Biên quan tướng sĩ
đã đến lại thúc đẩy tinh thần phấn chấn cho bách tính Lân Châu, như là
nghênh đón quân đội chiến thắng trở về, đội ngũ trải qua hai bên chủ phố đều làm cho dân chúng ở các giáp đạo (ngã tư) quan sát chật như nêm
cối. Tiểu hài tử đối với tướng quân uy phong lẫm lẫm sùng bái không thôi hoan hô nhảy nhót đi theo sau mã, hai mắt lòe lòe tỏa sáng nhìn chằm
chằm linh vũ trên áo giáp cùng đầu khôi (mũ giáp) của các tướng lĩnh.
Lương Chiêu ngay thẳng xoay người đem một tiểu nam hài đang căng thẳng
đi theo bên sườn mã bế lên lưng ngựa cho nó thể nghiệm một lần làm tướng quân!
Tử Li, Ngụy Thần, Ngụy Trọng Sở, Tào Thạch Nghĩa dẫn bọn thị vệ cùng vài tên đức cao lão giả trong thành đi ra
nghênh đón.
Tướng lãnh nhảy xuống ngựa quỳ một gối
xuống ôm quyền bái: “Thần khấu kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên
thiên tuế!”
“Điện hạ thiên tuế thiên thiên tuế!” Mọi người đi theo quỳ rạp xuống đất cùng hô to.
“Chư vị miễn lễ!” Đợi mọi người đứng dậy, Tử Li nói tiếp, “Chư vị đường xa vất vả !”
“Đây là chức trách của bọn thần!”
Sau một hồi hàn huyên, Tử Li tuyên bố khao thưởng tam quân, trong thanh âm
hứng khởi của sĩ binh dẫn chúng tướng đi đến giám quân phủ!
“Điện hạ, có thám tử truyền đến tin tức, An Cẩn Lạc muốn đăng cơ trước ngày.
Không khó phỏng đoán bước tiếp theo của hắn sẽ là lấy danh nghĩa bình
định phản loạn xuất binh tấn công quân ta!” Tào Thạch Nghĩa được bổ lập
làm quân sư hướng Tử Li cùng chúng tướng nói.
Nghe
nói xong, Lương Chiêu thiếu kiên nhẫn nhất vỗ bàn đứng lên nói: “Chúng
ta ngay trước khi tên nghịch tặc kia đăng cơ xuất binh giết trở tay
không kịp!”
“Lương Chiêu ngươi ngồi xuống!” Ngụy Thần nhíu mày quát: “Ngươi tính tình lỗ mãng dễ xúc động nếu không thay đổi
thì sớm hay muộn cũng sẽ lầm đại sự! Ngươi cho đây là cái gì, một mình
đấu võ đài sao? Đây là hành quân đánh giặc, lên sân khấu không chỉ có
một mình ngươi, phía sau nhiều tánh mạng huynh đệ giao vào trong tay
tướng lãnh ngươi như vậy, ngươi có thể xem như trò đùa tựa như tát đậu
tùy ý chỉ huy sao?”
Bình thường Lương Chiêu bị răn
dạy cũng không có gì, chẳng qua lần này là ở trước mặt điện hạ, hắn đã
cảm thấy có chút xấu hổ, xem xét sắc mặt hắc hắc của Ngụy Thần nói thầm, “Chẳng lẽ phải đợi bọn hẳn tiến công thì mình mới tấn công? Nếu chờ bọn họ xuất binh chúng ta cũng chỉ có thể bị đánh tan tác!”
Mặt Ngụy Thần càng đen, Tử Li cũng là câu môi nở nụ cười, “Lương thiếu
tướng nói cũng không phải không có đạo lý! Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ
thủ tao ương (ra tay trước thì sẽ chiếm ưu thế , ra tay sau thì sẽ gặp
tai họa)! Nhưng hạ thủ trước cũng phải chú ý điều kiện, nếu điều kiện
không đủ vậy hậu quả của việc hạ thủ trước chính là hoàn toàn điên đảo!”
