Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 104: Ông Lý Tốt! Ông Lý Giỏi!



Lý do tại sao Triệu Hùng muốn bố vợ Lý Quốc Lâm của mình đến làm việc tại “Khách sạn Xuân Nghĩa”, một là bởi vì ông không có kỹ năng, và hai là vì vị trí quản lý của “Khách sạn Xuân Nghĩa” quá tốt!

Sau khi qua sự chỉnh trang của Văn Báo, nằm xuống đều có thể kiếm tiền.

Vì vậy, tới khi để bố vợ Lý Quốc Lâm đến và treo một cái danh, trở thành tổng giám đốc của “Khách sạn Xuân Nghĩa” ít nhất cũng sẽ để cho nhà họ Đào xem trọng.

Sau khi thu xếp xong xuôi, Triệu Hùng đem tin tức này báo cho vợ Lý Thanh Tịnh.

Khi Lý Thanh Tịnh nghe được, tưởng rằng nghĩ chính là Trần Thiên Trung đã sắp xếp một công việc tốt như vậy, nhất định phải tặng quà cho Trần Thiên Trung, nhưng tặng cái gì lại trở thành một vấn đề.

Lý Thanh Tịnh rất sốt ruột, muốn cho bố cô Lý Quốc Lâm biết về tin này.

Bố mẹ cô bây giờ đang có mâu thuẫn.

Nếu như ông bố Lý quốc Lâm có một công việc tốt như vậy, có thể sẽ khiến người mẹ tài năng Đào Yên Hoa của mình có cái nhìn khác.

Triệu Hùng trực tiếp lái xe đến “Công ty thiết kế bao bì Dao Châu” của bà xã Lý Thanh Tịnh.

Gần đây tâm trạng của Lý Thanh Tịnh đặc biệt tốt, nhất là cô vừa được ngân hàng phê duyệt cho vay 10 tỷ, chỉ khi có tiền, cô mới có thể mở rộng quy mô sản xuất.

Tới lúc đó, nó có thể trở thành công ty thiết kế bao bì số một ở thành phố Hải Phòng.

Trên đường về nhà họ Lý, Lý Thanh Tịnh vui vẻ nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, ông Trung đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.

Chúng ta sẽ mua quà gì tặng cho ông Trung đây?”

Triệu Hùng vừa lái xe, vừa nói với bà xã Lý Thanh Tịnh: “Thanh Tịnh! Ông Trung không thiếu tiền.

Đối với những người ở độ tuổi như ông ấy, sức khỏe là ưu tiên hàng đầu.

Tại sao em không mua cho ông ấy một số đặc sản địa phương, ví dụ như trứng bản địa, nấm, gạo kê hay là những thứ tương tự.”

“Nhưng cái này quá rẻ rồi? Liệu ông Trung có khó chịu không?”

“Không thể nào! Người ta vây cá, tổ yến có cái gì là chưa ăn qua.

Quà tặng phải là tình nhẹ nghĩa nặng thôi!”

Lý Thanh Tịnh trầm ngâm lắng nghe lời nói của Triệu Hùng, cảm thấy lời nói của Triệu Hùng có phần hợp lý.

Cho dù có tặng những thứ có giá trị như thế nào, trong mắt của Trần Thiên Trung cũng sẽ không thể thấy nó đặc biệt.

Có lẽ tặng một số mặt hàng thực phẩm xanh sẽ trông đặc biệt hơn.

Sau khi đến nhà họ Lý, lại không tìm thấy Lý Quốc Lâm.

Lý Thanh Tịnh nói với Triệu Hùng: “Bố nhất định đã đi chợ chim rồi!”

Nhà họ Lý sống gần “Phố Thanh Di”.

“Phố Thanh Di” này là một nơi phân phối cho thị trường hoa, chim và cá.

Lý Quốc Lâm rất thích động vật nhỏ như mèo, chó và chim, nhưng Đào Yên Hoa không thích những thứ này và kiên quyết không cho Lý Quốc Lâm nuôi chúng.

Do đó, Lý Quốc Lâm nhàn rỗi không có việc gì làm thì đến “Phố Thanh Di” để tản bộ.

Lý Thanh Tịnh cố gắng gọi cho bố cô Lý Quốc Lâm bằng điện thoại di động, gọi nhiều lần vẫn không có ai nghe máy.

Vì vậy, cả hai đã đến “Phố Thanh Di”.

Trong số các loài động vật nhỏ như mèo, chó và chim, bố cô thích nhất là chim.

Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đã đến thăm một số cửa hàng chim, và cuối cùng tìm thấy Lý Quốc Lâm trong một cửa hàng chim.

Chỉ thấy Lý Quốc Lâm đang đùa giỡn nói chuyện với một con vẹt xám.

