Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 50



Lục Tiểu Phong nghe thấy rất rõ ràng, nhưng vẫn không
nhịn được hỏi lại một lần: “Ngài vừa nói, Tô Trí Nhược?”

Hoàng phó cục gật đầu, khẳng định: “Đúng vậy, chính là
Tô Trí Nhược hiện tại đang ở cùng nhà với cô.”

Trong nháy mắt đầu Lục Tiểu Phong trống rỗng, nàng
hoàn toàn không có chuẩn bị tư tưởng, càng không thể tưởng tượng được chờ đến
sau khi Tô Trí Nhược nhìn thấy nàng sẽ là tình cảnh như thế nào. Anh ta sẽ nổi
giận, hay là kinh ngạc, hoặc là không thể tin được Mông Sa trong lòng anh ta
hoàn mỹ vô khuyết lại đúng là Lục Tiểu Phong có cuộc sống lôi thôi chỉ biết
viết tiểu thuyết ngôn tình?

Lục Tiểu Phong nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn Hoàng
phó cục nói: “Trước mắt tôi tốt lắm, không cần bảo vệ…”

Hoàng Phó cục lập tức ngắt lời Lục Tiểu Phong: “Ôi
chao, tôi biết cô sợ phiền phức, nhưng chúng tôi muốn phòng ngừa chu đáo thôi.
Lại nói Tô Trí Nhược đang ở bên cạnh cô, bảo vệ cô cũng tương đối thuận tiện
đó, tôi nghe nói cậu ta vẫn luôn luôn sùng bái cô, tuy rằng nghe từ phía Nghiêm
Đội nói cô vẫn còn lén dấu thân phận của mình với cậu ta, nhưng từ tình hình
trước mặt cậu ta là người được chọn tốt nhất, tôi cho rằng hôm nay cũng là một
cơ hội, mọi người thẳng thắn một lần. Để tôi nói rõ tình hình với cậu ta, cô
cũng không cần căng thẳng, cục diện trong tầm điều khiển của chúng ta, tuy rằng
gần đây Tiêu Duy liên tiếp lộ diện, cũng không có động t ĩnh gì đặc biệt khả
nghi.”

“Là tôi không muốn để Tô Trí Nhược bảo vệ.” Lục Tiểu
Phong nhanh chóng nắm chặt tay, gằn từng tiếng nói: “Cũng không muốn cho anh ta
biết thân phận của tôi, nếu Tiêu Duy thật sự muốn làm gì tôi, tôi không muốn
liên lụy đến người ngoài cuộc, để y nhằm vào tôi là được. Tuy rằng tố chất Tô
Trí Nhược rất tốt, nhưng tính cách của anh ta còn chưa đủ trầm ổn, nếu để anh
ta biết chân tướng ngược lại sẽ khiến anh ra bị rối loạn, huống hồ Tiêu Duy vốn
là một người âm tình bất định (tâm trạng thay đổi khó
nắm bắt), trên phương diện tâm kế (mưu
tính) Tô Trí Nhược tuyệt đối không đấu lại y, lúc này anh
ta cái gì cũng không biết là điều tốt nhất. Những thứ khác, bản thân tôi có thể
đối phó. Ngài yên tâm, nếu có nguy hiểm, tôi nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật
tốt.”

Sau khi Hoàng phó cục nhìn Lục Tiểu Phong thật lâu,
dường như đang tự hỏi lời của nàng, ông sờ sờ chòm râu trên cằm, cười nói:
“Nghiêm Đội nói cô thay đổi rất nhiều, nhưng hôm nay tôi vẫn còn thấy được Mông
Sa bình tĩnh cơ trí kia. Nhưng tôi không thể mạo hiểm như vậy…”

“Tôi biết ngài muốn tốt cho tôi, mấy năm nay ngài cũng
luôn âm thầm bảo vệ mẹ con chúng tôi, nhưng tôi không muốn cuộc sống cả đời
mình ở trong vòng bảo vệ, tôi muốn một chút bình thường, một cuộc sống bình
thường. Có thể lấy thân phận Lục Tiểu Phong quen biết Tô Trí Nhược tôi cảm thấy
thật sự vui vẻ, tôi không muốn phá vỡ loại trạng thái hiện tại này.” Lục Tiểu
Phong bình tĩnh rất nhanh chóng nói hết lời, ánh mắt sau thấu kính không tránh
né ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đôi phương chút nào.

Một lát sau, Hoàng phó cục thử nói: ‘Nhưng thật ra cô
muốn bảo vệ cậu ta, đúng không?”

