Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 9: Tiệc Gia Đình Nhà Họ Đào



Đinh Trung Kiên cùng Đỗ Mỹ Ngân xuống xe, chỉ thấy bộ dạng Đinh Trung Kiên vênh váo tự đắc, vỗ vỗ nắp trước chiếc xe Volkswagen.

Triệu Hùng bật đèn xe, bước xuống cầm điện thoại chụp ảnh các hướng.

Thì nghe thấy Lý Diệu Linh nói: “Đinh Trung Kiên, Đỗ Mỹ Ngân, sao lại là hai người?”

Khuôn mặt Đỗ Mỹ Ngân kiêu căng, cười chế giễu Lý Diệu Linh nói: “Diệu Linh, anh rể cậu đâm trúng xe BMWs của Trung Kiên, cái này phải đền đấy.”

Ánh mắt Lý Diệu Linh đồng tình nhìn Triệu Hùng, hời hợt nói một câu: “Triệu Hùng, đây là chuyện của mình anh, anh và bọn họ nói chuyện đi.”

Đinh Trung Kiên hỏi Triệu Hùng: “Báo cảnh sát hay giải quyết riêng? Nếu là giải quyết riêng, anh quỳ trên mặt đất gọi tôi ba tiếng “anh trai”, tôi sẽ không truy cứu nữa.”

“Diệu Linh, anh rể nhà cậu sắp phá sản rồi, lần này đâm trúng xe xịn đúng là tệ càng thêm tệ, để anh rể cậu quỳ xuống cầu xin Trung Kiên đi!”

Lý Diệu Linh quát lên một tiếng chói tai: “Đỗ Mỹ Ngân, đủ rồi đấy! Cho dù anh rể tôi có làm gì cũng chỉ được tôi nói anh ấy, các người đừng ở đây làm trò nữa.

Không phải chỉ là một chiếc BMWs sao? Bảo hiểm của anh rể tôi cũng đủ để đền cho mấy người.”

“Được thôi.

Giá của chiếc xe này là hơn hai tỷ, để anh rể cậu đền đi!” Lời của Đinh Trung Kiên, rõ ràng là đang muốn đối đầu với Lý Diệu Linh.

Triệu Hùng nhíu nhíu mày, nói: “Tôi đang lái xe bình thường, là cậu cố tình vượt tôi.

Với lại cậu còn vượt sang chỗ tôi qua vạch liền.

Tôi có ghi lại hành trình, tính ra cậu phải hoàn toàn chịu trách nhiệm, xe của cậu hơn hai tỷ, xe của tôi hơn chín tỷ, cậu đền đi!”

Đinh Trung Kiên nghe xong sắc mặt liền thay đổi, xem lại vị trí chuyển làn của mình, quả nhiên là vạch liền, thầm tự trách mình chưa tính toán tốt.

Có điều, vừa nghe Triệu Hùng nói xe Volkswagen của anh tận hơn chín tỷ, cậu ta cười lạnh một tiếng, nói: “Cái xe Volkswagen rách này mà đáng giá hơn chín tỷ á, anh dọa ai chứ?”

Triệu Hùng khoanh tay, sắc mặt lạnh nhạt nói một câu: “Cậu ra đằng sau nhìn logo xe là biết.”

Ba người Đinh Trung Kiên, Đỗ Mỹ Ngân và Lý Diệu Linh cùng nhau vòng ra sau xe, chỉ thấy dưới logo xe có một hàng chữ “Phaeton”.

Đỗ Mỹ Ngân kinh ngạc thốt lên: “Xe này là Phaeton?”

Triệu Hùng tiếp lời: “Đúng! Nhập khẩu hàng đầu.

Giá xe là 9.1 tỷ! Các người muốn báo cảnh sát, hay là giải quyết riêng?”

Mặc dù Lý Diệu Linh không am hiểu về xe lắm, nhưng cũng biết xe Phaeton là một kiểu xe sang mang phong cách khiêm tốn.

Có một câu gọi là: Không sợ BMWs và Land Rover, chỉ sợ dưới logo Volkswagen có thêm hàng chữ.

Lúc Lý Diệu Linh lên xe, đã cảm thấy được nội thất trong xe vô cùng xa xỉ, hóa ra là xe sang Phaeton.

Không ngờ rằng chuyện này lại đảo ngược nhanh như vậy, đúng là nhanh như lật bánh.

Lý Diệu Linh cười lạnh nói với Đinh Trung Kiên: “Đinh Trung Kiên, anh rể tôi nói là anh cố tình vượt làn gây sự, chắc chắn anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm.

