Châu Viên Ngọc Ẩn

Chương 17: Con dấu



Sáng sớm hôm sau,
ánh nắng ban mai chiếu vào song cửa sổ, Kế Diêu sớm đã tỉnh lại, hắn nhẹ nhàng đi tới bên giường Tiểu Từ. Nàng vẫn đang yên ổn trong giấc ngủ,
cánh tay bị thương có vẻ cứng đờ. Trên bàn có bình trà đêm hôm qua, hắn
rót một chén, ngửa cổ uống, vị chát đắng lạnh ngắt. Vừa nghĩ đến phong
thư của Tiêu Dung, trong lòng có một chút hỗn loạn.

Tiểu Từ tỉnh lại, thấy hắn tay bưng trà đứng thất thần, khẽ ho nhẹ một tiếng.

Kế Diêu thoát ra khỏi trầm tư, hỏi: “Cánh tay ngươi thế nào?”

Tiểu Từ thử nâng lên một chút, nói: “Không sao, đại khái vài ngày tự nhiên sẽ khỏi.”

Hắn mày liễm dãn ra, do dự chốc lát, nói: “Nàng kia ngón tay thon dài nhưng cốt cách thân thể có sức mạnh, ta nếu không có đề phòng, hậu quả không
thể lường được. Nàng ta sáng sớm đứng ở bờ sông, cũng không dự đoán được chúng ta sẽ lên thuyền, nếu chúng ta không đi thuyền, chắc chắn mai
phục ở nơi khác. Bởi vậy có lẽ, người đứng đằng sau nhất định rất có thế lực, không phải là một vài người, ta nhất thời nghĩ không ra cùng người nào có khúc mắc, vẫn là rời khỏi nơi này cho thỏa đáng.”

Kỳ thực, trong đầu hắn vẫn có hoài nghi khác, sợ Tiểu Từ lo lắng, nên hắn không nói rõ.

Tiểu Từ gật đầu, thế nhưng vừa nghĩ đến ngọc bội ở Tam Sinh tự, nàng quyết
tâm bất cứ giá nào cũng phải chờ tới ngày mười lăm mới đi.


“Thế nhưng, Kế Diêu, cánh tay ta bị tê liệt, cưỡi ngựa rất phiền phức,
chờ thêm mấy ngày không được sao?” Nàng nửa làm nũng nửa cầu xin, nếu
không phải cánh tay bất tiện, chỉ kém chạy đến lay hắn.

Hắn lông mày khẽ nhíu, quay đầu, dừng một chút nói: “Qua mười lăm rồi đi.”

Tiểu Từ hài lòng mím môi cười, hắn quả nhiên là người ngoài lạnh trong nóng. Như vậy, có lẽ, hay là, cũng có một chút bằng lòng sao?

Nàng cao hứng tựa hồ muốn nhảy dựng lên, che giấu không được niềm vui sướng như
nắng mai tràn đầy. Nếu có thể mỗi ngày mở mắt ra, người đầu tiên trong
tầm mắt là hắn, như vậy như vậy khi còn sống cũng đủ thỏa mãn. Nàng
không có lòng tham mà ở Tam Sinh tự cầu nguyện trọn đời trọn kiếp, nàng
chỉ cầu một đời là tốt rồi.

Kế Diêu lo lắng thở dài, đột nhiên xoay người nhìn nàng.

– “Ngươi, ngươi đưa vòng cổ cho ta xem.”

Tiểu Từ có chút kỳ quái, cúi đầu từ trong áo móc ra một chiếc vòng cổ vàng
đưa cho Kế Diêu. Vòng cổ khéo léo xinh xắn, có kiểu dáng cực bình
thường, chẳng qua ở đầu khóa có khắc hai chữ: “Bình an.”

Kế Diêu
đem vòng cổ đặt trên bàn, cầm lấy một nghiên mực. Tiểu Từ đang khó hiểu, chỉ thấy hắn nâng tay lên, đập xuống dòng chữ “Bình an”. Tiểu Từ hoảng
sợ, gấp đến độ nói không ra lời. Nàng chưa từng gặp qua phụ mẫu, Tiêu
Dung nói, vòng cổ chính là tín vật duy nhất cha mẹ lưu lại cho nàng.

Nàng nhào tới trước bàn, chỉ thấy Kế Diêu thản nhiên buông nghiên mực. Sau
đó cầm lấy khóa vàng, cái khóa vẫn bình yên vô sự, ở bên trong mở ra,
một cái vỏ ngọc trai ngậm trân châu, cùng một một con dấu vàng nạm ngọc
tinh xảo khéo léo. Tiểu Từ kinh ngạc không thôi! Cái kim tỏa (khóa vàng) này chính mình đeo hơn chục năm, cũng không biết bên trong còn có càn
khôn. Dương chi bạch ngọc kia ôn nhuận như da thịt xử nữ, lóe lên ánh
sáng mông lung. Kế Diêu cầm lấy, nhìn thoáng qua, sau đó dùng con dấu
chấm một chút mực, nhẹ nhàng ấn trên giấy, hiện lên hai chữ nhỏ – Vân
Thâm.

