Trời sáng trút xuống, chiếu rọi ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Liễu Nha, áo lót màu trắng đã sớm bị máu tươi nhiễm đỏ, Liễu Nha không thể ngồi, chỉ có thể nằm ở trên rơm rạ ẩm ướt, đau nhức trên mông đánh tới, Nha Nha yếu đuối nhắm hai mắt, chỉ cảm thấy thân thể giống như đám mây tung bay, đau, chết lặng, trái tim, chết lặng, gương mặt Kim Minh trong lòng cũng từ từ mơ hồ.
Cửa phòng bạo thất mở ra, công công trắng noãn như đúc hết sức không kiên nhẫn lật xem ghi chép về nàng.
Trước khi gửi tới bạo thất, phải căn cứ tội danh lượng hình, Thập Ác Bất Xá đương nhiên phải chịu cực khổ nhất tối tăm nhất ở đây.
“Thanh phi? Lúc nào thì trong hoàng cung có một Thanh phi? Còn là tội danh thông dâm, không xử tử đã là Hoàng thượng nhân từ, chỗ chúng ta cũng không phải là ai cũng tới được, phi tử không có một người đăng ký trong sổ, ta thấy nên đày đi nhiễm thất đi!”
“Dạ, công công! Nhưng thương tích trên người nàng, có muốn hay không. . . . . .” Một tiểu thái giám tuổi trẻ nhỏ giọng nói.
“Thương tích? Người vào bạo thất chúng ta mà trên người còn nguyên lành? Đi, mang nàng đi, nếu không Hoàng thượng trách tội xuống, ta ngươi dánh nổi sao?”
“Dạ!”
Liễu Nha bị mang đi nhiễm thất.
Nhiễm thất, danh như ý nghĩa chính là nơi nhuộm vải, vải vóc liên miên, từng cái vạc lớn đầy nhiên liệu, những cung nhân phạm sai lầm sẽ đựng thuốc màu, chân không, tóc tai bù xù, y phục lam lũ, từng ngày làm công việc nặng nhọc.
Nhiễm thất, chỉ có bốn chuyện là làm việc, ngủ, ăn cơm, đi nhà xí, các phạm nhân bị bệnh, đánh nhau, cũng không có ai quan tâm, cho đến khi ngươi không chống đỡ nổi từ từ chết đi.
Người vào bạo thất, Cửu Tử Nhất Sinh, cũng không phải suy đoán.
Mau hồng đỏ hỗn độn xen lẫn mùi hương khó ngửi xông vào mũi, hai chân lảo đảo đứng ở trong ao nhuộm, Liễu Nha vội vàng muốn tìm một điểm chống đỡ, nhưng chung quanh vạc nhụm là một đám nữ nhân vẻ mặt ngây ngô, tóc dài táo loạn che mặt các nàng, không khí trầm muộn giống như địa ngục, không ngửi thấy chút sinh lực.
Trong lòng Liễu Nha đột nhiên sợ hãi, có lẽ, sẽ phải chết ở chỗ này!
Dưới chân mất thăng bằng, ngã xuống vạc nhuộm, lập tức có thái giám tiến đến, hung hăng quất một roi ở trên lưng Liễu Nha, roi dính nước lạnh quất ở trên người, lại trầy da sứt thịt.
“Hự. . . . . .” Liễu Nha hừ nhẹ một tiếng, muốn phản kháng, ý thức lại càng thêm mơ hồ, chỉ cảm thấy trời đất không ngừng xoay tròn.
Một đôi tay xù xì đột nhiên đỡ Liễu Nha, Liễu Nha ngước mắt, trước mặt là khuôn mặt nữ tử xa lạ, một đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm nàng.
Lưu lyCung, Thái hậu chuyên tâm thêu đột nhiên bị kim đâm đau nhói một cái, máu đỏ tươi đột nhiên chảy ra, nhỏ xuống trên khăn.
“Thái hậu. . . . . .” Ngư ma ma tiến lên, thân thiếp đặt ngón tay Thái hậu ở trên môi, dùng sức mút.
“Thôi, chỉ là một lỗ kim nho nhỏ.” Thái hậu nhàn nhạt mở miệng, chân mày lại hơi nhăn, trong lòng trống trải, giống như. . . . . .”Thái hậu nương nương, thái hậu nương nương!” Ở ngoài tẩm cung, đột nhiên truyền đến giọng nói lo lắng của Nhung Thiên.
