Chân Tiên

Chương 17: Càn Khôn Trạc



Mở động phủ tu luyện, đây chính là thần thông chi có tu sĩ Thần Hải cảnh mới có, nếu như trong động phủ có tu sĩ Thần Hải cảnh, như vậy nhất định sớm biết Cổ Thần ở bên ngoài động phủ.

Tu sĩ Thần Hải cảnh không cần dùng con mắt quan sát, có thể thông qua thần thức biết được mọi sự vật hoặc biến hóa trong phạm vi nhất định xung quanh chính mình.

Cổ Thần nhìn vào bên trong động phủ một chút, bên trong sáng như ban ngày, trên mặt đất lại có một tầng bụi bặm rất dày, không hề có bước chân nào, thậm chí ngay cả một chút vết tích cũng không.

Theo lý thuyết, đứng trước cửa huyệt động tu sĩ như vậy, Cổ Thần nên nhanh chóng rời đi mới đúng, bất quá là một thiếu niên mười tuổi tu vi Hậu Thiên cảnh, cho dù trong động có đại tu sĩ Thần Hải cảnh, thông qua thần thức

“nhìn”

thấy Cổ Thần cũng sẽ không tính toán đối với một thiếu niên mười tuổi tu vi Hậu Thiên cảnh.

Thế nhưng, Cổ Thần nhìn tình huống trong động phủ, không chỉ không rời đi, ngược lại chậm rãi dò xét tiến vào trong động phủ.

Một đường tiến vào, trên mặt đất để lại một chuỗi vết chân.

Cổ Thần thông qua bụi bặm trên mặt đất tính toán, động phủ này hẳn là tử phủ.

Cái gì gọi là tử phủ? Động phủ không có chủ nhân tức là tử phủ.

Cho dù chủ nhân động phủ đã đạt tới cảnh giới Thần Hải cũng không có khả năng ngự kiếm phi hành trong động phủ của chính mình, nếu như đã đi lại trên mặt đất như vậy mặt nhất định phải lưu lại vết tích dấu chân mới đúng.

Thế nhưng, tầng bụi dưới mặt đất Hạo Thiên Động Phủ này không có nửa điểm vết tích bị ai đó đi lại qua, vì vậy Cổ Thần phán đoán, đây là một tòa tử phủ.

Hơn nữa, Cổ Thần liên tục kêu lên mười lần bên trong Âm Dương Mê Thiên đại trận vẫn không có người trả lời, Cổ Thần càng thêm tin tưởng đây là một tòa tử phủ, chủ nhân động phủ này hoặc là rời khỏi từ lâu, hoặc là đã sớm bỏ mình.

Một tòa động phủ không có chủ nhân, cho dù Cổ Thần không có kinh lịch hơn 500 năm kiếp trước cũng biết được có ý nghĩa gì? Ý nghĩa tất cả mọi thứ trong động phủ này đều thuộc về người tìm ra động phủ đầu tiên.

Tất cả mọi thứ trong động phủ đều là vật vô chủ, chỉ cần là Cổ Thần phát hiện ra đều thuộc về sở hữu của hắn.

Đi vào trong động phủ, sơn động hơi vòng sang phía bên phải, một động thính thật lớn xuất hiện trước mắt Cổ Thần, ba viên dạ minh châu tỏa sáng đính trên đỉnh động, xếp thành hàng chữ phẩm.

Động phủ có thể chiếu sáng như ánh sáng ban ngày chính là do ba viên dạ minh châu trên đỉnh động phát ra, mỗi một viên dạ minh châu đều lớn bằng nắm tay, giá trị liên thành.

Thấy ba viên dạ minh châu, trong lòng Cổ Thần vui vẻ, chỉ là ba viên dạ minh châu đã không uổng chuyến đi này rồi, huyết quan hồ trên đầu vai phát ra một tiếng kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía ba viên da minh châu tràn ngập vẻ hưng phấn.

