Đồng thời với lúc Bắc
Linh bùng nổ nội chiến, giao chiến giữa Đông Châu cùng Ngô Khởi duy trì
nửa năm sau rốt cục lấy kết quả Đông Châu bị diệt mà kết thúc! Đông Châu là nước phụ thuộc của Sở Kinh, nhưng bởi vì nhục sát công chúa Ngô Khởi phái tới hòa thân mà bị Ngô Khởi xuất binh thảo phạt. Tự nhận là có Sở
Kinh làm chỗ dựa, Đông Châu khi đối mặt với Ngô quân cuồng vọng tự đại
lại chọc giận tướng sĩ Ngô Khởi với ý muốn lấy lại công đạo. Một vòng
tiến công mạnh mẽ, Ngô quân thế như chẻ tre đem Đông quân làm cho liên
tiếp bại lui. Đông quân tự biết chống đỡ không được, vội vàng thỉnh cầu
Sở Kinh xuất binh cứu viện, còn chưa được đáp lại thì Ngô quân đã hạ
thành! Hoàng thất Đông Châu vận số đã hết chẳng những chúng bạn xa lánh
hơn nữa trong một đêm bị Ngô quân đồ sát đến không còn một mạng!
Cực kỳ bi thảm, máu chảy thành sông! Ngày xưa cung điện kim bích huy hoàng
hiện giờ lại như nhân gian luyện ngục! Nhìn Ngô quân tay cầm đồ đao đi
từng bước một tới gần, Đông Châu vương đứng đơn độc bỗng nhiên điên
cuồng cười to, lớn tiếng hô: “Gian tặc Hoành Húc, việc ngươi gây ra với
Đông Châu ta, ngày khác chắc chắn sẽ có người thay trẫm đòi lại!” Theo
lý, diệt tộc của hắn chính là binh lính Ngô Khởi, vậy hắn vì sao phải lệ quát Sở Kinh vương? Chẳng lẽ hắn chịu kích thích nên hoạn thất tâm
phong (điên loạn)?
Nghe nói Đông Châu vương hô to một
câu di ngôn không rõ như vậy liền ngửa cổ tự sát, mà lời của hắn cũng đã cùng nhau đi theo mộ địa!
Ngay ngày thứ hai Đông Châu
diệt vong, viện quân Sở Kinh bỗng nhiên xuất hiện, quân đội do Sở Kinh
vương tự mình lãnh binh đem Ngô quân đang còn vây trong cảm xúc thắng
lợi chưa phục hồi tinh thần lại giết sạch bất lưu, tiếp theo mang danh
vì nước phụ thuộc Đông Châu lấy lại công đạo nên một đường xuôi nam đánh vào Ngô Khởi. Cho dù Ngô Khởi ở thời kì cường thịnh cũng không phải đối thủ Sở Kinh, huống chi là dưới tình huống Ngô Khởi bởi vì chiến sự Đông Châu mà nguyên khí đại thương? Dưới thế cục căn bản không thể ngăn cản
chỉ có thể hướng đến nước láng giềng Xích Tương cầu cứu.
Xích Tương nguyên bản không muốn tham dự rối ren lần này, nhưng vì dân chúng biên giới liên tiếp bị chiến sự quấy rầy, hơn nữa Ngô quân cư nhiên có
xu thế cường triệt (cố chấp lấn qua) đến biên giới Xích Tương. Rơi vào
đường cùng, Xích Tương chỉ có thể cùng Sở Kinh can thiệp, đây là lần đầu tiên hai đại cường quốc vì ích lợi xung đột mà can thiệp đàm phán, về
phần kết quả như thế nào, trước mắt vẫn chưa định luận!
Trở lại Bắc Linh bên này, nói đại hoàng tử An Cẩn Lạc lấy danh bình loạn mà huy quân xuôi nam, trải qua một tháng đường xa bôn ba rốt cục cũng tiến vào nam bộ, cũng ở ngoài Tả Minh sơn cách Bản Châu mấy mươi dặm xây
dựng cơ sở tạm thời cho binh lính đã mỏi mệt nghỉ ngơi dưỡng sức, sau đó mới tiến công tiêu diệt loạn quân!