“Nô tài nào dám hô to gọi nhỏ, nếu như. . . . . .” Ngư ma ma vừa muốn lớn tiếng quát lớn, Thái hậu đột nhiên đứng dậy. Nhung Thiên, chẳng lẽ là Huy . . . . . .”Ngư ma ma, nhanh cho Nhung đại nhân vào!”
“Thái hậu nương nương, người nhất định phải cứu Vương gia. . . . . .” Nhung Thiên vội vàng vào Lưu ly Cung, ngày thường nơi kinh bất loạn nay trên mặt lộ ra kinh hoảng, quỳ bịch bịch trên mặt đất.
“Huy nhi, hắn thế nào?” Thái hậu tâm thần thấp thỏm đứng dậy hỏi, mẫu thêu đột nhiên rơi từ trên đầu gối xuống đất, nở rộ trên Tịnh Đế Liên* là một đóa hoa sen bị máu tươi nhiễm đỏ, có vẻ cực kỳ yêu dị.
*Tịnh Đế Liên: tình vợ chồng mặn nồng (như hai đoá sen mọc cùng một gốc)
“Vừa rồi ở Ngưng Hương cư, Hoàng thượng đột nhiên giận dữ, nhốt Vương gia vào Thiên Lao, về phần Thanh Thanh cô nương. . . . . . Nghe nói bị đánh 30 đại bản đưa vào bạo thất!” Nhung Thiên nhỏ giọng nói.
Thái hậu sững sờ, chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, phịch một tiếng lại ngồi xuống ghế, hai tay vô thức túm váy, ngực trái truyền tới đau đớn khiến động tác của nàng trở nên chậm lại.
Hắn, vẫn không nhịn được!
“Thái hậu, Thái hậu?” Nhung Thiên thấy sắc mặt Thái hậu tái nhợt, biết chuyện thật sự khó giải quyết.
“Tội danh gì?” Hồi lâu sau Thái hậu buồn bã mở miệng.
“Nói là. . . . . . Nói là Vương gia và Thanh Thanh cô nương. . . . . .” Nhung Thiên nhẹ dừng một chút, khó khăn mở miệng, “Thông dâm. . . . . .”
“Cái gì?” Thái hậu bỗng dưng đứng dậy lần nữa.
Nhung Thiên cũng khó xử mặt cúi thấp, cái tội danh này thật sự là. . . . . . Khó có thể mở miệng!
“Minh nhi thật là càng ngày càng càn quấy, hôm nay là ngày đại hỉ, hắn thế nhưng. . . . . .” Trong mắt Thái hậu thoáng qua một tia không kiên nhẫn, giống như muốn nói cái gì, lại bị nàng tự kềm chế mạnh xuống, khôi phục giọng điệu lạnh nhạt, “Được rồi, ngươi trở về đi, yên tâm, Huy nhi sẽ không có chuyện gì!”
“Nhưng Thái hậu. . . . . .” Nhung Thiên cũng không cho là như thế.
“Trở về đi thôi, Bổn cung phải đi tìm Hoàng thượng ngay!” Thái hậu khẽ thở dài, trực tiếp vào trong phòng, chuyển con mắt trông thấy trên bàn trang điểm này hộp ngọc tinh sảo, thân thể khẽ dừng lại, từ từ tiến lên lấy ra, hình Phượng bay điêu khắc ở trên nhẫn bạch ngọc tản mát ra ánh sáng nhu hòa ở dưới trời chiều.
“Tỷ tỷ, nếu như người có linh thiêng, hãy phù hộ Minh nhi trở về chính nghĩa, mấy năm này, muội muội thật quá cực khổ!” Nàng chán nản rũ rèm mắt xuống, ánh mặt trời sáng lạn rơi xuống trên mặt nàng sâu nông không đồng nhất, trong ánh mắt kia ẩn chứa tâm tình bi thương khiến trong nháy mắt nữ nhân già nua rất nhiều.
Ngư ma ma đi vào, sửa sang lại áo cho Thái hậu.
“Ngư ma ma, nếu như Bổn cung không có nhớ lầm, nô tỳ Tiền Dung chắc còn ở bạo thất chứ?” Thái hậu từ từ duỗi hai tay ra, nhàn nhạt mở miệng.