Vẹt xám châu lục FEI là một loài chim rất thông minh lại thích học tiếng.

Khi Lý Quốc Lâm không có việc gì làm, thì đến đùa giỡn với con vẹt xám này.

Con vẹt xám này có thể giao tiếp với Lý Quốc Lâm bằng ngôn ngữ đơn giản.

Tiếc rằng, Đào Yên Hoa không chịu để ông ấy nuôi.

Con vẹt xám nói với Lý Quốc Lâm, “Xin chào! Ông Lý.”

“Đồ vật nhỏ như mày, sau này đừng có khen lung tung!”

Kết quả là con vẹt xám càng gào thét dữ dội hơn: “Ông Lý ngoan! Ông Lý tốt, Ông Lý tuyệt.”

Một khách hàng trong cửa hàng thấy Lý Quốc Lâm và con vẹt xám rất hợp nhau, liền thuyết phục Lý Quốc Lâm: “Ông Lý! Con vẹt xám này thông minh như vậy, lại rất có duyên với ông.

Sao ông không mua nó? Cẩn thận ngày nào đó để người khác mua đi, ông chỉ có thể đau lòng mà thôi”.

Người này chỉ biết rằng Lý Quốc Lâm được gọi là “Ông Lý”, không hề biết về chuyện gia đình của Lý Quốc Lâm.

Chủ cửa hàng là một ông lão mắt nhỏ trạc tuổi 60.

Ông ta chế nhạo nói: “Ông Tiếu! Ông không biết chuyện đó rồi.

Ông Lý nổi tiếng sợ vợ.

Đừng nói đến chuyện nuôi chim, ông ấy đến nuôi bản thân còn thành vấn đề, toàn dựa vào vợ nuôi thôi ”.

“Ồ! Ông Lý, không lẽ ông đến lương hưu còn không có sao?”, Ông lão họ Tiếu hỏi.

Chủ cửa hàng vội trả lời: “ông Lý mấy năm trước làm ăn thua lỗ, lấy đâu ra lương hưu”.

Lý Quốc Lâm vừa nghe thấy đã rất tức giận rồi, ông chủ cửa hàng này không chỉ một hai lần làm mất mặt ông ấy trước mặt người khác.

Ông ấy tức giận nói với chủ cửa hàng: “Ông chủ Bàng, đánh người không đánh vào mặt, vạch trần người không vạch trần khuyết điểm.

Tại sao ông luôn vạch ra chuyện riêng tư của tôi?”

“Ồ! Ông Lý, đều là chỗ quen biết, ông còn muốn thể diện sao? Ông cả ngày chạy tới chỗ của tôi xem chim, xem cũng không mua.

Thật sự ảnh hưởng đến chuyện kinh doanh của tôi! Đi đi đi, sau này đừng tới chỗ của tôi xem chim nữa.

Ông già họ Bàng từ lâu đã không vừa mắt với Lý Quốc Lâm rồi, đẩy Lý Quốc Lâm ra ngoài.

Khi hai xô xô đẩy đẩy tới cửa, Lý Quốc Lâm nhìn thấy con gái mình Lý Thanh Tịnh và con rể Triệu Hùng đang đứng ở cửa.

Ông già họ Bàng cũng biết Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng, cười nhạo nói: “Hừ! Ông Tiếu nhìn thấy chưa.

Con gái lão Lý đẹp như tiên, nhưng lại gả cho một kẻ vô tích sự.

Thật sự là bố nào con nấy.”

Lý Thanh Tịnh đã tận mắt chứng kiến ​​tất cả những chuyện này, nhưng cô không ngờ rằng bố cô Lý Quốc Lâm lại bị những người khác trong xóm chê trách và khinh thường như vậy.

Cô vẻ mặt lạnh lùng nói với ông chủ Bàng: “Chú Bàng, cho dù tôi gả cho một kẻ vô tích sự thì sao, cũng còn hơn hai đứa con nhà ông.

Con trai thì bị cho đội nón xanh, vợ chạy theo đàn ông khác.

Con gái lại là một em bồi rượu, cả ngày bị những người đàn ông khác đánh đập, còn thường quay lại đánh mắng ông.

“Cô……”

Ông già họ Bàng suýt chút nữa bị Lý Thanh Tịnh chọc tức chết.

Con cái nhà ông ta quả thực không có dũng khí, sau khi con trai kết hôn thì hôn nhân không hạnh phúc, con gái cũng không màng tới.

Lý Thanh Tịnh tiếp tục trả đũa ông già Bàng và nói: “Bố tôi đã nói rồi, đánh người không đánh vào mặt, vạch mặt người ta và không vạch trần khuyết điểm.