Thám tử nằm ở trong bụi cỏ nín thở ngưng thần, cách đó không xa chính là doanh địa Lạc
quân, dày đặc doanh trướng cơ hồ chiếm cứ khắp sơn dã, một đám lửa trại
bập bùng rung động bị phong sơn quát đến lắc lư không ngừng, binh lính
tuần tra mười người làm một tổ, mỗi nửa canh giờ đổi ban một lần.
Thám tử giả tiếng chim kêu to ba tiếng, một trận vang nhỏ, mơ hồ có thể thấy được một loạt Hắc y nhân động tác nhanh nhẹn nhanh chóng đi vào phía
sau thám tử phủ phục đợi mệnh. Bọn họ đều là cung tiễn năng thủ trải qua tầng tầng trắc thí (kiểm tra) tuyển ra, trên vai lộ ra trường cung chắc chắn, phía sau lưng là tiễn có buộc hỏa thạch (đá lấy lửa) trên đầu mũi nhọn.
“Vào chỗ.” Thám tử vung tay làm thế.
Cung tiễn thủ phía sau tuân lệnh, lập tức nhanh nhẹn giống như dã miêu đi đến trên cây, tháo xuống trường cung.
“Chính đông ba trăm bước, bắn!”
“Sưu sưu” sạch sẽ lưu loát không mang theo bùn đất, một loạt hỏa tiễn bỗng
nhiên phá không mà ra thẳng tắp hướng mục tiêu doanh trướng ở chính đông ba trăm bước bay đi.
Lính gác đầu tiên phát giác dị
trạng, chỉ thấy một loạt hỏa tiễn từ trong rừng cây không ngừng bay ra,
mục tiêu đúng là kho lương thảo của bọn họ! Lính gác trong lòng kinh
hãi, lập tức kích trống cảnh báo. Binh lính bị lọt vào phục kích hoang
mang rối loạn giơ binh khí chạy ra doanh trướng, nhưng không phát hiện
đội ngũ tập kích nào, những kẻ không rõ tình hình chỉ có thể nhìn xung
quanh. Lính gác ở trạm canh gác phía trên hô to, chẳng qua đầy thanh âm
ồn ào căn bản nghe không được hắn khoa tay múa chân hô cái gì!
Khi bọn hắn rốt cục làm rõ tình hình, lương khố bên kia đã bị thiêu cháy.
Mọi người lúc này mới luống cuống tay chân chạy tới cứu hoả, một nhóm
người còn chạy tới rừng cây tính toán đem kẻ đánh lén bắt lấy.
Thám tử sớm đã thu hồi cung tiễn thủ đến một đỉnh núi khác nhìn cục diện mất trật tự hỗn loạn không chịu nổi ở bên kia, trong lòng không khỏi nghi
hoặc, vì sao quân địch nháo đến mức như thế mà tướng lãnh lại còn chưa
lộ diện?
Trong phòng nghị sự, Tử Li, Ngụy Thần, Ngụy
Trọng Sở, Tào Thạch Nghĩa, Lương Chiêu còn có các tướng lãnh liên can
đang ngưng thần nghe thám tử hồi báo.
Có thể thiêu hủy
lương thảo quân địch hay không là chuyện sau đó, mục đích tập kích lần
này là thăm dò năng lực quân ứng biến của sĩ tốt của địch cùng tình
huống điều quân! Kết quả cho thấy, quân địch có thể nói là phản ứng trì
độn, sĩ khí rời rạc, quân luật lười nhác! Quân đội như vậy, tuy rằng
nhân số phần đông, nhưng không đủ gây ra sợ hãi! Tử Li ở trong lòng hạ
một cái kết luận như vậy!
“Vậy tự ‘Hứa’ trên lá cờ chủ
soái đến tột cùng là người nào? Lúc ta ở kinh thành còn chưa bao giờ
nghe nói qua có một tướng quân họ Hứa!” Ngụy Trọng Sở dẫn đầu nói.
“Có lẽ là tướng quân mà An Cẩn Lạc mới đề bạt lên!” Lương Chiêu suy đoán.
Ngụy Thần mở miệng nói: “Điện hạ, dựa theo hiểu biết của thần đối với An Cẩn Lạc, người này mặc dù trời sinh tính tàn bạo, nhưng vẫn là có chút kiến giải! Hắn tất nhiên rõ ràng giao chiến lần này ý nghĩa trọng đại tuyệt
đối không thể phớt lờ, tuyển định nhân vật lãnh binh phải vô cùng cẩn
trọng. Nhưng hắn không cần một tướng lãnh có kinh nghiệm có năng lực,
lại chọn một kẻ mới tiếp nhận chức vụ, hắn có dụng ý gì?”
