Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1749



Triệu Khải Thời cùng Triệu Khải Nghĩa nghe vậy liếc mắt nhìn nhau.

Rất lâu sau, Triệu Khải Nghĩa nói: “Thanh Tịnh, nếu như Triệu Khang thật đứng ở mặt đối lập với nhà họ Triệu, nó sẽ không còn là người nhà họ Triệu chúng ta, mà là địch nhân của chúng ta. Để Văn Sơn buông tay đi làm đi, không cần cố kỵ.”

Chuyện lo lắng nhất của Triệu Hiền, rốt cục sắp xảy ra.

Cô ta không muốn nhìn thấy nhất, chính là huynh muội thủ túc tương tàn. Nhưng nếu như Triệu Khang thực sự đi đến bước không còn đường về, đó cũng là việc không có cách nào khác.

Lý Thanh Tịnh nhẹ gật đầu, nói: “Con đã hiểu!”

Thành phố Vinh!

Dù là Chu Văn đưa ra giá một giờ một ty ra, yên tĩnh mấy ngày, nhưng ông ta biết, ngày này rốt cuộc cũng sẽ tới.

Việc nên đối mặt, vẫn là phải đối mặt!

Một ngày này, Chu Văn đang ở sân bên trong nhà, nằm trên ghế nằm, tay cầm lấy một thanh quạt hương bồ phơi nắng.

Cửa lớn đột nhiên bị phá, bảy tám người khí thế hùng hổ đi đến.

Người tới, chính là thủ hạ của Mặt Nạ.

Chu Văn làm một bộ biểu lộ thảnh thơi, một bên quạt cây quạt, một bên híp mắt nhìn người xông tới, nói: “Làm gì mà chút quy củ cũng không có. Các người làm ra vẻ này, ta có thể tùy các người đi Hải Phòng nữa sao?”

Người cầm đầu, sắc mặt lạnh như băng nói: “Lão đại của chúng tôi nói, ông đi cũng phải đi, không đi cũng phải đi!”

“Sao thế, muốn bức ép à?” Mắt Chu Văn lộ ra hàn quang nói. “Nói cho lão đại các người biết, một giờ một tỷ, thiếu một đồng cũng không được.”

“Người đâu, đem lão già này trói lại cho tao.” Người cầm đầu hướng về phía thủ hạ ra lệnh.

Lập tức có bốn người xông về phía trước, đem Chu Văn từ trên ghế nằm kéo xuống. Sau đó, lấy ra dây thừng, trói gô ông ta lại.

Người cầm đầu trừng mắt nhìn Chu Văn, nói: “Hừ! Thật sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Còn nói một tỷ, tao nhổ vào!”

Chu Văn bị đám người này mang đi.

Hải Phòng, huyện Thạch Điền, khách sạn Thiên Phát!

Lúc Chu Văn bị trói đến khách sạn Thiên Phát, Mặt Nạ đầu tiên là đánh giá Chu Văn một phen, sau đó cười tự mình mở trói cho Chu Văn, cũng tức giận trách mắng thủ hạ: “Tôi không phải để các người mời Ông Chu đến sao? Các người thế mà lại dám trói ông ấy lại vác như lợn thế à?”

Trong lòng thủ hạ kêu oan, nghĩ thầm: ‘Rõ ràng là ông để chúng tôi trói lão già này mang đến mà?’

Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không dám nói như vậy. Đối diện trả lời: “Khởi bẩm đại nhân! Ông Chu không phối hợp, chúng tôi mới ra hạ sách này.”

“Hừ!” Mặt Nạ tức giận hừ một tiếng, nói: “Còn không biết cúi đầu xin lỗi ông Chu à?”

“Thật xin lỗi ông Chu!” Mấy tên thủ hạ cúi người xin lỗi Chu Văn.

Chu Văn là một người cơ trí, đương nhiên biết Mặt Nạ ở trước mặt thủ hạ diễn kịch cho mình xem.

Chu Văn khoát tay, nói: “Bỏ đi!”

Mặt Nạ cười nói: “Ông Chu thật sự là rất có có đại lượng!” Nói xong, quay qua thủ hạ vung tay lên, quát lên nói: “Còn không mau cút đi?”

Mấy tên thủ hạ vừa chắp tay với Mặt Nạ, vừa hậm hực rời khỏi phòng.

Bên trong gian phòng, chỉ còn lại mấy người Mặt Nạ cùng Chu Văn.

Mặt Nạ cười nói với Chu Văn: “Ông Chu, nghe nói ngài am hiểu kỳ môn độn giáp học, có thể phá kỳ môn cọc ngầm đúng không?”

“Hiểu sơ mà thôi!” Chu Văn nói.

Mặt Nạ nghe xong vui mừng, làm ra một cái động tác lễ nhượng với Chu Văn, nói: “Ông Chu mời ngồi!”

Đợi sau khi Chu Văn ngồi xuống, Mặt Nạ tự mình pha một bình trà. Lại rót một chén cho Chu Văn, nói: “Ông Chu, tôi cũng không gạt ông làm gì. Sở dĩ, để cho thủ hạ mời ông đến, là muốn nhờ ông giúp một chút.”

“Tôi nghe nói, là chuyện của Ngũ Tộc Thôn ở Hải Phòng đúng không?” Chu Văn uống một ngụm trà, hững hờ nói.