“Dạ, Thái hậu, không có mệnh lệnh của ngài, ai dám thả nô tỳ đó ra!” Ngư ma ma cung kính hồi bẩm.
“Cho nàng ta một cơ hội lập công chuộc tội, nhất định phải chăm sóc Thanh Thanh thật tốt, không thể có bất kỳ sai lầm nào, nhắn tin cho các nô tài ở chỗ nàng ta, Mặc Thanh Thanh, ai cũng không thể động!” Thái hậu đột nhiên trầm giọng nói.
Ngư ma ma ngẩn ra, kinh ngạc với giọng nói trịnh trọng của Thái hậu, nhưng mà vẫn nhanh chóng gật đầu một cái.
Duẫn Thiên cung, bóng lưng lãnh tuyệt lẳng lặng đứng bất động ở trước cửa sổ, trời chiều rơi xuống, trăng sáng hiện lên, chòm sao lóng lánh, từ đầu tới đuôi, Kim Minh đều ở một mình, bóng dáng hắn gầy gò, ở dưới ánh sáng yếu ớt, nhàn nhạt, lại bị kéo thật là dài, mơ mơ hồ hồ, gần như không rõ hình dáng.
Bóng dáng đơn côi lẻ loi. Lúc này nội tâm lại nếm trải mùi vị trống không, phiền não đột nhiên xông vào ngực của hắn, bàn tay rơi xuống, trong không khí vang lên âm thanh bó củi đứt gãy, tiếng vang thanh thúy khiến Mạc Thương vẫn chờ đợi ở ngoài phòng cả kinh.
“Hoàng thượng. . . . . .” Hắn ta khẽ mở miệng, nhưng không có dũng khí tiến vào tẩm cung, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng phản chiếu trên đất, cô đơn, mệt mỏi, một loại tư thái bất thường.
“Mạc Thương, đi Ngọc Hoa Cung!” Nam tử bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt tuấn tuyệt là nụ cười cực kỳ âm trầm, hai mắt xanh mị hoặc trở nên u ám vô cùng.
“Dạ!” Mạc Thương kinh hồn bạt vía đồng ý, cung kính vươn cánh tay, một bàn tay to lạnh lùng khoác lên trên cánh tay của hắn ta, thân thể ngang nhiên phát ra một sức mạnh làm cho người ta câm như hến, trong mắt mơ hồ lộ ra sát khí kinh người.
Trong lòng Mạc Thương thầm kêu một tiếng không được, chẳng lẽ Hoàng thượng đã không nhẫn nại được, muốn tự thân động thủ ở trong hoàng cung?
Trong lòng hắn ta do dự, không biết nên mở miệng hay không, trong nháy mắt cũng đã đến Ngọc Hoa Cung, bên trên cửa cung dán chữ hỷ đỏ thẫm, ở dưới ánh nến màu đỏ phát ra tia sáng chói mắt, không có vẻ vui mừng, lại có chút châm chọc.
“Hoàng thượng. . . . . .” Cuối cùng Mạc Thương cũng mở miệng, chỉ là hắn ta không có nói tiếp, bởi vì năm ngón tay của Hoàng thượng giống như kìm sắt khảm thật sâu vào cánh tay của hắn ta, trên mặt hắn ta đau toát ra mồ hôi.
“Coi chừng cẩn thận ở ngoài cung!” Nam tử lạnh lùng mở miệng, đầu cũng không quay trở lại đi vào Ngọc Hoa Cung.
“Hoàng thượng giá lâm!” Ngọc Triệt vốn chuẩn bị ngủ, cả kinh trong lòng, không nghĩ tới Kim Minh đột nhiên giá lâm, trong ánh mắt không khỏi thoáng qua hoảng hốt. Ban ngày, nhìn tác phong làm việc của hắn, nàng ta còn tưởng rằng sẽ không động phòng.
“Thế nào? Không hoan nghênh trẫm à?” Nam tử lạnh lùng nheo mắt lại, cảm thấy giận đối với vẻ mặt ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, đáy mắt nhanh chóng thoáng qua lạnh lẽo.
“Hồi Hoàng thượng, ngài hiểu lầm rồi!” Nữ tử cười khẽ, vẻ kinh ngạc vừa nãy thoáng qua rồi biến mất, nàng ta đứng dậy, giá y đỏ thẫm còn chưa tháo gỡ, da thịt trắng nõn mềm mại ở dưới ánh nến tản mát ra vẻ đáng yêu mỹ lệ, trong cổ áo rộng mở, xương quai xanh tinh xảo, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện.
