Chàng Trai Ngọt Ngào

Chương 7: Oạn rồi, cuộc sống của tôi loạn mất rồi!



Vol 1.

Tôi đứng trước tấm gương to, kiểm tra kĩ lưỡng bản thân qua chiếc gương.

Một chiếc váy liền màu hồng phấn, hai dải lụa mềm mại vắt ngay qua cổ áo, kết thành hình cái nơ rất dễ thương ở trước ngực. Có thể nói, chiếc váy này đã giúp tôi tăng thêm vài phần “nữ tính”. Tôi đi một đôi giày
mũi tròn, cao gót màu trắng, sau gót giày còn có dán một chiếc nơ hình
con bướm, gợi cảm và đáng yêu, vô cùng cân xứng với chiếc váy tôi đang
mặc.

Ha ha ha…tôi hài lòng nhìn bản thân mình trong gương. Mặc dù chiếc váy
khiến cho phần vai của tôi lộ ra ngoài, cảm giác có chút kì quặc, mặc dù đôi giày cao gót dưới chân khiến cho những bước đi của tôi trở nên lảo
đảo như người say rượu. Nhưng…cho dù thế nào đi chăng nữa, hôm nay nhất
định tôi phải trở thành một cô gái dịu dàng và nữ tính.

Ha ha, Lâm Xuân Vũ, mày phải cố lên! Hãy lấy ngày hôm nay là điểm khởi
đầu, hãy để cho hội trưởng Mậu Nhất nhìn thấy bộ dạng nữ tính và dịu
dàng của mày đi! Sau một hồi tự cổ vũ cho bản thân, tôi liền mở cửa,
bước đi “uyển chuyển” trên đôi giày cao gót.

Tại câu lạc bộ kịch nói của trường trung học Thần Nam.

Cánh cửa đang khép hờ bị tôi nhẹ nhàng mở ra, nhưng cả hội trường rộng thênh thang mà không có lấy một bóng người.

“Hội trưởng Mậu Nhất, anh có ở đây không?”, tôi đi vào sâu trong hội trường câu lạc bộ, trong lòng cảm thấy bất an.

Mặc dù đang là buổi chiều nhưng do các cửa sổ của hội trường bị những tấm rèm cửa dày che hết cả ánh sáng nên cả hội trường chìm trong sự tăm tối, cộng thêm với âm thanh dội lại của tiếng gọi của tôi trong hội
trường trống không khiến cho toàn bộ cảnh tượng nơi đây trở nên cực kì
khủng khiếp!

Tôi lấy tay dò dẫm trong bóng tối, đi về phía cửa, mò tìm công tắc
đèn hội trường. nhưng khi chạm tay vào tường, cái mà tôi chạm phải không phải là một bức tường cứng đờ và lạnh băng mà là một cánh tay mềm mại
như bông!

Tại sao trên tường lại có một cánh tay? Điều này khiến cho tôi lập
tức liên tưởng ra cảnh tượng một bàn tay đột nhiên thò ra từ bức tường
trong những phim kinh dị, một giây sau đó…

“Á…có ma!”

Tôi hoảng hốt thét lên, liên tục giật lùi về phía sau, không may chân tôi bị trật ra khiến cho toàn thân tôi đổ nhào sang bên cạnh.

Ôi thượng đế ơi! Tôi dám thề là nếu như là lúc bình thường, tôi chỉ
cần xoay người lại, chống một tay xuống đất là tránh được cú “vồ ếch”
ngay, nhưng vấn đề chính là đôi giày cao gót dưới chân tôi, hơn nữa xung quanh chỗ tôi đứng đâu đâu cũng là những đạo cụ phục vụ cho việc diễn
kịch, vì vậy tôi hoàn toàn không kịp trở tay. Cuối cùng, khi toàn thân
tôi chuẩn bị “tiếp đất”, điều duy nhất mà tôi có thể làm lúc này là nhắm chặt mắt lại chờ một cơn đau ập đến thì…

“Cẩn thận!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, sau đó “Bịch” một tiếng, tiếng một vật nặng gì đó rơi xuống đất vang lên.

Tôi ngã nhào ra đất, nhưng lạ chưa, tại sao nền đất lại mềm như vậy nhỉ, hơn nữa mông tôi lại còn không cảm thấy đau nữa chứ?

Tôi đưa tay ra sờ xuống nền đất, tại sao nền đất lại mềm thế nhỉ? Lại còn âm ấm nữa chứ?

Tôi nghi hoặc cúi đầu xuống để xem xem mông mình đã ngồi lên vật gì
mà lại không cảm thấy đau đớn. Nhưng trời ơi, “thứ” mà tôi nhìn thấy
chính là một cái mặt quỷ với cái miệng rộng ngoác.

Có hơi ấm…mặc dù biết rằng có hơi ấm thì đó chính là người, nhưng khi ánh mắt bất ngờ chạm phải cái mặt quỷ ấy, phản ứng đầu tiên của tôi là:

“Á…qu…quỷ…”, tôi lại lần nữa thét lên vì hoảng sợ, lập tức nhảy phắt
ra khỏi người “con quỷ” đó rồi lùi lại phía sau với vận tốc của một
chiếc tên lửa với mong muốn tránh xa cái con quỷ đó ra, càng xa càng
tốt. Nào ngờ, chân tôi lại một lần nữa bị trượt do giày cao gót, toàn
thân tôi lại đổ nhào về một phía do mất thăng bằng.

“Cẩn thận!”

Lại là giọng nói quen thuộc đó vang lên.

Khi đang vô vọng chờ đợi mông mình giáng phịch xuống đất thì tôi nhìn thấy người mặt quỷ kia ngồi bật dậy, bổ nhào về phía tôi.

“Bịch” một tiếng, lại là tiếng một vật nặng rơi xuống đất vang lên
trong hội trường. Nhưng cái mông của tôi vẫn “bình yên” như lần trước,
không một chút đau đớn! Lần này thì tôi đã biết là vì sao rồi!

“Xin…xin lỗi!”, tôi ngại ngùng lên tiếng với người mặt quỷ vừa lao ra lấy thân làm đệm cho tôi, “Ở đây tối quá, tôi không nhìn rõ anh, thế
nên mới…”

Thật là mất mặt, người ta lao ra cứu mình, thế mà mình lại tưởng người ta là quỷ!

