Vancred đứng dậy. Phải chi cậu biết người đứng ở trong bóng tối đó chính là Ông cậu Paton của Charlie thì có lẽ cậu đã không khiếp đảm đến vậy. Cậu phủi đầu gối quần jeans, cảm thấy sượng sùng gì đâu. “Xin lỗi ông,” cậu nói.
“Ngược lại mới đúng, Tancred,” Ông cậu Paton thầm thì, “chính ta mới phải là người xin lỗi. Hoàn cảnh nghiệt ngã luôn bắt buộc ta phải đi lại ở những chốn tối tăm. Ta e là tối nay ta đã làm cho ít nhất ba nguời khác phải khổ sở.”
“Có một người đàn ông với một thanh gươm… thanh gươm mà…” Tancred ngắc ngứ, không biết phải mô tả cảnh tượng vừa khiến cậu chết khiếp như thế nào.
“Ta biết, ta cũng thấy hắn rồi,” Ông cậu Paton nói, “thấy cả ngài hiệp sĩ nữa.”
“Cháu không biết đi đâu, làm…”
“Đi với ta.” Ông cậu Paton nắm lấy cánh tay Tancred và quày quả lôi cậu đi khỏi hẻm Ếch. “Ta đang trên đường đi tới tiệm sách. Chúng ta có thể bàn luận mọi chuyện ở đó. Lẹ lên! Và bước khẽ thôi nếu cậu có thể.”
“Vâng ạ.”
Họ cùng nhau bước đi ngược đường Đồi Cao, bước chân họ nhanh thoăn thoắt và thật khẽ. Thỉnh thoảng Ông cậu Paton lại dừng bước và giữ chặt lấy Tancred để nghe ngóng xem có tiếng gì theo sau họ hay không. Nhưng không có gì cả. Tuy nhiên cũng có gì đó đồng hành với họ. Một tiếng thì thầm khô khốc dường như dội âm khắp con đường, một tiếng rên rỉ lờ mờ vọng đến từ nắp miệng cống bị dịch dời, có cả tiếng rít lơ mơ trong không trung phía trên đầu họ, từ những dây cáp hoặc từ những ăng-ten truyền hình trên cao. Và rồi có cái mùi mằn mặn và găn gắt bám lơ lửng vô tóc và vô mặt họ.
“Cha của thằng bé cố ý dìm chết cháu ở đây,” Ông cậu Paton lẩm bẩm.
“Cháu biết ạ. Cháu có thể nếm thấy mùi hắn,” Tancred nói.
Họ đi tới một dãy nhà cổ xây nửa gỗ núp trong bóng đổ của Nhà Thờ Lớn. Tiệm sách Ingledew là một trong hàng tá cửa tiệm xinh xắn, độc đáo trên đoạn đuờng lát vỉa hè cặp bên hông quảng truờng nhà thờ. Có một cột đèn dựng ngay bên ngoài cửa sổ tiệm, nhưng bóng đèn trên đó không sáng. Hội đồng thành phố đã từ bỏ công cuộc thay thế những bóng đèn cứ nổ liên tục. Tất cả các hội đồng viên đều nhận biết tài phép không may của ông Paton Yewbeam và đều đoán ông là nguời chịu trách nhiệm cho những vụ tăng điện áp này. Nhưng không ai đề cập tói chuyện đó, e ngại bị giễu cợt. Họ giả vờ tin rằng bóng đèn bể không ngớt đó là hậu quả của bọn hu-li-gân.[1]
Ánh nến dìu dịu soi tỏ cửa sổ tiệm sách, nơi trưng bày những quyển sách lớn, bọc da kê trên lớp vải nhung lót. Ông cậu Paton nhấn chuông và một phụ nữ dáng cao lập tức hiện ra đằng sau tấm kính nơi cửa cái, xem ra cứ như cô đang chủ ý đợi ông. Cô rút then cửa, mở ổ khóa và mở cửa ra, nói, “Paton, vô đi”.