Nam tử từ từ nheo mắt, trong con mắt màu xanh biếc luôn khắc họa tính tình âm trầm của chủ nhân, trong suốt lạnh lẽo ở dưới ánh nến, lộ ra hấp dẫn giống như anh túc, giờ phút này bởi vì nơi nào đó nồng nặc ham muốn, làm chúng nó càng nhìn càng nguy hiểm, càng thêm mê người!
Nữ tử bị Kim Minh nhìn đến hoảng hốt, không khỏi thấp thỏm ngước mắt, chỉ liếc mắt một cái, lòng của nàng ta chợt trầm xuống, con mắt xanh mê người, dường như muốn hút linh hồn người ta vào, để cho nàng ta muốn đến gần. Nhưng. . . . . . Nàng ta chợt dời ánh mắt đi, cung kính liễm mắt cúi đầu.
Đáy mắt mê người của Kim Minh bỗng nhiên âm u mấy phần, ánh mắt nữ tử dời đi càng thêm khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn, bàn tay chợt đưa ra, ngón tay từ từ đưa tới cái cằm bóng loáng khêu gợi của nữ tử, từ từ quanh quẩn.
Nữ tử to gan đón nhận ánh mắt nam tử, mắt màu xanh dương bình tĩnh, giống như trời chiều chiếu rọi vào biển rộng, tĩnh lặng, xanh thẳm, tinh khiết như vậy.
“Ngươi khiến trẫm muốn tìm hiểu!” Nam tử lạnh lùng mở miệng, tay hơi có vẻ xù xì chỉ hung hăng ma xát cánh môi nữ tử, trong đôi mắt xanh phát ra dục vọng, chỉ là dục vọng.
Nữ tử cười lành lạnh một tiếng, tay nhỏ bé từ từ vuốt cánh tay của nam tử: “Hoàng thượng, ngài không nên quên giữa chúng ta chỉ là một loại hiệp nghị, chúng ta chỉ lợi dụng lẫn nhau!”
“Lợi dụng lẫn nhau!” Nam tử lẩm bẩm mà nói, trong ánh mắt đột nhiên thoáng qua ý cười, lạnh lùng, “Ngươi nói thật thẳng thắn, nhưng mà càng như vậy, trẫm lại càng muốn nhìn thấu ngươi là một nữ tử như thế nào!”
“Nhìn thấu thì như thế nào đây? Hoàng thượng, số mạng của Ngọc Triệt cũng sẽ như Phi tần bình thường trong cung sao?” Nữ tử hếch dưới quai hàm, cười trong trẻo lạnh lùng.
“Ngươi muốn trẫm hứa hẹn?” Ánh mắt nam tử bỗng nhiên tối sầm lại.
“Không, Ngọc Triệt không cần, trước khi Hoàng thượng không thật tâm thích Ngọc Triệt, Ngọc Triệt đều không muốn gì cả, đương nhiên, cái gì cũng không muốn cho!” Nàng ta khẽ mở miệng, giống như là đang nhấn mạnh.
“Thật tâm thích? Ngươi quả thật là có lòng tham, chỉ là đáng tiếc, trẫm không thích nữ nhân tham lam!” Nam tử cười nhạt, lạnh lùng buông cái cằm gầy gò của nữ tử ra, từ từ thối lui đến trên giường, nằm xuống, nhắm mắt lại.
Hắn chỉ muốn tìm người nói chuyện, không cần một mình suy nghĩ, càng nghĩ, tim của hắn càng phiền não, muốn làm một chuyện, nhưng trong lòng luôn do dự.
Mâu thuẫn xung đột trái tim hắn, hai hàng lông mày xinh đẹp nhăn nhúm chung một chỗ, trên trán kết thành một chữ Xuyên to tướng.
“Hoàng thượng ngài có tâm sự phải không?” Ngọc Triệt ngồi xuống ở trước giường, cười nhạt nhìn nam tử.
“Đúng!” Kim Minh từ từ giương mắt, lông mi dày đậm giống như bươm bướm đang phá kén, ưu nhã mà từ từ mở ra, cánh chim thư giãn, hai mắt xanh tối tăm, giống như hai bụi cỏ xỉ rêu rậm rạp, thanh u, lạnh lẽo, bình tĩnh mà sâu không thấy đáy.