” An Cẩn Lạc này làm việc tựa hồ luôn không theo lẽ thường! Đầu tiên là
đánh bất ngờ Lân Châu không hề dự triệu tiếp theo bỗng nhiên thu binh,
hiện tại cư nhiên lại bổ nhiệm một tân thủ (người mới) chủ soái chỉ huy
mấy chục vạn đại quân! Các ngươi nói hắn như vậy là quá cuồng vọng quá
tự tin, hay là tùy tâm sở dục đem cuộc chiến này xem là vở diễn?” Tử Li
luôn cảm thấy sự tình tựa hồ không đơn giản như vậy, nhưng nếu thật muốn vạch rõ làm sao không ổn thì trong lúc nhất thời cũng khó có thể nói
rõ!
“Mặc kệ hắn dụng ý như thế nào, người đã đến đây
quân đội cũng đóng ở đàng kia, điện hạ, thời gian không nhiều, theo thần thấy, chúng ta hẳn là nên lo lắng như thế nào tác chiến chứ không phải
hao tâm tốn sức ở trên vấn đề chủ soái kia!” Một gã tướng lãnh đứng lên
ôm quyền nói.
Tào Thạch Nghĩa vẫn ngưng mi không nói
bỗng nhiên lên tiếng: “Thám tử kinh thành báo lại, bên người An Cẩn Lạc
có một thị thiếp tên là Lam Cơ!”
“Thì sao?” Mọi người khó hiểu Tào quân sư luôn luôn cơ trí tại sao lại bỗng nhiên nhảy ra một câu như vậy!
“An Cẩn Lạc người này cực độ bạc tình, dĩ vãng hắn đối với cơ thiếp sủng
hạnh tuyệt không quá năm ngày, hiện giờ hắn lại đối với nàng này chuyên
sủng gần một tháng! Hơn nữa cả ngày ở trong sương phòng của nàng không
gặp người, mệnh lệnh hắn hạ cũng thông qua hình thức công văn truyền đạt xuống!”
“Ý Tào quân sư là, Lam Cơ này có vấn đề?” Ngụy Trọng Sở nhìn hắn nói.
Tào Thạch Nghĩa gật đầu.
“Nếu nữ tử này là một tuyệt sắc mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, An Cẩn Lạc chuyên sủng nàng tựa hồ cũng là bình thường a!” Tử Li nghi hoặc.
“Điện hạ, này có lẽ là nguyên nhân Lam Cơ được sủng ái, nhưng cũng không bài
trừ hoài nghi của thần đối với việc này!” Tào Thạch Nghĩa nói.
Mọi người đang nói, đột nhiên nghe được một tiếng vang”Oanh long” thật
lớn, chấn đến cái bàn một trận nảy lên, ly trà trong tay cũng “Khái
khái” rung động.
“Phát, phát sinh chuyện gì?” Mọi người vội vàng đứng lên đi ra ngoài cửa.
Còn chưa từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, lại liên tiếp vang lên
“Oanh oanh oanh” ba tiếng, chấn động đến mức mái ngói trên hiên cũng rớt vài miếng.
“A ——” ngoài sân, chỉ thấy vài người hầu đang hét lớn ôm đầu chạy qua.
Tử Li bước ra khỏi viện hướng đến tây viện đang oanh oanh long long, thị
vệ cẩn thận che chở y sợ có gì sơ xuất! Mọi người thấy thế cũng vội vàng đuổi kịp.
Còn chưa có vào cửa tây viện liền ngửi được
một cỗ vị hỏa dược, theo hướng đại môn rộng mở có thể nhìn thấy khói
trắng tràn ngập không gian, cùng một cái hố to ở giữa viện diện tích
rộng chừng một thước.
“Ba lạp, ba lạp” mái ngói trên nóc nhà đang không ngừng làm nhạc đệm vô giúp vui.
Tử Li hít sâu một hơi, tiếp theo rống lớn: “Lâm Tồn Công —— Lâm Tồn Thủ
——hai tên tiểu tử chết tiệt các ngươi lăn ra đây cho ta!”