Nghe rõ nét hiền dịu trong giọng nói của người phụ nữ và sự ân cần khiến Tancred cảm thấy đỡ căng thẳng hơn. Và rồi, khi trông thấy cậu, cô liền vuột ra một tiếng thở hốc, kinh ngạc.
“Julia, là Tancred đấy” ông cậu Paton trấn an cô. “Anh nghĩ tốt nhất nên đưa cậu ấy tới đây.”
“Xin lỗi cô Ingledew” Tancred nói khẽ. “Hy vọng cháu không đường đột.”
“Không đâu”. Cô nhoẻn với cậu một nụ cười ấm áp và bước xuống ba bậc thang đi vô tiệm sách.
Tancred đi theo cô trong khi ông cậu Paton khóa cửa và cài then lại. Cô Ingledew dẫn đường vòng qua quầy, nơi có ba ngọn đèn cầy cắm trong những cái đĩa bằng đồng, ánh sáng của chúng đột nhiên bừng lên khi những vị khách khuấy động không khí.
Đằng sau quầy, một tấm rèm nhung dày che phòng khách ấm cúng của cô Ingledew. Tại đây có một lò sưởi đun gỗ đang cháy đượm, những kệ sách kê kín bốn bức tường đụng tới tận trần nhà. Tancred ngạc nhiên khi thấy cháu gái của cô Ingledew, Emma, đang ngồi quỳ trước lò. Cô bé quay lưng lại cậu, và đang mê mải chải mái tóc màu vàng nhạt. Tancred lịch sự đằng hắng một tiếng và gọi “Emma?”
Cô bé vén lẹ mái tóc dài ra sau và trố mắt nhìn Tancred, hai má đỏ lửng lên.
“Chào anh” cô bé lắp bắp. “Em…à….bị cảm lạnh, hay là đau họng gì đó sắp thành cảm lạnh. Cho nên em không ở lại trường.”
“Cả anh cũng thế” Tancred cười ngoác.
“Ờm, anh thì không thể trở lại được rồi, có đúng không?” Emma nắm một túm tóc trong tay. “Ý em là anh không bao giờ trở lại đó được, bây giờ họ nghĩ là anh đã chết rồi.”
Ông cậu Paton và cô Ingledew đã biến mất qua cánh cửa dẫn vô nhà bếp, và tiếng đồ gốm sứ va vào nhau lanh canh át tiếng nói chuyện thì thào của họ.
Tancred thả mình xuống chiếc ghế sofa đằng sau Emma. “Anh định sẽ bất thần xuất hiện để khiến cho tất cả mọi người hoảng hồn hoảng vía luôn”, cậu nói.
“Đó chẳng phải là ý hay”. Emma đến ngồi bên cạnh cậu, và cậu nhận thấy tóc cô bé vẫn còn ẩm. Nó là thứ tóc nhuyễn như lụa và cậu bất thần chỉ muốn chạm vô mà thôi. Ý nghĩ này đột nhiên khiến mặt cậu đỏ bừng lên vô cớ, và cậu dòm lom lom những lưỡi lửa trong lò sưởi, không biết cách phải tiếp tục cuộc chuyện trò như thế nào.
Cô Ingledew cứu nguy giùm cậu khi bưng mộ khay trà vô phòng. Cô đặt cái khay xuống bàn viết của cô, tất cả những mặt bằng còn kiếm được khác đều đã bị sách và giá nến chiếm giữ rồi.
“Ta đã kể hết cho Julia mọi việc mà cháu chứng kiến hồi tối rồi.” Ông cậu Paton trao cho Tancred một cốc trà.
“Cảm ơn, ông Yewbeam!” Tancred nắm chặt chiếc ca ấm. “Nhưng ông cũng thấy chúng mà,” cậu lo lắng nói thêm. “Ông biết đấy, cháu không thể tưởng tượng nổi.”
