Nào biết đôi mắt tròn to si ngốc của Kim Nhật cứ nhìn chằm chằm lầu hai, nháy mắt cũng không nháy mắt, đối với cơn tức giận của nàng thì làm như không thấy.
“Kim Nhật!” Liễu Nha không kiên nhẫn lên tiếng.
“Cô nương chớ ngạc nhiên, đây là hoa khôi Nguyệt Nga của Hợp Hoan lâu chúng tôi, thân thể thướt tha, bộ dáng phong tao, là nam tử đều sẽ sớm nắng chiều mưa khó có thể khống chế!” Sau lưng, tú bà mập mạp kia lộ ra nửa cái đầu, không ngừng thêm mắm thêm muối.
Liễu Nha nghe người tú bà kia nói, trong lòng càng thêm tức giận không thôi, vừa muốn xoay người rời đi, Kim Nhật chợt đưa tay kéo cánh tay của nàng: “Tuy cũng được coi là mỹ nữ nhưng cũng không có đáng yêu như Nha Nha!”
“. . . . . .” Liễu Nha không nói thêm gì nữa, có điều hơi nhếch môi dời mắt nhìn hắn.
Kim Nhật giương gương mặt tuấn tú ngây thơ ngốc nghếch lên, tròng mắt đen nháy nháy, sáng lóng lánh.
Trong lòng Liễu Nha khẽ động, lời nói của Kim Nhật giống như là một trận gió xuân làm dịu nội tâm hạn hán đã lâu của nàng, nhẹ nhàng, không tiếng động.
“Nhưng cái áo này khá đẹp, vị mụ mụ này cầm một cái cho Nha Nha thay!” Bàn tay hắn chỉ xiêm áo màu trắng nhạt của hoa khôi.
Liễu Nha được hắn nhắc nhở, lúc này mới chú ý tới cái áo trên người vẫn còn dính nước, y phục vốn là tơ lụa, giờ phút này toàn bộ dán vào trên người, chọc cho mấy vị quan khách bên cạnh không nhìn hoa khôi mà nhìn Liễu Nha.
“Cái này. . . . . .” Tú bà hơi do dự. Kim Nhật giơ tay lên, tìm tòi một thỏi bạc rồi tiện tay khẽ ném, người tú bà kia lung lay thân thể mập mạp tiến lên đón lấy, lập tức ngưng mắt, vui vẻ ra mặt: “Tới đây, dẫn vị cô nương này lên lầu đổi xiêm áo!”
Tiểu nha hoàn búi tóc hình kéo bao cung kính tiến lên, mang theo Liễu Nha đi về phía hậu viện.
“Đi nhanh về nhanh, ta đợi ngươi ở đây!” Kim Nhật cười hì hì mở miệng, trực tiếp ngồi trong một phòng trang nhã ở trên đại sảnh, nhấp một ngụm trà nóng.
Liễu Nha gật đầu một cái, đi theo nha hoàn tiến về phía hậu viện, không thể tưởng tượng được Hợp Hoan lâu không những lớn mà còn làm ăn phát đạt, ngay cả hậu viện cũng là đèn đuốc sáng trưng, ngọn đèn dầu sáng ngời, nước chảy dưới cầu nhỏ, đình đài lầu các, đều là tinh xảo; trong lầu các, tiếng đàn sáo mập mờ, tiếng say rượu, nhiều tiếng dễ nghe cùng nhau truyền tới, dồi dào hùng tráng liên miên không ngớt bay vào trong nhà, thanh âm tẻ nhạt ái muội làm cho tim người ta đập rộn lên, cao nhã và dâm mỹ đều dung hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, không có không khí xung đột.
Liễu Nha nhìn đến hoa mắt, Hợp Hoan lâu làm ăn tốt hơn rất nhiều so với lầu Hợp Hoan của Kim Lang Vương triều!
“Cô nương, đây là phòng của tân khách, cô nương chờ ở đây, lát nữa y phục sẽ đưa đến!” Tiểu nha hoàn chỉ gian phòng ngay giữa hậu viện sau đó đứng dậy cáo từ.