Có người nhận thức đề nghị của mình hơn nữa còn là điện hạ, Lương Chiêu
phấn chấn tinh thần hăm hở hỏi, “Vậy phải chú ý điều kiện gì?”
“Ân, nói như thế, ngươi cho rằng đánh một trận cần dựa vào thứ gì?”
“Sĩ binh!” Lương Chiêu thốt ra.
Tử Li gật đầu.
“Tướng lãnh!” Tào Thạch Nghĩa nói.
“Kế hoạch tác chiến!”
“Binh khí!”
“Áo giáp!”
“Lương thảo!”
“Ngựa!”
. . . . . .
“! Ngừng!” Tử Li khoát tay nói, “Đánh giặc đích xác cần rất nhiều thứ, như ban nãy đã nói chúng ta còn có thứ gì không đủ?”
”
Nhân số binh lính của chúng ta không thể chống lại hơn bốn mươi vạn đại
quân kia!” Đây là sự tình Ngụy Thần lo lắng nhất, binh lực vốn đã không
đủ, lại còn phải hai đầu chiếu cố thật sự là lấy trứng chọi đá!
“Cho nên chúng ta mới phát động bách tính dựa vào lực lượng quần chúng, hơn
nữa từ trong quần chúng chiêu mộ tân binh!” Tử Li nói.
“Kế hoạch là như thế, nhưng tân binh còn phải trải qua huấn luyện mới có
thể ra chiến trường, thời gian của chúng ta cấp bách chiến sự có thể hết sức căng thẳng, chúng ta không có nhiều thời gian để huấn luyện tân
binh!”
“Huống hồ lương thảo của chúng ta không đủ, có thể sống qua mùa đông này hay không còn là một vấn đề, một khi chiêu mộ tân binh liền có ý nghĩa thêm nhiều miệng cơm!”
“Binh khí áo giáp của chúng ta không đủ hơn nữa tàn cũ không chịu nổi, không
có binh khí lợi hại cùng áo giáp bảo hộ nơi yếu hại, binh lính lên tới
chiến trường cũng chỉ có thể chờ chết!”
Một khi nói lên, mọi người mới phát hiện vấn đề trong quân có rất nhiều, hơn nữa còn cần đang đợi giải quyết!
Tử Li cũng có chút khó khăn , nhiều lỗ hổng như vậy như thế nào bổ khuyết đây?
Suy nghĩ một hồi, Tử Li nói: “Nhiều vấn đề như vậy, kỳ thật tối trọng yếu
chính là hai điểm! Một, chúng ta thiếu tiền! Hai, chúng ta thiếu lương!”
“Binh khí cùng áo giáp, chỉ cần có tiền là chúng ta có thể mua được! Về phần
lương thực, lương tích trữ trong Lân Châu thành không nhiều lắm, sau khi đem phần của dân chúng trả lại thì còn lại nhiều nhất chỉ đủ chống đỡ
nửa tháng! Mà lương thực là thứ sinh tồn rất trọng yếu khi hành quân,
chúng ta không thể thông qua tiền mua lương tạo thành quá phận ỷ lại với người khác, một khi An Cẩn Lạc nhắm điểm ấy cấm tiểu thương bán lương
cho chúng ta, chúng ta sẽ chỉ có thể chờ chết ! Cho nên lương thực phải
tự mình động thủ phong y túc thực (tự cung tự cấp)!”
“Chính là điện hạ, lương chúng ta có thể tự mình làm ra, nhưng tiền chúng ta
như thế nào có? Chẳng lẽ lại giống An Cẩn Lạc cường chinh thuế má?” Một
tướng lãnh nghi hoặc nói.
“Đương nhiên không thể
cường chinh thuế má! Nếu không hết thảy lúc trước làm đều là uổng phí!
Tiền này tự chúng ta kiếm!”
“Tự mình kiếm? Như thế nào kiếm? Lấy cái gì để kiếm?” Mọi người lại nghi hoặc!
