô khoác tay, ánh mắt đau thương liếc nhìn ly thủy tinh vỡ vụn lần cuối, đổi chủ đề, “Tiểu thư Tống, ngài dậy sớm như vậy có chuyện gì sao?”

“Tôi không có việc gì cả, chỉ là muốn đi ra ngoài hít thở khí trời, vườn hoa này rất đẹp, tôi đã đến đây nhiều ngày, nhưng chưa từng ngắm kỹ nó.” Tống Dao cười ngượng.

“Vườn hoa này đương nhiên không tồi.” Nói đến vườn hoa, lão Ngô tỉnh táo đầu óc, những năm nay, một thân ông quản lý căn biệt thự này, tốn không ít công sức vào vườn hoa này, từng cành cây ngọn cỏ đều được chăm chút cẩn thận.

“Tiếc rằng…” Lão Ngô bỗng thở dài.

“Tiếc gì ạ?” Tống Dao thấy hiếu kỳ hỏi.

“Tiếc rằng tuy vườn hoa tươi tốt, nhưng không có người thưởng thức, cũng là phí công vô ích.”

“Tôi không biết, chỉ cảm thấy rằng vườn hoa rất đẹp, hẳn là những người khác cũng nghĩ như vậy.”

“Ông chủ định cư lâu dài ở nước ngoài, ngày thường thiếu gia hiếm khi trở về, nào có tâm tư quan tâm đến hoa cỏ trong vườn.” Nói đến chuyện này, lão Ngô không thể tránh khỏi hơi oán than một chút.

Tống Dao nghi hoặc: “Bình thường anh ấy không ở đây sao?”

Lão Ngô gật đầu: “Đúng thế, trong nội thành thiếu gia có sở hữu một khu bất động sản, để thuận tiện đến công ty, ngày thường đều ở bên ấy, ngài không biết ư?”

Lão Ngô vừa hỏi chuyện này, Tống Dao ngẩn người ra, cô nên biết à?

Nói đến đây, chuyện của Quý Thừa Xuyên cô cũng không thể lý giải nổi, mọi việc liên quan với anh, chỉ khi anh bằng lòng nói cho cô biết, cô mới được biết. Tiếc rằng, dường như tổng giám đốc đại nhân không quá trải lòng đối với cô, vừa nghĩ thế, Tống Dao bỗng thấy hơi nản lòng.

Lão Ngô là người thông minh, trông thấy phản ứng của Tống Dao, ông lập tức nhận ra mình đã lỡ lời, vội vã cứu chữa: “Tiểu thư Tống, xin ngài đừng hiểu nhầm, tính tình thiếu gia là vậy, rõ ràng trong lòng rất quan tâm người đó, nhưng không hề biểu lộ trên mặt, thật ra thiếu gia rất để ý đến ngài.”

Hiển nhiên Tống Dao hiểu ý của lão Ngô, thật ra Quý Thừa Xuyên quan tâm cô, làm sao cô không biết được? Nhưng, cô cảm thấy giữa họ vẫn còn khoảnh cách khó có thể vượt qua.

“Lão Ngô, ông có thể nói cho tôi biết một chút chuyện của thiếu gia nhà ông không?” Tống Dao yếu ớt hỏi.

Lão Ngô ngẩn ra, không biết nên nói điều gì.

“Ông đừng hiểu lầm, tôi cũng muốn hiểu biết thêm về anh ấy, ông cũng biết anh ấy không thích nói chuyện của mình cho người khác.” Tống Dao giải thích.

Lão Ngô gật nhẹ đầu: “Thiếu gia từ nhỏ đến giờ vẫn vậy, tôi trông nom thiếu gia trưởng thành đến nay, nỗi lòng của ngài, tôi biết rõ.”

“Vậy ông có thể nói một chút chuyện của anh ấy cho tôi nghe không?”

“Chuyện này…” Lão Ngô bị làm khó, với tư cách là người quản gia, ông không thể lắm chuyện, bàn luận về chủ nhân của mình, nhưng trước ánh mắt khẩn cầu của cô gái này, làm cho lòng ông cũng mềm ra, cuối cùng thỏa hiệp.

“Ngài có điều gì đặc biệt muốn biết sao?” Lão Ngô hỏi.

Thấy lão Ngô đã chịu nói, Tống Dao vô cùng vui vẻ, hỏi: “Có phải trước kia Thừa Xuyên và Thiên Dương từng ẩu đả như vậy không? Dường như quan hệ giữa anh em bọn họ không được tốt lắm?”

Vấn đề Tống Dao hỏi đã đụng phải điểm mấu chốt, mà câu trả lời của vấn đề này liên quan đến bí mật gia tộc ít ai biết, lão Ngô liền thấy hơi hối hận khi đáp ứng yêu cầu của Tống Dao, chỉ có thể đáp ậm ờ: “Chuyện này à, hai thiếu gia có xảy ra chút mâu thuẫn, đây là chuyện thường.”

“Trước kia bọn họ thường xuyên đánh nhau sao?” Tống Dao kinh ngạc.