Số không trên giá của xe này nhiều hơn của xe anh, anh là muốn báo cảnh sát, hay là giải quyết riêng?”

“Diệu Linh, cô giúp tôi nói với anh rể cô, chúng ta vẫn là nên giải quyết riêng đi.

Tôi thấy đầu xe của anh rể cô chỉ bị xước chút sơn, tôi sẽ đưa anh ấy bảy mươi triệu.”

Vẻ mặt Lý Diệu Linh đắc ý nói: “Cái này phải xem anh rể tôi rồi.”

Triệu Hùng giả vờ thấp giọng nói: “Bảy mươi triệu không phải là không được.

Cậu gọi em vợ tôi ba tiếng “bà nội”, chuyện này coi như xong.

Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Vừa nghe ba chữ “báo cảnh sát”, Đinh Trung Kiên bị dọa một phen, cậu ta mới nghĩ lại, mấy hôm trước bằng lái vừa bị cảnh sát tạm giữ, phải học lại từ đầu.

Nếu bây giờ lại bị cảnh sát kiểm tra, đồng nghĩa với việc cậu ta không có bằng lái xe.

Nghĩ tới đây, cậu ta hoảng sợ đến mức toàn thân toát mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn gọi Lý Diệu Linh ba tiếng “bà nội”, sau đó chuyển cho Lý Diệu Linh bảy mươi triệu rồi cùng Đỗ Mỹ Ngân lái xe bỏ chạy.

Ngồi lên xe, Triệu Hùng vừa lái xe, vừa nói xấu với cô em vợ: “Diệu Linh, bạn học kia của em có phải bị bệnh không?”

Lý Diệu Linh cười tinh nghịch, đáp lời: “Đúng, bị bệnh thần kinh!”

Hai người cùng nhau cười lớn.

Sau khi nhìn nhau cười xong, khuôn mặt tinh nghịch của Lý Diệu Linh lại trở về trạng thái lạnh lùng.

Hời hợt nói: “Lần này anh biểu hiện rất tốt.

Có điều, đừng tưởng rằng như vậy thì tôi sẽ nhận anh là anh rể.”

“Vậy em còn gọi anh là anh rể?”

“Hừ! Đó là trước mặt người ngoài, Lý Diệu Linh tôi tất nhiên không muốn bị mất mặt.

Còn nữa, nếu anh muốn tốt cho chị tôi thì mau chóng ly hôn với chị ấy đi.”

Triệu Hùng nhíu mày, mặt dày nói: “Chỉ cần chị em không nói ly hôn, anh sẽ không ly hôn.”

“Triệu Hùng, anh…” Lý Diệu Linh tức đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, hung dữ trừng anh nói: “Vậy chúng ta cùng chờ xem.”

Đến nhà mẹ vợ của Triệu Hùng – Đào Yên Hoa, người nhà họ Đào đã đang ăn cơm rồi.

Đào Yên Hoa vẫy con gái Lý Diệu Linh, tỏ ý để cô ngồi bên cạnh mình.

Triệu Hùng phóng tầm mắt, thấy bên cạnh Lý Thanh Tịnh đã sắp xếp một người đàn ông rất đẹp trai, chính là Vũ Minh mới về nước mà ngày hôm đó gặp nhau dưới lầu.

Triệu Hùng nhíu mày, không ngờ nhà họ Đào này đối xử với mình càng ngày càng quá đáng.

Bữa tiệc gia đình này, không có chỗ ngồi của anh cũng thôi đi.

Lại còn để một người ngoài như Vũ Minh ngồi cạnh vợ của anh.

Thật không thể nhịn được nữa!

Đang lúc Triệu Hùng muốn phát điên thì nghe thấy Lý Thanh Tịnh lạnh giọng hỏi một câu: “Sao mọi người không sắp xếp chỗ ngồi cho Triệu Hùng?”

Vừa nãy cô bận nói chuyện với người lớn, còn phải chăm sóc Dao Châu, không chú ý đến chi tiết này.

Bây giờ, thấy Vũ Minh ngồi ngay cạnh cô, chồng cô ngược lại không có chỗ ngồi, trong lòng đã hiểu ra mấy phần.

Đào Yên Hoa – mẹ của Lý Thanh Tịnh lạnh giọng nói: “Thanh Tịnh, con quan tâm cái thằng vô dụng đó làm gì? Vũ Minh khó khăn lắm mới về nước, con nên tiếp đón người ta tốt một chút?”

“Chị hai, chị làm như này cũng quá rõ ràng rồi đấy? Lúc đầu Thanh Tịnh gả cho Triệu Hùng, là hai vợ chồng chị đồng ý.