“Anh đã thấy gì?” Emma nói khi vươn tay ra nhận cốc trà của mình. “Có chuyện gì thế?” cô bé quay qua Tancred. “Nói cho em nghe đi, tại sao anh lại ở đây, giữa tối khuya thế này?”
Tancred giải thích rằng cậu đã đi thăm gia đình ông bà Onimous để báo việc Norton Cross, người gác cửa của họ, không còn đáng tin cậy nữa. Cậu kể tiếp luôn những sự kiện quái lạ xảy ra lúc nãy: tay kiếm sĩ ngoại quốc hình như từ quá khứ hiện về, thanh gươm tự chiến đấu và hiệp sĩ ngồi lưng ngựa trong tấm áo chùng đỏ tía.
“Nếu hiệp sĩ đó không tới thì chắc chắn anh đã tiêu đời rồi,” Tancred kết thúc một cách đầy kịch tính.
Đôi mắt xám của Emma trợn tròn lên. “Ôi, Tancred!”
Tancred liếc nhìn gương mặt lo lắng của cô bé và mỉm cười. “Tức cười là anh đã nhận ra tay kiếm sĩ đó. Anh chắc chắn đã nhìn thấy hắn ta ở trường… trong một bức tranh, đúng vậy.”
“Cháu nói đúng,” Ông cậu Paton ngồi vô chiếc ghế bành bên lò sưởi. “Ta cũng đã thấy hắn một lần, và không bao giờ quên. Hắn là một trong những tiền bối của mụ Tilpin. Ta mường tượng chính mụ đã đưa gã đàn ông đó vô thế giới này.”
“Bằng chứng là tấm gương không thuộc về mụ, quả không sai,” cô Ingledew nhận xét một cách quả quyết.
“Tấm gương của Charlie?” Emma nói.
“Đúng”. Đôi mắt đen của Ông cậu Paton sáng quắc lên. “Gương Thần Amoret”.
“Nhưng tay kiếm sĩ bí hiểm này là ai?” Emma tha thiết muốn biết.
“Ashkelan Kapaldi,” Ồng cậu Paton bảo cô bé. “Một tay kiếm sĩ tai tiếng, một dạng thầy pháp. Mặc dù, xét theo ta suy luận thì, chính thanh gươm của hắn mới điều khiển hắn phải tuân theo ý muốn của nó – tự dàn xếp việc giết chóc, tất tật một mình nó. Hắn rất xông xáo trong cuộc nội chiến nước Anh. Làm sao ta biết điều này?” Ông vẫy tay chỉ vô một kệ sách ở góc phòng. Trong đó chứa toàn các loại sách bọc da bụi mù, xưa lắc xưa lơ, bong tróc cả, những trang giấy ố vàng của chúng chở đầy những dòng chữ huyền bí, bị mờ hầu hết. Tancred đã có lần ngó sơ qua một cuốn trong số chúng, và hầu như chẳng hiểu lấy một từ nào.
“Hình như hắn có nhận ra cháu,” Tancred trầm tư, “cái tay kiếm sĩ đó. Cháu cảm tưởng như hắn biết cháu được ban phép thuật.”
“Đó là đặc điểm chung mà chúng ta thường có,” Ông cậu Paton nhận xét. “Ta cũng hay nhận biết được một trong những hậu duệ của Vua Đỏ. Hầu hết chúng ta đều có cách để nhận biết nhau. Chắc là nó không giống như cách của cháu, Tancred nhỉ?”
Tancred không chắc. Rõ mười mươi là cậu đã không biết cô Chrystal xinh đẹp, cựu giáo viên dạy nhạc, thật ra là một mụ phù thủy có bản chất đen tối nhất. Cậu chậm rãi lắc đầu. “Cháu đã không biết về mụ Tilpin.”
“Ừ,” Ông cậu Paton đồng ý. “Mụ ta là một kẻ lừa đảo.”
