Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 98: Hành Hung Hà Quý Nam



Sau khi Triệu Hùng tiến vào văn phòng của Mai Lệ Thủy, Mai Lệ Thủy cố ý kéo cổ áo xuống, để lộ ra một vòng ngực trắng bóc mê người.

Triệu Hùng giả bộ như không nhìn thấy, hỏi Mai Lệ Thủy: “Giám đốc Thủy, xem ra cô ở công ty rất nhàn nhỉ?”

“Nhàn cái gì, bây giờ công ty muốn khai thác hạng mục mới, suốt ngày đều bận rộn.

Nào giống như anh, lái xe cho ông Trần một chút thôi, cả ngày đều rảnh rỗi.” Mai Lệ Thủy đi đến bên cạnh Triệu Hùng, khoác bàn tay ngọc thon dài lên trên bờ vai của Triệu Hùng.

“Sao thế? Bắt đầu hâm mộ tôi rồi?”

“Đương nhiên là hâm mộ.

Bây giờ Triệu Hùng anh cũng được coi như hết cơn khổ, đến ngày sung sướng! Nhưng mà tôi biết quan hệ vợ chồng của anh và Thanh Tịnh vẫn không hài hòa.

Tôi rất khó hiểu, một chàng trai đầy tinh lực như anh phải sống qua ngày kiểu gì?”

Lúc Mai Lệ Thủy nói chuyện, một cái tay khác nắn bóp bả vai của Triệu Hùng.

Rõ ràng là Mai Lệ Thủy đang lấy lòng Triệu Hùng, Triệu Hùng lấy tay vỗ vào mông Mai Lệ Thủy, nói với cô ta: “Giám đốc Thủy, cô có thể ngồi vào vị trí giám đốc của tập đoàn Hùng Quang, chắc chắn cũng phải bỏ ra không ít.

Tôi hy vọng có một ngày cô đặt suy nghĩ của mình lên chuyện công tác, ông chủ cũng không thích nhân viên phô trương lẳng lơ như cô đâu.” Triệu Hùng đứng lên, bỏ mặc Mai Lệ Thủy phơi nắng một bên.

“Triệu Hùng, tên nhãi nhà anh đừng có mà không biết tốt xấu?”

Triệu Hùng cười một tiếng quỷ quái với Mai Lệ Thủy, nói: “Giám đốc Thủy, cô cứ làm tốt việc của mình đi, tôi ắt sẽ nói với ông Trần, để ông ấy thăng chức tăng lương cho cô.

Nếu cô dám làm những trò vặt này, tôi chỉ cần nói bóng gió bên tai ông Trần, cô tự biết hậu quả.”

“Anh dám!” Mai Lệ Thủy tức giận tới mức trợn trắng mắt.

Triệu Hùng làm một động tác “hôn gió” với Mai Lệ Thủy, sau đó đi thẳng ra khỏi văn phòng của Mai Lệ Thủy.

Anh thầm nói một câu, “Cô nhóc! Đấu với tôi ư, ông đây đùa chết cô.”

Triệu Hùng rời khỏi “tập đoàn Hùng Quang” thì đi thẳng đến tòa nhà văn phòng kinh doanh CBD.

Sau khi đến “tập đoàn Nhật Hạ”, Triệu Hùng gọi Cố Minh Tuyết và Vu Đại Đồng vào văn phòng.

“Minh Tuyết, em có bán khống cổ phiếu trong nước không?” Triệu Hùng đối hỏi Minh Tuyết.

Cố Minh Tuyết lắc đầu, nói trước mắt chỉ có thể mua cổ phiếu trong nước, chứ không thể bán khống giống nước ngoài.

Triệu Hùng lại hỏi có cách nào làm giảm cổ phiếu của một công ty hay không?

Cố Minh Tuyết nói “có”, chỉ cần tra ra được “cơ cấu chủ lực” cổ phiếu của nhà này, dùng tiền bạc trong tay chủ lực, sẽ có thể đập vỡ một nhánh cổ phiếu.

Nhưng mà, nếu muốn làm giảm, không thể bắn tên không đích, cần phải có mặt tin tức phối hợp mới được.

Bây giờ chỉ số thị trường chỉ là “hình thức hỗn loạn”, có tám mươi phần trăm là đều dao động quanh chỉ số thị trường.

Cần phải có mặt tin tức phối hợp, mới có thể để cho một nhánh cổ phiếu tách ra hành tình riêng.

Triệu Hùng đưa cho Vu Đại Đồng, hỏi anh ta: “Đại Đồng, anh có cách nào để xâm nhập vào hệ thống nội bộ của một công ty không?”

“Không có vấn đề gì!”

Triệu Hùng nhẹ nhàng gật đầu, nói với Vu Đại Đồng: “Anh âm thầm thu thập tin tức và chứng cứ mặt trái của tập đoàn Vân Yên.

