Edit: quacauphale
Kim Lang Vương năm 189.
Tối nay ánh trăng đêm rằm rất đẹp, trăng tròn treo ở chân trời, ánh nến trong tẩm cung thế nhưng không được sáng ngời như ánh trăng mà nó chỉ mờ nhạt mông lung chiếu rọi loan trướng đỏ thẫm trên giường. Ở bên trong lư hương ba chân hai tai trong góc có khói đàn hương lượn lờ, khiến không khí tẩm cung càng thêm vô cùng quỷ dị.
Sau tiếng chiêng vang lên, trong loan trướng hiện lên bóng dáng mông lung, cung nữ áo trắng đứng ở hai bên lập tức tiến lên, tay nhỏ bé đồng loạt kéo màn che sang một bên, lộ ra dung nhan tuyệt thế, trước tiên không nói đến ngũ quan tinh sảo, vài sợi tóc dài màu vàng kim trên đầu tán lạc trên vai cũng đã đủ kinh thế hãi tục, nhan sắc không thấy rõ trong đêm tối, nam tử ngước mắt lên, đôi tròng mắt màu xanh biếc liền đập vào mi mắt, đó là một màu xanh biếc tuyệt đẹp, giống như liễu lúc đầu xuân, lại giống như màu xanh biếc trong hồ hoà nhập với nước tuyết, long lanh, chỉ liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta hãm sâu không thể tự thoát ra được.
Nam tử có số tuổi không lớn, chỉ mười ba mười bốn tuổi, con ngươi yêu mị màu xanh biếc chuyển động thậm chí còn lộ ra vẻ ngây thơ mà người thường không dễ phát giác.
Lúc này trên người nam tử không có áo, lười biếng ngồi ở đầu giường, sắc mặt từ từ bao phủ lên một tầng ửng hồng, giống như bị tình dục khốn nhiễu, hắn nửa hí mắt màu xanh biếc, khóe môi nở nụ cười, giống như hồng mai trong tuyết mùa đông, tràn đầy sức sống.
“Đi, đi gọi Thái tử phi, nói ta muốn nàng!”
Hai vị thị nữ vừa nghe, vội vàng quỳ trên mặt đất: “Thái tử, Hoàng hậu dặn dò. . . . . .”
“Đi, phải đi gọi, tối nay ta chỉ muốn nàng ta!” Nam tử không thuận theo, hơi uốn éo người ở trên giường tơ vàng, có chút làm nũng, trên mặt càng lộ rõ ửng hồng, trong giọng nói không tự chủ tăng thêm mấy phần mị hoặc.
Thị nữ vừa nghe, hai người đều bởi vì lời nói lớn mật của nam tử mà có chút e lệ, thấy nam tử kiên quyết, vì vậy vội vàng lui ra ngoài.
Nam tử xoay mặt, giống như lấy được trân bảo hiếm thấy, cười non nớt, xinh đẹp.
Cửa cung mở ra, chỉ nghe một hồi tiếng vang leng keng của chiêng, nữ tử cất bước đến, tiến gần ánh đèn màu vàng mới nhìn rõ cũng chỉ là một cô nương mười hai mười ba tuổi mà thôi, trên mặt lại có sự quyến rũ của nữ nhân, bóng dáng thướt tha, con mắt trong veo, trang điểm lộng lẫy, trang phục xa hoa. Chậm rãi đến gần, chiêng kêu leng keng, cứ thế dịu dàng đi đến trước mắt nam tử.
Nữ tử nâng lên nụ cười, dí dỏm mà đắc ý, nàng múa nửa canh giờ ở ngoài điện, chính là muốn hắn cho gọi nàng vào cung.
Trong con mắt xanh yêu dị sáng loáng, một tay kéo nữ tử lên giường hẹp, đôi bàn tay cơ hồ vê thân thể mảnh mai của nữ tử vào trong lòng, giọng nói vội vàng, hô hấp mơ hồ có chút nặng nề: “Vân nhi, ngươi rốt cuộc đã tới? Ngươi cũng biết, ta rất nhớ ngươi, nhớ ngươi! Hoàng cung này thật sự quá ngột ngạt, ta. . . . . .” Nam tử vừa lẩm bẩm càu nhàu vừa ôm nữ tử đến trên giường.
“Minh nhi, mẫu hậu là vì tốt cho ngươi, ngươi. . . . . .” Nữ tử tên gọi Vân nhi hơi run nhẹ, tay nhỏ bé bị nam tử nắm thật chặt, trên mặt trẻ trung ngượng ngùng. Nàng không ngừng ưỡn ẹo thân thể, trộm nhìn hắn, nam tử vội vã như vậy nàng lại chưa từng thấy qua, mắt phượng chống lại cặp mắt sáng loáng kia, trong lòng của nàng thế nhưng không tự chủ ớn lạnh, tròng mắt màu xanh biếc càng lộ vẻ yêu dị, giống như mang theo ma tính khiến nàng hãm sâu vào trong đó.