Cổ Thần tiến vào động thính, vừa mới bước vào trong, một cỗ sát khí lạnh thấu xương đột nhiên từ bên trái đánh tới, nhất thời xuyên thấu qua da thịt, thẳng bức nội tâm Cổ Thần, nhất thời Cổ Thần nhễ nhại mồ hôi.

Huyết quan hồ phát ra tiếng kêu thét thê lương, hiển nhiên cũng đang bị sát khí ăn mòn.

Cổ Thần mơ hồ cảm giác được xa xa phía bên trái một thân ảnh, cũng chính là đầu nguồn của sát khí cường liệt này, Cổ Thần thầm kêu không tốt, lần trước tại đấu giá hội bị trung niên nhân liếc mắt nhìn qua, Cổ Thần cũng có loại cảm giác giống như thế này, chỉ bất quá sát khí của đạo nhân ảnh kia so với trung niên nhân mạnh mẽ hơn gấp mười, gấp trăm lần.

Chỉ cần liếc mắt một cái đã khiến Cổ Thần giống như hãm mình trong thiên quân vạn mã, cảm giác bốn phương tám hướng đều có đao thương chém tới, thân ảnh bên trái kia ít nhất cũng có tu vi hơn người trung niên tại phòng đấu giá gấp mười, gấp trăm lần, thậm chí là một đại tu sĩ Thần Hải cảnh.

Tu sĩ Tiên Thiên cảnh đối với Cổ Thần hiện tại đã là đối thủ không thể chống lại, tu sĩ Thần Hải cảnh càng không cần phải nói nữa rồi, tùy tiện dùng đầu ngón tay út là có thể dí bẹp hắn, để hắn chết trăm lần.

Không chào hỏi tiến vào trong động phủ của người khá, đây là tối kỵ đối với tu sĩ, chủ nhân động phủ đối với bất cứ kẻ nào xâm nhậm vào động phủ của mình đều sẽ không khách khí.

“Chẳng lẽ chủ nhân động phủ này dĩ nhiên ở trong động phủ mười năm cũng chưa từng ra ngoài một bước? Bằng không sao có thể không xuất hiện một chút vết tích dấu chân đi lại trên mặt đất phủ bụi?”

Cổ Thần thầm nghi hoặc trong lòng, chậm rãi quay đầu nhìn sang bóng người phía bên trái.

Phù…

Cổ Thần vỗ ngực, thở dài một hơi.

Bóng người kia nguyên bản không phải là người, nói chính xác là một bộ xương khô.

Bộ xương khô ngồi xếp bằng trên một trường y hoa lệ, trên người khoác một kiện áo choàng màu đen, chỗ trống hai mắt nhìn chằm chằm vào cửa vào động thính, chính là vị trí Cổ Thần đang đứng hiện tại.

“Ánh mắt của một bộ xương khô dĩ nhiên có uy áp tương đương với tu sĩ Thần Hải cảnh trở lên, như vậy chủ nhân bộ xương khô này khi còn sống chí ít cũng là đại tu sĩ Thần Hải cảnh Bồi Nguyên kỳ, quả nhiên đây là một tòa tử phủ, Âm Dương Mê Thiên đại trận bên ngoài là một tòa tử trận.”

Cổ Thần thấy bóng ảnh bất quá chỉ là một bộ xương khô mặc khoác áo choàng màu đen, cảm giác sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, tiếp tục tiến sâu vào trong động thính, rời khỏi vị trí hai hốc mắt bộ xương khô nhìn vào, quả nhiên cỗ sát khí thê lương kia biến mất không còn.

Ánh mắt Cổ Thần rời khỏi bộ xương, quét sang hai bên, tường đá bên cạnh bộ xương khô được khoét thành hình dạng giá sách, tổng cộng phân làm ba tầng, trên mỗi một tầng đều có vài thứ bày đặc ngay ngắn.

Pháp khí, phù chú, thư tịch, cùng với một ít tài liệu từ cấp thấp tới cao, tất cả đều xếp ngay ngắn trên ba tầng giá thạch.

Cổ Thần vui mừng, di vật đại tu sĩ Thần Hải cảnh lưu lại sao có thể bình thường?