“Có thể nói cho Ngọc Triệt nghe hay không?”
“Ngươi thật muốn nghe?” Nam tử cười lạnh, nụ cười lạnh nhạt giống như thợ săn hướng về phía con mồi của hắn, để cho trong lòng người ta bỗng nhiên sinh ra khí lạnh.
Ngọc Triệt hơi cắn cắn môi, gật đầu một cái.
Nam tử đột nhiên đưa bàn tay ra, từ từ theo tay của nữ tử leo lên, cho đến khi đến cổ nàng ta. “Trẫm đang suy nghĩ, nếu cái đầu xinh đẹp và thân thể tách ra, sẽ là một chuyện tiếc nuối cỡ nào!”
Ngọc Triệt cứng lại, trong ánh mắt nhanh chóng thoáng qua kinh hoảng, nhưng rất nhanh, nàng ta cười nhạt: “Hoàng thượng thật là biết nói giỡn. . . . . .”
“Trẫm không phải nói giỡn!” Nam tử chợt siết chặt năm ngón tay, một bàn tay to lao lao nắm giữ cái cổ mảnh khảnh của nữ tử trong lòng bàn tay.
“Ngươi. . . . . .” Ngọc Triệt cả kinh, may là cô ta vốn thông minh, thế nhưng không nghĩ tới cá tính của Kim Minh hỉ nộ vô thường như vậy.
Ánh mắt nam tử bỗng nhiên mù mịt, ánh mắt bất lực từ từ xẹt qua trên mặt nữ tử. Mi tâm nam tử từ từ nhíu lên, ánh mắt mịt mùng, “Nhưng trẫm không bỏ được, không bỏ được, cho dù có biết rõ ngươi là lá chắn duy nhất để Kim Nhật tồn tại, trẫm còn không chịu. . . . . . Tại sao? Tại sao ngươi phản bội trẫm? Là muốn đòi lại sao? Giúp đỡ Kim Huy đòi lại? Ngươi sai rồi, mười phần sai rồi, trong lòng trẫm không quan tâm ai, trừ nàng, ai cũng không quan tâm. . . . . . Nhưng mà, tại sao trẫm lại không hề thoải mái? Thanh Thanh. . . . . .”
Ngọc Triệt cả kinh trong lòng, Thanh Thanh. . . . . . Thanh phi? Nhìn lại Kim Minh, ánh mắt sương mù, trên gương mặt đột nhiên đỏ, một bàn tay to bóp chặt cổ của nàng ta, từ từ di chuyển, giống như không đành lòng, trong ánh mắt kia là mâu thuẫn và do dự làm cho nam nhân xem ra giống như một con bò đi lạc.
“Theo tâm ý của ngươi, đừng nên cưỡng cầu!” Nàng ta khó khăn mở miệng, lại đột nhiên nhìn thấy ánh mắt nam tử chợt lóe, bàn tay trên cổ đột nhiên buông ra.
Ngọc Triệt nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nam tử trước mặt bỗng nhiên rét, nàng ta thầm kêu một tiếng không ổn, nam tử đã hung hăng nắm chặt cổ nàng ta, ánh mắt đột nhiên trở nên trong suốt, trong suốt, ở dưới ánh đèn phát ra ánh sáng u ám.
“Chẳng lẽ. . . . . . Ngươi thật muốn mạng Thanh phi?”
Thân thể bị nam tử ném đến góc tường, Ngọc Triệt phát ra âm thanh đứt quãng.
Nam tử cười lạnh, không hề trả lời, cánh tay đột nhiên dùng sức, bàn tay to như kìm sắt nắm chặt cổ nữ tử, bên môi thoát ra nụ cười lạnh: “Đáng tiếc ngươi không phải là Thanh Thanh!”
“. . . . . .” Toàn thân Ngọc Triệt bao phủ trong ớn lạnh, nàng ta liều mạng giãy giụa, tay nhỏ bé vô lực xé màn che, doanh trướng tróc ra.
“Hoàng thượng!” Bên ngoài tẩm điện, Mạc Thương vội vàng mở miệng.
