Lang thôn hổ yết (ăn
ngốn ngấu) đem cơm chiều trở thành hư không, lại còn liếm liếm khóe
miệng dính thức ăn, Tử Li thỏa mãn thở dài. Tuy rằng chỉ là thức ăn bình thường, nhưng đối với Tử Li đã vài ngày nhai lương khô mà nói đã xem
như mỹ vị nhân gian.
Một tên tiểu nhị béo ồn ồn ào ào qua lại đem dục dũng đổ đầy, Tử Li ở một bên xỉa răng thần tình nhàn
nhã nói: “Tiểu nhị ca, nước không cần đun nóng, trời nóng như vậy tắm
nước ấm là được rồi!”
“Hảo, khách quan, nước đã bị tốt lắm. Ngài còn có phân phó gì?” Tiểu nhị sát sát mồ hôi trên đầu cúi người hỏi.
“Tạm thời không có, ngươi đi ra ngoài đi!” Tử Li phất tay nói.
Tiểu nhị thoáng chốc ngốc lăng, lập tức đứng ở tại chỗ có chút nhăn nhó nhìn Tử Li nói: “Khách quan, ta, ta giúp ngài khiêng mười thùng nước!”
Tử Li kỳ quái nhìn hắn một cái, nói: “Ta biết nha, kia lại làm sao vậy?”
“Cái kia, ngài còn chưa cho ta tiền thưởng a?” Tiểu nhị nóng nảy, vừa rồi ở
cửa rõ ràng nhìn thấy hắn rất hào phóng cho ngân lượng tiểu Xuyên dẫn
ngựa mà, vì sao đến phiên mình ngay cả bóng dáng cũng không có?
Tử Li vừa nghe bắt đầu nhíu mi, một cước đạp ở trên băng ghế hất cằm lên
nói: “Tiểu tử ngươi nghĩ rằng đại gia ta là ngân khố tư nhân sao? Bạc dễ dàng tặng người như vậy? Gọi chưởng quầy của các ngươi đến đây, ta thật muốn hỏi hắn trong điếm có quy củ tiểu nhị hướng khách nhân đòi phần
thưởng hay không.”
Béo tiểu nhị tự chuốc lấy mất mặt, trên mặt hồng trắng một trận, lập tức xám xịt đi ra ngoài.
“Hừ, tiền của ta cũng không phải là dễ kiếm như vậy!” Đóng chặt cánh cửa, Tử Li gãi mũi nói lầm bầm.
Kéo xuống râu giả, lột nhanh y phục vừa thối lại bẩn sắp mọc nấm trên
người, Tử Li khẩn cấp nhảy vào dục dũng. Liên tiếp ba ngày phi ngựa
không đình chỉ, toàn thân cơ thể đều đau nhức đến lợi hại! Hắn thả lỏng
bắt tay vào trong nước ở độ ấm vừa phải thật thoải mái mà ngâm mình,
hưởng thụ cảm giác thích ý khi mỏi mệt trên người chậm rãi biến mất.
Thuốc nhuộm lúc trước đồ lên làn da đã bị mồ hôi hóa đi hơn phân nửa, chẳng
qua tro bụi đầy mặt và đầu cổ làm cho người ta cảm thấy không ra thôi!
Hiện nay ngâm nước mấy thứ dinh dính đã không ngừng tan rã, dần dần lộ
ra da thịt nguyên bản trắng nõn trơn mềm. Miễn cưỡng vươn một cái đùi
ngọc mảnh khảnh gác lên cạnh thùng gỗ, Tử Li một bên hừ hừ hát một bên
vóc nước xoa nắn da mặt và mái tóc dài. (…ta đang tưởng niệm những em
thụ ngây thơ biết thẹn thùng…)
Đang lúc tắm đến cao hứng, bỗng nhiên bị một trận thanh âm gõ cửa làm phiền.
“Ai nha?” Tử Li rất không vui lớn tiếng hỏi.
“Ta.” Đúng là béo tiểu nhị vừa rồi xuất lực lấy lòng, biểu hiện ân cần.
