Từ sau khi
đi vào cái chỗ này, Tử Li phát hiện mình không có lúc nào là không lo
lắng hãi hùng, không khi nào là không như đứng trên miếng băng mỏng.
Trong hoàng cung dày đặc uy nghiêm giống như luôn lượn lờ một cỗ hương
vị âm mưu tán không đi, chỉ cần là bị nó theo dõi, mặc kệ ngươi có cẩn
thận cỡ nào, an phận thủ thường cỡ nào cũng là chạy trời không khỏi
nắng. Huống chi còn có tên Hoàng đế rất khó ứng phó hơn nữa còn hỉ nộ vô thường kia?
Tử Li hiểu rõ, nhưng hắn tuyệt đối
không phải ngu ngốc, từ sự kiện thích khách lần này hắn đã có thể thấy
được, tình cảnh hiện tại đối với mình thập phần bất lợi! Không nói trước cái tên hoàng đế bí hiểm quỷ quái khôn lường kia, mặc kệ là hắn hành
động như thế nào, với Tử Li mà nói đều là có thể miễn cưỡng đối đầu với
mọi chiêu sách đánh ngoài sáng. Nhưng đáng chết chính là bọn người lòng
dạ hiểm độc lại tránh ở chỗ tối gài sẵn bẫy tùy thời muốn đưa hắn vào
chỗ chết, chiêu thức của bọn họ tựa như đâm sau lưng, đầu mũi tên phiếm
hàn quang nhắm ngay chỗ yếu hại của hắn nhìn chằm chằm, chỉ cần một cái
không đề phòng liền lập tức mũi nhọn xuyên thẳng vào bụng.
Đau đớn như vậy mặc kệ là trên tâm lý hay là trong lòng Tử Li cũng đã nếm
qua một lần, hắn tuyệt đối không muốn lại có lần thứ hai.
Đối mặt với hoàn cảnh nguy cơ tứ phía như vậy, Tử Li trước hết trầm tư sau
đó suy nghĩ cân nhắc một phen, rốt cục cũng quyết định trước tiên thực
hành kế hoạch lẩn trốn của hắn.
Nhưng trước khi kế
hoạch được thực thi, căn cứ vào kinh nghiệm ngày xưa xem qua điện ảnh
trên TV cùng tiểu thuyết võ hiệp, Tử Li còn phải làm tốt vài món chuẩn
bị trước đó!
Đầu tiên là tiền! Tục ngữ không phải đều nói “Tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền liền vạn vạn bất
năng!” Sao? Hắn bây giờ là đang tính toán bỏ trốn, cuộc sống sau này
nhất định phải trốn đông trốn tây, như vậy tiền chính là pháp bảo phòng
thân ắt không thể thiếu.
Tiếp theo là công cụ ngụy
trang, tỷ như nhân bì diện cụ (mặt nạ da người) trong tiểu thuyết có
nhắc tới! Công cụ biễu diễn này khả tuyệt đối không thể khinh thường.
Ngày xưa người trong giang hồ vì tránh cho phiền toái hoặc là tránh né
cừu gia đuổi giết đều là đem nhân bì diện cụ mỏng manh đắp lên trên mặt, gương mặt xinh đẹp đều có thể biến thành xấu, xấu cũng có thể hóa thành xinh đẹp, thần tình mặt rỗ lồi lõm gì cũng đều có thể trổ mã ra da sáng thịt mềm, mà ngay cả mi chuột mắt dã cũng có thể nhất thời biến thành
mày kiếm mắt sáng. Công năng kia thật có thể nói là thần hồ kì hồ (gọi
chung là thần kì =_=) ! Cho nên đạo cụ dùng để cải trang dịch dung chính là thứ tuyệt đối không thể khuyết thiếu.
Chân chính
cuối cùng là vũ khí phòng thân! Nhưng khi đối mặt với vấn đề này Tử Li
còn phải cân nhấc động não, nên mang cái gì thì tốt đây? Đao? Khiêng
theo sẽ không thể động! Kiếm? Sẽ không bay lên nổi! Phi tiêu? Sợ lỡ rời
tay liền quay ngược về! Cung tiễn? Còn chưa có đặt lên đã bị người làm
rớt! Lưu tinh chuy (cây chùy thân dài như thương) ? Không bằng trực tiếp đứng ở tại chỗ cho người ta bắt còn tốt hơn! Cửu lễ tiên (roi)? Tự trói còn muốn hay hơn! Song tiết côn? Trước kia từng bắt chước Châu Kiệt
Luân đùa giỡn qua, đây chính là thế võ đập xương a! Không được, không
được, toàn bộ đều không được! (=]]]]]]]]])
Tử Li khó
khăn ở trong phòng bước tới bước lui, một bên cau mày một bên lẩm bẩm
nói thầm . Bỗng nhiên hai tay Tử Li vỗ mạnh, cao hứng nói: “Như thế nào
đã quên nó? Hắc hắc, liền chọn ngươi !”