Liễu Nha vừa muốn hỏi kỹ, cách đó không xa liền có một nha hoàn bước nhanh đi tới, trên tay dâng một bộ xiêm áo xanh nhạt mới.
“Y phục của cô nương!” Tròng mắt nha hoàn không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Liễu Nha nhận lấy, đẩy cửa chạm khắc ra, sắp xoay người đi vào thì nha hoàn kia đã vội vã rời đi.
Liễu Nha kinh ngạc, cảm thấy khí chất của nha hoàn này thoát tục, không giống sinh ra ở nơi bướm hoa.
Tiếng đàn sáo vui mừng ở tiền viện truyền đến, tiếng ồn ào bên tai không dứt, tạm thời loại trừ nghi ngờ của Liễu Nha, nàng đóng cửa phòng, sau khi quan sát bài biện gian phòng thì bước đến trước giường hẹp, từ từ cởi bỏ y phục ướt sũng.
Lúc đôi tay tiến tới xương quai xanh, nàng chợt nghe cách đó không xa truyền đến âm thanh kỳ quái, tế tế, nhu nhu, đau thương buồn bã, hình như là tiếng nữ tử khóc. Trong lòng nàng có chút tò mò, vội vàng mặc y phục lên, men theo tiếng khóc kia tìm kiếm.
Ở đó bóng mờ chồng chất của tòa nhà to lớn, có tiểu lâu u ám, trước lầu có hai nam tử áo đen tay cầm đao gươm, không ngừng đi lại tuần tra, vẻ mặt nghiêm túc khác thường.
Liễu Nha núp trong bóng tối, cẩn thận quan sát hồi lâu, lát sau chỉ thấy một tên nam tử trong đó không kiên nhẫn đạp cửa phòng tiểu lâu kia: “Khóc cái gì mà khóc? Hai ngày nữa ngươi liền thoải mái kêu! Còn khóc nữa thì lão tử sẽ không khách khí!”
Tiếng khóc thê lương đột nhiên ngừng lại.
Liễu Nha nhíu nhíu mày, vừa muốn suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Tiền viện truyền đến tiếng đánh nhau, thỉnh thoảng xen lẫn âm thanh bàn ghế rơi xuống đất.
“Kim Nhật?” Trong lòng Liễu Nha khẽ động, trong đầu không biết tại sao đột nhiên nhảy ra bộ dáng Kim Nhật cười hì hì, xoay người vén làn váy lên, co cẳng chạy.
Lúc này đại sảnh Hợp Hoan lâu đã là một mảnh hỗn độn, mới vừa rồi còn đầy khách ngồi, hiện tại đã không còn ai, chỉ có bộ dáng phong tao của hoa khôi Nguyệt Nga, vóc người mập mạp của tú bà và Kim Nhật hỗn chiến với nhau, bốn phía có hơn mười nam nhân vây quanh chen lấn động thủ.
Trước đó một khắc hoa khôi nương tử còn lẳng lơ mị hoặc, giờ đã sớm hóa thân thành La Sát đoạt mệnh, một thân xiêm áo hồng, một thanh hàn kiếm, xông bào hỗn chiến kịch liệt xuyên qua giữa Kim Nhật và tú bà.
Tú bà có vóc người mập mạp, nhưng đôi tay đầy sinh lực, thế công xen lẫn bén nhọn như một luồng sóng mà đến, thẳng tắp công kích hướng Kim Nhật tay không tấc sắt.
Kim Nhật bị hai nàng tả hữu giáp công cũng không cuống quít, bình tĩnh ứng chiến, chỉ bằng vào một đôi tay không đánh nhau cùng hai nàng, không hề rơi xuống thế hạ phong.
Liễu Nha vừa xuất hiện, đám người áo đen vốn đến xem náo nhiệt giống như tâm ý tương thông thẳng tắp công hướng nàng, Liễu Nha lắc mình tránh thoát lưỡi dao sáng loáng, trên lưng lại đột nhiên nghênh tiếp lưỡi đao kẻ khác.