“Tiểu Vũ, em không sao chứ? Đều tại anh cả, chỉ vì anh định trêu em
một chút nên mới đeo cái mặt nạ này xuất hiện. Em sợ lắm đúng không?”,
dưới tấm mặt nạ, một giọng nói trầm ấm, dịu dàng vàng lên, ấm áp như ánh mắt trời sưởi ấm mùa đông giá rét, khiến cho những người nghe thấy
giọng nói này đều cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Trái tim tôi chợt rung lên dữ dội, trên đời này, giọng nói có thể
khiến cho tôi ấm áp và dễ chịu đến thế chỉ có thể là của một người duy
nhất. Thượng đế ơi, đừng nói với con rằng giọng nói ấy chính là…

“Hội trưởng Mậu Nhất, là anh sao?”

Một tảng đá to đùng bỗng nhiên rơi phịch xuống đầu tôi. Không phải
chứ, vốn định ăn mặc nữ tính để gây ấn tượng với anh ấy, thế mà chưa kịp tạo ấn tượng thì tôi đã khiến cho sự việc trở nên thê thảm đến thế này
rồi!

“Đúng thế, nếu không cậu nghĩ là ai chứ?”, “Tạch” một tiếng, những
bóng đèn trong hội trường bật sáng, một giọng nói thánh thót và quen
thuộc khác vang lên.

Người vừa anh dũng cứu thoát tôi, người vừa chứng kiến tất cả những
trò lố do tôi gây ra, người mặt quỷ ấy…tại sao lại là hội trưởng Mậu
Nhất chứ?

Dưới ánh đèn sáng trưng, tôi mở to mắt nhìn người mặt quỷ đang nằm
bò dưới đất. Anh đưa tay từ từ kéo chiếc mặt nạ quỷ ra, khuôn mặt khôi
ngô hiện ra trước mắt tôi. Mái tóc hơi rối, ánh mắt hội trưởng Mậu Nhất
dịu dàng nhìn tôi, đôi môi mỏng cong lên thành hình cung, nhoẻn miệng
cười tươi tắn với tôi. Khoảnh khắc ấy đẹp và kì diệu như một bông hoa hé nở, khiến cho trái tim tôi rạo rực.

“Đáng nhẽ ra tôi không nên giúp các cậu tắt đèn rồi bỏ đi mới phải!”, một giọng nói có mang chút bất mãn và lạnh nhạt từ bên cửa vọng lại.

Tôi kinh ngạc quay đầu lại, hóa ra Mê Cúc đang đứng phía sau tôi, tay
trái đặt trên công tắc điện, đứng nghiêng nghiêng dựa vào tường. Mặc dù
đôi mắt lạnh nhạt ấy đang nhìn tôi và Mậu Nhất, nhưng đôi bờ mi quyến rũ kia đang chớp chớp, ánh mắt toát lên sự cao ngạo của một nữ vương.

“Mê Cúc…”, tôi thốt lên.

“Tiểu Vũ, cậu định ngồi trên người hội trưởng đến khi nào?”, còn chưa để tôi kịp nói hết, Mê Cúc đã lên tiếng ngắt lời của tôi.

Cái gì mà “ngồi”…tôi ngây người ra, vài giây sau với chợt sực nhớ ra
là mình đang ngồi trên người Mậu Nhất. Thượng đế ơi, tôi đã quên sạch sự thực là mình đang ngồi trên người anh ấy!

“Á, hội trưởng, em xin…xin lỗi…”, tôi bật dậy như lò xo ra khỏi người anh, nhưng tôi lại quên mất rằng mình không thể kiểm soát được đôi giày cao gót dưới chân, do đứng bật dậy quá nhanh khiến cho tôi lại một lần
nữa mất trọng tâm…thế là “bịch” một tiếng, cái mông của tôi lại lần nữa
giáng mạnh xuống người hội trưởng Mậu Nhất.

“Á…”, đôi lông mày thanh tú co lại, tiếng kêu đau đớn của hội trưởng Mậu Nhất vang lên.

Bùm….bộ não của tôi như nổ tan tành.

Hôm nay đúng là một ngày đen đủi của tôi, đen đủi tới mức không còn chút thể diện nào nữa!

“Em…em xin lỗi…”, tôi vừa hoảng hốt nói xin lỗi, vừa cố gắng đứng dậy.

“Anh không sao đâu Tiểu Vũ, nhưng mà anh đề nghị em bỏ đôi giày cao gót
của em ra trước đã rồi mới đứng dậy!”, hội trưởng Mậu Nhất nhìn tôi, bối rối nói. Tôi cúi đầu, nhìn thấy đôi lông mày của anh vẫn còn đang nhíu
lại vì đau, nhưng miệng vẫn cố gắng nở nụ cười, nụ cười ấy ấm áp và dịu
dàng như một sự an ủi không lời dành cho sự căng thẳng và hoảng hốt của
tôi.

“Cảm ơn hội trưởng!”, tôi cảm kích nhìn anh, sau đó hít một hơi thật
sâu, cởi phăng đôi giày cao gót ra khỏi chân rồi mới từ từ đứng dậy.

“Tiểu Vũ, em không quen đi giày cao gót thì lần sau đừng đi, nếu không lại ngã hoặc trẹo chân như hôm này thì làm thế nào?”

Tiếng nhắc nhở của Nam Trúc Du đột nhiên vang lên trong đầu tôi đúng vào lúc này.

Hài, tôi không thể không thừa nhận, câu nói này của anh ấy sao mà
chính xác thế, ngã một lần còn có thể chấp nhận được, thế mà đây lại ngã đến tận ba lần, hơn nữa lại còn ngồi cả lên người hội trưởng Mậu Nhất
nữa chứ! Ôi hình tượng của tôi…giờ thì nó sụp đổ hoàn toàn rồi! Tôi bây
giờ, đừng nói có thể xây dựng được hình tượng một cô gái dễ thương và nữ tính trong mắt của hội trưởng Mậu Nhất, chỉ e ngay cả ấn tượng tàm tạm
trước đây của tôi cũng sụp đổ hoàn toàn rồi cũng nên.

Thật đáng ghét, đều tại đôi giày cao gót này! Tôi thề từ nay về sau,
tôi kiên quyết không đi giày cao gót nữa! Tôi nhấc cao đôi giày cao gót
màu trắng mới đi lần đầu tiên lên, tự thề với lòng minh!

“Ha ha, Tiểu Vũ hôm nay trang điểm đẹp quá!”, hội trưởng Mậu Nhất từ từ
đứng dậy, dịu dàng mỉm cười với tôi, hình như anh ấy muốn hóa giải sự
ngại ngùng của tôi bằng cách nói chuyện.

“Hội trưởng, anh không cần phải an ủi em đâu! Đẹp cái gì chứ, hôm nay thật là mất mặt!”

Tôi cúi gằm mặt xuống đất, lí nhí nói.