Emma trườn khỏi ghế sofa và lại tới ngồi quỳ trước lò suởi, khẽ xổ những lọn tóc ẩm ra. “Tại sao có rất nhiều chuyện quái gở đồng loạt xảy ra?” Cô bé nhìn Ông cậu Paton, như thể ông đang nắm giữ câu trả lời.
Ông cậu Paton không vội đáp ngay. Ông nhấp trà và rồi ngó đăm đăm vô cái ca của mình, rõ hẳn là đã quên khuấy câu hỏi của Emma. Nhưng cuối cùng ông nói, “Sự hội tụ. Có hai sự việc đã xảy ra trong những tháng vừa qua. Ba của Charlie đã tỉnh ra và Titania Tilpin trở thành phù thủy đúng như định mệnh dành cho mụ. Ta tin rằng mụ là ống dẫn… kiểu như kênh dẫn, nếu con muốn nói vậy… giữa hiện tại và quá khứ xa xưa… thế giới của tổ tiên mụ, bá tước Harken của xứ Badlock. Và chính Titania là người đang gọi bọn thuộc hạ của bá tước Harken trở lại thành phố của chúng ta. Một số chúng là những tên côn đồ thời hiện tại, hậu sinh của bá tước Harken; những tên khác, lúc này đơn thuần là những cái bóng – những lời đồn đại; tiếng thì thầm, tiếng lào xào, tiếng dội âm. Nhưng nếu Titania và bá tước Harken có biện pháp của chúng, thì những bóng ma ẩn mình kia chẳng bao lâu sẽ hiện hình và trở thành thực thể, khi đó cuộc sống của chúng ta, nếu chúng ta xoay xở cố sống được, sẽ bị thay đổi vĩnh viễn.
Lời tiên liệu rợn óc của Ông cậu Paton làm mọi ngườ choáng sốc, rơi vào im lặng một hồi lâu. Cuối cùng, Emma, lúc này đã bò lên ngồi lại trên ghế sofa, run rẩy nói, “Billy Raven ở đó, trong thế giới của bá tước Harken, Charlie đã nói vậy.”
“Ta tin chắc chắn điều đó là thật,” Ông cậu Paton nói. “Và ta cũng tin không kém là Charlie sẽ cố giải cứu thằng bé.”
“Thế còn ba của Charlie ạ?” Tancred hỏi.
“À, Lyell.” Nét mặt nghiêm trang của Ông cậu Paton nhướng lên và ông cố mỉm ra một nụ cười. “Những chuyến đi vừa rồi của ta gặt hái được kết quả đáng giá. Thật không thể tưởng tượng được ngày nay chúng ta có thể lật ngược những điều gì.”
Tancred và Emma trân trối ngó Ông cậu Paton, không hiểu ất giáp chi.
Ở đầu bên kia lò sưởi, cô Ingledew nhổm nguời đứng lên khỏi chiếc ghế bành mòn vẹt và bật lên một tiếng cười trong vắt. “Paton, chúng nó chả hiểu tí ti anh đang nói về cái gì.”
Ông cậu Paton hắng giọng. “Để ta giải thích nhé,” ông nói. Đoạn ông kể cho chúng nghe về việc ông đang tìm kiếm một cái hộp khảm xà cừ mà cha của Billy Raven, chú Rufus, đã tin cậy giao phó cho chú Lyell Bone. Chẳng bao lâu sau sự việc này, cả chú Rufus và vợ cùng chết, họ được cho là nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông, và chú Lyell bắt đầu muời năm dài bị yểm bừa lú, một trạng thái giống như bị hôn mê bởi tài phép thôi miên chết người của Manfred Bloor.