“Trước như… cũng xem là tốt đẹp…”

“Thế nên vẫn là tại tôi rồi!” Tống Dao nhíu mày, vẻ mặt áy náy.

“Không phải!” Lão Ngô nóng nảy, “Không liên quan gì với ngài, đó là vì, là vì…”

“Vì sao hả?”

“Bởi vì…”

“Bởi vì bọn anh không phải cùng một mẹ sinh ra.” Sau lưng truyền đến giọng nói của Quý Thừa Xuyên, ngữ điệu thản nhiên, dường như đang kể chuyện của người khác.

“Thiếu gia!” Lão Ngô cả kinh suýt chút nữa giẫm phải một mảnh thủy tin vỡ vụn trên đất, ông cúi thấp đầu, đứng một bên nơm nớp lo sợ.

“Không còn chuyện của ông, ông đi làm việc của mình đi.” Quý Thừa Xuyên khoác tay.

“Vâng.” Lão Ngô nhận lệnh, vội vàng rời khỏi.

Trông thấy bóng lưng lão Ngô rời khỏi, Tống Dao vội vã hướng về Quý Thừa Xuyên mà giải thích: “Anh đừng trách lão Ngô lắm chuyện, là em hỏi ông ấy, mà ông vẫn chưa nói gì với em.”

“Em thật có nghĩa khí quá nhỉ.” Quý Thừa Xuyên nhìn cô một cái, vẻ mặt không biểu cảm.

Trong nội tâm cô thoáng lo sợ, nhưng vẫn kiên trì nói tiếp: “Người nào làm người ấy chịu, nếu anh cảm thấy em xen vào chuyện của anh, thì anh hãy phạt mình em là được rồi.”

“Phạt em?” Anh tiến lên một bước, cúi đầu xuống, cách mặt cô còn vài cm, bèn hỏi, “Nên phạt thế nào đây, hay là em nói thử anh nghe một chút xem?”

Từ khi đến căn biệt thự này, hai bọn họ dường như đã rất lâu vẫn chưa cách nhau gần đến vậy, thân thể Tống Dao hơi cứng đờ, mặt thoáng đỏ lên, nói năng lộn xộn: “Em… em chưa nói gì hết… Anh đang nói cái gì đó…”

“Không phải em muốn anh phạt em đó sao?” Anh xích lại càng gần, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm vào cô, như dã thú nhìn chăm chú vào con mồi của mình, tràn đầy hơi thở nguy hiểm.

“Ai… Ai nói hả… Em chỉ nói… nói…”

Lời của cô vẫn chưa nói hết, gáy đã bị giữ lấy, Quý Thừa Xuyên không chút do dự áp lên đôi môi của cô, đã lâu hai người bọn họ vẫn chưa có một nụ hôn kéo dài như vậy.

Bỗng, mây mù tiêu tan, nắng vàng vào buổi sáng sớm cũng không nhức mắt, rọi lên những mảnh vụn thủy tinh dưới đất, sáng lấp lánh. Gió nhè nhẹ thổi qua những chiếc lá xanh, vang lên từng tiếng kêu sột soạt, các chú chim không biết tên đậu trên đầu cành, hót vén von trong trẻo, mọi thứ dường như sáng bừng lên.

Lão Ngô núp ở phía xa xa nhìn trộm thầm thở phào, cười híp mắt, ông vừa đi vừa ngâm nga một bài hát dân gian không thành giai điệu.

“Anh làm gì đấy!” Rất lâu sau, Tống Dao đỏ bừng cả mặt đẩy Quý Thừa Xuyên ra, cúi đầu xuống, không dám nhìn tới ánh mắt của anh.

“Phạt em mà.” Anh thản nhiên đáp.

“Anh… anh lợi dụng của người ta!” Tống Dao tức giận nói.

“Có hả? Nhưng sao anh cảm thấy, em rất hưởng thụ mà?” Người nào đó vuốt ve bờ môi, bộ dáng chưa thỏa mãn.

“Anh… không biết xấu hổ!” Tống Dao nói xong, che mặt chạy trốn.

Đưa mắt nhìn bóng lưng chạy trối chết của cô, Quý Thừa Xuyên nhếch khóe miệng đã lâu chưa nở nụ cười, dù tình huống bây giờ của công ty rất không ổn, tuy phía trước gặp phải muôn vàn khó khăn, anh có thể rơi vào tình thế ăn cả ngã về không, không còn đường lùi. Nhưng có thể còn trông thấy hình bóng ấy, anh cảm thấy hết thảy mọi chuyện vẫn không còn tồi tệ nữa.

Dao Dao, thực xin lỗi, chuyện em muốn biết, anh nhất định sẽ nói cho em biết, nhưng không phải bây giờ.

Thu hồi tầm mắt trong tích tắc, Quý Thừa Xuyên liếc mắt bắt gặp dáng dấp Quý Thiên Dương đang đứng trên lầu, hiển nhiên cảnh tượng vừa rồi đều bị anh thấy hết cả.

Khoảnh khắc đó, bốn mắt chạm nhau, tia lửa lóe lên khắp nơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.