Tiểu Từ ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”

Kế Diêu cầm tờ giấy thu vào trong ngực, đem kim tỏa khép lại, đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ nhận lấy, một lần nữa nhìn kỹ kim tỏa, nhưng lại như thiên y vô
phùng nhìn không ra vết tích khép mở.

Tiểu Từ cảm thấy kỳ lạ không thôi, hỏi: “Kế Diêu, ngươi làm sao biết cái khóa này có thể mở ra?”

– “Di nương nói.” Kế Diêu chỉ về phía hai chữ khắc trên kim tỏa “Bình
an”, cảm thán nói: “Cái khóa này thực ra thiết kế vô cùng tinh diệu. Nếu có người hoài nghi bên trong giấu cơ quan, thì sẽ cẩn thận nghiên cứu,
yêu như trân bảo sợ hư hao. Làm sao nghĩ đến dùng biện pháp thô kệch
nhất, người chế cái khóa này cố ý dùng cách làm trái ngược, thực sự là
một kỳ nhân.”

Tiểu Từ lại hỏi: “Cái khóa này, cùng thân thế ta có quan hệ không? Sự phụ nói cho ngươi biết cái gì?”

Đôi mắt của nàng trong suốt như suối, lóng lánh như sao nhìn thẳng hắn, hàm răng nho nhỏ, cắn lên đôi môi đỏ tươi, lộ ra sự khẩn trương và mong
chờ.

Kế Diêu trong lòng mềm nhũn, chần chờ, cuối cùng lại nói: “Không có.”

Mi mắt của nàng yếu ớt rủ xuống, che lại nỗi thất vọng trong tâm.

Nàng cầm vòng cổ lên, một tay rất bất tiện, vòng cổ treo ở trên tóc, cuốn
lấy vài sợi tóc đen. Kế Diêu đưa tay giúp nàng, ngón tay chạm qua cảm
giác trơn mượt như lụa. Hắn rất muốn nhân tiện vân vê tóc nàng, ngón tay nắm chặt rồi lại buông xuống.

Hắn thận trọng nói: “Vòng cổ này
trăm ngàn không thể rời khỏi người. Chỉ có thể cho ta xem.” Nói xong,
cảm thấy nửa câu sau hình như có nghĩa khác, không khỏi mặt ửng hồng, có chút xấu hổ.

Tiểu Từ giương mắt, thấy sắc mặt hắn ôn nhuận như
ngọc, trong mắt mơ hồ có ái muội, nàng bỗng nhiên cố ý bỡn cợt, lặp lại
một lần: “Được, chỉ cho một mình ngươi xem.” Sau đó mím môi mỉm cười
nhìn hắn.

Kế Diêu khụ một tiếng, xoay người uống một ngụm nước trà.

Sau khi ăn xong, Tiểu Từ nằm ở trên giường thập phần buồn chán, liền nói Kế Diêu tìm cho nàng ít quyển sách đến đọc. Kế Diêu bất đắc dĩ, nhìn nàng
nhàm chán đến chết dáng điệu vừa mệt mỏi vừa hờn dỗi, tâm liền mềm mại
muốn khước từ cũng không được. Hắn lo lắng để nàng một mình ở khách
điếm, đành phải kêu tiểu nhị qua, đưa hắn một chút bạc đi mua vài quyển
sách, còn lại xem như phí.

Tiểu nhị mừng khấp khởi đi, rất nhanh
cao hứng bừng bừng trở về, đem theo một đống sách màu sắc sặc sỡ, vừa
vào cửa đã kích động nói: “Tiểu nhân không biết chữ, ông chủ nói đây là
sách quý, các công tử trong thành đều yêu thích.

Kế Diêu cảm tạ hắn, thuận tay cầm một quyển, sắc mặt có chút kỳ quái.

Tiểu Từ tiến lại gần, còn chưa kịp liếc một cái…Kế Diêu đã “Ba” một tiếng
gấp quyển sách lại, sau đó đặt ở dưới mông. Tiểu Từ đang muốn lấy một
cuốn, Kế Diếu giơ tay giữ lấy, vẻ mặt mất tự nhiên, hừ nói: “Ta đọc
trước, rồi sẽ chọn cho ngươi quyển hay nhất.”

Tiểu Từ bĩu môi nằm xuống. Kế Diêu đọc qua một quyển, đặt dưới mông, lại đọc tiếp một
quyển, chỗ ngồi của hắn ngày càng cao, cũng không tìm ra được quyển sách nào.