“Mất mặt á? Không đâu, Tiểu Vũ mặc váy trông rất đẹp, hơn nữa cái
điệu bộ cẩn thận khi đi lại trên đôi giày cao gót ấy thật là đáng yêu!”, hội trưởng Mậu Nhất đưa tay ra, xoa xoa đầu tôi, nghịch ngợm mái tóc
ngắn của tôi, khuôn mặt toát lên sự hồn nhiên và thích thú!

“Tiểu Vũ ơi là Tiểu Vũ, em không cần phải đi so sánh bản thân với
người khác làm gì, em chỉ cần là chính em là đủ lắm rồi!”, hội trưởng
Mậu Nhất nháy mắt với tôi.

“Thật sao?”, tôi há hốc miệng, ngây người nhìn anh. Mặc dù vẻ mặt của anh hiện giờ khiến cho tôi hoài nghi không biết có phải anh ấy đang đối xử với mình như với một vật cưng hay không. Nhưng cho dù thế nào đi
nữa, sau một loạt những trò lố mà tôi vừa gây ra, hội trưởng Mậu Nhất
vẫn có thể mỉm cười với tôi như vậy là tôi đã mãn nguyện lắm rồi, huống
hồ anh ấy còn thân mật xoa đầu tôi nữa chứ!

Hôm nay hoàn toàn không phải là ngày xui xẻo đối với tôi mà ngược lại, hôm nay chính là vận may của tôi! Tôi thích thú tự nhủ!

“Đương nhiên là thật rồi! Nào, Tiểu Vũ, lại đây, ngồi xuống ghế này
đi! Anh đi giày vào chân cho em!”, Mậu Nhất đưa tay với lấy một cái ghế ở bên cạnh rồi chỉ vào đó, ý bảo tôi hãy ngồi xuống.

Đi giày cho tôi? Tôi há hốc miệng, ngoảnh phắt đầu lại nhìn Mê Cúc nhưng chỉ nhìn thấy cô ấy đang mỉm cười và nháy mắt với tôi.

“Hội…hội trưởng…”

Tôi ngại ngùng bước về phía anh, mặc dù xấu hổ đến mức mặt đỏ dần lên nhưng lại được hội trưởng Mậu Nhất tự tay đi giày cho mình, đây quả là
một việc cực kì hạnh phúc. Cho dù thế nào thì tôi cũng không thể bỏ qua
được!

“Tiểu Vũ, em ngồi xuống đi!”, Mậu Nhất cầm lấy đôi giày cao gót trên
tay tôi, sau đó quỳ một chân xuống đất, nhấc một chân của tôi lên, đặt
lên đùi anh rồi cẩn thận đi giày vào cho tôi, sau đó lại đến chân bên
kia.

Oa ha ha…thượng đế ơi! Đây đúng là kiểu đối đãi với các công chúa cao quý mà!

Nhiệt độ trên mặt tôi vừa hạ xuống bỗng chốc lại tăng vọt. Chỉ có
điều, lúc trước đỏ mặt là vì ngại ngùng, còn lần này đỏ mặt là vì xấu hổ cộng thêm với cả một chút say đắm!

“Hoàng tử có nụ cười quyến rũ nhất” của lớp quyến rũ, chàng trai mà
tôi đã thầm thích từ lâu lại quỳ xuống trước chân tôi và tự tay đi giày
cho tôi! Oa, cái cảnh tượng này ngay cả trong mơ tôi cũng không mơ thấy
nổi!

Cái gì mà ngày đen đủi chứ? Hôm nay phải nói chính là ngày may mắn
đối với tôi mới đúng! Tôi lại một lần nữa hét lên sung sướng ở trong
lòng!

“Tiểu Vũ, hóa ra hôm qua cậu vội vàng gọi tôi đi mua sắm là bởi vì
cuộc hẹn hôm nay với Mậu Nhất sao?”, đúng lúc ấy, giọng của Mê Cúc vang
lên.

“Ơ…không phải, không phải đâu…!”, tôi nhìn qua Mê Cúc rồi lập tức
quay lại nhìn Mậu Nhất, nhiệt độ trên khuôn mặt lại tăng lên càng cao
hơn.

Tôi vội vàng xua xua tay, nói: “Không…không phải như vậy đâu, cuộc
hẹn giữa tôi và hội trưởng hôm nay là anh Mậu Nhất mới thông báo cho tôi tối quá thôi.”

Mặt tôi đỏ dừ, miệng ngập ngừng biện minh mặc dù trong lòng tôi hiểu
rõ là bản thân tôi mặc chiếc váy này là cố tình để cho hội trưởng Mậu
Nhất nhìn thấy. Nhưng mà điều này làm sao bảo tôi nói ra mồm được, hơn
nữa lại ở ngay trước mặt của Mậu Nhất nữa chứ!

“Hà, hóa ra là như vậy à, vậy thì Tiểu Vũ à, hôm qua cậu lôi tôi đi
mua quần áo để thay đổi trang phục nếu không phải vì Mậu Nhất thì là vì
người khác sao?”, Mê Cúc nhướn mày, chớp chớp mắt nhìn tôi.

Tôi căng thẳng nhìn Mậu Nhất đang đứng bên cạnh, lắc đầu cũng không
phải, gật đầu cũng không xong! Lắc đầu ư, nhưng mục đích đi mua sắm ngày hôm qua của mình chính xác không phải là vì Mậu Nhất, hơn nữa cho dù có đúng là vì Mậu Nhất đi chăng nữa, lúc này đang có mặt anh ấy ở đây, làm sao tôi có thể thừa nhận? Nhưng mà gật đầu thì có khác nào tự thừa nhận bản thân mình đang hẹn hò với người con trai khác? Không được, không
được đâu! Nếu như để hội trưởng Mậu Nhất hiểu nhầm thì tôi làm gì còn cơ hội tiếp cận anh ấy nữa?

“Không…không phải đâu!”, tôi lắc đầu, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

“Tiểu Vũ lúc nào cũng vậy, cứ bị nói trúng tâm trạng là y như rằng
lắp bắp không biết nói ra sao”, Mê Cúc mỉm cười nhìn tôi, sau đó quay
sang Mậu Nhất nói: “Mậu Nhất à, cậu biết không, Tiểu Vũ của chúng ta sắp 16 tuổi rồi mà vẫn chưa từng hẹn hò với ai cả! Đại khái là bởi vì cô ấy thường ngày trông như con trai, thế nên mỗi lần thổ lộ đều bị người ta
từ chối khiến cho cô ấy bị mắc chứng bệnh ‘sợ thổ lộ’. Vì vậy sau khi
lên trung học, cho dù mọi người có thúc giục cô ấy đi tìm người yêu như
thế nào, cô ấy cũng không có dũng khí đi tỏ tình với người ta! Hiếm khi
Tiểu Vũ tìm được một người mà mình thực sự thích, tôi cũng thấy vui mừng thay cho cô ấy!