Bàn tay nam tử nắm chặt tay nhỏ bé của nàng, cả người nàng run nhẹ lên, hai mắt khẽ nheo lại, trên mặt mang theo mong đợi, lòng bàn tay mềm mại chậm rãi men theo đường cong đẹp đẽ của mu bàn tay nam tử, môi đỏ mọng khẽ nhếch.
Nữ tử hết sức dụ hoặc khiến hắn khó có thể tự chủ, hắn gầm nhẹ một tiếng, một sức mạnh giống như bộc phát ra từ trong thân thể, khiến cho hắn ôm lấy nàng vào trong ngực, môi mỏng nóng bỏng di chuyển từ lông mi dài khẽ run xuống dưới, khẽ cắn chóp mũi thanh tú, sau đó là môi cùng môi triền miên cọ sát lẫn nhau.
Trăng tròn vành vạnh xuyên qua song cửa sổ chiếu rọi phần lưng hơi cong của nam tử, quần lót sợi tơ tằm phát ra ánh sáng trắng loá, làm cho người ta nhìn có chút rùng mình.
“Keng keng. . . . . .” Thanh âm gõ mõ điểm canh truyền đến, chính là giờ tý, đêm khuya yên tĩnh, trên trời, ánh trăng càng thêm sáng quỷ dị, chiếu sáng cả vùng đất.
“Minh. . . . . .” Đầu lưỡi dịu dàng bỗng khuấy đảo mãnh liệt ở trong miệng nàng, nữ tử không kiềm hãm được phát ra tiếng kêu sợ hãi, nàng đột nhiên cảm thấy rợn cả tóc gáy và cảm giác buồn nôn, trên người nam tử giống như mang theo mùi tanh của dã thú, vừa gay mũi, vừa nguy hiểm.
“Minh nhi!” Nữ tử chán ghét quay đầu ra, muốn đẩy nam tử ra, lại chạm tay vào bộ lông rậm rạp.
Tay của nữ tử cứng đờ, đầu nam tử kề sát vào mặt nàng hôn, tay của nàng chạm vào sống lưng nam tử, nhưng tại sao. . . . . . Cảm giác xa lạ trên mặt càng ngày càng rõ ràng, hô hấp nóng bỏng phun trên mặt nàng đầy mùi máu tanh, làm cho nàng muốn nôn mửa, nàng run rẩy mở mắt ra, trong mắt là. . . . . .
“A!” Ánh trăng quỷ dị rốt cuộc bị tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế hung hăng xé rách, thị nữ tiến vào trong điện, tiếng thét chói tai liên tiếp vang lên càng kinh khủng hơn, trên cửa gỗ chạm khắc, một vũng máu tươi bắn lên, tạo thành một bức tranh vẩy mực kinh hồn bạt vía, họa lên bóng quỷ.
“Chuyện gì xảy ra?” Hậu điện, một người con gái nghe tiếng mà đến, âm thanh vô cùng lo lắng.
Còn chưa tiến vào tẩm điện, gió nhẹ thoáng qua, mùi máu tươi nồng đậm trong điện xông tới mặt, toàn thân nữ tử cứng đờ như muốn ngã trên mặt đất.
“Hoàng hậu nương nương.” Cung nữ sau lưng lập tức nâng nàng lên.
“Các ngươi đi xuống trước đi. . . . . . Nhất định là có cung nữ chọc Minh nhi. . . . . .” Nàng dừng lại, sắc mặt xanh mét, phất tay một cái, đuổi lui ra, ngồi trên thềm đá trước điện, ngẩng đầu, ánh mắt oán hận bắn về phía vầng trăng cong sáng rực kinh người, bất lực nhìn ngắm.
Sau một canh giờ, trong tẩm cung rốt cuộc khôi phục yên tĩnh, nữ tử nghiêng ngả mấy cái, muốn đứng lên, lại bởi vì thân thể tê cứng mà ngã ở trên thềm đá, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, một giọt lệ lại nhỏ xuống ở trên bậc thang bằng đá, giống như đoá hoa nở rộ.
“Tại sao. . . . . . Tại sao cố tình là ngươi? Minh . . . . . .” Tay nhỏ bé của nữ tử đánh mạnh xuống thềm đá, thềm đá bị máu tươi nhuộm đỏ.
