Cuối tuần, cả nhà Tô Vũ Nịnh quyết đi đi dã ngoại ở ngoại thành. Mẹ Tô mua vỉ nướng BBQ, buổi tối còn làm một ít đồ ăn vặt để ở tủ lạnh. Tô Tuấn Khang cũng ngồi xe buýt từ sáng sớm đến đây, Tô Vũ Ninh với Tô Vũ Ngâm đều mặc váy áo màu đỏ hồng, tóc tuổi ngựa buộc cao tràn đầy tinh thân.
Hôm nay Lý Tử Mộc hẹn Cao Hân Điềm đi xem phim không nghĩ tới cô ấy đồng ý sảng khoái như vậy. Lúc này Lý Tử Mộc đang ở cửa rạp chiếu phim chờ cô, hôm nay Lý Tử Mộc mặc áo ngắn tay màu xanh biển, quần đùi đen nhẹ nhàng thoải mái. Cao Hân Điềm thì mặc váy màu trắng ngắn tay, đai váy màu lam, khoác áo choàng, nhìn qua như ánh mặt trời, ngập tràn sức sống thanh xuân. Cô đạp xe đạp rất nhanh đã tới cửa rạp chiếu phim, bộ phim hôm nay họ định xem là << Dạ Yến>> của Chương Tử Di. Hai người mua bắp rang và Coca sau đó đi vào rạp.
Tô Chí Lăng lái xe dẫn cả nhà ra vùng ngoại ô, Tô Vũ Nịnh và Tô Vũ Ngâm phụ trách nướng BBQ, Tô Chí Lăng và Khương Hiểu Thần phụ trách dựng lêu trại, Tô lão gia thì ngồi xem bọn họ làm thuận tiện chê cười. Chờ cả nhà chuẩn bị xong thì cũng đến giữa trưa rồi, mọi người cùng nhau ăn BBQ, sau đó lấy trái cây từ trong xe ra, giữa trưa cả nhà quyết định đến thử cảm giác của lều trại thuận tiện ngủ trưa một giấc.
Chờ đến khi trời dần về chiều, mọi người bắt đầu ngồi đợi sao lên. Tô Vũ Ngâm cùng Tô Vũ Lăng biểu diễn các tiết mục cho mọi người trong nhà, một lát thì nhảy, một lát lại hát, tuy rằng không phải quá hay nhưng cả nhà đều vui vẻ.
Buổi tối Lý Chính Hạo hẹn Trương Chí Phàm chơi bóng rổ, Trương Chí Phàm lại hẹn Giang Tuấn Vũ, Giang Tuấn Vũ lại hẹn Lý Tử Mộc, mấy người cùng chơi vô cùng náo nhiệt. Đang chơi, Lý Chính Hạo nhận được một cuộc gọi: “Alo, Lý Chính Hạo à, tôi đến tìm cậu chơi nhá, cậu ở đâu thế?”
Vừa nghe âm thanh này liền biết là Tiêu Uyển Oanh, Lý Chính Hạo báo địa điểm cho cô ấy, mọi người lại chơi bóng rổ tiếp. Tiêu Uyển Oánh dẫn theo Tư Đồ Tĩnh Trúc đến sân bóng rổ, hai người cũng học chơi theo, Trương Chí Phàm hỏi: “Hai người các cậu sao trời tối vậy rồi còn đến đây, có âm mưu.”
Tiêu Uyển Oánh thở dài một tiếng nói: “Có âm mưu gì được cơ chứ, là mẹ mình không cần mình.” Mấy người còn lại đồng thời a một tiếng, hỏi vì sao.
Tiêu Uyển Oánh thở dài than ngắn nói: “Mẹ tôi với ba tôi đi đến nhà bà ngoại, nói là muốn ở lại đó một khoảng thời gian, trong nhà chỉ còn có mỗi mình tôi.”
Lý Chính Hạo vừa ném rổ vừa nói: “Thế không phải là tốt sao, tôi lại cho rằng như vậy là tốt, tự do, không ai quản.”
Tiêu Uyển Oánh lại nói: “Cậu không hiểu đâu, ba mẹ tôi rất thích đến nhà bà ngoại luôn, mỗi lần đi đều nói tôi phải đi học nên phải ở nhà, thật ra chủ yếu là do cả hai bọn họ đều lười, đến nhà bà ngoại thì bà sẽ nấu cơm cho họ ăn, lại còn gần chỗ làm của họ, mỗi lần đều vậy, nói “con còn phải đi học nữa nên cứ ở nhà đi”. Tôi từ nhỏ đến lớn đều phải đi ăn cơm ké nhà hàng xóm, tôi cùng biết ngại mà.”