Trả lời y chính là thanh âm nửa phiến đại môn ầm ầm ngã xuống đất, mọi
người nheo mắt, tiếp theo mới nhìn thấy hai cái đầu nhỏ mặt đầy bụi từ
chân tường bay lên.
“Khụ khụ, may mắn, may mắn nhảy ra nhanh!”
“Hai người các ngươi làm cái quỷ gì? Phá phòng sao? Hay là đào hố?” Tử Li nghiến răng nghiến lợi quát.
“Này, ngươi đem lão Đại nhạ mao (chọc giận)! Là ngươi nói phích lịch đạn vô
địch của chúng ta cần thả thứ kia vào nên mới có thể biến thành như
vậy!” Tồn Công xê dịch đến vị trí cách vách.
Tồn Thủ
hai tay đồng thời chỉ vào cái đầu vẫn chôn ở một bên giả chết hướng Tử
Li lớn tiếng biện hộ: “Lão Đại, không liên quan chúng ta a! Đầu sỏ gây
nên là hắn!”
Hơn mười đạo tầm mắt đồng thời tập trung
tại một chỗ kia, kẻ biết rốt cuộc giả vờ không được lúc này mới ngượng
ngùng ngẩng đầu, cái mặt đầy bụi hướng tới mọi người bỗng nhiên nhếch
miệng cười, bụi phác tốc rơi xuống, chỉ còn lại có một hơi bạch nha
(răng trắng =]]]).
Tử Li chán nản, “Hàn Tiếu Thành, tốt xấu gì ngươi cũng là người hai mươi mấy tuổi, chẳng lẽ còn cùng một
dạng với tiểu thí hài bọn họ sao?”
“Cái gì a, chúng ta đã mười ba tuổi, không phải cái gì tiểu thí hài!” Tồn Công Tồn Thủ đồng thời bất mãn phản bác.
“Các ngươi câm miệng cho ta, nói thêm một chữ, đêm nay sẽ không có cơm ăn
cộng thêm diện bích (đối mặt vách tường kiểm điểm) một canh giờ!”
Hai người lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tầm mắt lại lướt về trên người Hàn Tiếu Thành, “Ngươi, lập tức lôi hai đứa bọn họ xuống dưới!”
Hàn Tiếu Thành quay đầu nhìn bọn hắn, hai tên này cần mình hỗ trợ? Buồn
cười! Vừa rồi khi nổ mạnh còn thoát nhanh hơn so với hắn! Hai tên tiểu
quỷ này tuy rằng công phu quyền cước không được tốt lắm, nhưng khinh
công lại thập phần cao! Bằng không điểm nhiều bao thuốc nổ như vậy có
thể lông tóc không tổn hao gì mà sống đến bây giờ sao? Nói vậy một thân
khinh công của bọn họ cũng là từ trong lần lượt chạy trốn mà luyện
thành!
Quả nhiên, Tử Li vừa dứt lời, hai tên kia đã phi thân vững vàng rơi xuống trước mặt Tử Li, Tử Li có chút kinh ngạc, hai
tiểu tử này khinh công khi nào thì trở nên tốt như vậy?
Hàn Tiếu Thành cũng nhảy xuống theo, có chút thẹn thùng vỗ vỗ tro bụi trên đầu trong tầm mắt của mọi người.
“Điện hạ, người này chính là ân nhân cứu mạng lần trước ngài gặp chuyện sao?” Ngụy Thần đánh giá Hàn Tiếu Thành mở miệng hỏi.
Hàn
Tiếu Thành đón lấy tầm mắt cảnh giác thăm dò của hắn, khẽ mỉm cười nói:
“Ân nhân cứu mạng thì không dám nhận, chỉ là tình cờ nhấc tay thôi!”
Ánh mắt người này tuy thản nhiên, nhưng thái độ có chút tự đại! Ngụy Thần
nói trong lòng. Bất quá mặc kệ có phải ân nhân cứu mạng hay không, bên
người điện hạ tuyệt không thể giữ lại người lai lịch không rõ!
Tựa hồ nhìn ra ý tưởng của Ngụy Thần, ánh mắt Hàn Tiếu Thành khẽ loan, lại
lộ ra nụ cười y như hồ ly, mỗi khi gã có loại vẻ mặt này Tử Li đã biết
nhất định không có chuyện tốt, quả nhiên chỉ thấy Hàn Tiếu Thành bỗng
nhiên đi đến bên cạnh mình bắt tay đáp lên trên vai nói: “Huống hồ, quan hệ giữa ta cùng với điện hạ cũng làm ta vô luận như thế nào cũng không
thể thấy y bị người tổn thương một sợi tóc!”