“Đúng đúng đúng. Ngũ Tộc Thôn kia là cừu gia của chúng tôi. Nhưng mà, bên trong thiết trí kỳ môn ám cọc, muốn mời ông Chu đây giúp chúng tôi phá giải một chút.”

“Có thể a! Tôi sớm được đám thủ hạ kia nói cho rồi. Nhưng giá ấy mà, một giờ một tỷ, chắc giá!” Thần thái Chu Văn ngạo mạn nói.

“Cái này…”

Mặt Nạ một bộ biểu lộ khó xử, chỉ là trên mặt mang theo mặt nạ, căn bản không nhìn thấy ông ta sướng vui giận buồn gì.

“Ông Chu à, cái giá tiền này cũng quá cao đi? Một ngày hai bốn tỷ, cái này so sánh với thị công ty kiếm được còn nhiều hơn nữa.”

Chu Văn nhíu lông mày, nói: “Tôi đã ra cái giá tiền này, các người nguyện ý dùng liền dùng. Không cần thì tôi về đường tôi vậy!”

‘Ba!’

Mặt Nạ bỗng nhiên vỗ bàn một cái, một bàn bát tiên gỗ thật dài, trong nháy mắt xuất hiện một vết rách bắt mắt.

Mặt Nạ tức giận nói: “Ông Chu, ông đừng rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt. Chúng tôi mời ông tới, là để mắt tới ông. Chuyện này, ông làm cũng phải làm cho tôi, không làm cũng phải làm cho tôi. Chỉ một tỷ, chắc giá! Nếu là ông dám nói một chữ “không”, tôi lập tức để cho đầu ông rơi xuống đất.”

“Ông đây là uy hiếp tôi à?” Chu Văn híp mắt, nhìn Mặt Nạ hỏi.

Mặt Nạ nhẹ gật đầu, nói: “Không tệ! Ông đừng tưởng rằng đưa người nhà dời đi, tôi liền không có biện pháp. Bọn họ đi tỉnh Huyền Lam, thành phố Phong Lan đúng không?”

Sắc mặt Chu Văn đại biến.

Ông ta không nghĩ tới, âm thầm bí mật đem người nhà đến tỉnh Huyền Lam, thành phố Phong Lan, đám người này thế mà thần thông quảng đại, cũng có thể tra được.

Mặt Nạ cười lạnh nói: ‘Tôi cũng không gạt ông, người nhà của ông đã trong khống chế của chúng tôi. Nếu như ông không phối hợp với chúng tôi, chỉ sợ ông Chu sẽ tuyệt hậu.”

Chu Văn trầm mặc một hồi, ly trà cầm trong tay uống một hơi cạn sạch. Nói: “Ông thắng!”

“Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Ông Chu quả nhiên là người sảng khoái.” Mặt Nạ đắc ý cười to nói.

Chu Văn: “Tôi chỉ đáp ứng giúp các người vào Ngũ Tộc Thôn, về phần những chuyện khác, tôi cũng mặc kệ!”

“’Kia là đương nhiên! Việc khác, căn bản không cần ông làm.”

Mặt Nạ sau khi nói xong, cao giọng hô: “Người đâu!”

Cửa phòng mở ra, hai tên thủ hạ tiến đến.

Mặt Nạ phân phó thủ hạ nói: “Mang ông Chu đi nghỉ ngơi!”

Chu Văn để chén trà trong tay xuống, nói: “Tự tôi biết đi!”

Ông ta biết, chờ đợi ông ta chính là sinh hoạt giam lỏng.

Ngay tại lúc Chu Văn bị đưa đi, Thiên Thủ Nhân Đồ đi đến.

“Mặt Nạ, Triệu Hùng kia đang bế quan, đây đối với chúng ta mà nói chính là tin tức tốt thật to mà!” Thiên Thủ Nhân Đồ nói.

Mặt Nạ là người trời sinh tính đa nghi, nói với Thiên Thủ Nhân Đồ: “Đồ huynh, việc này không thể tin hết được đâu!”

“Vì cái gì?” Thiên Thủ Nhân Đồ nhíu mày, không hiểu hỏi.

Mặt Nạ nói: “Triệu Khang nói Triệu Hùng bế quan nửa tháng hơn. Nhưng chúng ta lần trước tiến công Ngũ Tộc Thôn, còn trông thấy thằng nhóc Triệu Hùng kia. Nếu như hắn bế quan, như thế nào lại xuất hiện được?”

Thiên Thủ Nhân Đồ sau khi nghe xong, mặt lộ vẻ kinh hãi, nói: “Ông xác định người nhìn thấy là Triệu Hùng sao?”

“Đương nhiên! Đây là tôi tận mắt nhìn thấy.”

Thiên Thủ Nhân Đồ nhíu mày, nói: “Vậy liền kì quái! Triệu Khang rõ ràng nghe Triệu Cao nói, Triệu Hùng kia trước khi các người tiến công đã đi bế quan, làm sao lại đột nhiên xuất quan được?”

“Nghe nói thằng nhóc Triệu Hùng kia thế nhưng là phi thường thông minh, sẽ không cố ý để Triệu Cao nói cho Triệu Khang, nói hắn đang bế quan. Dẫn chúng ta mắc câu chứ?” Mặt Nạ tự cho là thông minh nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.