Khi tỉnh lại, Tử Li
phát hiện mình đã nằm ở trên đại sàng trong doanh trướng, vết thương
trên người đã trải qua xử lý băng bó. Trừ bỏ nhè nhẹ đau đớn cùng yết
hầu có chút rát ra, Tử Li cảm thấy được hết thảy đều rất tốt, cảm giác
này thay vì nói là hôn mê không bằng nói là bổ miên (ngủ bù), đã lâu
cũng không có thử qua cảm giác ngủ đến sướng hàm như vậy!
“Rốt cục tỉnh?” Bên tai bỗng nhiên vang lên thanh âm khàn khàn trầm thấp.
Tử Li quay đầu chớp chớp mắt đối với gương mặt anh tuấn khoảng cách với
mình chỉ có một lóng tay, sau đó nâng lên bàn tay bị bao như bánh chưng
cọ cọ cằm đối phương, cổ họng khô khốc nói: “Râu, mọc dài!”
Hoành Húc cầm lấy tay y, “Ngươi ngủ ba ngày. . . . . .”
“Dọa đến ngươi sao?” Tử Li câu môi, có chút trêu đùa hỏi.
“Đúng vậy, bị dọa tới rồi, rất sợ hãi!” Trong mắt Hoành Húc hiện lên một mạt
thần sắc ảm đạm, là sợ hãi lại là tự trách, “khi ngươi đầy mặt là huyết
bị khuân trở về, ngươi cũng biết trong lòng ta có bao nhiêu sợ hãi
không?”
“. . . . . . Nhưng hiện tại không phải cũng không có việc gì sao?” Tử Li thu lại tiếu ý an ủi.
“Ngươi thế này gọi là không có việc gì?” Hoành Húc đột nhiên đứng dậy thẳng
tắp nhìn Tử Li nói, “Đỉnh đầu quát một cái lổ hổng lớn, bàn tay sát đến
huyết nhục mơ hồ, mắt cá chân còn sai cân trật khớp, ngươi thế này cũng
kêu là không có việc gì?”
“Hoành Húc. . . . . .” Tử Li ngơ ngác nhìn nam nhân sắc mặt âm trầm rõ ràng đang phản ứng quá khích!
“Bất quá, những điều này là do ta sai!” Hoành Húc bỗng nhiên hoãn hạ giọng
điệu, thần sắc trầm trọng hối hận đem Tử Li cẩn thận vòng ở cánh tay,
“Những điều này là do ta sai, bảo bối nhi, ta không nên để ngươi một
mình! Là ta đưa ngươi vào hiểm địa, ta không thể tha thứ chính mình cư
nhiên phạm lỗi ngu xuẩn không thể tha thứ như vậy. . . . . .”
Tử Li có chút không biết làm sao vươn cánh tay ôm lấy nam nhân đang chôn ở bên cổ thật sâu tự trách, “Hoành Húc, đây không phải là lỗi của ngươi,
không cần đều đem mọi thứ ôm trên người mình! Lúc ấy tình huống nguy cấp ngươi là vì bảo hộ ta, hơn nữa ai cũng không biết phía trước sẽ có mai
phục!”
“Không, không, không. . . . . .” Hoành Húc lúc
này đã không còn khí phách thu hút của ngày thường, hành động buồn thanh lắc đầu phủ nhận giống như một hán tử cực độ thất ý nghèo túng!
Hồ tu (chòm râu) vừa ngắn vừa cứng trát đến Tử Li một trận ngứa, vừa định
phốc cười, bỗng nhiên thoáng nhìn phía sau lưng Hoành Húc một mảnh đỏ
sẫm, trong lòng kinh hãi, “Ngươi bị thương! Ngươi như thế nào lại bị
thương? Cho ta xem xem!”
“Không có việc gì không có
việc gì, chẳng qua đã trúng một mũi tên, đừng lo!” Hoành Húc vẫn đang ôm y không buông, “Bảo bối nhi đừng nhúc nhích, làm cho ta hảo hảo ôm một
cái!”
Tử Li không dám động , không phải bởi vì lời nói
của Hoành Húc, mà là bởi vì chính mình loạn tránh ngược lại làm cho
miệng vết thương của hắn chảy càng nhiều huyết hơn!
