Chanh Đá Giữa Mùa Hè

Chương 24



Thời gian đấu đỉnh cao trôi qua rất nhanh, điểm càng lên cao thì đối thủ được ghép thực lực càng cao, Lâm Kiều đánh cũng chẳng thuân lợi lắm, nhưng trải qua bao gập ghềnh cũng kịp lên trước một ngày hạn cuối báo danh.

Reset lại giao diện đăng ký, trạng thái của cậu đã chuyển thành đang chờ xét duyệt. Thời gian xét duyệt tầm 3 ngày, cuối cùng Lâm Kiều cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến việc hôm nay đã là trận tứ cường rồi, hình như là KG đánh với AW.

Cậu dùng máy tính mở phòng phát sóng trực tiếp của trang chính thức, đã là trận thi đấu thứ sáu rồi, trước mắt KG đã dẫn trước AW với tỉ số 3-2. Lúc Lâm Kiều tiến vào thì trận đấu đã được tám phút, kinh tế hai bên ngang ngang nhau, chiến tích Địch Nhân Kiệt của Tro Tàn cũng không xem là tốt, 3-3-6, chưa thể kéo ra chênh lệch với xạ thủ team bạn.

Đội hình của KG vẫn là hệ thống bảo hộ người phía sau như truyền thống, không biết vì sao trợ thủ lại cầm Cá (Trang Chu) nữa, khiến bọn họ khuyết thiếu người đánh cận chiến mở giao tranh, chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, có vẻ nhưu phải giằng co với AW thêm một lúc nữa.

Lâm Kiều lục tung cả nhà cuối cùng tìm được một gói snack khoai tây, vừa xem thi đấu vừa ném snack vào miệng, nhai đến mức cả phòng đều toàn tiếng rộp rộp. Tới phút thứ chín thì cậu cảm thấy hơi khát nên tới phòng khách rót một ly nước, lúc về thì thấy trận đấu đã kết thúc cmnr, bình luận viên còn văng nước miếng lung tung trên khán đài, năm người KG đang khom lưng chào khán giả sau đấy đồng loạt rời khỏi sân đấu.

Túi snack trên bàn vẫn còn dư lại rất nhiều, Lâm Kiều dùng cái tay không lấy snack gãi đầu, kéo thanh tiến độ xem lại phát sóng trực tiếp lúc nãy.

Cũng không có gì đặc biệt lắm, chính là cả hai đội đều cắm mắt ở gần hang rồng, bỗng nhiên Địch Nhân Kiệt của Tro Tàn không báo trước mà dùng tốc biến lao lên dùng phi tiêu vàng làm choáng Doanh Chính, sau đó năm người bên KG vây quanh đánh hội đồng đối phương khiến bên kia bị quét sạch, cũng không thèm đánh rồng mà dùng vận tốc ánh sáng kết thúc trận thi đấu.

Trận đấu này mà thua thì chỉ có thể bị đào thải về nhà, Tro Tàn là trung tâm của cả đội mà vẫn dám lao lên mở giao tranh, chiến lược và sự quyết đoán không hề tầm thường, lỡ như bị đánh ngược lại thì sẽ bị fans đội chửi sấp mặt. Hai vị bình luận viên trên đài dùng hết kỹ năng tâng bốc Tro Tàn, thốt lên rằng không hổ là đệ nhất đường phát triển của league, trên màn đạn cũng điên cuồng spam Tàn thần, trừ bỏ những người theo AW thì cả sân đấu đều mang bầu không khí vui vẻ.

Phỏng vấn sau trận đấu là Tro Tàn và Tiểu Ngư, những cậu hỏi đều được Tiểu Ngư trả lời, Tro Tàn đứng bên cạnh chỉ đảm nhiệm vị trí bình hoa xinh đẹp, người dẫn chương trình phải đâm chọc mười câu anh mới trả lời một hai câu. Nhưng mà cái bình này không phải là sứ trắng mà là nhuốm xám, khiến người ta cảm thấy mệt mỏi vl. Lâm Kiều xem mà khẽ nhíu mày, cầm lấy con chuột tắt phòng phát sóng trực tiếp, sau đó đóng miệng túi snack còn dư phân nửa lại, để đó đến lúc vòng bán kết thì lại ăn tiếp.

Ảnh chụp gửi cho ASH đã sáu tiếng rồi nhưng chưa được rep, chắc là phải chờ đến sau 12 giờ quá. Bây giờ mới được 8 giờ, Lâm Kiều ngáp một cái, đang muốn mở phát sóng trực tiếp thì thấy wechat của mình sáng lên.

ASH: Trông càng ngày càng ngon ha

Lâm Kiều rep lại rất nhanh: Há há

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Bây giờ anh đang rảnh à?