“Ngu ngốc, tại sao đến đây!” Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một khắc trước Kim Nhật vẫn còn đang hỗn chiến cùng hai nàng, trong nháy mắt chuyển tới sau lưng Liễu Nha, giúp nàng đỡ một đao, bàn tay đưa ra ôm nàng vào trong ngực, nhỏ giọng quát lớn.
“. . . . . .” Liễu Nha nghe theo tiếng ngước mắt nhìn lên, lúc này Kim Nhật đã sớm không còn bộ dáng cười hì hì ban đầu, đôi mắt như đầm đen lại nổi lên một tia khát máu đỏ sậm, làm cho người ta nhìn mà trong lòng bồn chồn.
Lúc này hắn cực kỳ giống một người!
“Kim Minh?” Liễu Nha dứt khoát khạc ra miệng, chỉ thấy Kim Nhật nghe được thì gương mặt biến sắc, che chở Liễu Nha ở phía sau, đem nội lực rót vào song chưởng, chưởng phong bén nhọn đánh úp tới hai người đang đuổi theo.
“Bịch bịch!” Hai tiếng, hai nữ tử không tránh kịp đều ngã xuống đất, hơn mười người áo đen hung ác chen chúc mà đến.
Liễu Nha ngồi thẳng lên, giống như là cố ý phản bác tiếng ngu ngốc của Kim Nhật, tam quyền lưỡng cước đánh ngã hai nam tử. Nàng hả hê chuyển con mắt, vừa định khoe khoang, lại thấy tám chín tên hung ác còn lại đã sớm nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên.
“Các ngươi là ai?” Kim Nhật tiến lên dùng chân dẫm trên thân thể mập mạp của tú bà nhỏ giọng chất vấn.
“Muốn chém muốn giết tùy ngươi, hôm nay lão nương rơi vào trong tay Kim Lang Vương, sống chết đã định!” Người tú bà kia nhẹ nhàng nhổ một ngụm, lạnh lùng mở miệng.
“Kim Lang Vương?” Liễu Nha kỳ quái chuyển con mắt nhìn Kim Nhật, trời ạ, họ giết nhầm người!
Màu sắc trên mặt Kim Nhật hơi có chút thay đổi, hắn không có tiếp tục hỏi nữa, mà kéo Liễu Nha đi hướng bên ngoài: “Chúng ta đi!”
“Đi? Vậy những người này phải làm thế nào? Người họ muốn giết chính là Kim Minh!” Liễu Nha không hiểu nhìn hắn.
“Không cần lo, chúng ta đi!” Lúc Kim Nhật nghe thấy hai chữ Kim Minh thì càng thêm hốt hoảng, dắt tay Liễu Nha đi ra bên ngoài.
“Đợi chút, nếu quả thật phải đi, không bằng thuận tiện cứu một người!” Liễu Nha đột nhiên nhớ đến tiếng khóc thê lương nơi hậu viện.
Trên mặt Kim Nhật có chút không kiên nhẫn đưa mắt nhìn về phía Liễu Nha, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Hậu viện, hai gia đinh nghe được tiếng đánh nhau ở Tiền viện, đang suy nghĩ biện pháp đem nữ tử dời đi chỗ khác.
“Đi mau!” Người vừa nãy lớn tiếng hô bỗng quát, trên mặt có chút kinh hoảng, kéo nữ tử từ trong phòng ra, muốn vội vã rời đi.
“Buông nàng ra!” Liễu Nha thấy y phục của nữ tử không đủ che thân, trên người chồng chất vết thương, trí nhớ xa xôi giống như dòng nước nhỏ dài ồ ồ rót vào.
Lại một nữ tử đàng hoàng đáng thương!
Nàng xông lên trước, Kim Nhật chưa kịp ngăn cản, đã thấy nàng một quyền đánh về phía một gia đinh trong đó.