Thuận tiện lại điều tra một chút, chỉ số thị trường chính của tập Vân Yên là cơ cấu nào.

Minh Tuyết, bây giờ giá cổ phiếu của tập đoàn Vân Yên là 98 nghìn, trong vòng một tháng, em cần phải bán không xuống chưa đến 28 nghìn cho anh.”

Cố Minh Tuyết và Vu Đại Đồng đều chắc chắn bảo đảm không có vấn đề gì với Triệu Hùng.

Hai người không hỏi thăm Triệu Hùng tại sao phải bán khống “tập đoàn Vân Yên”, có thể nói là tin tưởng Triệu Hùng một trăm phần trăm.

Sau khi dặn dò xong xuôi, Triệu Hùng liền rời khỏi tập đoàn Nhật Hạ.

Anh làm ông chủ như thế này khá hài lòng.

Dưới tay toàn là thiên tài, chỉ cần động động mồm mép, cấp dưới sẽ có thể làm xong xuôi mọi chuyện, thật tuyệt vời.

Triệu Hùng vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng kinh doanh CBD, liền gặp được Hà Quý Nam.

Hà Quý Nam là bạn bè thất thiên của Hán Vân Hiển.

Triệu Hùng muốn giả bộ như không nhận ra Hà Quý Nam, không muốn nổi lên hiềm khích gì với hắn ta bây giờ.

Không ngờ rằng Hà Quý Nam lại nhận ra Triệu Hùng ngay lập tức.

Hà Quý Nam cao giọng kêu lên với Triệu Hùng: “Ơ! Đây không phải là tài xế của Trần Thiên Trung, anh Triệu sao?” Hắn ta biết, Hán Vân Hiển để ý đến vợ của Triệu Hùng, đương nhiên sẽ muốn dạy dỗ tên Triệu Hùng này một chút.

Lần trước ở trong buổi tiệc của Dư Tuấn Kiệt, Hà Quý Nam phái vệ sĩ của mình dạy dỗ Triệu Hùng, kết quả lại bị Nông Tuyền cho đánh cho một trận tơi bời khói lửa.

Lần này, thấy chỉ có một mình Triệu Hùng, đương nhiên Hà Quý Nam sẽ không định buông tha cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng dừng bước, thấy Hà Quý Nam đang đi tới, lạnh giọng nói: “Hóa ra là cậu Nam!”

Hà Quý Nam nói với Triệu Hùng: “Lần trước người của anh đánh vệ sĩ của tôi, tôi còn chưa đi tìm anh tính sổ đâu.”

Triệu Hùng nhướng lông mày lên, nói với Hà Quý Nam: “Cậu Nam, anh cũng quá ngang ngược rồi! Là người của anh ra tay với tôi trước, bạn của tôi mới phản kích.”

“Nhưng người bị đánh lại là cấp dưới của tôi!”

“Vậy chỉ tại bọn họ xui xẻo!”

Hà Quý Nam suýt nữa tức điên, nói: “Hay cho tên Triệu Hùng nhà anh.

Anh cho rằng anh là lái xe của Trần Thiên Trung, Hà Quý Nam tôi không dám động đến anh sao.

Đánh cho tôi!” Hắn ta vung tay lên với hai tên vệ sĩ bên cạnh.

Hai tên vệ sĩ một trái một phải, đồng thời nhào lên đánh Triệu Hùng.

Triệu Hùng dùng cánh tay chặn lại, lùi về sau hai bước.

Sau đó đánh đấm với hai tên vệ sĩ của Hà Quý Nam.

Hà Quý Nam không ngờ tên nhãi Triệu Hùng này lại là người luyện võ, hai tên vệ sĩ của mình bắt tay mà cũng không đánh ngã được tên Triệu Hùng này.

Ngược lại bị Triệu Hùng đá cho mỗi tên vệ sĩ một cú.

Triệu Hùng nhìn chuẩn một tên đứng không vững, bắt lấy cổ tay người đó, kéo vào trong lòng, nâng đầu gối lên huých vào bụng đối phương.

Một người khác tấn công đến từ phía sau, Triệu Hùng đá xoáy về sau, đá tên vệ sĩ đánh lén ra bên ngoài mấy mét.

Sau khi đánh ngã hai tên vệ sĩ, Triệu Hùng đi tới chỗ Hà Quý Nam, vừa lắc cổ tay, một bên nói: “Rất lâu rồi không đánh nhau, cũng có chút không quen tay! Cậu Nam, nếu cậu đã tự nguyện gây phiền phức cho tôi, vậy tôi cũng phải đáp trả!”

Triệu Hùng tiến lên nắm chặt lấy tóc Hà Quý Nam.

Hà Quý Nam bị đau, kêu to lên với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh buông tôi ra! Nếu không, tôi sẽ khiến anh chết không yên lành.”

