Chanh Xanh

Chương 8: 8: Quả Chanh



Quan hệ giữa Đường Tinh Chu và Lộ Dĩ Nịnh kỳ thật rất đơn giản, chính là anh trai và em gái.

Mẹ của bọn họ là bạn cùng phòng ở cùng trường đại học, ở chung trở thành chị em thân thiết.

Sau khi kết hôn sinh con, hai người còn ở chung một chỗ, con cái nhà hai người cũng tự nhiên mà chơi chung với nhau.

Cho nên Lộ Dĩ Nịnh và Đường Tinh Chu thật sự là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Đương nhiên, Cố Dĩ Trăn cũng được thêm vào.

Nếu tính kỹ thì còn có thêm một người nữa, đó chính là Đường Tinh Nhạc em gái của Đường Tinh Chu.

Bốn người bọn họ đã từng học cùng một nhà trẻ, còn có mấy năm tiểu học.

Có thể nói là như hình với bóng.

Sau đó vào năm 3 tiểu học, Lộ Dĩ Nịnh chuyển trường, một mình đi đến trường trung học âm nhạc ở Tân Thành để học.

Ba người còn lại vẫn ở Thanh Thành.

Bất hạnh chính là, vào năm học đầu tiên của cấp 2 Đường Tinh Nhạc bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư xương, suốt ngày ốm đau nằm trên giường, tiếp nhận trị liệu bệnh bằng hoá chất.

Nhưng mà ở năm thứ 4, chung quy không thể chịu đựng mà đi.

Sinh mệnh cô vĩnh viễn dừng lại ở năm 14 tuổi.

Sau đó, mẹ Đường bởi vì không thể thừa nhận việc con gái đã qua đời, bị mắc chứng trầm cảm.

Đường Tinh Chu tạm nghỉ học một năm, cùng ba anh tiếp nhận trị liệu tâm lý với bà.

Nhưng hiệu quả vẫn luôn không được tốt.

Cho đến một lần Lộ Dĩ Nịnh đến thăm, mẹ Đường thế nhưng lại nhận cô thành Đường Tinh Nhạc.

Dưới sự tạm thích ứng, Đường Tinh Chu nhường đường cho Dĩ Nịnh giả làm em gái của anh trước, trấn an mẹ anh.

Mẹ Đường đã yêu thương Dĩ Nịnh như con gái ruột của mình từ khi cô còn nhỏ, cô đương nhiên cũng nguyện ý làm như vậy.

Sau đó, bệnh tình của mẹ Đường cũng ngày một tốt hơn.

Những người trong Đường gia, đã chuyển tất cả tình yêu của họ đối với Đường Tinh Nhạc sang Lộ Dĩ Nịnh.

Đường Tinh Chu cũng đối đãi với cô như em gái ruột.

Dần dà, quan hệ của hai người cũng càng khăng khít hơn.

Mà lý do chân chính làm cho Lộ Dĩ Nịnh và Đường Tinh Chu biến thành người thân là bởi vì ——

Vào ngày Lộ Dĩ Nịnh cắt cổ tay tự sát, là Đường Tinh Chu đã cứu cô.

Ngày đó, khi cô nằm trên xe cứu thương suýt nữa mất ý thức ——

Là thiếu niên với bộ quần áo nhiễm vết máu đỏ, nắm tay cô, giọng nói khàn khàn nói với cô:

“Tiểu Nịnh, thế giới này đáng giá để em sống, bởi vì còn có rất nhiều người yêu em.”

……!

Hai người đi bộ trở về nhà.

Trước cổng lớn Cố gia, Đường Tinh Chu trả lại chiếc cặp sách trên tay cho cô: “Trong khoảng thời gian này mẹ anh đi nước ngoài du lịch, hiện tại bệnh tình của bà ấy cũng đã tốt rất nhiều, sẽ không còn nhận sai người nữa.”

“Nhưng em vĩnh viễn là cô công chúa nhỏ mà Đường gia chúng ta hết mực cưng chiều.”

Tiếng nói của anh phát ra mềm nhẹ, có hương vị trấn an lòng người: “Mọi người đều sẽ chậm rãi thoát ra khỏi bi thương, anh tin em cũng có thể làm được.”

Lộ Dĩ Nịnh nhận cặp sách của mình, mang lên một lần nữa.

Cô cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Em đang cố gắng.”

Đường Tinh Chu sờ đầu thiếu nữ trước mặt: “Cuối tuần này, chúng ta cùng đi thăm Tinh Nhạc đi.”

Lộ Dĩ Nịnh: “Vâng.”