Hu hu hu…Mê Cúc ơi cậu đang nói cái gì vậy? Tại sao cậu lại đem hết
những chuyện không hay của tôi ra kể cho anh ấy nghe chứ? Trán tôi toát
mồ hôi lạnh: xong rồi, thế là xong rồi! Lẽ nào hôm nay chính là một ngày mất mặt triệt để của tôi sao?

“Không phải như vậy đâu, tôi không phải là vì hẹn hò với ai nên mới
thay đổi hình tượng!”, tôi vội vàng lên tiếng giải thích. Mặc dù như vậy là nói dối nhưng thà nói dối còn hơn để Mậu Nhất hiểu nhầm tôi thực sự
thích người con trai khác. “Tôi không hẹn hò với người khác, bởi vì
người mà tôi thích trước nay đều là…Mậu…”

“Bộp” một tiếng, tôi thò tay bịt chặt lấy miệng của mình, thật là
nguy hiểm quá đi mất! Suýt chút nữa thì nói ra người mà tôi thích là Mậu Nhất rồi!Nếu chẳng may nói ra mà bị anh ấy cự tuyệt thì sau này mình
sẽ chẳng còn có hội tiếp cận anh ấy nữa, có thể đảm nhận một vai trong
vở kịch của anh ấy cũng là điều không thể! Hài, dù sao thì khả năng một
anh chàng ưu tú như Mậu Nhất lại thích tôi quả thực chỉ xấp xỉ bằng
không!

“Người mà cậu thích trước nay đều là ai?’, Mê Cúc vẫn không chịu buông tha.

“Híc…híc…híc”, tôi nhìn Mậu Nhất, lại quay sang nhìn Mê Cúc, ra sức
lắc đầu nguầy nguậy. Cái con ranh Mê Cúc này, tôi không tin là với cái
đầu thông minh của cậu ta từ trước đến nay lại không nhìn ra tình cảm
của tôi dành cho Mậu Nhất! Nếu đã như vậy, sao cậu ta còn phải cố tình
diễn kịch hỏi cho ra vấn đề chứ? Rõ ràng là cậu ta biết mình không có
dũng khí để bộc bạch tình cảm trước người mình thích rồi mà!

“Được rồi, Mê Cúc, đừng hỏi Tiểu Vũ những câu hỏi thầm kín như vậy
nữa!”, Mậu Nhất chen ngang, cứu tôi thoát khỏi vòng vây. “Không còn sớm
nữa! Mê Cúc, cậu tranh thủ thời gian đi mua sắm nốt những đạo cụ còn
lại, còn tôi sẽ giới thiệu cho Tiểu Vũ nhân vật mà cô ấy sắp diễn cùng
với cả phục trang và đạo cụ!

“Được…được..được!”, tôi gầt đầu lia lịa, cảm thấy vô cùng cảm kích Mậu Nhất.

“Tại sao lại bắt tôi đi…” từ nhỏ đến lớn, Mê Cúc luôn đóng vai trò là người chỉ đạo người khác, vì vậy khi hội trưởng Mậu Nhất bảo cô ấy đi
mua đạo cụ, lập tức Mê Cúc lên tiếng phản đối. Nhưng chưa nói hết câu,
Mê Cúc đột nhiên im bặt, hết nhìn tôi lại nhìn Mậu Nhất.

Rất lâu sau, Mê Cúc mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: “Được thôi, Mậu Nhất, cậu lo ở đây nhé!”, nói xong, Mê Cúc quay người lại, chiếc váy ren màu
trắng bay phất phới trong gió, dáng đi của Mê Cúc cực kì uyển chuyển,
mặc dù cô ấy đi trên đôi giày còn cao hơn giày của tôi.

Đây mới đúng là hình tượng một cô gái thanh tao và quyến rũ!

Nhìn cái bóng của Mê Cúc đang xa dần, tôi tuyệt vọng nghĩ: có lẽ cả
đời này mình không thể trở thành một người xinh đẹp và tao nhã như cô
ấy.

Nhưng mà nụ cười của cô ấy có ý gì nhỉ? Không biết có phải tôi đa
nghi hay không, mặc dù cô ấy là bạn thân nhất của tôi, nhưng Mê Cúc
dường như cứ thích cướp đi thứ mà tôi thích nhất.

Không, nhất định là mình đa nghi rồi!

Vol 2. Rung động trái tim

Sau khi Mê Cúc bỏ đi, không khí trong phòng trở nên vô cùng trầm lắng và ngột ngạt.

Tôi cúi đầu, liên tục nghĩ ngợi xem liệu hội trưởng Mậu Nhất có nhận ra sự bất ổn trong biểu hiện của tôi không, không biết anh ấy có nhìn
ra rằng tôi thích anh ấy không nữa? Liệu anh ấy có vì những điều Mê Cúc
nói mà hiểu nhầm rằng tôi đã thích người khác không nữa?

Tôi căng thẳng ngẩng đầu nhìn Mậu Nhất, buột miệng nói:

“Mậu Nhất, thực sự em không thích ai khác cả”

Ặc ặc, tôi vừa nói dứt lời thì bầu không khí trong phòng càng trở nên ngột ngạt.

Thực sự em không thích ai khác cả! Hài, Lâm Xuân Vũ ơi là Lâm Xuân
Vũ, mày đang nói cái gì vậy hả? Nói như vậy chẳng phải là bảo với anh ấy là người mà mày thích chính là anh ấy sao? Hội trưởng là một người
thông minh, chẳng nhẽ anh ấy lại không đoán ra?

Thôi, thế là xong! Tôi cúi gằm mặt xuống, thực sự hi vọng rằng những điều mình nói chỉ như những chữ viết trên bảng kia, viết ra rồi có thể
xóa ngay đi được.

“Tiểu Vũ, trang…trang phục của vai diễn Paris đã chuẩn bị xong rồi,
em có muốn xem trang phục diễn của mình một chút không?”, một hồi lâu
sau, Mậu Nhất mới lắp bắp lên tiếng.

Khoan đã….lắp bắp à?

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy hội trưởng Mậu Nhất vội vàng đi về phía tủ đựng phục trang, bước chân có vẻ hơi gấp gáp. Khi anh quay đầu
lại, tôi nhìn thấy hai gò má của anh đã đỏ ửng lên.

Lẽ nào là do câu nói đó của tôi? Tâm trạng ngại ngùng lập tức được thay bằng thái độ hưng phấn và phỏng đoán.

Liệu có thể như vậy sao? Thật sự là như vậy sao? Những quả bong bóng
vui mừng trong tôi bắt đầu bay lên: Chỉ nghĩ đến việc Mậu Nhất vì một
câu tỏ tình của mình mà đã đỏ mặt lên đã khiến cho trái tim tôi cảm thấy vô cùng vui sướng!