Bây giờ lại để cho người đàn ông khác ngồi bên cạnh Thanh Tịnh ngay trước mặt Triệu Hùng, tham giàu ghét nghèo một cách trắng trợn!”

“Dì ba, chuyện của chị, dì bớt quản đi!” Đào Yên Hoa trừng mắt nhìn em gái Đào Yên Quyên một cái, tức giận nói.

Nhà họ Đào ngoài bà Đào ra thì có tổng cộng bốn anh chị em.

Lớn nhất là Đào Yên Nguyên, là trưởng nam; thứ hai Đào Yên Hoa, là trưởng nữ; thứ ba Đào Yên Quyên, là thứ nữ; thứ tư Đào Yên Quân, là con trai út.

Triệu Hùng đã sớm hiểu rõ người trong đại gia đình này, ai cũng là kẻ nịnh hót.

Dựa vào việc gia đình ở thành phố Hải Phòng này có chút của cải, tự cho mình là tài giỏi đến độ không biết bản thân mang họ gì luôn.

Lý Thanh Tịnh buông đũa xuống, đưa con đi đến bên cạnh Triệu Hùng, khuôn mặt cười lạnh nói: “Nếu mọi người dự tiệc gia đình mà không có ý định sắp xếp chỗ ngồi cho chồng con, thì kiểu tiệc này không tham dự cũng chẳng sao!”

Bác cả Đào Yên Nguyên tức giận quát lên: “Hỗn láo! Bà ngoại cháu vẫn còn đây, người đang ngồi chỗ này đều là trưởng bối của cháu, há lại để cháu làm càn?”

Đào Yên Hoa nói với con gái Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh, còn không mau xin lỗi bà ngoại và bác con?”

“Con không sai, việc gì phải xin lỗi?”

Đào Yên Quyên cười lạnh nói chen vào: “Thanh Tịnh à! Mọi người làm vậy đều là vì muốn tốt cho cháu.

Cháu tìm được người chồng cả ngày ở nhà không làm việc gì thì có tiền đồ gì chứ? Nghe lời dì ba, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Đưa cho Triệu Hùng chút cơm rau, để cậu ta ăn ở một bên.”

Lúc này, bà ngoại mở lời: “Bỏ đi! Chỉ nhiều thêm một cái ghế mà thôi.”

Lời này của bà, không ai dám không nghe theo.

Em vợ Lý Diệu Linh liếc Triệu Hùng một cái, ma xui quỷ khiến thế nào lại giúp mang lên một cái ghế, để ngay giữa chỗ của Lý Thanh Tịnh và Vũ Minh.

Cũng không biết tại sao, mặc dù Lý Diệu Linh rất ghét kẻ nhu nhược Triệu Hùng này, nhưng cô lại càng ghét Vũ Minh hơn.

Ánh mắt của người tên Vũ Minh này sáng tối bất phân, vừa nhìn là biết dạng người lòng dạ âm hiểm.

Triệu Hùng mặt dày cười nói: “Cảm ơn em vợ!”

Lý Diệu Linh “hừ” một tiếng, không để ý Triệu Hùng nữa.

Lại nghe thấy bà cụ nói: “Nhà họ Đào chúng ta dù không tính là nhà giàu có, nhưng trên đất thành phố Hải Phòng này cũng coi là người có chút tiền.

Hôm nay ta gọi mọi người về đây, là muốn mọi người giúp thằng lớn, hỗ trợ sự nghiệp của nhà họ Đào.

Hiện nay kinh tế sa sút, việc làm ăn của nhà họ Đào chúng ta chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Nghe nói lãnh đạo thành phố tập đoàn Khải Thời đã trúng thầu tòa nhà quy hoạch khu vực nội thành.

Chúng ta là đối tác quen của tập đoàn Khải Thời, một miếng thịt mỡ lớn như vậy mà vẫn chậm chạp không có tin tức hợp tác.

Ta nghi ngờ, tập đoàn Khải Thời đang tìm một đối tác khác.

Chúng ta cần mau chóng vận dụng các mối quan hệ, đi triển khai việc hợp tác.

Nhà họ Đào không cần mấy đứa làm rạng rỡ sự nghiệp, nhưng nhất định phải bảo vệ gia nghiệp mà bố mấy đứa tạo lập ra.”

Vừa nghe thấy “tập đoàn Khải Thời”, Triệu Hùng và Lý Thanh Tịnh liếc mắt nhìn nhau, không ngờ việc làm ăn của nhà họ Đào cũng gặp phải khó khăn, mà còn muốn tiếp tục leo lên chiếc thuyền lớn là “tập đoàn Khải Thời” này..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.