Khuôn mặt bình tĩnh như nước của Lục Tiểu Phong lúc
này mới lộ ra một chút khó xử, Hoàng phó cục lập tức hiểu được, thở dài: “Đi,
sẽ không bố trí cậu ta, nhưng bên phía Kha Địch tôi sẽ bảo anh ta chú ý một
chút, từ giờ trở đi cô nhất định phải duy trì liên lạc với anh ta, cẩn thận chú
ý đến những người bên cạnh.”

Nơi này không nên ở lâu, Lục Tiểu Phong vội vàng tạm
biệt Hoàng phó cục, đội mũ, dùng khăn quàng cổ che mặt mình kín đáo, nhanh
chóng rời đi. Sau khi nàng vừa mới đi tới trạm xe buýt, một chiếc taxi liền vọt
qua sát bên người nàng, trên xe đúng là Tô Trí Nhược, chỉ là anh ta cũng không
có nhìn về phía nàng ở bên này.

Lục Tiểu Phong khẽ thở phào, nhưng mà vị chua sót lập
tức lan tràn ở trong lòng. Một lúc nữa anh ta biết được “Mông Sa” từ chối để
cho anh ta đảm nhiệm chức vệ sĩ, không biết sẽ mất mát buồn bực ra sao.

Lục Tiểu Phong lên xe buýt, nơi hẻo lánh này không có
nhiều người, trong xe rất trống, lò sưởi mở lên, trên kính xe phú một tầng
sương trắng, sương mù chìm vào trong lòng, lại từ từ biến thành màu đen, tạo
thành một khoảng khói mù.

Hoàng phó cục tìm nàng để nhắc nhở nàng một điều.

Người thân cận với nàng ngoại trừ mẹ ra, bây giờ còn
có một người.

Nàng là một quả bom hẹn giờ, nhưng điều khiển từ xa
không ở trên tay nàng, có lẽ nàng có thể tìm một nơi bình yên sống nốt quãng
đời còn lại đến cuối đời, có lẽ ngày mai người kia sẽ tìm tới cửa.

Lục Tiểu Phong suy nghĩ đến xuất thần, lúc đi vào khu
nhà thậm chí còn không có phát hiện có người đứng chắn phía trước.

“Nghĩ gì thế, chăm chú như vậy.”

Lục Tiểu Phong vội vàng dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên,
biên tập đại nhân đang cau mày rất bất mãn trừng mắt nhìn nàng.

“Hồng Hồng, sao cô lại tới đây?” Nàng bày ra vẻ mặt
nghi ngờ, bình thường biên tập đại nhân rất bận rộn, muốn tìm nàng đều kêu nàng
đi thẳng tới văn phòng, chưa bao giờ tự mình tới nhà cả.

Mưu Hồng nằm chặt cánh tay Lục Tiểu Phong: “Vừa đi vừa
nói chuyện. Tôi gọi di động cho cô mãi mà không bắt máy, vội vàng đi tìm đến
nhà cô, ai ngờ trong nhà cũng không có người, may mà ở chỗ này tôi gặp được
cô.”

“Có chuyện gì mà gấp như vậy?” Lục Tiểu Phong loạng
choạng bị đẩy lên xe, nhưng vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Mưu Hồng cười trộm, hai mắt thông minh lanh lợi lóe ra
tia sáng so với trước kia càng thêm thông mình lanh lợi hơn: “Vị bên phía xuất
bản kia thực sự rất coi trọng sách của cô nên muốn gặp cô một lần, hình như
muốn ký hợp đồng quyền xuất bản toàn bộ các tác phẩm từ nay về sau của cô, cô
cũng biết đăng liên tiếp nhiều kỳ trên mạng tuy rằng tốt, nhưng không chất
lượng bằng bộ sách in ra thành giấy cũng có nhiều ích lợi hơn.”

“Thật ư?” Lục Tiểu Phong thật sự không dám tin, chuyện
tốt như vậy có thể rơi vào nàng? Nàng tự cho rằng tiểu thuyết của mình cũng có
chút dễ xem, nhưng không đến mức được người khác thèm muốn như vậy đi.

“Đừng bày ra bộ mặt không có tương lai như vậy, văn vẻ
của cô rất OK.” Mưu Hồng vỗ tay lên sau lưng Lục Tiểu Phong: “Ngồi thẳng lưng
lên cho lão nương, lần này cô có thể tăng thể diện cho tôi, một lát nữa tôi sẽ
giúp cô kiểm định, ký tên với giá tốt.”