Đường Tinh Chu vẫy tay tạm biệt cô: “Mau về nhà ăn cơm đi.”

“Em biết rồi, tạm biệt anh Tinh Chu.”

Khi Lộ Dĩ Nịnh trở lại Cố gia, Cố Dĩ Trăn đang chơi game ở trong phòng khách.

Dì Chu từ trong phòng bếp đi ra, dùng tay xoa tạp dề trên người, cười hiền hậu: “Tiểu thư đã về rồi, thời gian vừa vặn.

Dì bưng đồ ăn ra ngay, con và thiếu gia có thể ăn cơm.”

Lộ Dĩ Nịnh đặt cặp sách trên sô pha: “Được rồi dì Chu, dì đã vất vả rồi, để con giúp dì bưng đồ ăn ra.”

“Không cần đâu không cần đâu, phòng bếp nhiều khói, tiểu thư con vẫn là nên ra ngoài chờ đi.”

“Vậy con có thể vào rửa tay chứ?”

Dì Chu không xuống nước: “Con vào toilet rửa đi.”

Lộ Dĩ Nịnh không lay chuyển được bà, đành phải ngoan ngoãn đi vào toilet rửa sạch tay, sau đó ngồi vào bàn cơm.

Cố Dĩ Trăn vừa mới kết thúc xong ván game, sau khi đi vào phòng bếp rửa sạch tay xong liền ngồi đối diện cô.

Đồ ăn đã được dọn lên bàn cơm, 3 món 1 canh: Cá chép hấp, cánh gà chiên Coca, xà lách sốt dầu hào thêm món canh gà dừa, chay mặn phối hợp.

Dì Chu và quản gia Chu không ngồi ăn cùng bàn với hai người bọn họ.

Mặc dù lúc trước đã đưa ra đề nghị, nói không cần phân chia rõ ràng như vậy, cũng không cần tuân thủ quy tắc như vậy.

Nhưng hai người kiên trì không ngồi vào bàn ăn, nói mình sẽ tìm chỗ khác để ăn cơm, không cần phải bận tâm đến bọn họ.

Thoạt nhìn tính cách hai người dễ nói chuyện, nhưng có đôi khi cũng rất cố chấp.

Vì thế họ cũng không còn miễn cưỡng nữa.

Lộ Dĩ Nịnh đầu tiên múc đầy canh vào một cái chén không, sau đó theo bản năng mà đẩy đến trước mặt Cố Dĩ Trăn.

Cô thực hiện động tác này hoàn toàn là theo thói quen, sau khi làm xong cô cũng ngẩn người.

Bởi vì trước kia cô thường xuyên làm như vậy, theo thói quen đưa đồ cho em trai mình trước.

Cố Dĩ Trăn nhìn cái chén đột nhiên xuất hiện trước mặt, bên trong là canh trắng, có thịt có dừa.

Cậu nhàn nhạt ngước mắt, nhìn cô một cái.

Lộ Dĩ Nịnh không nói chuyện, cúi đầu bưng chén mình lên.

Cố Dĩ Trăn cầm lấy chiếc đũa một bên, gắp dừa trong chén rồi ăn.

Quản gia Chu và dì Chu ở cửa trộm nhìn cảnh này, hiểu ý mỉm cười.

Hai chị em lần lượt không nói gì, an tĩnh ăn xong một bữa cơm.

Sau thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi, Lộ Dĩ Nịnh chuẩn bị đi học.

Đường Tinh Chu đã gửi tin nhắn cho cô, nói tập hợp ở cửa nhà cô, hai người cùng đi đến trường.

Lộ Dĩ Nịnh trả lời lại một chữ “Được”.

Cho nên khi Cố Dĩ Trăn mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy bóng dáng Lộ Dĩ Nịnh đeo cặp sách đi xuống lầu.

Cậu ở phía sau đuổi theo cô, chần chừ hết sức, khi đang muốn mở miệng ——

Lại nhìn thấy có một thiếu niên đứng ở cửa Cố gia, là Đường Tinh Chu.

Câu nói “Tôi chở chị đến trường học” cứ như vậy bị cậu nuốt trở về trong bụng.

Sau đó cậu thấy Lộ Dĩ Nịnh ngồi trên ghế sau xe đạp của Đường Tinh Chu.

Bóng dáng hai người cũng nhanh chóng biến mất.

Cố Dĩ Trăn trở lại phòng khách, một tay cầm cặp sách trên sô pha, chìa khoá trên bàn trà rồi rời đi.