Gã cư
nhiên lấy cái tay bẩn như vậy khoát lên trên vai điện hạ? Quan hệ gì có
thể làm cho động tác bọn họ tùy ý thân mật như thế? Mọi người ở trong
lòng phẩm đoán, hơn nữa đang có xu thế lệch ra ngoài!
Tử Li rất muốn một quyền tấu bay nam nhân khẩu xuất cuồng ngôn này, quan
hệ giữa ta cùng với ngươi? Hỗn đản, ta và ngươi có thể có quan hệ gì!
Nhiều ánh mắt nhìn như vậy, đã đáp ứng cho gã ở bên người trốn tránh tổ chức
đuổi giết, cho nên Tử Li không thể phủ nhận lời của gã! Nếu phủ nhận, Tử Li thực khẳng định gã tuyệt đối sẽ lập tức bị đá ra khỏi phủ hơn nữa
còn có thể bị lấy thân phận gian tế ném vào ngục giam. Nhưng nếu không
phủ nhận, chính mình không phải cam chịu cùng gã có quan hệ ái muội?
Hàn Tiếu Thành, đủ âm hiểm, bức ta cắn chết miêu? Để cho ngươi chỉ biết sai!
“Ngươi, đừng hòng dời đi lực chú ý!” Tử Li bỏ qua cánh tay gã một bên xoay
người nói, “Ngươi xem chuyện tốt các ngươi làm!”
Tử Li
vừa nói xong, hai tên hưng phấn kia đã trở lại, “Lão Đại, chúng ta đang
nghiên cứu chế tạo vũ khí tác chiến mới nhất, đã nghiên cứu hơn một
tháng, nhưng thí nghiệm cho thấy kỹ thuật của nó còn chưa đủ thành thục, lực sát thương không đủ, chỉ có thể nổ tung một cái hố đất nông nông,
bất quá hiện tại ngươi nhìn xem, cái hầm kia rộng chừng một trượng sâu
nửa trượng, uy lực đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, dùng đề đối
kháng Lạc quân nhất định có thể đem bọn họ giết không còn mảnh giáp!”
Mọi người nghe vậy trên mặt đều là vui vẻ.
“Như vậy nghe ra tựa hồ thật sự hữu dụng, đem thứ này dùng cho chiến sự, phần thắng của chúng ta lại thêm vài phần!”
“Này là đương nhiên!” Tử Li hứng khởi, “Nếu không bản điện cũng sẽ không
dung túng bọn họ suốt ngày đảo lộng!” Hơn nữa Hoành Húc cũng sẽ không
vào lúc đó đem hai yêu tinh gây chuyện này phóng tới bên cạnh ta, nói
vậy hắn cũng là nhìn ra ẩn ý trong đó! Đương nhiên những lời phía sau là ở trong lòng trộm nói!
“Bất quá, hai người các ngươi
cũng phải chú ý hoàn cảnh một chút! Muốn làm thí nghiệm cũng phải chọn
nơi không có ai, nổ ở trong viện nhà mình thì đến cái nóc đều sắp bị
sụp!” Ngoại ý chính là muốn đảo lộng thì có thể, bất quá phải đi xa
chút!
“Nga! Đã biết!” Tồn Công Tồn Thủ lập tức ưỡn ngực nói, “Lão Đại, chúng ta đi tìm nơi tiếp tục, lúc khẩn yếu không thể
ngừng! Phương pháp phối chế mới vừa rồi chúng ta cũng phải nhanh ghi
nhớ, nếu không sẽ quên!”
“Ân, đi thôi!”
“Hàn Tiếu Thành, bản điện khi nào thì cho phép ngươi đi?”
“Ách, ngươi không phải đồng ý chúng ta tiếp tục nghiên cứu sao?”
“Là bọn hắn không phải là ngươi!”
“Ách!”
“Ngươi đem hố trong sân lấp bằng, còn phải đem cánh cửa sửa lại, nếu không đêm nay không được ăn cơm cộng thêm diện bích một canh giờ!”
“. . . . . .”