Lục Tiểu Phong vẫn có cảm giác lơ lửng chân không chạm
đất, đến tận khi đi theo Mưu Hồng vào phòng khách ban biên tập vẫn còn có chút
lâng lâng không rõ. Cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới viết tiểu thuyết có thể
làm giàu, lại càng không dám hi vọng quá đáng trở thành cái gì mà thiên hậu
ngôn tình, công chúa tình yêu, chỉ cần có thể kiếm miếng cơm ăn là đủ rồi. Cho
nên, nàng vẫn tương đối bình tĩnh, như vậy cho dù một lát nữa đàm phán nàng
cũng sẽ không bị chịu đứng khó khăn quá.

Một bàn tay Mưu Hồng đặt ở trên nắm cửa, quay đầu lại
hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Nhớ kỹ những điều vừa rồi tôi nói với cô chưa?”

“Được rồi.”

Đây là một căn phòng khách nhỏ, liếc mắt một cái có
thể nhìn xem toàn bộ căn phòng, cho nên, Lục Tiểu Phong hơi ngẩng mặt lên liền
nhìn thấy người phụ nữ đứng trước cửa sổ. Người nọ đưa lưng về phía bọn họ, Lục
Tiểu Phong nhìn chằm chằm tấm lưng kia có chút hoảng hốt, nàng nheo mắt lại chú
ý nhìn một chút, trong giây lát ớn lạnh vô tận đập vào mặt.

“Kim tiểu thư, để cô đợi lâu, Lục Tiểu Phong đã tới.”

Như có hai bàn tay túm chặt lấy chân của nàng, Lục
Tiểu Phong vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, nhìn người phụ nữ đang đưa
lưng về phía bọn họ đang từ từ quay người lại.

Nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái đêm tuyệt
vọng kia, chính là người đàn bà này trong thời khắc mấu chốt ném khẩu súng tới
tay Tiêu Duy, làm xáo trộn toàn bộ kế hoạch.

Lục Tiểu Phong không nhịn được muốn cười lạnh, mới vừa
rồi nàng còn nghĩ khi nào thì sẽ bị tìm tới cửa, người ta cũng đã đến nhà thăm
hỏi, chẳng qua gương mặt này làm cho nàng có chút bất ngờ.

Kim Dục, người tình của Tiêu Duy. Người đàn bà này bị
Tiêu Duy bạc tình vứt bỏ nhưng sau đó vẫn quyết một lòng như trước với anh ta,
si tình không thôi, đối với Mông Sa càng hận thấu xương, ước gì róc xương cốt
của nàng, ăn thịt của nàng, uống máu của nàng. Quãng thời gian trước kia, một
lần gặp phải Kim Dục, cô ta đều nghiên răng nghiến lợi mắng Mông Sa: Tiện nhân.
(hiểu theo tiếng việt là con đ*~). Khi
đó, Mông Sa điềm đạm đáp lại một câu: “Tôi để cho cô đoạt lại, cô đoạt được của
tôi sao?”

Hai người kết thù kết oán đơn giản là vì một người đàn
ông, đều vì tranh thủ say mê và tín nhiệm của người đàn ông kia, chẳng qua mục
đích của hai bên không giống nhau mà thôi.

“Vị này chính là Lục tiểu thư? Lần đầu gặp mặt, ngưỡng
mộ đại danh đã lâu.” Khuôn mặt trang điểm khéo léo của Kim Dục giờ phút này cơ
bản nhìn không ra vẻ mặt thật của cô ta, nụ cười của cô ta là trải qua rèn
luyện, hoàn mỹ không có khuyết điểm.

Tuy rằng từng có quan hệ đối địch, nhưng đứng trên
phương diện một phụ nữ Lục Tiểu Phong không thể không kính phục cô ta, mỹ lệ
đẹp đẽ, thủ đoạn quả quyết, rất có tính toán, hơn nữa xuất thân từ danh môn,
nếu không phải yêu Tiêu Duy, người đàn ông nào mà cô ta không nắm được trong
lòng bàn tay.

Đại não Lục Tiểu Phong chuyển động với tốc độ cao, ý
nghĩ sâu xa phía sau việc Kim Dục xuất hiện ở nơi này là gì, có phải nàng đã bị
bại lộ? Người đàn bà này quả thật có khả năng hợp lại với Tiêu Duy sau khi nàng
rời đi, như vậy cô ta tới đây là chịu sự sai khiến của người kia? Lục Tiểu
Phong tỉnh bơ bắt tay với Kim Dục, may mà nàng không có tháo găng tay xuống,
nếu không đối phương nhất định sẽ phát hiện tay ủa nàng đang lạnh vô cùng.