Cuối cùng cậu mang một khuôn mặt lạnh đến trường học.

Tiết cuối cùng buổi chiều là sinh hoạt lớp, lão Mạnh đã nói trước rằng tiết này dùng để bầu cử ban cán bộ.

Quy tắc là những bạn học có ý nguyện tự do lên bục phát biểu cảm nghĩ tranh cử, sau đó cả lớp sẽ bỏ phiếu nặc danh.

Tranh cử đầu tiên là chức lớp trưởng, có một nữ sinh tóc dài ngồi cuối tổ 1 đi tới, cô ấy cũng là người tranh cử thứ nhất.

Diện mạo nữ sinh dịu dàng, cử chỉ cư xử cũng rất hào phóng, giọng nói nhu hoà: “Chào mọi người, tớ tên Văn Dao, lúc trước là lớp trưởng lớp 1 năm nhất, trước kia cũng từng có nhiều năm làm lớp trưởng……”

Bài phát biểu tranh cử của cô ấy rất trôi chảy, sau khi nói xong, mọi người sôi nổi vỗ tay.

Văn Dao nổi tiếng ngay từ năm nhất cấp 3, ngoại hình xinh đẹp thành tích học tập cũng tốt, có rất nhiều người biết cô ấy.

Cho nên không có gì bất ngờ xảy ra khi mọi người đều sẽ bầu cho cô ấy, người được làm lớp trưởng cũng đã được xác định rồi.

Khi đến phiên tranh cử ủy viên vui chơi giải trí, Đan Ý vươn tay phải ngón cái và ngón trỏ, thủ thế súng chỉ vào ba người họ: “Nhớ rõ lát nữa khi bỏ phiếu phải chọn tớ.”

Sau đó cô vỗ bả vai Lộ Dĩ Nịnh bên cạnh, ý bảo để cô ấy đi ra ngoài.

Lộ Dĩ Nịnh đứng lên nhường chỗ cho cô, rồi lại ngồi vào chỗ cũ.

Đan Ý vừa đứng trên bục giảng, Trác Khởi dưới bục liền thổi tiếng huýt sáo, đôi tay làm loa hô một tiếng: “Chị Ý, kêu gọi vì chị!”

Có nam sinh phía dưới nháy mắt ồn ào.

Mạnh Đức vỗ một bên cửa lớp, duy trì trật tự lớp: “Trác Khởi, cậu ngừng lại cho tôi, không có đứng đắn gì cả.”

Đan Ý khách khí cười, biết Trác Khởi đây là đỡ cho cô.

Cô mở miệng nói câu đầu tiên trước: “Xin hỏi có bảo vệ không, kéo vị fans giả này ra ngoài cảm ơn.”

Bạn học phía dưới nhịn không được cười lên tiếng, không khí trở nên sinh động chút.

Đan Ý bắt đầu trở về chủ đề chính, cô ho khan vài tiếng, sau đó nói: “Chào mọi người, tớ tên Đan Ý, tớ muốn tranh cử chức uỷ viên vui chơi giải trí.

Vào năm nhất có tham gia qua buổi biểu diễn, ca hát tiệc tối của học sinh năm nhất cũng không tệ lắm.”

“Hy vọng mọi người bầu tớ một phiếu, để tớ thuận lợi xuất đạo, cảm ơn.”

Nữ sinh nói chuyện rất ngắn gọn, không trì hoãn.

Trong lời nói lộ ra chút hương vị hài hước, làm cho người khác sinh ra hảo cảm đối với cô ấy ngay lập tức.

Thanh âm vỗ tay của mọi người cũng trở nên nhiệt liệt chút, thậm chí còn vượt qua Văn Nhân vừa rồi.

Sau khi Đan Ý đi xuống bục, trở lại chỗ ngồi của mình, sau đó nói với Trác Khởi phía sau: “Cảm ơn.”

Cô đang nói việc vừa rồi cậu kêu gọi lúc nãy.

Trác Khởi diễn muốn nghiện, còn nhớ rõ vụ vừa rồi, cậu quay đầu đi, rất ngạo kiều mà nói: “Tớ là fans giả, tớ không xứng nghe được câu cảm ơn của cậu.”

Đan Ý: “Vậy sao bảo vệ còn chưa có kéo cậu ra ngoài.”

Trác Khởi: “……”

Tớ nên làm như không thấy diễn xuất của cậu.

Cậu đang muốn tìm người chống lưng cho cậu, theo bản năng mà nhìn về phía Trình Tinh Lâm bên cạnh, lại phát hiện mắt cậu nhìn phía trước, nhìn bóng dáng cô gái đến phát ngốc.