“Bộ quần áo này là thiết kế theo ý tưởng của anh đấy, em có thích
không?”, Mậu Nhất lấy ra từ trong tủ một bộ quần áo có dán mác là
“Paris”

Đây là một bộ trang phục kết hợp phong cách ăn mặc của kị sĩ thời
trung cổ với kiểu trang phục Tôn Trung Sơn: chiếc áo khoác màu xanh
biển, cái cổ dựng đứng và ống tay áo được thêu những họa tiết khá phức
tạp bằng chỉ màu vàng, bên dưới là chiếc quần cũng màu xanh biển, kết
hợp với đôi tất dài màu trắng và đôi bốt màu xám. Chỉ nhìn thôi cũng
thấy rất oai vệ rồi!

“Đẹp quá!”, tôi ngây người thốt lên.

Mậu Nhất quả là thiên tài, có thể thiết kế được cả những bộ quần áo đẹp như vậy! Quả là rất hợp với ý tôi!

“Hội trưởng, đây đúng là trang phục do anh tự thiết kế sao?”, đôi mắt tôi sáng lấp lánh nhìn Mậu Nhất, vẻ mặt vô cùng cảm kích: ‘Ha ha, làm
sao bây giờ, em thấy mình thật là hạnh phúc!”

“Ha ha, đúng là cô bé dễ hài lòng!”, hội trưởng Mậu Nhất nhìn tôi, đôi mắt đen lấp lánh như ánh sao, đẹp đến say đắm lòng người.

Đúng là cô bé dễ hài lòng…tôi ngây người ra, trong đầu chơt hiện lên
hình ảnh một khuôn mặt đẹp với nụ cười rạng rỡ và đơn thuần nhất trên
đời này. Chủ nhân của khuôn mặt đó, mới thật sự là người dễ dàng thỏa
mãn!

“Tiểu Vũ, em nghĩ gì mà vui vậy?”, Mậu Nhất gọi tôi.

“Đâu…đâu có gì đâu!”, tôi lắc lắc đầu, cắt đứt mạch suy nghĩ của
mình. Khó khăn lắm với có thể ở trong một bầu không khí hai người lí
tưởng như thế này, sao lại để cho “kẻ thứ ba” nhảy vào phá đám như vậy
chứ? Tôi cố gắng xóa bỏ hình ảnh khuôn mặt cười rạng rỡ của Nam Trúc Du
trong đầu rồi đưa tay đón lấy bộ trang phục trên tay Mậu Nhất, thích thú nói: “Hội trưởng, em có thể thử mặc nó không?”

“Đương nhiên rồi!”, Mậu Nhất gật đầu.

Năm phút sau.

Tôi kinh ngạc nhìn vẻ “bảnh bao” của mình ở trong gương, bộ trang phục mới này quả nhiên rất phù hợp với tôi!

“Hội trưởng, em rất thích bộ quần áo này, hơn nữa thật là kì lạ, nó
lại rất vừa với người em nữa chứ!”, tôi hào hứng lắc lắc tay Mậu Nhất,
nhí nhảnh như một con thỏ non.

“Đương nhiên rồi, anh đã đặc biệt dặn dò người thợ may là nhất định
phải may theo kích thước mà anh đưa cho ông ta mà!”, Mậu Nhất nhìn tôi
nói.

“Hơ…”

Tôi thôi không nhảy nhót như con thỏ non nữa mà ngây người ra nhìn
Mậu Nhất: nhất định phải may theo kích thước mà anh đưa cho? Câu này
nghĩa là sao? Hội trưởng Mậu Nhất biết được số đo của tôi sao? Nhưng mà
anh ấy làm sao biết được các số đo của tôi chứ?

“Thực ra…là anh đoán thôi, suy đoán kích thước của em căn cứ vào hình ảnh của Tiểu Vũ trong đầu anh, nào ngờ lại vừa như in!”, cả khuôn mặt
anh đỏ bừng lên như một quả dâu tây chín mọng, đáng yêu đến mức chỉ muốn cắn một miếng thật to!

Đây là lần đầu tiên tôi phát hiện ra rằng hoàng tử đẹp trai của
trường Thần Nam cũng có điệu bộ ngại ngùng đáng yêu như thế này! Hơn nữa câu nói này của hội trưởng hình như có ý nói rằng thường ngày anh ấy
cũng rất hay chú ý đến tôi!

Oa, hội trưởng Mậu Nhất chú ý đến tôi rồi! Cảm giác kinh ngạc và vui mừng phút chốc ngập tràn trong lòng tôi.

“Tiểu…Tiểu Vũ, bây giờ chúng ta nghiên cứu kịch bản một chút nhé!”, Mậu Nhất nhìn tôi nói.

Trong hội trường của câu lạc bộ kịch nói, tôi và Mậu Nhất ngồi sát
bên nhau. Ánh sáng mặt trời rắc xuống cửa sổ, rải ánh sáng vàng lên nền
nhà. Tôi cúi đầu, mỉm cười lắng nghe tiếng Mậu Nhất giới thiệu và giải
thích về nhân vậy. Tôi thật sự hi vọng giây phút này có thể dừng lại,
không bao giờ trôi qua!

“Quả nhiên hai người vẫn còn ở đây!”, không biết bao lâu sau đó, cánh cửa hội trường đột nhiên được mở ra, Mê Cúc mỉm cười xuất hiện ở trước
cửa, “Mậu Nhất, mọi việc đã sắp xếp xong! Hãy mời tôi ăn cơm để biểu thị sự cảm kích của cậu đi!”

“Được thôi!”, Mậu Nhất nhìn tôi, nói tiếp: “Tiểu Vũ cũng cùng đi nhé!”

“Em á?”, Mậu Nhất nói muốn mời tôi ăn cơm kìa!

“Cảm ơn hội trưởng, em phải…”

“Tối cuối tuần nào Tiểu Vũ cũng phải về nhà ăn cơm với chú Lâm. Mậu
Nhất à, chúng ta đừng phá vỡ cuộc hẹn mỗi tuần chỉ có một lần của cha
con Tiểu Vũ!”

Ặc ặc…

Tôi và bố có hẹn ăn cơm vào mỗi cuối tuần lúc nào chứ? Tôi ngây người nhìn Mê Cúc, chưa kịp lên tiếng phủ nhận thì Mê Cúc đã đi đến bên cạnh
tôi, khẽ nói thầm vào tai tôi.

“Tiểu Vũ, so với việc ăn cơm với Mậu Nhất thì cậu còn có việc quan trọng hơn phải làm đấy!”