ASH: Ừm, hôm nay tan làm sớm

ASH: Cậu đang không phát sóng trực tiếp à

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Không, mới vừa xem KG thi đấu xong

ASH: Đúng là mỗi trận thi đấu cậu đều xem nhỉ

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Rảnh thì xem thôi, chán quá cũng không có gì làm mà

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Không phải gần đây đều phải đánh xạ thủ à, học tập thao tác đỉnh kout của Tàn thần

ASH: Tôi thấy cậu chơi cũng không tệ

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Thế rồi anh có xem KG thi đấu chưa đấy, Tro Tàn chơi rất đỉnh, tui không thể so với người ta được

ASH: Không đến nỗi nào

ASH: Bọn họ đánh chuyên nghiệp nên có đồng đội, nếu không cũng dâng mạng thôi

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh như thế này mà ngoi lên weibo chắc chắn sẽ bị chửi là anh hùng bàn phím đấy ha ha ha

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Trong lòng tui anh với Tro Tàn là xạ thủ đỉnh nhất, nhưng anh không chịu dạy tui nên tui phải đi học người ta thôi à

ASH: Sao tôi đây có thể so với tuyển thủ chuyên nghiệp được, cậu đừng đề cao tôi quá

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Cũng không biết phải nói thế nào nữa…Khi anh chơi game khiến tui cảm thấy rất giống Tàn thần í, không phải vấn đề kỹ thuật mà là do khí thế siêu hung ấy

ASH: Theo như lời cậu nói thì cậu cũng rất giống Tro Tàn đấy

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Đương nhiên là tui phải giống rồi, xạ thủ tui học theo người ta mà

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Hồi cấp hai tui xem anh ấy thi đấu thấy đẹp vcl luôn, nên tui cũng dựa theo góc nhìn mà bắt chước anh ấy ít chi tiết í

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Anh cũng thấy tui giống anh ấy hẻ, vậy chứng minh tui rất thành công rồi

ASH:…..

ASH: Vì sao lại muốn học theo cậu ta

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Thì vì cảm thấy anh ấy rất đỉnh á, kỹ thuật tốt như thế, còn có rất nhiều bạn bè, tui cực kỳ hâm mộ ảnh luôn

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Tui biết tui ngốc rồi, anh đừng có cười tui

Giang Tự là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời, nếu như có thể đứng cạnh anh thì bản thân mình cằn cỗi không thú viị cũng sẽ được chiếu sáng chăng.

“Giang Tự, nói chuyện phiếm với ai đấy? Đôi đũa này cũng bị nấu chín cmnr.”

Giang Tự ngẩng đầu lên nhìn nồi lẩu bốc khói nghi ngút, phát hiện ra là anh Khải gọi anh.

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau trong hơi nước trắng bóc, Giang bảo không có chuyện gì hết, cúi đầu gắp đống thịt bò Hoa Ngữ Giả đã nhúng xong không khách khí chút nào.

Hoa Ngữ Giả thấy thế lăn ra ăn vạ: “Giang Tự ông để tôi một miếng với coi!”

Tay cầm đũa của Giang Tự hơi ngừng lại, dùng thao tác cực kỳ chuẩn xác như trên sân thi đấu làm rớt lại đúng một miếng thịt bò duy nhất cho cậu ta, bỏ hết chiến lợi phẩm vào dĩa của mình.

Miếng thịt bò được bao lấy bảo vị cay và thơm của dầu mè, dọc theo vị giác đánh sâu vào linh hồn. Giang Tự thõa mãn mà hít một hơi thật sâu, lại vừa thấy Hoa Ngữ Giả đẩy thêm một dĩa thịt bò vào nồi, trong lòng thầm tính toán thời gian thịt chín tới, định như xạ thủ dùng tốc biến lao đến ngay lúc cần thu hoạch.

Giang Tự cúi đầu, tin nhắn Lâm Kiều gửi đến tràn ngập màn hình của anh. Anh biết anh có rất nhiều fans, nhưng lần đầu anh biết hóa ra anh lại có liên hệ chặt chẽ đến vận mệnh của một người khác đến thế.

Khi một người hòa nhập vào nhóm fans hâm mộ rhì sẽ trở thành một con số vô cùng nhỏ bé, mỗi ngày đều có rất nhiều fans gửi tin nhắn trên weibo cho anh spam đủ thứ linh tinh, khiến danh sách tin nhắn của anh bị trăm ngàn tin spam ấy chiếm hết, Giang Tự ngại lãng phí thời gian huấn luyện của mình, từ trước đến giờ đều không xem và cũng chẳng rep lại. Nhưng một khi thoát khỏi những số liệu ảo đấy, là một con người sống sờ sờ có máu có thịt, cũng có mơ ước và luôn nỗ lực như chính bản thân mình, luôn đuổi theo hy vọng chẳng từ bỏ.

Giang Tự lại cảm thấy thì ra không phải tất cả mọi người đều giống nhau.

Mấy miếng thịt mới bỏ vào đã chín, Hoa Ngữ Giả tự giác gắp đầy một dĩa cho anh, đẩy tới rồi cười xấu xa nói: “Anh Giang à, gần đây anh có drama gì đúng không.”

“Đừng nói xàm xí.”

“Trước kia anh chẳng như vậy đâu.” Trời sinh Hoa Ngữ Giả có bộ mặt giỏi tấu hề, dù có làm mặt quỷ thì vẫn rất buồn cười, “Khi nào xác định quan hệ thì nhớ báo với anh em một tiếng đó.”