Cổ Thần lập tức bước về phía giá thạch, bất quá chưa vội đắc ý quên mọi thứ, mà cẩn thận từng chút một đi về phía trước, tỉ mỉ quan sát tình huống bốn phía động thính, để tránh khỏi đột nhiên phát sinh thay đổi.

Đi tới bên cạnh giá thạch, cũng không phát sinh chuyện gì khác, xem ra chủ nhân động phủ này bày ra bên ngoài Âm Dương Mê Thiên đại trận đã yên tâm, bên trong không hề bày cấm chế lợi hại nào đó.

Khả năng chủ nhân động phủ cho rằng, có thể vượt qua được Âm Dương Mê Thiên đại trận, nếu là tu sĩ không hiểu trận pháp thì ít nhất cũng có tu vi Kim Đan kỳ Thần Hải cảnh, cho dù bày cấm chế cũng không có tác dụng gì, dù sao đi nữa thì đại nạn của hắn sắp tới, sau khi chết đi lưu lại vật phẩm cho người khác cũng không phải là không thể.

Nếu là tu sĩ không mạnh mẽ phá trận tiến vào động thủ, khẳng định là đại gia trận pháp, hắn bày đặt cấm chế tất nhiên không có tác dụng gì, bản thân chủ nhân tòa động phủ Hạo Thiên này là một vị trận pháp sư, để di vật lưu lại cho trận pháp sư, coi như một cách truyền thừa.

Chủ nhân động phủ trăm triệu lần không nghĩ tới, phá Âm Dương Mê Thiên đại trận tiến vào trong trong động phủ Hạo Thiên chỉ là một thiếu niên mới mười tuổi, không công để cho Cổ Thần chiếm tiện nghi lớn.

Cổ Thần liếc mắt liền nhìn sang những pháp khí trên giá, có hơn mười kiện, loại hình pháp khí nào cũng có, có lô đỉnh luyện đan dược, pháp khí dụng cụ đồ dựng cũng có hai bộ, Cổ Thần đang muốn kiếm đan lô và pháp khí dụng cụ đồ đựng, hiện tại may mắn có hai bộ, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Nhưng pháp khí này đại bộ phận đều là pháp khí hạ phẩm, pháp khí trung phẩm có chừng năm kiện.

Năm kiện pháp khí trung phẩm, truyền thừa chi bảo ba đại gia tộc tu chân thành Nhạc Thủy cũng chỉ là pháp khí trung phẩm mà thôi.

Bất quá con mắt Cổ Thần không bị hai bộ đan lô, pháp khí dụng cụ đồ đựng và năm kiện pháp khí trung phẩm hấp dẫn, mà chăm chú nhìn chằm chằm vào một chiếc thủ trạc (vòng tay) đen kịt trong đống pháp khí, phát ra tiếng kêu kinh hãi:

– Càn Khôn Trạc?

Trong mắt Cổ Thần, Càn Khôn Trạc so với toàn bộ pháp khí xung quanh cộng lại cũng có giá trị hơn nhiều, thậm chí là một phần trăm so với Càn Khôn Trạc cũng không bằng được.

Càn Khôn Trạc khác với những loại pháp khí phòng ngự, pháp khí công kích hay pháp khí phi hành bình thường, Càn Khôn Trạc là loại pháp khí phụ trợ: pháp khí không gian.

Càn Khôn Trạc là pháp khí cũng không hẳn là pháp khí, nó sẽ theo tu vi của người sử dụng không ngừng biến hóa, không gian bên trong càng lớn thì vật phẩm chứa đựng được càng nhiều.

Đồng thời, nếu như người sử dụng đạt tới tu vi Thần Hải cảnh còn có thể tiến hành bồi luyện đối với Càn Khôn Trạc, luyện thành pháp bảo, không chỉ mở rộng không gian lớn hơn, còn có hiệu quả đặc thù, có thể công kích, hoặc phòng ngự các loại.

Hiện tại, Càn Khôn Trạc này cũng giống như các loại pháp khí khác, là vật vô chủ, bất kể người nào lấy được đều có thể sử dụng, nhưng khi đã có chủ nhân, vậy chỉ có chủ nhân của nó mới có thể sử dụng.