“Mẫu hậu. . . . . .” Nam tử phát ra giọng mê sảng, trong con ngươi mỹ lệ màu xanh biếc phát ra ánh sáng lạnh lùng u ám, ẩn chứa hơi thở tử vong, tản ra cảm giác bị áp bức làm cho người ta hít thở không thông.
Bóng đêm mờ hơn, ánh trăng phía chân trời toả ra chói lọi, bóng loáng như gương, lại đột nhiên giống như bị trời cắn nuốt, bao phủ lên một tầng âm u.
Công nguyên năm 2009
Sắc trời âm u, Liễu Nha mặc một chiếc váy dây vuốt mắt ra khỏi phòng: “Bà nội, đêm qua bà nhìn thấy nhật thực toàn phần rồi sao?” Chạm mặt là đôi bàn tay hiền lành rơi vào trên đầu cô: “Dĩ nhiên, ai bảo cháu cứng đầu cứng cổ, nói cho cháu 13 giờ, cháu cố tình ngủ thiếp đi!”
“Ưmh. . . . . . Không sao, tan học về cháu sẽ lên mạng xem, nói không chừng có người quay lại!” Liễu Nha ngước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, lời nói nhẹ nhõm vô cùng không tương xứng với gương mặt, đôi mắt giống như mèo con nhút nhát e lệ, biểu tình vô cùng buồn bã, giống như xã hội cũ cực kỳ ác độc, giống như tiểu tức phụ bị người ta ăn hiếp, chỉ liếc mắt một cái, cũng kích thích người ta muốn che chở.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ buồn bã treo bốn chữ tôi rất đáng thương, cũng chính là vẻ mặt như thế, đều sẽ khiến các ông cụ cô bác thiện lương hỏi thăm.
Thật ra thì thân thế của Liễu Nha thật sự rất đáng thương, từ nhỏ đã không biết cha mẹ là ai, là đứa bé bị vứt bỏ, nhưng mà được bà nội nhận nuôi, cô lại cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Bà nội là một nhà thiên văn học, cuộc sống coi như giàu có, cho Liễu Nha tất cả mong muốn, nhưng lại rất bảo thủ, cấm Liễu Nha yêu đương.
“Bà nội, cháu đi học đây!” Liễu Nha hô to một tiếng, bà nội không có lên tiếng, cô lấy làm lạ, liền nhìn thấy di động trên bàn, hoá ra bà nội đã sớm quay lại cảnh nhật thực toàn phần tối hôm qua giúp cô rồi.
“Cảm ơn bà nội!” Cô hô to lần nữa, tung tăng như chim sẻ nhảy ra cửa chống trộm, đem di động đặt ở trong túi, định buổi tối sẽ xem với bạn tốt Khả Phong.
Tan lớp, bạn tốt tiểu Lộc kéo Liễu Nha thần thần bí bí đi đến nhà vệ sinh nữ, nhìn sang chung quanh không người nào, rỉ tai với Liễu Nha.
“Oa? Không thể nào? Các cậu chỉ quen biết ba ngày mà thôi. . . . . . Nhanh như vậy?” Liễu Nha giật mình nhìn chằm chằm mặt hạnh phúc của tiểu Lộc, lắc đầu một cái có chút không đồng ý.
“Nhanh? Là chậm có được hay không? Cậu đi hỏi thử xem, nữ sinh lớp chúng ta còn có ai không có bạn trai, chỉ có cậu thôi đó! Khả Doanh nói bởi vì mặt cậu như tiểu tức phụ, nên quy ra, không ai thích. . . . . .” Tiểu Lộc giương mắt nhìn cô.
Liễu Nha ngẩn ra, “Tớ làm thịt cậu ấy!” Vung quyển sách lên, liền muốn xông ra quyết đấu với Khả Doanh nói xấu sau lưng.
Bởi vì thân thể yếu đuối, cho nên Liễu Nha mới đi luyện võ, mặc dù không thể tham gia tranh tài gì, lấy danh hiệu vua gì đó, nhưng thân thể cô linh hoạt, tay chân có lực, trong hội võ thuật đã hiếm có đối thủ, dạy dỗ cái kẻ nói lung tung như Khả Doanh thì như một đĩa đồ ăn.
“Được rồi được rồi, thật ra thì tớ biết rõ, có rất nhiều bạn nam thích cậu, nhưng bởi vì cậu có vấn đề. . . . . . Liễu Nha, chẳng lẽ cậu thật sự muốn cô độc cả đời sao?” Tiểu Lộc kéo cô, khẽ thở dài, thuận tiện chỉ chỉ trái tim Liễu Nha.