“Mẹ nó! Còn dám uy hiếp tôi?”

Triệu Hùng đánh một cú vào vị trí hốc mắt Hà Quý Nam, đánh cho một mắt của Hà Quý Nam biến thành mắt gấu trúc.

“Có chút không cân xứng!”

Triệu Hùng siết nắm đấm, cũng đấm một cú lên vị trí hốc mắt khác của Hà Quý Nam.

Nếu không phải Triệu Hùng đã thu một ít sức lực về, chỉ với hai cú đấm này, cũng có thể khiến Hà Quý Nam bị mù.

Triệu Hùng đá Hà Quý Nam ngã trên mặt đất, cưỡi ở trên người hắn ta, đấm đá lung tung.

Sau khi đánh xong, Triệu Hùng lại nhìn Hà Quý Nam, suýt nữa không nhận ra được.

Chỉ thấy Hà Quý Nam mặc Âu phục giày da, đã bị Triệu Hùng đánh cho gần biến thành một người màu.

Nhưng Triệu Hùng biết, anh chỉ đánh cho Hà Quý Nam chảy máu mũi, chứ không đánh vào chỗ hiểm yếu.

Nhà họ Hà là nhà giàu số năm của thành phố Hải Phòng.

Hà Quý Nam và Hán Vân Hiển được vinh danh là vòng nhà giàu số một của thành phố Hải Phòng.

Trong cả thành phố Hải Phòng, nếu ai đó nhắc đến tên của Hà Quý Nam, thì ngay cả trẻ con ba tuổi đang khóc lóc cũng sẽ bị dọa cho nín ngay.

Cho dù Hà Quý Nam đi đến đâu cũng là hô mưa gọi gió, nhân vật có máu mặt không ai bì nổi.

Chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, không có người nào dám bắt nạt hắn ta.

Lần này thì hay rồi, Triệu Hùng đánh hắn ta đến mức có lẽ ngay cả bố mẹ hắn ta cũng không nhận ra.

Triệu Hùng đánh Hà Quý Nam xong, thấy quần áo của Hà Quý Nam vẫn sạch sẽ, liền lau vết máu ở trên tay lên trên người hắn ta.

Sau đó, lại hung ác đá một cú lên trên người Hà Quý Nam, mắng: “Đờ mờ, anh cho rằng nhà họ Hà có tiền thì ngon sao! Nếu còn dám chọc ông đây, tôi sẽ đánh cả nhà họ Lỗ các anh.” Nói xong thì nghênh ngang rời đi.

Hai tên vệ sĩ của Hà Quý Nam vội vàng chạy tới chỗ hắn ta, thấy Hà Quý Nam bị đánh đến mức thê thảm, liền gấp gáp hỏi: “Cậu chủ, cậu sao rồi?”

Hà Quý Nam cảm giác chỗ nào trên người mình cũng đều đau nhức, cho rằng mình sắp phải chết.

Hắn ta sai bảo vệ sĩ: “Nhanh! Nhanh đưa tôi đi bệnh viện.”

Hai tên vệ sĩ vội vàng đưa Hà Quý Nam lên trên xe, lái xe chạy về hướng bệnh viện.

Triệu Hùng thấy Hà Quý Nam lái xe đi, liền gọi điện thoại cho Trần Thiên Trung.

“Bác Trần, đến lượt bác chùi đít rồi!”

Trần Thiên Trung nghe Triệu Hùng nói vậy, liền biết tên nhóc này lại gặp rắc rối.

“Cậu chủ, không phải cậu lại gây ra chuyện gì nữa chứ?”

“Cũng không có việc gì lớn, chỉ là tên nhóc Hà Quý Nam này trêu chọc cháu, bị cháu đánh!”

“Cái gì? Cậu đánh Hà Quý Nam? Thương thế thế nào?” Trần Thiên Trung gấp gáp hỏi.

Triệu Hùng ra tay có chừng mực, trả lời: “Không chết được, nhưng dù sao cũng phải nằm nửa tháng mới dám ra ngoài gặp người khác.”

Trần Thiên Trung thở dài, nói: “Cậu chủ, cậu đó! Không thể yên tĩnh chút sao?”

“Hắn ta bảo vệ sĩ đánh cháu, chẳng lẽ cháu lại để yên! Mặt khác, thằng nhãi Hán Vân Hiển dám nghĩ chấm mút vợ cháu, cháu chuẩn bị động vào nhà họ Hán, bác cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt đi.”

Trần Thiên Trung nghe xong, suýt nữa mắc bệnh tim.

Triệu Khải Thời bảo ông giúp đỡ Triệu Hùng, để anh nhanh chóng trưởng thành.

Nhưng tên nhóc này thì hay rồi, trực tiếp cho hai nhà giàu trong thành phố Hải Phòng lên thớt..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.