Tiểu Từ nóng nảy, bước qua đoạt một quyển đem về, đang muốn mở ra, Kế Diêu đã nhanh như hổ chụp mồi đoạt lấy trong tay nàng, trong
tay Tiểu Từ chỉ còn sót lại một mảnh giấy, rơi rớt lại mấy chữ, nàng
quét mắt, thì thầm: “Kiều nhị lộ ẩm ướt, kim thương súc thế, lên
ngựa…Nga, nguyên lai là sách võ hiệp, vì sao không cho ta xem? Hừ, đưa
đây!”

Kế Diêu vẻ mặt kỳ quái, nửa xanh nửa trắng nửa hồng. Hắn hô một tiếng “Tiểu nhị”, sau đó đem toàn bộ sách dưới mông, ném tới trước
ngực tiểu nhị, nói: “Tặng cho ngươi. Đi mua cho ta mấy quyển kinh thư.”

Tiểu Từ ai kêu một tiếng: “Không nên đọc kinh thư.” Kế Diêu liếc mắt nhìn nàng một cái, vẻ mặt không cho phép chống lại.

Kinh thư mua đến, Kế Diêu niệm vài câu. Tiểu Từ gà gật, ngã nhào trên giường đi gặp chu công. Kế Diêu mày liễm dãn ra, buông kinh thư, sau ót nhễ
nhại mồ hôi.

Tư thế ngủ của nàng vô cùng đáng yêu, giống như một
con vật nhỏ, mái tóc thật dài rơi trên vai nàng, buông xuống đến mép
giường, theo tiếng hô hấp khe khẽ, sợi tóc có chút lay động giống như
sóng gợn lăn tăn.

Kế Diêu đang xem đến nhập thần, đột nhiên dưới
lầu vang lên tiếng la hét huyên náo, thấp thoáng nhắc tới tên mình. Hắn
rút bội kiếm nhẹ nhàng mở cửa, đi xuống lầu.

Tiểu nhị đang bị vây chính giữa, ngón tay chỉ về hướng cửa phòng hắn. Mọi người vừa thấy
hắn, liền bỏ quên tiểu nhị sang một bên, nhao nhao nói: “Kế thiếu hiệp,
chúng ta là bang chim ưng biển tỉnh Giang Tây, muốn mời Kế thiếu hiệp
đến tổng đài một chuyến.

Kế Diêu vội hỏi: “Đa tạ nhã ý của các vị, tại hạ thực cảm kích, sư muội ta bị thương, đang tịnh dưỡng.”

– “Vậy hôm khác?”

– “Núi cao nước sâu, thịnh tình của các vị tại hạ ghi khắc trong lòng. Đa tạ đa tạ.” Kế Diêu vốn không phải người nhiều lời, đối phó khách sáo
vài câu, liền nhức đầu.

Bang chim ưng biển rời đi. Kế Diêu đang
định lên lầu, lại thấy hai vị nam tử mang bội kiếm đi vào, khí vũ hiên
ngang. Nhìn thấy tiểu nhị liền hỏi: “Ở đây có một người tên là Kế Diêu
không?”

Kế Diêu miễn cưỡng tiến lên, chắp tay nói: “Chính là tại hạ.”

Một người trong đó cao giọng nói: “Ta là đệ tử của Hào Quang môn tên gọi
Lưu Nhất Trảm, nghe nói Kế thiếu hiệp kiếm pháp hơn người, muốn tìm một
nơi so tài, thế nào?”

Kế Diêu nhìn vẻ mặt hắn kiêu căng ngạo mạn, đạm nhiên cười: “Đa tạ lời mời của Lưu đại hiệp, không cần tỉ thí, Kế mỗ chịu thua.”

Lưu Nhất Trảm sửng sốt, quay đầu nhìn người đi cùng cười nói: “Danh tiếng
của Hào Quang môn quả nhiên rất lớn, hắn ngay cả so tài cùng ta cũng
không dám, haha.”

Kế Diêu thản nhiên nói một tiếng: “Xin lỗi không tiếp được.” Xoay người lên lầu.

Kế tiếp liên tiếp có người đến khách điếm tìm hắn. Không ngoài vài chuyện, một là muốn kết giao, hai là muốn mời khách, ba là muốn so tài. Kế Diêu đối phó đến nhức đầu, đối tiểu nhị dặn dò không được tiết lộ chỗ ở của
hắn. Về sau có người hỏi, lại đặc biệt đem bạc đến cửa Nhất Phiến môn
mua tin tức. Có khi truyền tai nhau, tựa hồ hắn so với tưởng tượng có
chút bất đồng. Cứ quấy rầy như thế khiến hắn sinh bực bội. Đời người có
hai ba tri kỉ là đủ, hắn cũng không có hứng thú giao tiếp rộng với toàn
bộ anh hùng hào kiệt trên giang hồ. Huống hồ hai chữ hào kiệt, cũng
không phải cứ có một thân công phu là đủ.