Nếu không phải ông luôn gọi bố tôi là kẻ vô dụng, tôi cũng không muốn đem những chuyện xấu hổ của gia đình ông vạch trần ra.

“Thanh Tịnh! Không phải tôi muốn vạch trần chuyện xấu hổ của bố cô.

Bố cô cả ngày chạy đến chỗ của tôi, chỉ chọc ghẹo chim, cũng không mua.

Chim còn quen hơn tôi.

Cái này bảo tôi làm ăn thế nào đây.”

Lý Thanh Tịnh biết rằng bố cô Lý Quốc Lâm thích chim, và ông ấy đặc biệt thích con vẹt xám châu lục FEI này.

Liền hỏi ông già họ Bàng: “Con chim này của ông bao nhiêu?”

“Hai triệu!” Ông Bàng giơ hai ngón tay lên.

Triệu Hùng tiếp lời nói: “Trước đây, con vẹt xám châu lục FEI quả thực rất đáng giá.

Tuy nhiên, bây giờ thị trường đã rớt giá rồi.

Con vẹt của ông đã qua thời kỳ học tập tốt nhất, thân thiết nhất với bố vợ của tôi.

Bán cho người khác được sao.

Cũng không đáng giá, bán cho chúng tôi với giá một triệu được không? ”

Triệu Hùng nhìn ra được, Lý Thanh Tịnh muốn mua con vẹt xám này tặng cho bố vợ Lý Quốc Lâm.

Ông già Bàng nghe xong thì sáng mắt lên.

Con vẹt xám của ông ta có thể bán được với giá từ hai trăm nghìn trở lên.

Bây giờ tôi có thể bán với giá một triệu, đương nhiên là đồng ý, vội vàng đáp lại liên tục.

Trả tiền xong, Lý Thanh Tịnh đưa lồng chim trong tay cho bố cô Lý Quốc Lâm, và nói với ông già họ Bàng trong cửa hàng: “Chú Bàng! Làm ăn thì coi trọng hòa khí sinh tài.

Nói không chừng sẽ có ai đó mang đến cho chú mối làm ăn.

Ngoài ra, tôi muốn nói với chú rằng mặc dù bố tôi không có lương hưu nhưng ông ấy đã được thuê làm tổng quản lý của khách sạn Xuân Nghĩa.

Mức lương hàng tháng là ba mươi triệu và khách sạn sẽ giúp bố tôi bù đắp lương hưu.

Vì vậy, bố tôi không phải là kẻ vô dụng, cũng xin ông sau này hãy học cách tôn trọng người khác nhé.

“Tổng quản lý khách sạn Xuân Nghĩa?”

Ngay khi Lý Thanh Tịnh nói, ông lão Bàng đã sững sờ.

Ngay cả Lý Quốc Lâm cũng choáng váng!

Lý Quốc Lâm hỏi con gái Lý Thang Tịnh: “Thanh Tịnh, đây là sự thật sao?”

“Đương nhiên là sự thật rồi! Nếu hàng xóm không tin, bố có thể mời họ đến đó ăn cơm.

Một tổng quản lý như bố, có quyền gọi món miễn phí.”

Lý Quốc Lâm thấy vậy liền nhướng mày, ho khan vài tiếng, nói với ông chủ Bàng: “Ông Bàng! Sau này có thể đến khách sạn Xuân Nghĩa gặp tôi.

Chúng ta dù sao cũng có thể coi là có quen biết.

Ăn cơm thôi mà, ông anh có thể giảm giá cho ông một nửa.

Miễn phí à, quên đi! Đồ ông già quá keo kiệt và lắm chuyện, luôn thích coi thường người khác “.

Sau đó, ông ấy bỏ đi cùng với con gái Lý Thanh Tịnh và con rể Triệu Hùng.

Sau khi rời đi, Lý Quốc Lâm vẫn không tin được, cho rằng con gái mình cố ý chọc tức ông già kia.

Sau nhiều lần chất vấn, Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng đã trả lời khẳng định, bây giờ Lý Quốc Lâm mới tin rằng bản thân thực sự có một công việc tốt.

Ông ấy cầm lồng chim trong tay, nhưng lại trở thành một vấn đề khó rồi!

Chỉ nghe con vẹt xám trong lồng kêu lên: “Ông Lý tốt! Ông Lý giỏi! Ông Lý tuyệt.”

Lý Quốc Lâm nói với con vẹt mà không hề khó chịu: “tuyệt là con chim ngốc mày phải không?”

Con vẹt nói: “ông là đồ ngốc, ông là đồ ngốc! Ông Lý là kẻ ngốc, ông Lý là kẻ ngốc.”

Điều này khiến Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng vô cùng vui vẻ, cười ngặt nghẽo..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.