“Các ngươi vì sao ngăn đón ta, ta là tiểu tư bên người điện hạ! Chẳng lẽ đi
vào nhìn thương thế chủ tử một cái cũng không được sao?” Ngoài trướng
truyền đến thanh âm Hàn Tiếu Thành.
“Điện hạ đang nghỉ
ngơi, trừ bỏ Thánh dược thủ đại nhân, những người khác đều không được đi vào!” Ám vệ bị Hoành Húc gọi trở về, lúc này đang canh giữ ở ngoài cửa
mặt không chút thay đổi nói.
Hàn Tiếu Thành nhẫn nhịn nói: “Ta chỉ đi vào nhìn thương thế điện hạ một cái, thỉnh các vị cho cái phương tiện!”
Hai gã ám vệ”Sưu sưu” rút kiếm che ở trước mặt, tư thế không tiếng động này đã tỏ rõ sự cự tuyệt thỉnh cầu của gã.
Hàn Tiếu Thành rốt cuộc áp không được vội vàng xao động trong lòng, trực tiếp động thủ xông vào.
Gã chẳng qua đi vào trong thành mua điểm tâm mà điện hạ muốn, ai ngờ một
hồi đến liền thấy tứ bề báo hiệu bất ổn, phơi thây khắp ngã, bắt giữ một sĩ binh hỏi mới biết được có người đột kích doanh địa, bất quá hiện nay địch nhân đã triệt lui không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hỏi lại thì
biết điện hạ cũng là hành tung không rõ! Cứ như phát điên tìm lần chung
quanh cũng không thấy bóng người, cuối cùng nghe Đại công tử Ngụy Trọng
Sở nói đã phái người hộ tống điện hạ đến chỗ đại quân lúc này mới trong
lòng thoáng định, nhưng Lương Chiêu lãnh binh quay về doanh lại đối với
việc này hoàn toàn không biết gì cả, chỉ nói ở trên đường thấy mấy cỗ
thi thể quân ta, cũng bởi vì thạch khối cản đường mất đi không ít thời
gian mới có thể hồi doanh. Vừa nói như thế tất cả mọi người luống cuống, lập tức phái binh cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng cũng là một thị vệ sau
lưng cắm tiễn lôi kéo một con ngựa cõng điện hạ đã hôn mê trở về.
Hàn Tiếu Thành lòng tràn đầy hối hận tự trách, nếu không phải chính mình
rời đi, bên cạnh y không có người bảo hộ, y như thế nào lại bị thương?
Thời khắc đó nhìn y cả người là huyết không biết sinh tử, Hàn Tiếu Thành cảm thấy cả trái tim đều bị xé thành từng khối, cái loại tư vị đau đớn
này gã cũng không dám nếm thử lần thứ hai nữa, cũng bởi vậy gã thầm hạ
quyết tâm, lúc này đây, người kia gã sẽ không bao giờ buông ra nữa!
Nghĩ như vậy , động tác hạ thủ càng thêm mạnh bạo, thầm muốn mau mau đem mấy tên vướng bận này đánh cho nằm bẹp, nhưng hai ám vệ này cũng không phải ngồi không, Hàn Tiếu Thành tuy rằng chiêu chiêu hung hiểm nhưng vẫn bị
cuốn lấy thoát thân không được.
“Dừng tay!” Ba người
càng đấu càng hỏa, chợt nghe được doanh trướng truyền đến một phen nam
âm trầm thấp, “Cho hắn tiến vào!”
Hàn Tiếu Thành ngừng
đánh, gã chẳng qua nghi hoặc người này đến tột cùng là ai, ám vệ lại như nghe thấy thánh chỉ, lập tức ngừng tay cũng cúi đầu quỳ gối một bên,
ngay cả thở cũng không dám thở mạnh!
Không có ngăn trở, Hàn Tiếu Thành lập tức đi vào trong lều, chẳng qua cảnh tượng lọt vào
trong tầm mắt lại làm cho gã cứng ngắc dừng cước bộ. Ánh mắt phức tạp
nhìn chằm chằm hai người đang gắt gao ôm nhau trên giường, trong lòng
Hàn Tiếu Thành ngũ vị tạp trần, không nói trước tư thế ái muội mà tên
nam nhân kia ôm vật nhỏ vào trong ngực, nhưng xem bộ dáng vật nhỏ kia
hai mắt thủy nhuận song má phiếm hồng, nghiễm nhiên chính là một bộ tư
thái phấn diện hàm xuân!