“Hơ?”, tôi nhìn Mê Cúc, không hiểu cô ấy đang nói gì. Nhưng Mê Cúc
lại nhìn Mậu Nhất mỉm cười, sau đó dắt tôi tôi đi ra khỏi hội trường rồi nói: “Tiểu Vũ, chẳng phải cậu thích Mậu Nhất sao?”, một câu hỏi đi
thẳng vào vấn đề! Khuôn mặt tôi bị Mê Cúc làm cho đỏ lựng lên rồi!

“Ừ”, tôi khẽ gật đầu.

“Tôi thấy cũng không hẳn như vậy…”, Mê Cúc cố tình dài giọng ra.

“Cậu có ý gì?”, tôi ngây người trước biểu hiện thần bí của Mê Cúc.

“Nếu như người mà cậu thích là Mậu Nhất, thế thì người mà cậu hẹn hò
tối qua là ai? Tôi vốn cho rằng người mà hẹn cậu hôm qua là Mậu Nhất,
thế nên bộ dạng căng thẳng của cậu sáng qua khi đến nhà tôi là có thể lí giải được, nhưng vừa nãy cậu nói không phải…”, Mê Cúc nhìn tôi, đôi mắt to chứa đầy sự nghi hoặc: “Tiểu Vũ, liệu người mà cậu thích có phải là
người mà cậu đã hẹn tối qua nhưng chính bản thân cậu cũng không nhận ra
điều này không? Trong phim chẳng phải cũng thường có những tình huống
như thế này sao? Bản thân mình thích ai mà chính mình cũng không nhận ra được…”

Ặc ặc…tôi mở to mắt, kinh ngạc nhìn Mê Cúc: tôi thích Nam Trúc Du ư?
Tôi thật sự thích Nam Trúc Du? Tôi thích Nam Trúc Du thật sao? Tôi lắc
đầu thật mạnh. Không, không thể nào! Sao tôi có thể thích Nam Trúc Du
được chứ? Người mà tôi thích rõ ràng là Mậu Nhất mà!

“Tiểu Vũ, cậu đừng nên phủ định vội. Tôi nghĩ tốt hơn hết cậu vẫn nên
suy nghĩ cho rõ ràng, xác định chính xác người mà mình thích rốt cuộc là ai rồi mới nói ra!”, Mê Cúc nhìn tôi, tiếp tục nói, “Tiểu Vũ, tôi là
muốn tốt cho cậu thôi!”, Mê Cúc nói xong liền quay người đi vào hội
trường.

Tôi đứng đờ ra trước cổng hội trường câu lạc bộ, đầu óc rối bời. Lời
của Mê Cúc giống như một quả đạn cực lớn rơi trúng xuống đầu tôi, rồi
“Bùm” một tiếng, toàn thân tôi như nổ tan tành, chìm vào trạng thái hôn
mê, không còn chút ý thức nào nữa.

Cửa hội trường lại lần nữa mở toang ra, Mê Cúc dắt tay Mậu Nhất đi
ngang qua tôi. Tôi nhìn thấy Mậu Nhất nhìn tôi bằng ánh mắt chất vấn,
như muốn hỏi tôi thực sự không muốn cùng đi sao? Tôi cắn chặt môi của
mình, mặc dù trong lòng rất muốn nói sẽ đi cùng Mậu Nhất nhưng những
điều Mê Cúc nói chẳng sai chút nào. Trái tim tôi hiện nay đang cực kì
rối loạn, ít nhất thì cứ để trái tim mình xác định chính xác được là ai
thì hãy nói tiếp!

“Tạm biệt Mê Cúc, tạm biệt hội trưởng”, tôi lưu luyến nhìn theo cái bóng của hai người đang khuất dần.

Vol 3. Chúng ta hẹn hò nhé!

“Tiểu Vũ, cậu đừng nên phủ định vội. Tôi nghĩ tốt hơn hết cậu vẫn
nên suy nghĩ cho rõ ràng, xác định chính xác người mà mình thích rốt
cuộc là ai rồi mới nói ra!”

Câu nói của Mê Cúc cứ như lời nguyền ám ảnh trong tâm trí tôi.

Thời khóa biểu của sáng thứ hai chính là những môn học mà tôi ghét
nhất, hơn nữa bây giờ đầu óc tôi đang rối bời, vì thế lúc này, tâm trạng của tôi như thế nào không cần nói ra cũng biết.

Tôi ngẩng đầu, nhìn lên tấm bảng dày đặc toàn chữ, đừng nói phải nhớ
những gì cô giảng mà ngay cả việc lí giải những gì cô viết trên bảng tôi cũng không thể làm được.

Tôi cúi thấp xuống và vùi đầu vào cuốn sách ngủ.

Chỉ cần ngủ say là những ý nghĩ rối ren trong đầu sẽ tự dưng tan biến hết.

Tôi nhắm chặt mắt lại, cố gắng quên hết những điều mà Mê Cúc đã nói.
Nhưng trong khoảnh khắc, hình ảnh khuôn mặt rạng rỡ của Nam Trúc Du lại
hiện ra trong đầu, dáng vẻ hiền hòa, dịu dàng, nắm chặt lấy tay tôi…Nói
chung, tôi càng muốn quên đi thì hình ảnh Nam Trúc Du lại hiện lên càng
rõ rệt trong đầu tôi.

Tôi nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Nam Trúc Du trên tầng
thượng câu lạc bộ Hoàng tử, điệu bộ bối rối khó xử khi phải đối mặt với
tôi và Minh Đạo Liên của anh trông thật là đáng yêu, lại còn cả ngày hôm đó, trong bữa tiệc sinh nhật của Lí Thu Sương nữa chứ….

“Ha ha…”, hình ảnh của Nam Trúc Du vừa hiện lên trong đầu khiến cho tôi không nén nổi, bật cười thành tiếng.

Quạ quạ….một con quạ đen bay vèo qua đầu tôi.

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt đang trầm ngâm nhìn tôi của cô giáo, trong đôi mắt cô là ngọn lửa đang phừng phừng bốc lên.

Chỉ ba giây sau, một cơn giông tố ấp xuống đầu tôi: “Lâm Xuân Vũ, phạt em ra ngoài đứng!”

Trên đời này, chuyện bất hạnh nhất bạn có thể gặp phải không gì tồi
tệ hơn chính là bị giáo viên bắt quả tang khi đang làm việc riêng ở
trong lớp. Nếu như giáo viên ấy chẳng may lại chính là giáo viên chủ
nhiệm của bạn, thế thì điều bất hạnh sẽ còn lặp lại với bạn ngay thôi!

Tôi bây giờ, đang gặp phải tình cảnh bất hạnh đấy đây!