Thời gian vài giây đồng hồ ngắn ngủi, Lục Tiểu Phong
liền đưa ra quyết định. Trước mắt nàng không có khả năng mở đường chạy trốn, ở
trong này đụng phải Kim Dục quả thật là ngoài dự liệu của nàng, nhưng phân tích
dựa theo tình thế, tính toán xấu nhất đơn giản là bị Tiêu Duy theo dõi. Nhưng
dù cho bị Tiêu Duy bắt được, anh ta cũng không phải là Tiêu Duy năm năm trước,
nguyên khí của anh ta tổn thương nặng nề hiện tại dựa vào Liêu gia tập hợp lại,
muốn giết nàng sẽ không trắng trợn như vậy, huống chi hiện giờ mọi hành động
của anh ta đang bị cảnh sát chú ý chặt chẽ. Đương nhiên cũng có một khả năng
khác, đây chỉ là trùng hợp, nhưng mà loại ý nghĩ ngây thơ như vậy, Lục Tiểu
Phong thật không dám ôm hi vọng quá lớn.

Hai người ngồi đối diện nhau, trải qua lúc đầu lúng
túng một hồi, Lục Tiểu Phong đã hoán toàn bình tĩnh lại, giống như Nghiêm Đội
nói, Mông Sa là loại người tình huống càng khó giải quyết càng bình tĩnh. Lại
nói, hiện tại chỉ là đụng phải một nhân vật cũ mà thôi, hoảng loạn sẽ chỉ hỏng
việc, càng trong lúc như thế này, càng phải ổn định vị trí.

“Tôi chỉ là một tác giả nho nhỏ, chưa dám nói tới đại
danh.” Lo lắng qua đi, Lục Tiểu Phong bày ra bộ dạng khiêm tốn cười nói.

Ngón tay thon dài của Kim Dục chỉ vào mấy cuốn sách
trên mặt bàn của Lục Tiểu Phong, cũng cười nói: “Mấy cuốn sách cô viết đặc biệt
thú vị, ông chủ của chúng tôi rất thích đọc. Chỉ tiếc hôm nay ông ấy có việc
bận, đành phải phái tôi tới nơi này cũng bàn bạc với Lục tiểu thư.”

Thái độ của cô ta hoàn toàn coi Lục Tiểu Phong như là
một người lạ lần đầu tiên gặp mặt.

Lục Tiểu Phong nhận lời nói: “Không dám, được ông chủ
của cô coi trọng.”

“Lục tiểu thư không cần khiêm tốn. Tôi nghĩ tình hình
sơ lược Mưu biên tập đã nói qua với cô, nói trắng ra là, chúng tôi muốn nâng đỡ
cô, không biết ý của cô như thế nào?”

Lục Tiểu Phong không trả lời, hỏi lại: “Tôi có thắc
mắc, vì sao ông chủ của cô lại nhìn trúng tôi? Tôi nghĩ có rất nhiều tác giả so
với tôi vĩ đại hơn nhiều đi, lượng tiêu thụ của tôi cũng không phải là tốt
nhất, chỉ có thể nói là bình thường, cho nên tôi rất tò mò.”

Mắt hoa đào xinh đẹp của Kim Dục hơi nhíu lại, giống
như dự đoán được Lục Tiểu Phong sẽ hỏi như vậy, không nghĩ ngợi gì nói: “Nếu
tôi nói đây là một loại duyên phận, Lục tiểu thư tin không?”

Lục Tiểu Phong không nói.

“Duyên phận khiến cho ông chủ của tôi thấy được quyển
sách này, duyên phận để cho ông ấy bắt đầu mở ra đọc liền muốn ngừng mà không
được, cũng là duyên phận để cho ông ấy thưởng thức sáng tác của cô. Ví dụ như
quyển này,” Kim Dục cầm lấy một quyển, chính là 《 Rượt đuổi ở trong
tình yêu phản bội》,
“Quyển sách này ông chủ của tôi khen cô viết đặc biệt xuất sắc, thật giống như…
tự mình trải qua vậy.”

Kim Dục tạm dừng lại, nhìn lướt qua Lục Tiểu Phong,
lông mi Lục Tiểu Phong cũng không nhúc nhích chút nào. Trái lại Mưu Hồng bên
cạnh không nhịn được chen mồm nói: “Sáng tác của Tiểu Phong quả thực đúng lúc,
một ít tình huống bên trong đều viết ra dựa vào tư liệu thu thập được.”