Nhưng Càn Khôn Trạc cũng có điểm không giống với các pháp bảo khác, sau khi chủ nhân pháp bảo chết đi, linh tính trong pháp bảo vẫn tồn tại như cũ, người khác muốn sử dụng phải luyện hóa linh tính vốn có trong pháp bảo, mà sau khi Càn Khôn Trạc đổi chủ, linh tính vốn có trong

Càn Khôn Trạc biến mất, thoái hóa trở thành trạng thái pháp khí.

Cổ Thần cầm lấy Càn Khôn Trạc, nếu như chủ nhân của Càn Khôn Trạc này đã chết đi, như vậy hẳn vẫn đang trong trạng thái pháp khí.

Rót chân khí vào trong Càn Khôn Trạc, ý thức của Cổ Thần lập tức

“nhìn”

thấy không gian bên trong Càn Khôn Trạc, là một không gian loại nhỏ rộng dài một trượng, cao bất quá chỉ năm thước.

Không gian khởi điểm của Càn Khôn Trạc là dài rộng cao một thước, hiện tại tu vi của Cổ Thần mới chỉ là Hậu Thiên tầng thứ năm, tuy rằng thân thể vận dụng Thiên Cương Thối Thể đại pháp có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ bảy, nhưng tu vi chân khí trong cơ thể vẫn là tầng thứ năm như cũ.

Không gian Càn Khôn Trạc theo tu vi của người sử dụng càng cao thì càng rộng lớn hơn, Cổ Thần có tu vi Hậu Thiên tầng thứ năm, tự nhiên có không gian lớn hơn Hậu Thiên tầng thứ nhấy năm lần.

Tuy Càn Khôn Trạc là pháp khí, nhưng nó có chỗ khác so với pháp khí thông thường, tu sĩ Hậu Thiên cảnh có thể sử dụng mà các loại trạng thái như công kích, phòng ngự, phi hành cần phải đạt tới tu vi Tiên Thiên cảnh, cơ thể sản sinh ra chân khí Tiên Thiên mới có thê sử dụng.

Bạn đang đọc truyện được copy tại

Truyện FULL

Đeo Càn Khôn Trạc vào cổ tay phải, Càn Khôn Trạc có công năng tự điều tiết kích cỡ, vừa vặn ôm sát cổ tay chủ nhân.

Nhìn năm kiện pháp khí trung phẩm trên giá, Cổ Thần vươn tay phải, trong lòng mặc niệm

“thu”

. Năm kiện pháp khí trung phẩm trên giá lập tức biến mất không còn, ý thức Cổ Thần tiến vào trong không gian Càn Khôn Trạc, quả nhiên năm kiện pháp khí trung phẩm đều bị thu vào bên trong.

Thử nghiệm Càn Khôn Trạc thành công, Cổ Thần vui mừng, kiếp trước đạt tới Kim Đan kỳ Thần Hải cảnh mới lấy được một chiếc Càn Khôn Trạc, kiếp này mới Hậu Thiên tầng thứ năm đã có được Càn Khôn Trạc, chênh lệnh giữa hai kiếp người thực sự quá lớn, kiếp trước Cổ Thần khổ tu suốt đời, giống như tai tinh hàng thế, đời này hoàn toàn thay đổi ngược lại.

Còn có hơn mười kiện pháp khí hạ phẩm, Cổ Thần chỉ chọn hai kiện pháp khí thực dụng nhất và hai bộ đan lô, pháp khí dụng cụ đồ dựng, đều thu vào trong Càn Khôn Trạc, những loại pháp khí hạ phẩm khác đều chướng mắt, hiện tại không gian Càn Khôn Trạc quá nhỏ, thu chúng vào còn ngại chiếm dụng không gian.