“Lâm Xuân Vũ, lần trước kiểm tra chỉ được có 30 điểm, đứng bét lớp,
thế mà trong lớp lại còn không chuyên tâm nghe giảng, vì vậy phạt em
đứng ngoài hết cả tiết sau!”, cô giáo số học cũng chính là cô giáo chủ
nhiệm của lớp tôi, thế nên, kết quả của việc làm việc riêng trong lớp
chính là tôi bị phạt đứng suốt cả gần hết cả buổi sáng.

Có lẽ những lúc như thế này tôi mới cảm thấy biết ơn vì bố đã bắt tôi tập luyện mấy bài đứng tấn. Chính nhờ mấy bài tập ấy mà phạt đứng đối
với tôi chỉ là chuyện dễ như bỡn.

“Miêu Miêu, chúng ta mau ăn cơm thôi! Đứng nửa ngày trời, bụng tôi
đói muốn chết rồi đây!”, hết tiết cuối cùng của buổi sáng, cô giáo vừa
bước ra khỏi lớp là tôi lập tức lao đến bàn của Miêu Miêu, lớn tiếng
gọi.

“Chị cả thân mến ơi, cơm hộp của chị tôi đã chuẩn bị …”,

Lâm Miêu Miêu vừa đưa tay lấy ra hai hộp cơm ở trong ngăn bàn vừa
ngẩng đầu nhìn tôi, nửa câu nói sau chưa kịp ra đến cửa miệng nhưng đã
chị chặn lại rồi.

“Chị cả….”, Lâm Miêu Miêu chỉ tay về phía sau tôi, miệng lắp bắp.

Hài, gì nữa vậy?

Tôi nghi hoặc nhìn theo hướng ngón tay của Lâm Miêu Miêu. Ở cửa ra
vào, một học sinh với khuôn mặt vô cùng quyến rũ trong bộ quần áo đồng
phục đang đứng ở đó.

Nam Trúc Du!

Khuôn mặt thon gọn và đôi mắt thuôn dài đẹp đến kinh ngạc, anh khẽ
nháy mắt và bước về phía tôi. Đôi môi mỏng khẽ mím lại, toàn thân anh
tỏa ra một ánh hào quang cực kì lôi cuốn. Khóe môi anh khẽ nhếch lên,
một nụ cười tươi rói hiện ra trên khuôn mặt tuyệt mỹ.

Những tiếng ồn ào trong phòng học bỗng nhiên biến mất.

Bốn bề chìm vào trong sự im lặng.

Tôi đưa mắt nhìn quanh, phát hiện mọi người đang ngẩng đầu nhìn Nam Trúc Du, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Tôi quay người lại, nhìn chăm chăm vào chàng trai trong chiếc áo sơ
mi trắng tinh, dáng vẻ tao nhã đang từ từ tiến đến trước mặt tôi…Một
bước, hai bước, ba bước…trong phòng học yên tĩnh, tôi nghe rõ cả tiếng
tim đập thình thịch vọng ra từ lồng ngực của mình, hòa vào tiếng bước
chân của anh đang lại gần. Thình thịch,thình thịch, tiếng trái tim tôi
đập rộn rã.

“Tiểu Vũ!”, Nam Trúc Du lên tiếng, giọng nói trong veo của anh có thể đánh động đến nơi sâu thẳm trái tim con người.

“Nam…”, tôi lắp bắp mãi mới nói ra được một chữ. Mọi người xung quanh như chợt bừng tỉnh, tiếng hò reo chợt vang lên, vùi lấp tiếng nói của
tôi.

“A…. Nam Trúc Du!”, gần như tất cả các nữ sinh đều đồng loạt đẩy ghế đứng dậy, chạy về phía Nam Trúc Du.

Tôi vốn đang đứng giữa lớp học lập tức bị đám con gái xô đẩy ra bên ngoài, bao vây xung quanh Nam Trúc Du.

Tôi ngây người nhìn vào đám con gái đang lao về phía Nam Trúc Du như điên cuồng kia, không nói được nửa lời.

“Anh là hoàng tử Nam Trúc Du với đôi mắt quyến rũ của lớp quyến rũ phải không ạ? Anh còn đẹp trai hơn cả trên ảnh nữa!”

Hả? Ảnh á? Ảnh nào vậy?

Tôi tròn mắt nhìn đám con gái đang vây vòng trong vòng ngoài xung quanh Nam Trúc Du.

“Nam Trúc Du, em cũng đã sưu tầm rất nhiều ảnh của anh, em là fan cuồng nhiệt của anh đấy!”

Hơ? Sưu tầm ảnh của Nam Trúc Du sao. Tôi tưởng chuyện này chỉ xảy ra giữa các minh tinh và các fan hâm mộ của họ thôi chứ?

Tôi lại ngây người ra.

“Em cũng thế, em cũng thế! Em chưa bao giờ dám nghĩ sẽ được nhìn tận
mắt một Nam Trúc Du bằng xương bằng thịt, em thật là hạnh phúc!”

Hài, cái cô này thật là phô trương quá mức, rõ ràng là học sinh trong cùng một trường, sao lại nói như thể không có cơ hội gặp mặt vậy? Anh
chàng Nam Trúc Du này quả là nổi tiếng ngang với minh tinh!

Tôi tiếp tục ngây người nhìn đám đông hỗn loạn.

“Nam Trúc Du, Nam Trúc Du, Nam Trúc Du…”

Tiếng hò reo của đám con gái lớp bên vang lên, rồi sau đó, những
tiếng hò reo cứ lan truyền đi như một làn sóng, cuối cùng lan đến cả
tầng lầu nơi chúng tôi học, rồi xuống cả những tầng dưới nữa….

Kết quả cuối cùng là, hầu hết tất cả nữ sinh trong trường đều ào vào
phòng học của chúng tôi, khiến cho hành lang phút chốc tắc nghẽn.

Nếu như không phải cuối cùng thầy hiệu trưởng đã dẫn các giáo viên chủ
nhiệm đến giải quyết thì tôi e không biết trận “sóng thần” này có lan
sang các trường khác không nữa.

Cuối cùng coi như tôi đã tận mắt chứng kiến được sức quyến rũ của Nam Trúc Du.

Một tiếng rưỡi sau, sau khi dẹp được đám đông hỗn loạn trong lớp tôi.

Tôi kéo Nam Trúc Du ra một sân cỏ yên tĩnh, không có bóng người để có thể yên tĩnh nói chuyện. Bây giờ đã là 1 giờ hơn rồi.