Giọng nói trầm trầm của Ông cậu Paton run lên vì xúc động khi ông kể về Lyell và Rufus, nhưng giọng ông trở nên cương quyết ông mô tả mối nghi ngờ ngày càng tăng của mình rằng Billy Raven bị liên lụy rất gần với những tội ác đê tiện này. Chẳng hạn, tại sao một thời gịan dài lão Ezekiel Bloor giam giữ thằng bé mồ côi Billy gần như một tù nhân ở trong trường? Rồi bây giờ lại để cho thằng bé bị hút vô quá khứ bởi tên thầy bùa xứ Badlock?
“Ta cũng không có câu trả lời,” Ông cậu Paton nói nhìn những vẻ mặt chết điếng xung quanh mình.
“Làm sao ông biết được về cái hộp đó?” Tancred đánh bạo hỏi.
“À, chiếc hộp. Ta đã được dẫn dắt tới nó.” Ông cậu Paton đúng dậy và bắt đầu rảo bước quanh phòng. “Những nghi ngờ đưa ta đi lùng tìm bất kỳ người bà con nào còn sống của Billy. Ta đã tìm tới được bà dì đã nuôi nó ngay sau khi cha mẹ nó chết, nhưng bà ta không nói gì cho ta cả. Chỉ vô tình bà ta mới nhắc đến Timothy Raven, ông cậu của Billy. Ta nhận thấy bà ta lập tức hối hận về sự lỡ lời của mình nên nhất định không hé cho ta biết ông này sống ở đâu. Ta đành phải tự mình khám phá điều đó. Và giờ thì ta biết rằng bà ta nằm trong bảng trả lương của lão Ezekiel. Thậm chí bà ta không nói mẹ ruột của bà ta vẫn còn sống. Chính Timothy đã nói cho ta biết tình tiết này. Ta đã tìm thấy ông ta ở Aberdeen Khi ta đến gặp thì ông ấy đang ốm nặng, sau đó thì qua đời, nhưng ông ấy đã kịp cho ta biết địa chỉ cũ của bà cố của Billy. Và ta đã tìm gặp được bà ấy.”
Khán giả của Ông cậu Paton nín thở chờ sự tiết lộ tiếp theo của ông. Ông mỉm cười với họ vẻ hài lòng, rồi tuyên bố. “Tên bà ấy là Sally Raven và bà ấy sống ở tại một nhà dưỡng lão bên bờ biển Đông Bắc. Xem ra bà ấy đã xa lánh con gái mình và không biết tí gì về số phận của Billy sau khi cha mẹ nó chết. Nhưng bà ấy nói cho ta biết về chiếc hộp, mà bà gọi nó là chiếc hộp của Maybelle, có những hoa văn khảm xà cừ tuyệt đẹp. Nó được trao cho bà từ dì Evangeline của chồng bà, và Sally trao chiếc hộp cho cháu trai của bà, Rufus, trong ngày cưới.”
Emma lặng lẽ buột lên một tiếng “Á!” Dạo gần đây cô bé hay nghĩ đến đám cưới. Cô bé nhìn dì của mình, và cô Ingledew mỉm cười.
“Chìa khóa mở hộp đã bị mất,” Ông cậu Paton tiếp, hơi gấp gáp. “Không có cách chi mở chiếc hộp đó. Nó chỉ là một món đồ đẹp đẽ thôi, bà Sally nói vậy. Nhưng trong lòng bà biết nó chứa đựng cái gì đó rất đặc biệt bởi vì có những người khác, bên nhánh Bloor của dòng họ, đang quyết liệt muốn có nó.”
“Gia đình Bloor?” Cả Tancred và Emma cùng hỏi.
“Đúng,” Ông cậu Paton đáp. Ông quay qua cô Ingledew. “Chúng ta có nên chỉ chúng nó xem không?”
“Em nghĩ là nên.” Cô Ingledew đi ra bàn làm việc của mình và mở khóa một ngăn kéo nhỏ ở trên cùng. Cô lấy ra một tờ giấy được gấp lại và mang ra trao cho Tancred. “Mở ra đi,” cô bảo. “Cô gọi nó là Gia phả nhà Raven.”