Tầm mắt lại trở về trên thân
nam nhân kia, tâm thoáng chốc lệch rơi, chống lại mục quang mười phần
khiêu khích cộng thêm dị thường coi rẻ của đối phương.
“Đằng” tâm hoả mãnh liệt bùng cháy! Lưỡng đạo mục quang mười phần điện lực
trên không trung giao phong đến lách cách tác hưởng.
Bất quá cũng đừng quên Hàn Tiếu Thành gã là ai? Không có nghe Tử Li hình
dung sao? Gã chính là một con hồ ly, hơn nữa là cái loại đã thành tinh.
Biết đối phương thực lực cao thâm hơn nữa ngồi trong lòng mà vẫn không
loạn, trong khoảng thời gian ngắn là không thể giải quyết, cho nên ánh
mắt của mỗ hồ ly tự động lờ luôn người nào đó tiếp theo rơi xuống trên
người Tử Li đang sắc mặt có chút xấu hổ.
“Điện hạ của
ta, ” Hàn Tiếu Thành sưu một tiếng chuyển qua trước giường, nhẹ nhàng
nâng lên tay Tử Li vẻ mặt lo lắng thương tiếc nói, “Còn đau phải không?
Đều là ta sai, nếu ta không rời đi, ngươi sẽ không bị thương! Là ta
không có hảo hảo bảo hộ ngươi!”
Tiểu tâm can của Tử Li
lúc này nhảy đến lợi hại, bất quá đừng nghĩ sai lệch, đây là do bị
dọa!”Ta nói hồ ly đại ca a, phiền ngươi nói chuyện cũng phải nhìn tình
huống một chút a, biểu tình của ngươi như vậy, động tác như vậy, còn có
nội dung nói chuyện như vậy, muốn không cho người hiểu lầm cũng khó!” Tử Li ở trong lòng âm thầm kêu khổ. Không cần quay đầu lại cũng đã có thể
cảm giác được tầm mắt lạnh lẽo âm u sau lưng!”Ngoan ngoan, không cần
nhìn chằm chằm cái ót của ta như vậy nha! Không liên quan ta a, ta không có hồng hạnh xuất tường (ngoại tình=]])!”
Trong lòng
Hàn Tiếu Thành rất là đắc ý: Ngươi nghĩ rằng phóng hàn đao thì thiếu
hiệp ta sợ ngươi sao? Ngươi tức thì tức đi, tốt nhất là tức chết ngươi!
“Điện hạ của ta, ngươi còn cảm thấy có chỗ nào đau không?” Hàn Tiếu Thành nhíu mày kiếm bộ dáng rất đau lòng!
Tử Li cứng ngắc lắc đầu: Sẽ chết, ta sẽ chết , bị một cái hỏa lò một cái
khối băng kẹp giữa! Tiền tiêu hậu cương (trước ào ào sau căng thẳng) a!
“Vậy, muốn uống nước không? Ngủ ba ngày, uống miếng nước nhuận nhuận hầu đi?”
Vừa nói như thế thật sự là cũng muốn uống, vì thế Tử Li gật gật đầu.
Hoành Húc híp mắt nhìn nam nhân đột nhiên nhảy ra rõ ràng có mưu đồ gây rối
đang thí điên thí điên (tí tởn =]]]~) chạy đến bàn châm trà.
Nước trà đưa đến, Hoành Húc bỗng nhiên khụ khụ, sờ sờ yết hầu một bộ dáng cổ họng phát khô.
“Hoành Húc ngươi cũng khát?” Tử Li nhìn thấy lập tức nửa quan tâm nửa lấy lòng nói, “Đến, uống nước!”
“Ân!” Hoành Húc nghiêm mặt đáp, sau đó thoải mái đắc chí lấy qua chung trà trong tay mỗ hồ ly.
“Đằng” hỏa trong lòng lại bùng lớn! Uống đi, uống chết ngươi độc chết ngươi!