“Bây giờ thì em đã hiểu vì sao anh không thường xuyên xuất hiện ở
trong trường, mà nếu có xuất hiện cũng ở trong trạng thái say ngủ mà
không một thầy cô nào lên tiếng ngăn cản rồi!”, nhớ lại cảnh tượng lúc
đó, tôi chợt rùng mình, toát mồ hôi hột.

“Ha ha, là bởi vì ngay từ lúc mới vào trường, hiệu trưởng đã biết anh rất thích ngủ rồi mà!”, Nam Trúc Du lấy ra một chiếc khăn mặt từ túi
áo, vừa lau mồ hôi trên trán cho tôi, vừa nói.

Bởi vì hành động thân mật này khiến cho người tôi như cứng đờ ra. Mặc dù hành động này với Nam Trúc Du mà nói rất chi là bình thường, cũng
không phải lần đầu tiên tôi được đón nhận hành động thân mật kiểu này,
nhưng mà…vẫn có gì đó không quen! Từ nhỏ đến lớn, những người đàn ông
xung quanh tôi đều chỉ biết múa thương, múa kiếm với tôi, ví dụ như bố
tôi hoặc là Phác Tùng Bình chẳng hạn. Còn Nam Trúc Du lại khác, anh ấy
là người đầu tiên cho tôi cảm giác tôi là một cô gái cần được bảo vệ.

Mà cảm giác như thế này, thật là thích!

Tôi hơi mím môi, nhoẻn miệng cười vui vẻ.

“Nam Trúc Du…” tôi đang định mở miệng nói câu gì thì đột nhiên bụng tôi sôi lên dữ dội.

Tôi bối rối ôm chặt lấy bụng, cúi đầu không nói gì.

“Tiểu Vũ, em đói rồi phải không? Đúng lúc anh đã chuẩn bị cả cho em
một phần cơm trưa cực kì ngon lành!”, dường như không nhìn thấy sự bối
rối trong mắt tôi, anh thò tay vào trong túi lấy ra hai hộp cơm rồi từ
từ mở ra.

Quả nhiên là một bữa trưa rất thịnh soạn, có món sườn xào chua ngọt
mà tôi thích ăn nhất, có món tôm, còn có cả hoa lơ và dưa muối nữa. Quan trọng hơn là, bữa trưa này không chỉ thịnh soạn mà màu sắc còn rất bắt
mắt, nhìn vào chẳng khác gì những món ăn được làm ở những khách sạn nổi
tiếng vậy, mà mùi vị thì… ngon tuyệt!

“Ực…”, tôi nuốt nước bọt…nhưng mà….

“Nam Trúc Du, cơm này anh mua ở đâu thế? Chắc là đắt lắm đúng không?”

Mua nhiều món như thế này thì anh ấy lấy đâu ra tiền cơ chứ? Nhớ lại
cảnh tượng căn nhà nghèo nàn của Nam Trúc Du, tôi chợt thấy sống mũi cay cay, trái tim như bị ai đó bót nghẹt!

“Đương nhiên là không phải rồi!”, Nam Trúc Du lắc đầu, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý, “Những món này là do chính tay anh làm đấy!”

“Chính tay anh làm ư?”, hai mắt tôi như đang phát sáng, cầm đôi đũa lên, tôi gặp một miếng sườn rồi bỏ vào miệng.

Vị ngọt ngọt chua chua từ miếng sườn lan tỏa trong miệng tôi.

“Ngon…ngon lắm!”, tôi vừa nói vừa nhai nhồm nhoàm. Thượng đế ơi, nếu
như vào lúc người phải ăn cơm mà có một đám người ào đến chen lấn, xô
đẩy hơn một tiếng rưỡi đồng hồ thì người mới hiểu được thái độ ăn uống
của con lúc này!

“Nam Trúc Du, tay nghề nấu nướng của anh tuyệt lắm!”, tôi vừa nhét thức ăn vào miệng vừa nói.

“Nếu Tiểu Vũ thích, sau này ngày nào anh cũng làm cho em ăn!”

“Thật không?”, mắt tôi sáng lên như có hàng trăm hàng vạn ngôi sao
đang chiếu vào, nhưng mà… “Không được..cho dù có là món ăn do chính tay
anh nấu thì cũng phải bỏ rất nhiều tiền ra mua nguyên liệu!

Chẳng phải anh đang nợ Minh Đạo Liên một món tiền rất lớn hay sao? Lấy đâu tiền mà mua nhiều thức ăn ngon thế này?”

“Hay là em bỏ tiền mua thức ăn, còn anh phụ trách nấu nướng, thế nào?”, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

“Ha ha, Tiểu Vũ ơi, những nguyên liệu làm thức ăn không phải anh mua đâu!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, mỉm cười.

“Hơ, không phải mua sao?”

“Các món thịt chủ yếu lấy nguyên liệu còn thừa của câu lạc bộ hoàng
tử, còn rau thì chủ yếu là do anh trồng!”, Nam Trúc Du nhìn tôi, mỉm
cười sảng khoái, chỉ có điều….

“Tự anh trồng á?”, bởi vì quá ngạc nhiên nên tôi không nén nổi, thốt
lên kinh ngạc. Kết quả trực tiếp của hành động này chính là…thức ăn
trong miệng tôi đồng loạt phun ra ngoài.

Tôi ngây người nhìn khuôn mặt dính đầy cơm của Nam Trúc Du, ngây
người ra trong giây lát rồi giơ tay ra, nhẹ nhàng lau hết vết bẩn trên
mặt anh.

“Tiểu Vũ…”, Nam Trúc Du khẽ gọi tên tôi.

“Em xin lỗi..” tôi vừa giúp anh lau mặt vừa lí nhí xin lỗi.

“Tiểu Vũ…”, anh lại khẽ gọi tên tôi.

“Không phải em cố ý mà, hơn nữa em đã xin lỗi anh rồi còn gì!”, tôi lí nhí.

“Tiểu Vũ…”, Nam Trúc Du vẫn tiếp tục gọi tên tôi.

“Nam Trúc Du, mặc dù em đã phun đầy cơm và thức ăn lên mặt anh, nhưng anh có cần phải…”

“Chúng ta hẹn hò nhé!”, Nam Trúc Du ngắt lời tôi, lớn tiếng hỏi.

“Nhưng anh cũng đâu cần phải nói ra câu: chúng ta hẹn hò nhé này!”,
tôi đang lẩm bẩm một cách bất mãn thì sực tỉnh, kinh ngạc nhìn Nam Trúc
Du, “Nam Trúc Du, anh…anh nói cái gì vậy? Hẹn…hẹn hò?”

“Đúng thế Tiểu Vũ, chúng ta hẹn hò nhé!”, Nam Trúc Du đột nhiên ôm
chặt lấy tôi, giọng nói nhẹ nhàng và ấm áp thoảng qua tai tôi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.