Sau khi nhìn thấy Đường Tinh Chu giữa trưa hôm nay, cậu vẫn luôn ở trong trạng thái như đi vào cõi thần tiên này.

Vì thế cậu lại xoay đầu trở về, không dám nói lời nào.

Các cuộc tranh cử chức vị khác vẫn còn tiếp tục.

Đan Ý cảm thấy nhàm chán, vì thế cô trộm lấy điện thoại ra, kẹp trong sách giáo khoa chơi.

Cô theo thói quen vào một nhóm trò chuyện tên “Hậu cung của Chu thần”, khi lướt lên coi tin tức, nhìn thấy có người đã gửi một bức ảnh, vì thế theo bản năng mở lớn ảnh ra.

Dưới gốc cây tùng, một nam sinh mặc đồ trắng hơi cúi đầu, biểu tình không giống ngày thường thanh lãnh, mà là nhu hòa, khóe miệng khẽ nhếch.

Cặp tay thon dài xinh đẹp kia vuốt đầu nữ sinh trước mặt.

Cô nhận ra nam sinh trong ảnh, cũng nhận ra nữ sinh đó.

Tầm mắt cô đột nhiên trở nên mơ hồ, hơi nước ngập tràn.

Mắt cô chỉ kịp nhìn thấy mấy chữ “Bạn gái” “Thanh mai trúc mã”.

Ngón tay Đan Ý run rẩy, ấn rất nhiều lần mới ấn được chức năng, màn hình điện thoại mới tắt.

Cô khoanh tay, chôn đầu trong khuỷu tay, ghé vào bên cạnh bàn.

……!

Tiếng chuông tan học vang lên, kết quả tranh cử ban cán bộ cũng được công bố.

Đan Ý như vô tình trở thành uỷ viên vui chơi giải trí lớp 1.

Ba người còn lại của Tứ Nhân Bang đều không có hứng thú với việc tranh cử ban cán bộ, ai cũng không tham gia.

Có một nữ sinh chạy chậm đến vị trí bên cạnh Lộ Dĩ Nịnh, khuôn mặt ửng đỏ, nói chuyện cũng không quá nhanh nhẹn, biểu tình kích động: “Lộ, Lộ Dĩ Nịnh, ngoài cửa có người tìm, là Đường, Đường Tinh Chu……”

Lộ Dĩ Nịnh đáp lại bằng một lời cảm ơn, sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng học.

Đan Ý và Trình Tinh Lâm vẫn còn ngồi trên ghế tất nhiên cũng nghe thấy cuộc đối thoại này, sau đó ánh mắt theo sát.

Sau đó nhìn thấy hai người sóng vai rời đi, bóng dáng còn khá xứng đôi.

Trác Khởi cảm giác khu vực này bị một loại không khí quỷ dị bao phủ.

Vì thế cậu đánh vỡ sự trầm mặc trước: “Các cậu không đến căn tin ăn cơm sao?”

“Không đi.”

“Không đi.”

Không khí càng thêm quỷ dị.

Trác Khởi quyết định rời đi trước.

Trình Tinh Lâm thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đan Ý đang phát ngốc: “Vừa rồi cậu xem cái gì?”

Động tác Đan Ý bất biến, chỉ là trong ánh mắt có tiêu cự: “Cậu nhìn cái gì tớ nhìn cái đó.”

Trình Tinh Lâm đột nhiên hiểu rõ cười, nói toạc ra: “Thì ra cậu thích Đường Tinh Chu.”

Đan Ý không nói chuyện, cũng không phủ nhận.

Này đối với Trình Tinh Lâm xem ra chính là cam chịu.

Trong giọng cậu mang theo một chút bất mãn, lẩm bẩm tự nói: “Đường Tinh Chu có cái gì tốt chứ?”

Sao một đám các cậu đều thích anh ta.

Đan Ý nghe thế mới xoay đầu lại, cặp mắt hồ ly đẹp đẽ kia lúc này mang theo chút giảo hoạt, đôi môi xinh đẹp khẽ nhếch lên ——

“Trình Tinh Lâm, tôi cảm thấy giá trị PH bây giờ của cậu nhỏ hơn 7.”

– ——————-

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn kịch nhỏ giữa Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm.

Đường Tinh Chu: nam chủ tiếp theo trong bộ truyện《 cháo ngọt 》 là tôi, hoan nghênh mọi người tới trèo tường.

Trình Tinh Lâm: Cút, anh mẹ nó dám cướp fans của tôi?.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.