Chất Tử Điện Hạ

Quyển 2 - Chương 9



Tử Li bất an nhìn cánh cửa, tên nam nhân kia đang ở bên trong! Hắn muốn tìm mình làm cái gì?
Gần đây hình như mình cũng không làm ra chuyện gì không nên làm nha!

“Nếu đến đây, vì sao còn đứng ở cửa?” Bỗng nhiên từ bên trong truyền ra
thanh âm nam nhân kia. Tử Li hít sâu một cái, sau đó ngoan ngoãn đẩy cửa đi vào.

Bên trong là một mảnh đàn hương hinh khí
(mùi hương lửng bay xa), hơi nước ngút trời, tầng tầng sa mạn giống như
lâm ngạn liễu rủ đem dục trì trong phòng vây quanh. Phía sau màn dâng
lên sương mù thấm qua sa mạn lượn lờ khuếch tán, làm cho người ta sinh
ra một loại cảm giác thân lâm mộng ảo không thực!

“Lại đây!” thanh âm Hoành Húc hơi biếng nhác trong hoàn cảnh hư mờ chứa đựng một cỗ lực hấp dẫn trí mạng, làm cho Tử Li không khỏi nhớ tới một loại
yêu tinh kêu là mỹ nữ xà.

Dưới sự dụ dỗ giống như bị
thôi miên, Tử Li đi hướng về nơi thần bí kia, bên trong quả nhiên là một đại dục trì tứ phương, trên bốn vách tường có vòi nước lúc này đang há
mồm cuồn cuộn phun nước ấm không ngừng xuống bể. Hoành Húc nhắm mắt tựa
vào vách đá, mái tóc luôn bó buộc vương miện lúc này hoàn toàn rối tung, ướt sũng dán lên lưng áo rộng lan tràn vào trong nước, sau đó ở dưới
nước nhàn nhã tán khai, giống như bèo rong miễn cưỡng đong đưa. Song
chưởng (đôi cánh tay) của hắn tinh tráng, tuy là tùy ý khoát lên trên
thành trì, nhưng cơ mạch phập phồng tựa như ưng trảo cứng cáp hữu lực.
Tấm ngực màu mạch thẩm thấu bọt nước, cùng hô hấp lúc ẩn lúc hiện tản ra một cỗ lực khêu gợi mị hoặc. Lần xuống tiếp có thể nhìn đến cơ bụng rắn chắc với bờ lưng vững chải, đường cong hoàn mỹ làm cho người ta đố kỵ.
Nam nhân không có động tác gì nhưng toàn thân cao thấp lộ ra tà mị như
có như không lúc này chỉ có thể dùng từ ma vương để hình dung. Đương Tử
Li còn muốn nhìn xuống chút nữa , nhưng thật đáng tiếc đã bị nước ao trì mập mù sương trắng che lấp. (bợn có thắc mắc: trong chùa lấy đâu ra dục trì thế?)

“Xem đủ chưa?” Người nào đó lại miễn cưỡng mở miệng .

Tử Li tỉnh ngộ lại, nhất thời trên mặt một mảnh đỏ bừng. Chính mình cư
nhiên lại rình coi biến thái hoàng đế! Hơn nữa còn là muốn rình coi hắn
trần truồng! Thảm ! Chẳng lẽ mình cũng thành biến thái?

“Lại đây sát bối (chà lưng) cho trẫm.” Lại là một cái mệnh lệnh.

Tử Li lúc này mới nhớ tới người này chẳng những có vẻ ngoài ma vương hơn
nữa còn có bản chất ma vương, nguyên lai gọi hắn tới chỉ là muốn làm
công tác tắm rửa. Tử Li không tình nguyện vén lên ống tay áo, cầm lấy bố khăn bên cạnh đi đến sau lưng Hoành Húc, nhìn nhìn, lại nhịn không được mở miệng nói: “Ngươi dựa vào thành trì muốn ta như thế nào sát?”