Kim Dục thản nhiên thu hồi tầm mắt, nói tiếp: “Chỉ có
điều người khác tiếc nuối chính là tại sao lại là bi kịch, tuy rằng bi kịch trở
thành kiệt tác, nhưng hiện tại khẩu vị của mọi người vẫn muốn lấy HE (happy
ending) làm chủ, là một tác giả ngoài sáng tác tốt ra, lựa ý
hùa theo nhu cầu của thị trường cũng rất quan trọng. Cho nên, ông chủ nói, nếu
thay đổi kết thúc hai người yêu thương lần nhau, cả quyển sách liên hoàn mỹ.”

Kim Dục nói xong, trong phòng khách phút chốc lạnh
ngắt, một lát sau, Lục Tiểu Phong mở miệng nói: ‘Kim tiểu thư cũng cho rằng như
vậy?”

Kim Dục từ chối cho ý kiến, giọng nói không thể nói rõ
là không vui, hay không có cảm xúc gì: “Đây là thị trường đòi hỏi.”

“Có thể xin hỏi tôn tính đại danh của ông chủ cô?” Lục
Tiểu Phong giơ tay lên, thầm lau đi mồ hôi lạnh trên thái dương.

“Ah, ông chủ họ Tiêu, gọi là Tiêu tổng là được rồi.”
Khóe môi Kim Dục cong lên, hai chữ Tiêu tổng ở đầu lưỡi của cô ta hết sức dễ
nghe. (Tiêu tổng là ông chủ Tiêu, giống như tổng
tài ấy)

Lòng Lục Tiểu Phong tiếp tục chìm xuống, nàng cảm giác
mình giống như một con mồi, thợ săn đã nhắm bắn cách đó không xa, ngón tay đã
đặt ở trên cò súng. Nhưng bên ngoài nàng làm bộ như đang kính trọng, liên tục
gật đầu: “Thay đôi cảm ơn Tiêu tổng, chỉ có điều, ý tốt của ông ấy lòng tôi xin
nhận.”

“Tiểu Phong, cô nói cái gì đó.”

Kim Dục còn chưa mở miệng, Mưu Hồng đã nôn nóng, liên
kéo giật giật vạt áo của Lục Tiểu Phong ở dưới mặt bàn. Nhưng Lục Tiểu Phong
không cử động, khách khí nói với Kim Dục: “Tôi còn cần rèn luyện, cách làm nhà
văn may mắn loại này còn quá xa, lại cảm ơn lần nữa, tiếp theo, thật xin lỗi.”

Mưu Hồng nén cơn tức lại xin lỗi Kim Dục: “Kim tiểu
thư, ngại quá, làm phiền cô chờ một chút, cô ấy có lẽ vấn không biết rõ tình
hình, tôi sẽ nói một chút với cô ấy…”

Kim Dục dùng tay ra hiệu ở miệng Mưu Hồng, tiếp theo
cười nhạt nhìn Lục Tiểu Phong nói: “Tiêu tổng dự đoán được Lục tiểu thư sẽ từ
chối, cho nên ông ấy dặn dò để cho Lục tiểu thư có thời gian suy nghĩ, lần sau
khi gặp mặt, chúng ta bàn lại. Như vậy, hôm nay cứ thế đã.”

“Tôi đã quyết định, không cần phải suy nghĩ nữa…”

“Xuỵt.” Ngón trỏ của Kim Dục khẽ đặt ở trên môi Lục
Tiểu Phong: “Không cần kết luận nhanh như vậy, còn có thời gian.”

Ngón trỏ của cô ta vừa rời khỏi một chút, Lục Tiểu
Phong liền hỏi: “Kim tiểu thư cũng nghĩ rằng tôi nên ký tên hay sao?”

“Vì sao lại không? Tôi rất chờ mong được hợp tác tốt
cùng Lục tiểu thư.”

Nét mặt Kim Dục tươi cười như hoa, làm cho Lục Tiểu
Phong không khỏi liên tưởng đến đóa hoa hồng đen lạnh lùng xinh đẹp nhiều gai,
cô ta mở cửa phòng khách, để lại một bóng lưng xinh đẹp. Cửa đóng trong nháy
mắt, cũng lưu lại trong lòng Lục Tiểu Phong một bóng ma.

——————————————————————————————————————————

Kim Dục ngồi trên xe, lập tức lấy điện thoại di động
ra gọi điện thoại, đầu kia vừa mới bắt máy, cô lạnh nhạt nói: “Tất cả đều tiến
hành theo kế hoạch.” Tiếp theo khuôn mặt căng cứng nhịn không được nhăn lại,
làm nũng nói: “Em không thích phần nhiệm vụ này.”

Người đầu bên kia nghe xong cười khẽ hai tiếng, dịu
dàng an ủi: “Ngoan, trở về tôi thưởng cho em.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.