Nhưng trên mặt lại vẫn là nhất phái hiền hoà, gã liếc mắt hướng Tử Li
nói: “Ta lại rót cho ngươi một ly!”
“Không cần!” Người
nào đó bỗng nhiên mở miệng, “Nơi này còn có nửa chén, bảo bối nhi ta đến uy ngươi!” Nói xong, hàm hớp trà tiếp theo dán lên cái miệng khẽ nhếch
của Tử Li, công thành lược trì, lời lẽ dây dưa, dần dần thủy mâu mờ mịt, rặng mây đỏ nhiễm má, tiếng nước sách sách cùng hơi thở điềm nị làm cho cái hôn này dị thường hỏa nhiệt, dị thường. . . . . . sắc tình!
Đầu mỗ hồ ly “Oanh” một tiếng nổ tung ! Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bọn
hắn, một bộ biểu tình bão lớn trong khoảnh khắc sẽ đổ bộ.
Tử Li tuy rằng bị hôn đến thất điên bát đảo, nhưng đầu óc vẫn còn một tia
thanh minh, Hàn Tiếu Thành còn ở nơi này a, như thế nào có thể hôn đến
quên hết tất cả như vậy chứ? Bất quá y vừa định tạo khoảng cách giữa bọn họ thì đã bị người cường ngạnh kéo ra!
Hàn Tiếu Thành
mặt lạnh lùng một chưởng đẩy ra Hoành Húc, sau đó đem Tử Li khóa ở trong ngực. Hoành Húc vốn là có thương trong người, hiện giờ lại bị một
chưởng hàm chứa nội lực của gã, chẳng những miệng vết thương sau lưng
nứt ra hơn nữa trong lồng ngực cũng khí huyết sôi trào, hắn ngã xuống
giường đầy mắt lệ khí cùng Hàn Tiếu Thành giằng co.
Hai người đối chọi gay gắt làm cho Tử Li rất bất an, đầu tiên là lo lắng
thương thế của Hoành Húc, lại là lo lắng Hoành Húc sẽ bỗng nhiên hạ lệnh cho ám vệ tiến vào thanh lý mỗ nào đó đang làm phẫn nộ long nhan.
“Các ngươi đang làm cái gì?” Đang lúc Tử Li lo lắng bất an, chợt nghe được
một tiếng cứu tinh. An Cực Khanh mang theo dược tương đi tới cảm giác
trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, không khỏi nhíu mày hỏi. Tầm
mắt tảo đến trên mặt Hoành Húc, trong lòng kinh nghi, người này khi nào
thì đến đây?
“Thánh dược thủ, miệng vết thương của hắn
nứt ra rồi, ngài mau đến xem xem!” Biết thân phận chân chính của An Cực
Khanh chỉ có vài người, Tử Li chỉ ở lúc riêng tư mới gọi hắn là hoàng
thúc, hiện tại lại có Hàn Tiếu Thành ở đây, cho nên Tử Li chỉ lấy xưng
hô “Thánh dược thủ”.
Địch ý của hai người kia kẻ sáng
suốt vừa nhìn cũng biết, chẳng qua hiện nay thể xác và tinh thần hắn mỏi mệt, cũng không nguyện đi khuấy phá nồi nước sôi này. Không nhìn khí
tràng băng hàn giữa bọn họ, An Cực Khanh lập tức đi đến bên giường hướng Hoành Húc nói: “Đứng lên, làm cho ta nhìn xem miệng vết thương của
ngươi!”
Thừa dịp Hoành Húc đang xử lý miệng vết thương, Hàn Tiếu Thành quay đầu nhìn Tử Li hỏi: “Ngươi chính là bởi vì hắn mà
cự tuyệt ta?”
Tử Li ngậm miệng không nói, bất quá thần sắc trong mắt rõ ràng viết “Ngươi hà tất phải hỏi điều này nhiều như vậy?”
Hàn Tiếu Thành lộ vẻ cười sầu thảm, bất quá rất nhanh nghiêm mặt nói: “Ta
sẽ không dễ dàng buông tay như vậy!” Nói xong liền xoay người đi ra
ngoài. Tử Li bất đắc dĩ thở dài!
Hoành Húc thu hồi dư quang, trong mắt nhìn không ra hỉ nộ.