“Chẳng lẽ lại muốn đến đòi tiền thưởng?” Tử Li hồ nghi nghĩ, lập tức hướng ra
ngoài cửa trước hô: “Làm chi? Không nói cho ngươi biết đại gia ta đang
tắm rửa sao?”
“Trước cửa mở, có khách quan muốn ở trọ.” Béo tiểu nhị thô lỗ vỗ cửa nói.
“Mẹ ôi, ta cũng không phải chưởng quầy, có người ở trọ ngươi réo chụp cửa
của ta làm gì?” Tử Li tức giận quát. Người này rõ ràng chính là muốn
kiếm chuyện, tâm tình hảo hảo đều bị hắn làm cho trộn lẫn .
“Vị huynh đài này, tại hạ cũng là người qua đường tới đây tìm nơi ngủ trọ,
chẳng qua mới vừa rồi ngân lượng trên người đều bị kẻ trộm thâu đi, hiện nay bỉ nhân (cách xưng khiêm nhường) chỉ còn vài đồng tiền, không thể
ngụ được một gian phòng, không biết vị huynh đài này có thể cùng tại hạ
thuê chung một phòng?” Bỗng nhiên nghe thấy một thanh âm dễ nghe tao nhã hữu lễ dò hỏi.
Người này nghe ra là một thân sĩ!
Xuất môn đi bên ngoài tiền bị thâu, hình như cũng đáng để đồng tình. Dù
sao mình chỉ ở một đêm, ngày mai liền đi, hẳn là không quan hệ đi! Nghĩ
như vậy Tử Li đứng lên tùy ý lau lau thân mình đem áo đơn phủ thêm, mái
tóc ướt sũng còn rơi nước, Tử Li ảo não mà đem mái tóc dài vẫn cảm thấy
vướng bận cột lại. Hắn không thể để cho người khác nhìn thấy bộ dáng
hiện tại của mình, chính là muốn trát thuốc nhuộm cũng đã không còn kịp
rồi, Tử Li rất nhanh mở ra tay nải xuất ra khối nhân bì diện cụ cẩn thận đắp lên trên mặt, sau đó lại dán lên râu giả, bộ dáng đã cùng hình
tượng đại thúc cày ruộng lúc trước cách khá xa, bất quá chỉ cần có thể
che khuất bộ mặt vốn có là được rồi! Kiểm tra một chút phát hiện không
có gì bại lộ mới đi qua mở cửa phòng.
Béo tiểu nhị
kia sớm đã chờ không kiên nhẫn, vừa định gõ cửa, cửa phòng lại mở. Hắn
hồ nghi trừng mắt Tử Li xuất hiện ở cửa.
“Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nam tử a!” Tử Li trừng lại nói.
Lập tức đảo mắt nhìn về phía nam tử đứng bên cạnh niên kỉ không lớn, mày
kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, trên mái tóc đen như mực đội kim ngọc
quan, trên người mặc nhũ sắc trường sam cộng thêm ngoại y thủy sắc tơ
lụa, bên hông quấn một tương ngọc yêu đái (đai lưng), cả người tao nhã,
khí chất xuất trần, thấy thế nào cũng giống như quý công tử đại tộc thế
gia.
Tử Li không khỏi buồn bực, trên người hắn tùy
tiện lấy ra một thứ cũng đủ để hắn thuê phòng một đêm, loại thiếu gia
này như thế nào có thói quen cùng người thuê chung? Tuy rằng hắn thoạt
nhìn không xấu, nhưng nhìn người không thể nhìn tướng mạo nha! Tử Li
trong lòng không khỏi trở nên cảnh giác.
“Tại hạ làm phiền!”Namtử chắp tay ôn hòa nói.
Người ta đều khiêm khiêm hữu lễ như vậy rồi, Tử Li cũng không hảo cự tuyệt,
bất quá vẫn là nhắc nhở chính mình tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền
(thuyền cẩn thận sử dụng có thể dùng đến vạn năm)!