Nhớ kĩ những
vật phẩm cần chuẩn bị, Tử Li lập tức bắt đầu hành động! Đương nhiên quá
trình vơ vét này là ở dưới tình huống cực kỳ bí mật mà tiến hành, ngay
cả Minh Nguyệt cũng là không thể nói!
Số tiền này
thật ra lại rất dễ tìm! Nhìn quanh một chút chỗ ở trong cung điện này,
nơi nơi đặt đồ cổ ngọc khí mà ngay cả Tử Li là người ngoài nghề vừa thấy cũng biết là giá cả xa xỉ, kia là bức họa phong điểu, đó là kim điêu
thú nghê (sư tử) , kia là minh châu các loại lớn nhỏ, tùy tiện chọn cũng đã muốn lên con số vạn, chẳng qua không biết đổi thành bạc nên như thế
nào tính. Bất quá này cũng không trọng yếu, có thể đổi tiền là được.
“Chậc chậc, ngay cả chỗ ở của một chất tử cũng xa hoa như vậy, đãi ngộ này
cũng không tránh khỏi quá tốt đến mức nghi ngờ! Oa, thứ này, cực phẩm!”
Tử Li chậc chậc cảm thán đem một vài kim sức, trân châu bảo thạch liều
mạng gom vào túi.
Ngay khi gom đến mặt mày hớn hở,
chợt nghe ngoài cửa có người đến gần. Tử Li hoảng sợ, vội vàng đem tang
vật nhét vào dưới sàng, còn chưa kịp đứng lên thì cửa phòng đã bị đẩy
ra, Minh Nguyệt đi đến.
“Điện hạ, Liên đại nhân cầu
kiến!” Minh Nguyệt phúc hạ thân mình, ngẩng đầu nhìn thấy Tử Li ngồi xổm bên giường, không chút sợ hãi mà lại nghi hoặc hỏi han, “A, điện hạ,
ngài ngồi xổm làm cái gì? Có phải là rớt đồ hay không? Nếu vậy để cho
Minh Nguyệt giúp ngài tìm?”
“Không, không có. Ta chỉ là đang buộc hài, a, không, là buộc dây hài. Khụ, ngươi mới vừa nói là ai cầu kiến?”
“Là tế tự phụng quan Liên Phan Liên đại nhân.” Minh Nguyệt biết Tử Li đã
không nhớ rõ, cho nên mới giải thích cặn kẽ.
“Nga.” Tử Li gật gật đầu, lại hỏi, “Hắn tìm ta có chuyện gì?”
“Này, hắn nói là tìm điện hạ ngài ra cung đi uống, uống hoa tửu!” Minh Nguyệt có chút tức giận lại có chút khó xử nói. Liên Phan này thật không phải
là thứ tốt gì, bản thân mình thích tầm hoa vấn liễu cũng thôi đi, lại
còn cố tình muốn kéo điện hạ cùng chung chạ với hắn. Tuy rằng Minh
Nguyệt trong lòng rất không vui vì điện hạ các nàng lại có giao tình với người như thế, nhưng đối phương là quan, cho dù chỉ là cái chức quan
nhàn tản trên danh nghĩa, nhưng các nàng làm nô tỳ cũng không dám đuổi
hắn khỏi cửa, cho nên đành phải tâm không cam lòng không nguyện tiến vào thông báo.
“Ra cung? Uống hoa tửu?” Tử Li trừng lớn ánh mắt, “Mẹ ôi! Nguyên lai ta còn có thể ra cung?”
Minh Nguyệt khó hiểu nhìn Tử Li.
“Minh Nguyệt, ngươi như thế nào không nói sớm?”
“Khả điện hạ ngươi không có hỏi a!”
Điều này cũng không thể trách Tử Li kinh ngạc như thế, ở trong lý giải của
hắn, chất tử chẳng khác nào con tin, một con tin bị giam lỏng ở trong
hoàng cung sao có thể còn được cho phép đi ra bên ngoài chứ? Chẳng lẽ sẽ không sợ người chạy sao?
Đương nhiên, Tử Li nếu có
thể nghĩ được như vậy, thì Hoành Húc đa mưu túc trí làm sao có thể không nghĩ đến vấn đề này? Hắn cho phép Tử Li tùy ý ra cung, tự nhiên là đã
âm thầm bố trí nghiêm mật, Tử Li muốn chạy? Ha hả, kia quả thực so với
lên trời còn khó hơn!
Bất quá sau khi Tiểu Li biết
mình có thể tùy ý ra cung thì đã mừng rỡ quên hết tất cả. Hắn cho rằng
đó là một điều kiện tuyệt đối có lợi cho hắn thực hành kế hoạch lẩn
trốn. Tử Li cao hứng hướng Minh Nguyệt nói: “Đã có người muốn ta ra cung uống rượu, đây tuyệt đối chỉ là muốn xã giao thôi. Minh Nguyệt nha,
giữa trưa ta sẽ không trở về dùng bữa , ta đi đây, cúi chào!”