Hắn tính toán đổi chỗ
ở, ở trong phòng thu thập đồ đạc, ánh mắt tùy ý bay tới dưới lầu, đột
nhiên ngẩn ra, dưới lầu trong bóng cây có một cỗ kiệu, rèm được vén lên, người bước ra là Triển Hoằng.

Trực giác Kế Diêu mách bảo hắn là đến tìm mình, liền lẳng lặng chờ ở cửa.

Quả nhiên, Triển Hoằng dẫn người lên lầu hai, thấy hắn ở cửa. Thoáng ngẩn ra, ngược lại cười nói: “Kế thiếu hiệp muốn đi đâu?”

Kế Diêu hành lễ nói: “Vừa rồi ở trên lầu trông thấy Vương gia, cố ý cung kính bồi tiếp.”

Kế Diêu dẫn Triển Hoằng vào phòng, người hầu giữ ở cửa. Triển Hoằng ngồi xuống, hỏi: “Tiểu Từ cô nương thế nào?”

– “Nàng đang ở phòng bên nghỉ ngơi.”

Triển Hoằng gật đầu, nhìn thoáng qua gói đồ trên bàn, lại hỏi: “Thế nào, Kế thiếu hiệp phải đi ngay sao?”

– “Tại hạ muốn đổi một nhà trọ khác.”

Triển Hoằng quay đầu phân phó Chu Nhân: “Đem một biệt viện dọn dẹp sạch sẽ, mời Kế thiếu hiệp đến ở mấy ngày.”

Kế Diêu vội nói: “Đa tạ ý tốt của Vương gia, tại hạ thực không dám quấy rầy.”

Triển Hoằng sắc mặt lạnh lẽo, nhìn hắn. Thái độ Kế Diêu tuy rằng khiêm
nhường, nhưng sống lưng thẳng tắp, cái trán cương nghị không khuất phục.

Triển Hoằng lại nhíu mày, cười nói: “Kế thiếu hiệp không chịu tiếp nhận tình
cảm tốt đẹp của bổn vương, là cho rằng biệt viện của bổn vương không tốt sao?”

Kế Diêu thở dài một tiếng: “Vương gia hiểu rõ tại hạ không có ý tứ này, chỉ là chúng ta sau ngày mười lăm sẽ đi, khiến Vương gia
tốn công sức sửa chữa biệt viện, thật sự là sợ hãi.”

Triển Hoằng vỗ bàn đứng lên: “Nói như vậy là định rồi, Chu Nhân, ngươi dẫn người an bài. Không thể chậm trễ Kế thiếu hiệp.”

Kế Diêu không còn cách nào đành nói lời cảm tạ, xuống lầu cung tiễn vị khách không mời mà đến.

Trước giường Tiểu Từ lẳng lặng đứng một người. Nàng vốn ngủ say, dung nhan
điềm tĩnh an nhàn, vô cùng ôn nhu. Hắn đứng im chốc lát, ngón tay khẽ
giơ lên, một đám sương mù dần bao phủ nàng.

Tiểu Từ lông mày nhíu chặt, lông mi run lên. Hắn ở trên cánh tay bị thương của nàng truyền
vào một cỗ nội lực, Tiểu Từ có chút giật giật, nhưng cũng không mở mắt.

Người nọ nhẹ nhàng cúi xuống người nàng, bên tai nói khẽ: “Tiểu Từ, Tiêu Dung là ai?” Thanh âm của hắn trầm thấp mê hoặc, kéo dài chầm chậm như tơ.

Đôi môi Tiểu Từ cư nhiên khẽ mở, chậm rãi nói: “Sư phụ.”

Người nọ chau mày, lại hỏi: “Con dấu Vân thị ở đâu?”

Tiểu Từ lông mi giật giật, thấp giọng trả lời: “Vân thị? Ta không biết?”

Người nọ đứng lên, thất vọng cực kỳ. Thôi miên thuật của Miêu Cương không có
khả năng sai, ngân châm đích thực đã bắn trúng nàng, thuốc bột dẫn động, nàng sẽ ở trong mộng nói ra lời thật từ đáy lòng. Lẽ nào Tiêu Dung
không lưu con dấu cho nàng? Lấy cái chết giữ bí mật đến cùng?”

Hắn bước nhanh rời đi, cánh cửa vẫn như cũ khép chặt, cửa sổ vẫn như cũ đóng kín. Hắn như làn gió, đến vô tung đi vô ảnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.