Hoành Húc cau mày, sau đó ngồi thẳng thân mình.

Tử Li thò người ra, đem bố khăn phóng tới trong bể thấm nước, lại không
nghĩ qua khăn mặt rời tay rơi vào đáy ao. Hắn trộm liếc mắt nhìn qua
Hoành Húc vẫn đang nhắm mắt chờ hắn đến sát bối, lại nhìn nhìn bố khăn
tìm không thấy bóng dáng, cuối cùng vẫn là kiên trì chọt chọt lưng Hoành Húc nói: “Cái kia, phiền toái đem bố khăn bên trong vớt lên được
không?”

Hoành Húc trợn mắt, quay đầu lại trừng mắt Tử Li vẻ mặt vô tội, trong chốc lát mới mở miệng nói: “Ngươi cố ý?”

“Nào có, ta là không cẩn thận!” Tử Li nhảy dựng kêu lên. Hoàng đế này tức
giận cái gì a, luôn lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử!

Nhưng bị ánh mắt sâu thẳm đến người phải sợ hãi của Hoành Húc nhìn chằm chằm
không nhúc nhích, Tử Li lập tức nghẹn vài phần, hắn bĩu môi nhỏ giọng
lầm bầm: “Người ta là không cẩn thận thôi!”

“Nếu là
không cẩn thận, vậy ngươi liền tự mình xuống dưới lấy đi.” Nói xong, chỉ thấy hắn bỗng chốc nhướng người lên, bọt nước bay lên giống viên đạn
đánh tới trên đùi Tử Li, Tử Li chỉ cảm thấy dưới chân tê rần, thân hình
thoáng cái không xong, còn chưa kịp phản ứng thì đã chìm vào dục trì.

“Rầm”

Tử Li ho khụ khụ ngoi đầu lên, vuốt đi nước trên mặt, tức giận kêu lên: “Ngươi là cố ý.”

“Ngươi thấy ta cố ý?” Hoành Húc nhướng nhướng mi.

“Không, không có!”

“Không có vậy vớt bố khăn lại đây sát bối cho trẫm.”

Tử Li chỉ phải ngoan ngoãn nghe lệnh, trong chốc lát ra sức chà chà lau
lau bỗng nhiên lại nghe thấy hoàng đế ra mệnh lệnh: “Ngươi làm dơ nước
ao, đem y phục của ngươi cởi ra.”

Tử Li vừa nghe lập
tức cảnh giác lui về phía sau vài bước nắm chặt cổ áo của mình trừng mắt nhìn Hoành Húc. Quá sơ ý ! Như thế nào có thể quên tên biến thái hoàng
đế này đã từng làm ra cái loại chuyện biến thái đối với mình a?

“Cho ngươi hai lựa chọn, tự ngươi cởi hoặc là trẫm giúp ngươi cởi.”

” Ta.. hai cái ta đều không chọn!”

Hoành Húc nguy hiểm híp mắt nói: “Ngươi không chọn, vậy trẫm giúp ngươi chọn. Như thế nào? Muốn chạy sao? Vậy ngươi bỏ chạy thử.”

“A, không cần, không cần, tự mình cởi, tự mình cởi còn không được sao?” Tử
Li khủng bố liếc mắt về phía hắn một cái, sau đó chìm vào trong nước
thực hành động tác, chậm rãi mở ra một cái đai lưng, một kiện ngoại sam
ướt sũng, một chiếc hài.

Hoành Húc khóe miệng run
rẩy, hung tợn nói: “Trẫm cũng không phải lang (là sắc lang), ngươi làm
như con thỏ phòng bị cái gì?”

“Cái này rất khó nói! A, đừng trừng, ta, ta cái gì cũng chưa nói.”

“Lại đây.”