Nhìn xong pháp khí, ánh mắt Cổ Thần chuyển sang đống thư tịch bên cạnh, mỗi một quyển thư tịch đều là một bộ pháp quyết, từ công pháp luyện thể Hậu Thiên tới pháp quyết luyện khí Tiên Thiên cảnh, đủ bảy tám mươi bản, thậm chí có hai bản ghi chép pháp quyết, có thể tu luyện tới cảnh giới Trúc Thai kỳ Thần Hải cảnh.

Cổ Thần quan sát, công pháp Hậu Thiên cảnh, Tiên Thiên cảnh và pháp quyết đều thuộc loại bình thường, Cổ Thần chỉ lựa chọn vài bản công pháp tương đối cao cấp cùng với hai bản pháp quyết hạng trung thu vào trong Càn Khôn Trạc.

Công pháp, pháp quyết thu thập vào trong Càn Khôn Trạc tuy rằng không lọt vào mắt Cổ Thần, nhưng rõ ràng lợi hại hơn công pháp Cổ gia rất nhiều, Cổ Thần sớm có dự định, chờ khi phụ thân hắn trở thành tộc trưởng Cổ gia, có những công pháp, pháp quyết này, có thể dẫn dắt Cổ gia tới thế giới tu tiên càng cao cấp hơn.

Tu luyện những bộ công pháp này, Cổ gia nhất định sẽ xuất hiện người đạt tới cảnh giới Thần Hải, hoàn toàn coi như chư hầu một phương, phát triển trở thành một đại thế gia tu tiên.

Ngoại trừ pháp khí, bí kíp còn có không ít tài liệu luyện khí và tài liệu bày trận, mấy thứ này rất hỗn tạp, tạm thời Cổ Thần cũng không muốn luyện khí gì đó, tài liệu bày trận chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ý tới, ánh mắt chuyển qua tầng cao nhất, bên trên có không ít phù chú.

Những phù chú bình thường như thanh thần phù, chỉ huyết phù, khứ trần phù, phi hành phù, khước tà phù, thái ất phù, liệt viêm phù… Mỗi loại có vài chục tấm, ngoại trừ những phù chú bình thường này ra còn có ba tấm bạo diễm liệt viêm thù, một tấm hàng linh phù.

Huyết quan hồ vẫn ngồi trên vai Cổ Thần, thấy Cổ Thần tới trước giá đựng các loại tài liệu thư tịch khác nhau hồi lâu, nó cảm giác vô cùng buồn chán, từ trên vai Cổ Thần nhảy xuống, mang theo ánh mắt hiếu kỳ

Tâm tư của Cổ Thần lúc này đều đặt trên những tấm phù chú trước mặt, huyết quan hồ nhảy xuống, chỉ thuận miệng nói:

– Không nên chạy loạn, trong động có một số địa phương khả năng có cấm chế lợi hại.

Kiếp trước Cổ Thần sống đến 500 tuổi, làm một đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, tại các phương diện đan dược, trận pháp, luyện khí, phù chú coi như có nghiên cứu, lấy đan dược có thành tựu cao nhất, trận pháp và luyện khí trung bình, phù chú thấp nhất.

Ba tấm bạo diễm liệt viêm phù Cổ Thần nhận ra được.

Một tấm hạ phẩm, một tấm trung phẩm, một tấm thượng phẩm, đều là loại phù chú uy lực cực lớn, loại hạ phẩm tương ứng với Tiên Thiên cảnh trung kỳ, trung phẩm tương ứng với Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, thượng phẩm tương ứng với Trúc Thai kỳ Thần Hải cảnh.

Nếu như những phù chú này đều là chủ nhân động phủ luyện chế, như vậy chủ nhân động phủ này đối với phương diện phù chú cũng có thành tựu rất cao, ngay cả phù chú thượng phẩm đối phó với tu sĩ Thần Hải cảnh đều có.

Tấm hàng linh phù tuy rằng chỉ là phù chú loại hạ phẩm, nhưng cũng cùng một cấp bậc với bạo diễm liệt viêm phù, đối với Cổ Thần kiếp trước mà nói hoàn toàn không để vào mắt, nhưng đối với Cổ Thần hiện tại chính là bảo bối rất hữu dụng.