Giang Tự: “……”

Như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng đầu lên thì đối diện với tầm mắt chưa thu lại của cả bàn. Tiểu Ngư ngồi bên cạnh thuận thế xáp xáp lại, bám dính vào muốn xem điện thoại của anh: “Ông thật sự không yêu đương hả?”

“Không có!”

Tiểu Ngư chớp chớp mắt, dùng vẻ mặt vô tội đâm một nhát chí mạng: “Tôi nghe anh Tiểu Trúc nói rồi nha, không phải chiều nào không ở căn cứ cậu cũng mở voice đánh đôi với người ta à, có đúng hay không nè?”

“Giang Tự, cũng 23 tuổi rồi, có thể suy xét trước đi.” Anh Khải nhìn cười nói, “Chiến đội tụi mình cũng đâu có cấm yêu đương đâu, đừng kéo bạn gái đến ngủ ở căn cứ là được.”

Trục Hạ cũng hùa theo: “Anh Giang, muốn tôi gửi cho ông mớ meme hông, meme để tán tỉnh tôi có nhiều lắm á, cực kỳ ngọt ngào luôn.”

Cả đám như bầy sói đói nghe mùi liền nhào đến. Giang Tự cạn lời thầm trợn tròn mắt, đẩy điện thoại mình đặt lên chính diện bàn rồi nói: “Nếu tôi yêu đương thật thì mấy ông tính lì xì bao nhiêu?”

Tiểu Ngư đảo tròng mắt, lập tức đổi mặt liền: “Ui nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhở, tự dưng tôi quên mất tiêu.”

Noãn Đông hiền lành ngồi xem cậu ta diễn xong, khụ một tiếng rồi nói: “Hôm nay ăn lẩu quả thật không sai chút nào, tôm hùm ăn ngon lắm á.”

“Ăn ngon thì mấy ông ăn nhiều một chút.” Giang Tự vừa nói vừa vẫy tay gọi nhân viên phục vụ lại, gọi thêm tôm hùm cho mọi người, “Hôm nay tôi mời.”

Tục ngữ nói của biếu là của lo mà của cho là của nợ, mấy người kia liền không ồn ào nữa, cười hì hì mà gặm tôm hùm. Lỗ tai Giang Tự cuối cùng cũng được thanh tĩnh, anh cầm lấy điện thoại, suy nghĩ một hồi phải rep Lâm Kiều thế nào.

Nhưng mà trình độ văn hóa của anh cũng có hạn, không viết được mấy lời văn vẻ như soup gà cho tâm hồn, cuối cùng chỉ có thể gõ một hàng chữ ngắn ngủn:

ASH: Cậu chơi rất được, tự tin lên chút thì sẽ có rất nhiều người thích cậu

Lâm Kiều vân vê góc chăn cả buổi mới thấy anh rep lại câu này, tự dưng lại thấy trong lòng như nở hoa.

Thật ra cậu nghĩ ASH sẽ mắng cậu đấy, tuy rằng cũng chẳng có ý nghĩa gì nhưng lại rất vui vẻ.

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Chuyện để lộ mặt khi phát sóng trực tiếp tui nghĩ kỹ rồi, tui sẽ thử một chút. Hai ngày đến tui sẽ lựa chọn thiết bị để mua, đến lúc đó anh có rảnh giúp tui coi thử chất lượng live sao nhá?

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Nếu không rảnh cũng không sao đâu

Cậu cực kỳ lo lắng gửi thêm nhãn dán đáng yêu qua, sợ ASH không tới được, nhưng ASH lại rep cậu rất nhanh, nội dung cũng khiến người ta rất là vui vẻ: Được chứ, mấy ngày nay tôi hơi bận chút, chờ thêm mấy ngày được không?

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Được được [iu anh]

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Chờ anh hết bận thì hai tụi mình có thể cùng đánh rank được không

ASH: Có thể, cả ngày đều có thể đánh, tôi muốn nghỉ hưu dài hạn rồi

ASH: Mệt mỏi quá, không muốn đi làm nữa

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Ơ kìa

ASH: Đến lúc đó lại nói tiếp, để tôi giúp cậu hỏi xem mấy thiết bị đó có yêu cậu gì không, cậu cứ theo đó mà mua là được

ASH: Có thiếu tiền không

Chanh Nhỏ Xanh Xanh: Không thiếu đâu mà, cảm ơn anh trai nhó

ASH: Không sao cả

Giang Tự cất điện thoại, nhìn hơi nước nghi ngút bốc lên từ trong nồi mà ngây cả người.

Tự dưng anh cảm thấy cuộc sống mình sau khi giải nghệ cũng khá là ổn đấy chứ, hiện thực quá nhàm chán, còn không bằng online nuôi dưỡng người ta, nếu nuôi ra được đỉnh cấp lưu lượng thật coi như anh cũng làm được chuyện có ý nghĩa rồi.

___________________

Năm mới dui dẻ o(≧∀≦)o

Mai chủ nhật không có chương mới nhaaa


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.