“Kéo tài trợ!” Tử Li liếc mắt cười.
Mọi người hai mặt nhìn nhau!
“Khụ khụ, ý bản điện là, chúng ta có thể kéo thương nhân đầu tư cho quân đội chúng ta! Để bọn họ ra tiền cho quân đội chúng ta!”
Ngụy Thần mày vặn càng nhanh, “Điện hạ, thương nhân này không phải ngốc tử,
bọn họ như thế nào sẽ vô duyên vô cớ trả thù lao cho chúng ta?”
“Cái này phải xem bản lĩnh của chúng ta!” Tử Li cười thần bí, tiện đà hỏi,
“Tào quân sư, An Cẩn Lạc quyết định ngày nào đăng cơ?”
“Sửa thành ngày lập xuân đăng cơ! Cũng chính là hai mươi bảy ngày sau!”
“Ân, hai mươi bảy ngày!” Tử Li trầm ngâm một lúc lâu, “Từ nơi này đến Bản Châu nếu kỵ mã phải mất bao lâu?”
“Đại khái tám chín ngày!”
“Nếu là đi ngày đêm không nghỉ?”
“Năm sáu ngày!”
Tử Li gật đầu, lại hỏi: ” Trước mắt công tác phát động quần chúng tiến triển như thế nào?”
“Dựa theo phân phó của điện hạ, người chúng ta phái đi đã thành công đem
bách tính của vài châu kích động lên! Các châu này chỉ sợ đều vội vàng
trấn áp phản loạn đã không rảnh bận tâm đến chúng ta!”
“Tốt lắm, ngươi cho bọn họ tiếp tục kích động dân chúng!”
“Vâng!”
“Ngụy tướng quân!”
“Có thần!”
“Ngươi dán thông báo ra ngoài, quảng chiêu tân binh! Sau đó sàng chọn một nửa
tân binh huấn luyện thành cung tiễn thủ, một nửa khác thiếu cái gì liền
bổ cái đó đi!”
“Vâng!” Nhìn Tử Li ở trước mặt ra
lệnh, Ngụy Thần hứng khởi vui mừng, điện hạ trí tuệ đại khí như vậy cùng những gì mình được biết thật cách biệt một trời, xem ra lựa chọn của bệ hạ là chính xác!
“Lương Chiêu!”
“Có thuộc hạ!” Điện hạ khí thế lăng nhiên(oai nghiêm) làm cho hắn không khỏi đứng dậy ôm quyền.
“Nghe nói thân thủ của ngươi bất phàm, như vậy bản điện liền giao cho ngươi
một nhiệm vụ!” Tử Li cười khẽ xoay đầu nói.
“Thuộc hạ sẽ tận lực hoàn thành!”
“Hảo, nhiệm vụ của ngươi chính là hộ tống bản điện đến Bản Châu!”
“Vâng, ách, xin hỏi điện hạ ngài đến Bản Châu làm cái gì?”
“Ạch, vừa rồi nói một đống lớn ngươi không có nghe thấy sao? Đi Bản Châu kiếm tiền a! Kéo tài trợ a!”
“Ách, nga!”
“Điện hạ, ngài không cần phải nhất định tự thân đi trước, có thể phái thuộc
hạ đi. . . . . .” Ngụy Thần có chút không yên lòng.
“Ngụy tướng quân, việc này phải để ta tự mình đi! Đây là biểu hiện thành ý!
Yên tâm đi, ngươi chẳng lẽ không tin tưởng thân thủ của Lương Chiêu sao? Huống hồ ta cũng sẽ mang thêm nhiều thị vệ!”
Ngụy Thần nhìn Tử Li thở dài, thật lâu sau mới thỏa hiệp nói: “Được rồi, bất quá điện hạ nhất định phải cẩn thận!”
“Ân!”
“Lương Chiêu, an nguy của điện hạ liền giao cho ngươi !”
“Vâng, thuộc hạ nhất định không nhục sứ mệnh!” Lương Chiêu quì một gối kiên định nói.