Giống như đà điểu chầm chậm na qua, còn chưa có đi vào khu vực địa lôi, bỗng
nhiên cảm thấy thân thể của mình giống như bị nam châm hấp dẫn không bị
khống chế mà lao về phía trước, tiếp theo toàn bộ thân thể bổ vào trong
lồng ngực của biến thái hoàng đế. Gương mặt dán lên xương quai xanh của
hắn, hai tay để ở trước ngực của hắn, mà thắt lưng…

Hoành Húc đưa tay chế trụ thắt lưng hắn, Tử Li hoảng sợ thêm xấu hổ ão não
ngẩng đầu, phát hiện người ở mặt trên đang thần tình tà nịnh nhìn hắn.

“Ngươi…ngô!”

Hoành Húc hung hăng chụp lên môi hắn, rất bá đạo khai mở công kích vào, đầu
lưỡi hữu lực cường thế càn quét khoang miệng mềm mại, vừa mút vào liền
trở mình cắn cái lưỡi cuồn cuộn nổi lên đang liều mạng muốn trốn tránh
kia, thẳng đến khi mắt Tử Li bắt đầu trợn trắng mới buông ra.

Tử Li thiếu chút nữa là bị hôn tắt thở thật vất vả mới thuận hảo hô hấp,
hắn hổn hển nói: “Kẻ lừa đảo, ngươi đã nói ngươi không phải lang. Uy,
ngươi buông!”

Hoành Húc hôn kéo dài đến cái cổ non
mềm của hắn, một bên mút vào liếm lộng xương quai xanh tinh xảo, một bên tà mị nói: “Trẫm vốn cũng không muốn làm lang.”

“Ngươi” bụng kề sát hạ thân đối phương rõ ràng cảm nhận được nơi đó đang rục
rịch, Tử Li ý thức được nguy hiểm lắp bắp nói, “Bệ, bệ hạ, ngài tới nơi
này là trai giới nha, ngàn, ngàn vạn lần không cần làm ra chuyện trái
nguyên tắc, nếu không sẽ có tai nạn nha!”

“Tiểu Cẩn
Du, ngươi biết không? Mỗi lần ngươi sợ hãi sẽ hô to trẫm là bệ hạ!”
Hoành Húc cũng không ngẩng đầu lên, một tay thủ sẵn nơi thắt lưng Tử Li
phòng ngừa hắn lộn xộn, một tay ở dưới nước xoa lên cái đùi tế hoạt, hai chân đặt lên ngọc trụ đang gắt gao che dấu chậm rãi tiết ngoạn,bờ môi
nóng cháy tiếp tục đi xuống, sau đó một hơi ngậm vào hai hạt anh quả
tiên diễm đang bị làm cho tức giận.

“Ngô.” Tử Li vội
vàng lấy tay che miệng mình, rõ ràng cảm thấy được hành vi của y thực
biến thái thế nhưng vì cái gì bản thân mình lại cảm thấy được thoải mái? Xong rồi, xong rồi, xem ra chính mình thật sự đã bị đồng hóa !

“Có phải thực thoải mái hay không?” Hoành Húc tiếp tục bắt tay vào bộ lộng
ngọc trụ, ngẩng đầu tà mị nhìn Tử Li thần tình ửng đỏ hỏi.

“Thoải mái, mới là lạ!” Tử Li bỗng nhiên hung hăng đẩy y ra, chính mình cũng
ngã xuống trong nước lùi vài bước thở hồng hộc trừng mắt Hoành Húc.

“Rõ ràng cảm thấy được thực thoải mái, vì sao lại muốn kháng cự?” Hoành Húc sắc mặt thâm trầm hỏi.

Tử Li vẫn đang không nói được một lời trừng mắt hắn.

“Hoàng huynh? Hoàng huynh? Trụ trì cầu kiến nha, ngươi tắm có hảo không?” Hoành Khánh ở ngoài cửa kêu lên.

“Hôm nay tạm thời buông tha ngươi.” Hoành Húc nói xong, không hề cố kỵ lỏa
thân đứng lên khoác ngoại y đi vào phòng trong.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.