Liễu Nha có bệnh tim bẩm sinh, có lẽ cũng bởi như thế mới có thể bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng không có nghĩ đến, bệnh của cậu theo tuổi tác lớn lên, trở nên phức tạp hơn.
Cô không thể yêu, càng không thể kết hôn, có ai sẽ tiếp nhận tình yêu kiểu Platonic? Càng bởi vì như thế, tim cô càng khát vọng.
“Chỉ là, sức mạnh của tình yêu thật sự rất vĩ đại.” Tiểu Lộc dừng lại, như có điều suy nghĩ nhìn Liễu Nha một cái, lắc đầu, tựa như thương hại vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn mà ai gặp cũng thương của cô ấy rồi đi ra cửa.
Trong lòng tức giận xông lên, lấy điện thoại di động a gọi điện thoại cho Khả Phong, tối nay, cho dù chết Liễu Nha cũng nhất định phải đi ra ngoài, trên khuôn mặt tuyệt đỉnh làm người ta thương yêu đột nhiên biến thành vẻ mặt hung ác, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành quyền.
Mười giờ tối, nhà Khả Phong.
Hai bàn tay nhỏ bé run rẩy đặt ở trong bàn tay người con trai, Liễu Nha bị sợ đến không dám mở mắt, quen biết Khả Phong từ tiểu học, bây giờ học đại học năm nhất rồi, hai người còn duy trì quan hệ trong sạch, cho đến tuần sau, Khả Phong rốt cuộc phá vỡ trầm mặc tỏ tình với Liễu Nha, hai người mới bắt đầu kéo kéo tay, đi dạo phố, xem phim, bắt đầu nói tiết mục yêu thương lỗi thời, chỉ là đối với yêu cầu tối nay của Liễu Nha, Khả Phong cũng có chút luống cuống.
Khả Phong thâm tình nhìn cô gái trong ngực, cô đóng chặt mi mắt, lông mi thon dài giống như con bướm trong trận gió lớn mà nhẹ nhàng run rẩy, mang theo vô tận xót thương, để cho anh mê loạn, ma mị hấp dẫn anh. Mùi thơm của đôi môi anh đào, thấm một tầng nước mỏng, giống như anh đào mới hái làm cho người ta thèm nhỏ dãi. . . . . . Đôi môi anh run rẩy, hô hấp trở nên dồn dập, dục vọng cũng không xa lạ bị đốt lên.
Đây không phải là lần đầu tiên, khát vọng thình lình xảy ra từng chút tan ra tiến vào máu, xuyên qua tứ chi cùng trái tim. Anh do dự, trong lòng cực kỳ rối rắm, muốn cô, lại sợ tổn hại cô. Anh yêu Liễu Nha, vẫn luôn yêu, trông thấy cô liền muốn bảo vệ thật tốt, nhưng tim Liễu Nha . . . . . . Nếu như muốn anh lựa chọn, anh thà cùng Liễu Nha tiến hành tình yêu Platonic.
“Phong, yên tâm đi, từ nhỏ em đã luyện võ, võ công mạnh, chịu đựng được sức ép!” Liễu Nha không ngừng dùng tầm mắt thúc giục, thuận tiện bỏ đi băn khoăn của Khả Phong. Cô đã chủ động đưa tới cửa thưởng thức, tại sao nụ hôn trong truyền thuyết lại chậm chạp không rơi xuống?
“Liễu Nha, em. . . . . .” Khả Phong do dự, lại đột nhiên bị cô gái kéo đầu xuống, môi anh đào của cô chậm rãi tiến lên, Khả Phong ngẩn ra, trong mũi, bắt đầu khởi động, dinh dính ẩm ướt sẽ phải phun trào ra, rên rỉ liên tiếp bật ra trong môi Liễu Nha, hô hấp nóng rực đốt lẫn nhau.
Hô hấp từ từ không bình ổn, Liễu Nha nghiêng đầu ra thở từng ngụm, chuyển con mắt, trong máy vi tính bên cạnh, video bà nội thu nhật thực toàn phần đang lặng lẽ phát.
Vào lúc Khả Phong ôm cô lên, một luồng ánh huỳnh quang nhức mắt từ LCD máy tính bắn ra, trong óc cô lại đột nhiên có cái gì bung mở, thân thể giống như bị gió thổi, nhẹ nhàng bay.
“Liễu Nha!” Bên tai truyền tới tiếng la lớn sợ hãi của Khả Phong, cô muốn mở mắt, nhưng mí mắt thật nặng, thật nặng. . . . . .
Xa xa, cô giống như nghe được tiếng sói hú. . . . . .
Trong máy vi tính, vừa đúng lúc xảy ra nhật thực toàn phần.