Nào biết võ công hai gia đinh lại không thấp, sau khi ném nữ tử xuống đất, buồn bực không lên tiếng nghênh đón.
Kim Nhật lắc đầu bất đắc dĩ, bước chân nhẹ nhàng, bóng dáng màu tím giống như rồng dạo chơi nhân gian, chỉ một chiêu, hai đại hán đã té xuống đất.
Nữ tử bị ném xuống đất đột nhiên ríu rít khóc lóc chạy về phía Kim Nhật, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, sau khi nhìn thấy dung nhan tuyệt đẹp của nam tử, thế nhưng hơi có chút mất hồn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhanh chóng đỏ lên. “Cứu ta!” Nàng nắm chặt áo Kim Nhật.
“Không phải đang cứu sao?” Kim Nhật ngước mắt nhìn y phục trên người nữ tử một cái, con mắt u ám, hai mắt trợn ngược, thậm chí có chút bực mình, hất tay nữ tử ra, ngược lại khuôn mặt tươi cười tiến đến chỗ Liễu Nha: “Chúng ta đi nhanh đi, thời gian không còn sớm!”
Nàng ta bị Kim Nhật vung trên mặt đất, trong ánh mắt không khỏi thoáng qua tức giận.
Từ nhỏ đến lớn, mọi người đều coi nàng ta như trân bảo mà nâng ở trong lòng bàn tay, chưa từng có ai dám coi nàng ta như rơm rác.
Liễu Nha vừa định trả lời, phòng trước đột nhiên truyền đến một hồi tiếng bước chân nặng nề, giống như thiên quân vạn mã áp sát, di chuyển chấn động.
“Chuyện gì xảy ra?” Liễu Nha cả kinh, lại thấy nữ tử từ từ mím môi khẽ cười.
“Không biết, tóm lại mặc kệ chuyện này, chúng ta nhanh đi thôi!” Kim Nhật lôi kéo Liễu Nha trực tiếp ra khỏi hậu viện, trong miệng tuy nói mặc kệ, người lại chạy thật nhanh.
“Còn nữ tử. . . . . .” Liễu Nha xa xa nhìn nữ tử ngồi dưới đất có chút khó xử. Cứ bỏ lại nàng mặc kệ sao?
“Những người đó chính là tới cứu nàng ta!” Âm thanh lười biếng của Kim Nhật truyền tới.
Ánh mắt nữ tử nhanh chóng thoáng qua kinh ngạc.
“Hoàng muội!” Một tiếng la lên kèm theo bóng dáng màu vàng lướt đến trước mặt nàng ta.
Nam tử trước mặt mày kiếm mắt sáng, chính là Thái tử nước Tiên Nô – Tiên Vu Điện hạ.
“Hoàng huynh, ngươi tới quá muộn!” Nàng ta vỗ vỗ bùn đất trên người đứng dậy, ánh mắt vừa rồi còn điềm đạm đáng yêu thế nhưng lúc này lại tĩnh lặng.
“Là ai cứu ngươi?” Tiên Vu giống như e ngại nữ tử, thật thấp mở miệng.
“Cái này ngươi nên hỏi vị tú bà kia trước!” Nữ tử nhận lấy cẩm bào Tiên Vu đưa tới từ từ phủ xuống.
Trên đại sảnh, ngọn đèn dầu sáng rỡ như cũ, chỉ là nữ tử ngồi ngay ngắn ở đó mơ hồ tiết lộ uy nghiêm.
“Ngươi nói cái gì? Kim Lang Vương? Không ngờ đường đường Đại Hách Thái tử tài giỏi xuất chúng cũng có ngày nhận lầm người!” Nàng mím môi cười khẽ, giữa đầu lông mày không thấy chút ý cười.
“Ta tuyệt đối không có nhìn lầm, trên lưng nam tử kia có Lang Đồ Đằng , là người ai cũng có thể giả mạo sao?” Tú bà giọng căm hận nói.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của nữ tử bỗng nhiên chăm chú nhìn chằm chằm tú bà, mím môi không nói.