Tancred mở tờ giấy ra trải trên đùi mình, chỗ Emma có thể cùng xem.
“Một tờ gia phả!” Emma thốt lên.
“Sally Raven là một phụ nữ rất kỳ lạ,” Ông cậu Paton
bảo bọn chúng. “Bà ấy có một cái thùng cất đầy ảnh thư từ, bưu thiếp từ gia đình bà và gia đình chồng của bà. Bà ấy đã giúp ta vẽ ra một tờ gia phả trở về thẳng tới Septimus Bloor, ông tằng tổ của lão Ezekiel.”
“Vậy là Billy có họ hàng với lão Ezekiel?” Tancred hỏi, với một cái nhíu mày.
Bà Maybelle trao chiếc hộp khảm xà cừ cho dì Evangeline.
Dì Evangeline trao nó cho Hugh và Saly vào ngày cưới của họ.
Hugh và Sally lại trao cho Rufus và Ellen vào ngày cưới của họ.
Rufus trao cho Byel Bone giữ cho an toàn.
Vợ đầu tiên của ông Daniel Rauen là bà Niamh chết khi sinh con.
Sau đó ông cưới bà Jane Hill.
“Họ xa lắc,” Ông cậu Paton công nhận. “Billy là hậu duệ trực hệ của bà Maybelle, người đã cưới một người họ Raven. Lão Ezekiel là hậu duệ từ em trai của bà Maybelle, ông Ber tram, người được thừa kế tài sản kếch xù của Septimus. Nhưng bà Sally tin rằng Septimus đã để lại tài sản của mình cho bà Maybelle và những nguời thừa tự của bà. Bản di chúc gốc và là bản thật của ông được giấu trong chiếc hộp xinh đẹp đó. Chiếc hộp mà bà đã trao cho Rufus. Cũng là chiếc hộp mà bà tin là Rufus đã trao cho người bạn thân nhất của chú ấy. Ngươi bạn đó là Lyell Bone.”
Tancred khẽ huýt một tiếng sáo. “Quả là rối rắm.” Cậu định trao lại tờ gia phả thì Emma chặn lại. Cô bé đang nghiên cứu tờ giấy một cách tỉ mỉ.
“Có một nhánh không dẫn tới đâu,” cô bé nói, chỉ vô một cái tên ở bên bìa trái của tờ gia phả. “N-I-A gì đó, sau đó là Ita, rồi sau đó là Eamon.”
“Cái tên Ai-len,” Ông cậu Paton nói. “Ta đã định lần theo nó đến cùng, nhưng xem ra là vô phương. Sally bảo với ta rằng chồng của bà có một ngưòi chị cùng cha khác mẹ đã chết ở Ai-len cùng với ông bà của bà ấy. Mẹ của bà ấy chết khi sinh ra bà. Nhưng chúng ta chỉ quan tâm đến nhánh mà kết thúc ở Billy thôi. Nếu bà Sally nói đúng thì Billy Raven là nguời thừa kế tài sản của Septimus Bloor.”
Tancred tròn xoe đôi mắt. “Thảo nào mà bọn chúng muốn tống khứ thằng nhỏ đi. Charlie có biết về điều này không, thưa ông Yewbeam?”
Ông cậu Paton gật dầu. “Ta đã kịp thời kể hết cho nó nghe truóc khi nó đi học vào ngày thứ Hai.”
Điện thoại trên bàn làm việc của cô Ingledew thình lình rung lên một tiếng thật gắt, và mọi người giật thót mình. Cô Ingledew nhấc máy. Giọng nói từ đầu dây bên kia có thể được nghe thấy rõ mồn một và Tancred nhảy bắn khỏi ghế sofa, thét lên. “Ba cháu đó. Trời ơi, cháu quên gọi cho ba cháu rồi.”