Đừng nói là hàng linh phù, toàn bộ Hạo Thiên Động Phủ đối với đại tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh kiếp trước như Cổ Thần mà nói hoàn toàn không đáng giá nhăc tới, thế nhưng đối với Cổ Thần hiện tại chính là một bảo tàng cực lớn.

Trong lòng Cổ Thần không khỏi suy tưởng, nếu như có Càn Khôn Trạc kiếp trước cùng trùng sinh tới kiếp này, vậy thì đời này không cần phải đi quản bất cứ cái gì gọi là bảo tàng nữa rồi, Càn Khôn Trạc của hắn chính là bảo tàng lớn nhất.

Bất quá, Cổ Thần đối với việc chính mình có thể một lần nữa trở về khởi điểm mười một tuổi, trong đầu mang theo đủ loại pháp quyết tu chân và kinh nghiệm kiếp trước đã cảm thấy may mắn không tưởng nổi, Càn Khôn Trạc cũng chỉ nhất thời kích động suy tưởng một chút mà thôi, không phải là lòng tham không đáy, tâm không biết đủ.

Ba tấm bạo diễm liệt viêm phù, một tấm hành linh phù đều bị Cổ Thần thu thập vào trong Càn Khôn Trạc, còn lại thanh thần phù, chỉ huyết phù, khứ trần phù, phi hành phù đều bị Cổ Thần thu lại, dù sao đi nữa những phù chú này không chiếm bao nhiêu không gian, hơn mười phù chú xếp chồng lên nhau cũng chỉ tương đương một quyển thư tịch hơi dày một chút mà thôi, so ra kém hơn một kiện pháp khí.

Toàn bộ ba tầng, pháp khí, thư tịch bí kíp, phù chú đều bị Cổ Thần thu vào Càn Khôn Trạc những thứ hắn nghĩ có lợi cho bản thân hiện tại, lúc này Cổ Thần mới bắt đầu chuyển sang bộ xương khô, chuẩn xác mà nói, chính là bộ áo choàng trên người bộ xương khô.

Thân thể chủ nhân động phủ đã hoàn toàn hư thối biến mất, chi để lại một bộ xương trắng, mà bộ áo choàng trên người không nhìn ra một điểm hư tổn nào, hiển nhiên cũng là vật phi phàm, có thể là một kiện bảo bối.

Đối với Cổ Thần hiện tại mà nói, tùy tiện pháp khí có phẩm cấp đều là bảo bối không nhỏ, tự nhiên vừa thấy liền động tâm.

Đối với bộ hài cốt của chủ nhân động phủ, Cổ Thần không có nửa điểm sợ hãi, chỗ hai hốc mắt bộ xương khô nhìn chằm chằm sát khí bức người, còn có một cỗ khí thế chủ nhân động phủ trước khi chết còn lưu lại, chỉ cần Cổ Thần không đứng tại vị trí con mắt nhìn vào sẽ không bị sát khí này ảnh hưởng.

Cổ Thần thả từng bước chậm rãi tiến về phía bộ xương khô, khoảng cách đối với bộ xương khô càng gần càng thấy rõ kiện áo choàng kia không phải là vải vóc, mà là do vô số lông chim màu đen kết hợp lại tạo thành áo choàng.

Vật phẩm do da lông hoặc xương cốt yêu thú làm ra thông thường đều là pháp khí có chút tác dụng đặc thù, so với pháp khí bình thường còn thêm thực dụng hơn nhiều.

Xem ra quả nhiên là một kiện bảo bối, khóe miệng Cổ Thần nhếch lên vui vẻ, tiếp tục đi về phía trước.

Chi…

Đột nhiên…

Huyết quan hồ phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Cổ Thần thất kinh, quay người nhìn lại, không nhìn thấy bóng dáng huyết quan hồ đâu, thanh âm từ trong động thính phía bên phải truyền tới, Cổ Thần nhìn lại, lúc này mới phát hiện ra, động thính bên phải còn có một sơn động nối thông với chỗ hắn đang đứng.

Cổ Thần lập tức xoay người tiến về phía sơn động phía bên phải độn thính.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.