Trương Chí Phàm lại nghĩ đến một ý nói: “Vậy ba mẹ cậu có cho cậu tiền không?”
Tiêu Uyển Oánh gật đầu, Trương Chí Phàm lại nói: “Cái này thì đơn giản rồi, cậu biết mẹ tôi mở cửa hàng ăn sáng đúng không, mang tiền đến nhà tôi ăn sáng, Tô Vũ Nịnh cũng là ngày nào cũng ăn sáng ở nhà tôi đó. Còn cả ba của Tô Vũ Nịnh mở tiệm cơm, ăn cũng rất ngon.”
Tiêu Uyển Oánh nói: “Được, ngon là được rồi, nhưng mà tôi cũng sẽ sợ nha, buổi tối một mình tôi vẫn muốn ở bên cạnh ba mẹ hơn.”
Tư Đồ Tĩnh Trúc bắt đầu an ủi Tiêu Uyển Oánh nói: “Như vậy đi Oánh Oánh, ngày mai mình dẫn cậu đến nhà bà ngoại cậu, cậu có thể nói suy nghĩ của cậu với họ, hơn nữa mình cảm thấy Trương Chí Phàm nói cũng rất có lý. Nếu không đêm này cậu đến nhà mình ngủ trước.” Tiêu Uyển Oánh gật đầu. Đêm đã khuya, mọi người ai về nhà nấy.
Buổi sáng ngày hôm sau, mặt trời vừa lộ ra, Tô Chí Lăng gọi cả nhà đến chụp ảnh chung, lưu giữ kỉ niệm dã ngoại ở ngoại thành. Sau khi chụp mấy tấm, Tô Chí Lăng bắt đầu chụp cho vợ, Khương Hiểu Thần đứng trước lêu trại vẫn đẹp như vậy làm cho Tô Chí Lăng rung động.
Tô Chí Lăng cũng thực hiện lời hứa của ông, dạy Tô Vũ Nịnh chụp ảnh, Tô Vũ Nịnh thừa nhận mình là đồ chuột nhắt, chỉ muốn học từng chút từng chút một thôi. Rất nhanh Tô Chí Lăng với Khương Hiểu Thần đem lều trại dỡ xuống cất vào cốp xe, lên xe lái đến đại viện Tô gia. Hôm nay Tô Chí Lăng vô cùng ui vẻ, vừa vặn gặp được bạn cũ trở về thăm người thân, Tô Chí Lăng liền đi qua theo. Mẹ của bạn cũ ngồi trước bàn đồ ăn đãi khách, không thấy con dâu cả cháu trai cháu gái. Tô Chí Lăng đi theo bạn vũ vào tới lại nổi lên cơn thèm rượu, hai người lâu lắm không gặp nói không hết chuyện liền vừa uống vừa nói.
Tô Vũ Nịnh ra cửa chơi vừa đúng lúc gặp phải vợ của bạn cũ Tô Chí Lăng.
“Đây chắc là Vũ Chanh hả, đã lớn như vậy rồi cơ à.”
“Dì ơi, dì là…?”
“Dì là vợ của chú Lý, không phải hôm nay lúc trở về vừa gặp ba cháu sao, sau đó đi luôn đến nhà ta ôn chuyện, chắc là quên rồi.”
“A, là bạn cũ của ba ạ, ha ha, khi đó cháu vẫn còn nhỏ nên không nhớ được.”
“Đi, cháu cũng đến nhà ta đi, Lâm Khai nhà ta cũng về rồi, hai đứa đi chơi dù sao cũng lâu ngày không gặp rồi.” Tô Vũ Nịnh bị túm kéo đi vào.
“A, được ha ha.” Tô Vũ Nịnh miễn cưỡng cười.
Lâm Khai vừa nhìn thấy Tô Vũ Nịnh tới đặc biệt nhiệt tình. “Đây chính là Vũ Chanh hả, đã lâu không gặp.”
Tô Vũ Nịnh trước sau đánh giá một phen, Lâm Khai này có chút hơi béo, vóc dáng cũng không phải quá cao, làn da hơi trắng bạch, vẫn là có mắt hai mí đẹp, cô chần chờ một chút nói: “Chào anh Lâm Khai, hoan nghênh anh trở về.”