Cô Ingledew phải giữ ống nghe ra xa khi giọng nói của ông Torsson vang động khắp căn phòng, khiến bút và giấy bay tung tóe khỏi cái bàn. Ông cậu Paton nhận ống nghe từ tay cô và quát “Ông Torsson!” vô điện thoại. “Tancred ở đây, ông không có gì phải nghi ngờ cả. Nó an toàn tuyệt đối, nhưng tốt hơn nó nên ngủ lại đêm ở tiệm sách. Có rất nhiều việc xảy ra. Chúng ta sẽ nói về nó sau.”
Lời đáp của ông Torsson rất lớn nhưng đã nguôi ngoai hơn. Ông cố kìm nén tiếng gầm của mình trong tầm kiểm soát. Tancred nhận ống nghe từ Ông cậu Paton và nói với cha rằng sáng mai cậu sẽ về nhà. Cậu đặt ống nghe xuống với một tiếng thở dài mệt phờ.
“Cháu ngủ đêm ở đây có ổn không ạ?” cậu hỏi cô Ingledew, khẽ liếc một cái tới Emma.
“Chúng ta sẽ dọn ghế sofa thành một cái giường,” cô Ingledew mỉm cười nói.
Ông cậu Paton quyết định đã tới lúc ra về. Ông chúc mọi người ngủ ngon và nhắc cô Ingledew khóa và cài của ngay khi ông rời khỏi. Ông chờ ngoài cửa tiệm trong
khi cô khóa cửa, và khi cô vẫy chào ông qua tấm kính trên cửa thì ông mới bước đi.
Khi ông rời quảng trường Nhà Thờ Lớn, ông nghe thấy tiếng lầm rà lầm rầm, và những tiếng đó càng lúc càng rõ hơn khi ông tới khúc rẽ vô đường Piminy. Một toán người trên đường đang băm bổ tiến về phía ông. Đó là một đám người kệch cỡm, mặc áo bành tô lùm xùm, áo lông thú, áo da và đội những kiểu mũ quái chiêu lỗi thời. Một tên trong bọn mặc áo lưới. Ông cậu Patan lùi lại vài bước và lỉnh vô bóng tối dằng sau một mái hiên hẹp. Ông nhìn cả bọn quẹo vô đường Piminy. Ít nhất cả thảy phải hàng chục đứa. Khi chúng đi qua vài ngôi nhà đầu tiên, ông mới cảm thấy an tâm mà bước rón rén ra đường, nhưng một tên trong bọn bỗng quay phắt lại và nhìn chằm chặp vào ông, mắt mụ ta nhoe nhóe trong bóng tối – dáng người mụ loắt choắt, bộ mặt già cóc cáy chường ra dưới ánh đèn đường, tóc mụ đỏ như máu. Ông cậu Paton vội ngoảnh nhìn đi chỗ khác và vội vã rảo chân bước.
Đây không phải là lần đầu tiên ông ước gì Julia Ingledew đừng sống sát nách đường Piminy như vậy. “Ngay ngưỡng cửa sang thế giới khác,” ông lầm bầm một mình khi bước lẹ làng qua thành phố, tránh những cột đèn nơi nào có thể. Mùi muối khăm khẳm trên môi nhắc ông rằng Lord Grimwald đã lại ở trong thành phố. Theo lời mời của lão Ezekiel, không nghi ngờ. Và Ông cậu Paton nghĩ tới Lyell Bone, đang ở ngoài biển khơi sóng dữ.
Khi Ông cậu Paton đi vô đường Filbert, một chiếc xe hơi đen xì vù ngang qua ông và dừng lại bên ngoài nhà số 9. Mụ Grizelda Bone bước ra khỏi xe và bước lên các bậc cấp tới cửa.
“Mình cá là bà chị mình đã bị cuốn sa đà thái quá vô phi vụ lừa đảo này rồi,” Ông cậu Paton lẩm bẩm một mình.