Nam tử lạnh lẽo ngoái đầu nhìn lại, con mắt tối tăm thoáng qua không vui, bàn tay buông ra, nữ tử đột nhiên tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
“Hoàng thượng, Thái hậu té xỉu, thái y. . . . . .” Mạc Thương vội vàng mở miệng, lại đột nhiên bị Kim Minh dùng một chưởng đánh vào trên đất, “Mạc Thương, ngươi nhớ, nếu như trẫm biết ngươi dám can đảm lừa gạt trẫm. . . . . .”
“Mạc Thương thề thần phục Hoàng thượng muôn lần chết không chối từ, cho dù chết cũng sẽ không lừa gạt Hoàng thượng!” Nhịn được phun trào ra máu, Mạc Thương chống đỡ thân thể quỳ trên mặt đất.
Kim Minh dời mắt, thâm ý nhìn Ngọc Triệt, khóe môi đột nhiên hiện ra nụ cười lạnh lùng: “Xem ra ngươi không tốt, ngươi vừa tới Thái hậu liền bị bệnh!” Nói xong, hắn liền bước nhanh ra khỏi tẩm cung.
Tham lam hút không khí trong sạch, Ngọc Triệt ngồi sững trên đất, kinh ngạc nhìn bóng lưng nam tử càng lúc càng xa, đôi tay đột nhiên nắm chặt váy, trên người, đã sớm mồ hôi lạnh đầm đìa.
“Hoàng thượng hắn. . . . . . Hắn chỉ là giận Thanh phi bất trung mà thôi, dính líu đến Công chúa rồi, xin lỗi!” Lúc Mạc Thương sắp xoay người, nhìn khuôn mặt nữ tử trắng bệch, đột nhiên sâu kín mở miệng.
Ngọc Triệt gật đầu một cách máy móc, đờ đẫn, cho đến khi một hồi gió mát thổi vào cửa phòng khép hờ, nàng ta mới hoảng hốt đứng dậy từ dưới đất.
Thanh phi? Nhưng vừa rồi sát ý của nam tử rõ ràng là hướng về phía nàng ta mà đến? Có lẽ đổi lại là Thanh phi, cái tay kia —— sẽ buông ra đi!
Khó khăn tỉnh dậy, không còn là tù thất ươn ướt u ám, mà là giường hẹp mộc mạc sạch sẽ, Liễu Nha từ từ chuyển động tròng mắt, rốt cuộc khôi phục một chút ý thức.
“Ngươi đã tỉnh?” Một nữ tử trẻ tuổi y phục lam lũ vào phòng, trên tay bưng một chén dưa muối, hai bánh màn thầu.
“Đây là?” Liễu Nha nhìn mặt nữ tử, hơi trố mắt, quan sát nơi này.
“Bạo thất, nhưng là căn phòng tốt nhất ở đây, Thái hậu có lệnh, bảo cô nương an tâm ở chỗ này hai ngày.” Nữ tử nói xong, đặt dưa muối và màn thầu ở trên bàn lớn duy nhất trong phòng.
“Không biết ta từng gặp ngươi ở đây…ngươi. . . . . .” Liễu Nha nghĩ không ra, tuy nhiên nó thế nào cũng nhớ không nổi .
“Thanh cô nương tại sao lại nhớ tới Tiền Dung, chúng ta chỉ là có duyên phận mà thôi, ở tẩm cung của Thái hậu nương nương, nô tỳ pha trà nóng một chút. . . . . .” Nữ tử khó khăn mở miệng, nước mắt nhẹ nhỏ, tung tóe ướt váy.
“À? Là ngươi, không trách được. . . . . .” Liễu Nha cả kinh, hóa ra nàng ta chính là nữ tử chịu thay mình, trong nội tâm đau lòng đột nhiên như nước biển xông tới.
“Thanh cô nương còn nhớ rõ nô tỳ?” Trong hai tròng mắt nữ tử đột nhiên sáng loáng.
“Dạ!” Liễu Nha khó khăn mở miệng, sao nàng không nhớ rõ, chỉ là hiện tại nàng tự thân khó bảo toàn, nếu như có thể, nàng đã sớm xin Kim Minh đưa nàng ta ra ngoài.
“Vậy cũng tốt, nương nương nói, muốn nô tỳ hầu hạ cô nương tốt, lập công chuộc tội, Thanh cô nương, ngài nhất định phải cứu nô tỳ, bạo thất. . . . . .” Cả người nàng ta chợt run run, giống như bị kinh sợ, sắc mặt trắng xanh.