Lâm Khai cười phụt một tiếng nói: “Gọi anh cái gì, tôi không phải chỉ lớn hơn cậu nửa tháng thôi sao.”
Tô Vũ Nịnh nghĩ thầm, ai nha, nhỡ rõ ràng như vậy sao, tôi còn cho là anh lớn hơn tôi vài tuổi đó, nói nửa ngày hóa ra cùng tuổi. Tô Vũ Nịnh nói: “a, cậu nhớ rõ như vậy à.”
Lâm Khai nói: “Khi còn nhỏ tôi thích nhất chơi với cậu, không phải cậu đã quên tôi rồi chứ.”
Tô Vũ Nịnh ngại mặt mũi Lâm Khai nên nói: “Không có nha, Lâm Khai sao, tôi vẫn nhớ rõ.”
Lâm Khai vậy nhưng cũng hiểu ý, cũng không có truy hỏi kỹ càng, mang đồ ăn vặt và quà tặng mua được đều lấy ra cho Tô Vũ Nịnh. Lâm Khai: “Vũ Chanh cậu có thích mấy cái này không?”
Tô Vũ Ninh vừa nhìn nghĩ thầm Lâm Khai này còn rất có phẩm vị, mấy cái cậu ta mua đều là kẹo và que cay mà cô thích. Còn mua váy mà nữ sinh đều thích, vừa vặn mùa này có thể mặc được.
Tô Vũ Nịnh cười hắc hắc: “Thích chứ, không nghĩ đến cậu có mắt nhìn như vậy.” Người nào đó còn kém xa.
Tô Vũ Nịnh lúc này bỗng nhiên nhớ đến kẹo que lần trước Trương Chí Phàm đưa không phải vị cô thích.
Lúc này Trương Chí Phàm gọi điện thoại tới hỏi cô khi nào trở về. Tô Vũ Nịnh nói thanh mai trúc mã đã trở lại, buổi tối chắc phải khuya muộn với về hoặc cũng có thể sẽ không về. Trương Chí Phàm vốn dĩ muốn tìm Tô Vũ Nịnh chơi, bây giờ chỉ có thể tự mình đi đại viện Tô gia tìm cô.
Trương Chí Phàm đến đại viện Tô gia thì đã là giữa trưa, Tô Vũ Nịnh vẫn còn ở nhà Lâm Khai, Trương Chí Phàm không gặp cô liền đi tìm Tô Tuấn Khang. Tô Tuấn Khang đang ở chỗ râm mát cùng một đám ông cụ đánh cờ tướng, vô cùng vui vẻ. Trương Chí Phàm đến Tô Tuấn Khang vốn định nói chờ đánh xong ván này sẽ trở về, lại nghĩ đến cậu đến tìm cháu gái ông, liền nói là ở nhà Lâm Khai bảo cậu gọi điện thoại tìm.
Tô Vũ Nịnh nhận được điện thoại thong thả đi tới, cô đang cùng với em gái của Lâm Khai Lâm Vũ chơi búp bê Tây Dương đó. Lâm Khai với Lâm Vũ cũng đi theo ra, Trương Chí Phàm vừa nhìn thấy Tô Vũ Nịnh lại không biết mình tìm cô làm gì, chỉ là muốn thấy cô. Tô Vũ Nịnh dẫn đoàn người về phòng của mình ở đại viện Tô gia.
Lâm Khai muốn chơi trò chơi nên cầm thiết bị trò chơi của mình đến chơi Super Mario trên TV nhà Tô Vũ Nịnh, Tô Vũ Nịnh lại cùng với Lâm Vũ tiếp tục chơi đổi quần áo cho búp bê. Tô Vũ Ngâm thấy Trương Chí Phàm nhàm chán không có việc gì làm liền gọi cậu cùng đi vẽ tranh.
Vốn dĩ Lâm Khai muốn tìm Trương Chí Phàm chơi trò chơi, nhưng cậu lại bảo mình không biết chơi, Tô Vũ Nịnh muốn tìm cậu chơi búp bê nhưng cậu lại cảm thấy ấu trĩ. Rất nhanh bị nhàm chán, còn may cậu vẫn có hứng thú với vẽ tranh liền cùng vẽ với Vũ Ngâm. Vẽ thành hình Ultramn, mà ở bên kia Vũ Ngâm thì vẽ được một nhân vật trong bộ “Hỉ dương dương.”
Cứ vậy cho đến 12 giờ trưa.