Sau ngày hôm đó
hai người đều rất bận rộn, đặc biệt là Thẩm Nghệ Dạ, vì dọn dẹp cục diện rối rắm do Đoạn Tử Yên gây ra, cô từng đắc tội với rất nhiều nhà máy,
cửa hàng, hắn đành phải đi viếng thăm tất cả, đem quan hệ đã bị rạn vỡ
nối lại lần nữa.
Nhưng trong khoảng thời gian này, Thẩm Nghệ Dạ
luôn muốn gọi điện thoại cho Khang Tư Mỹ, hắn vĩnh viễn không quên được
ngày đó, cái khoảnh khắc ngắn ngủi khi hắn ở gần cô, tim của hắn đã rung động như thế nào, máu của hắn sôi trào như thế nào, tròng mắt hắn là
như thế nào phiêu hốt bất định, khi bắp đùi cô nhẹ nhàng chạm phải hắn
thì như có một nguồn điện chạy đến dây thần kinh mẫn cảm nhất của hắn,
khiến cho lý trí của hắn hoàn toàn biến mất, tình dục gông xiềng (gông
cùn) cứng rắn bị ngăn.
Khi nghe cô trình bày những tác phẩm của
mình, càng làm cho hắn phát giác được cô rất có khiếu thẩm mỹ. Mấy năm
qua này không biết có bao nhiêu phụ nữ xuất hiện ở trước mắt hắn, chưa
từng có một nữ nhân nào có thể giống như cô, khiến cho hắn có ấn tượng
sâu sắc như vậy, khắc sâu đến nỗi giống như cầm cái đục, trực tiếp đục
vào trái tim của hắn, trải qua ngàn năm vạn năm, vĩnh viễn cũng khó mà
xóa nhòa.
Nghiêm chỉnh mà nói, khi ở sân bay thì hắn liền phát
giác ra cô không hề tầm thường, khi cô cứu cậu bé kia khỏi kẻ bắt cóc,
cái hình ảnh đó đã khắc sâu trong đầu hắn, muốn xóa cũng không thể xóa
được.
Trong đầu hắn luôn suy nghĩ, không phải là buổi trình diễn
thời trang sắp tới, cũng không phải là có chuyện quan trọng từ tổng bộ
New York cần giải quyết gấp, mà là trong tâm trí tràn đầy hình ảnh của
Khang Tư Mỹ.
Hắn không hiểu, ở thời điểm cô cứu cậu bé kia, bộ
dáng của cô lúc ấy trông giống như một thiên thần! Khi cô chuyên tâm
phân tích xu hướng thời trang, sao có thể mê người như vậy?
Biết
rõ chuyện cô bị Đinh Thái Phong càm rỡ là giả, sao tâm tình của hắn vẫn
không yên? Tại sao cô không cẩn thận đụng phải bắp đùi của hắn, hắn liền cảm thấy khoái chí?
Trời ơi, chỉ cần nghĩ đến, hắn liền huyết
mạch sôi trào, toàn thân giống như bị lửa đốt, suy nghĩ trong đầu toàn
là hình ảnh giữa nam và nữ đang làm chuyện kia. . . . . .
“Phó tổng giám đốc, mời xuống xe!” Đinh Thái Phong ngồi ở ghế trước, quay đầu lại báo cho Thẩm Nghệ Dạ.
Hắn vội vàng hồi hồn, ung dung bước xuống xe.
Hôm nay, hắn đã nhận của lời một người bạn tốt của hắn, cô là nhà văn, đảm
nhiệm là khách mời thần bí đến phát biểu cảm nghĩ về cuốn sách mới phát
hành.
Dương Ái Ái cùng Thẩm Nghệ đều là Hoa kiều nổi tiếng, ở Trung Quốc, cô là một nữ tác giả nổi tiếng.
Lúc này cô xuất bản cuốn sách 《 Mẹ giàu mẹ nghèo 》, trước khi chính thức
xuất bản số lượng đặt hàng qua internet, không tới một tuần lễ, lượng
tiêu thụ ngay lập tức vượt quá 5000 bản.
Cho nên lần này, trước
khi đưa sách mới lên thị trường, có đặc biệt mời một vị khách đẹp trai
anh tuấn, làm mánh lới quảng cáo, đại đa số độc giả cũng biết Dương Ái
Ái cùng Thẩm Nghệ Dạ quan hệ không tệ, còn giúp cô viết lời tựa, cho nên cũng không khó khăn đoán ra vị khách mời này chính là Thẩm Nghệ Dạ.
Đi cùng một hướng với Thẩm Nghệ Dạ, còn có dì Vũ, Phan Đình cùng Khang Tư Mỹ.
” 《 Mẹ giàu mẹ nghèo 》 mình cũng có mua! “ Thì ra là dì Vũ muốn đi tham
gia buổi giới thiệu sách mới của Dương Ái Ái, sao dì không nói sớm, làm
chi mà phải thần bí như vậy?” Phan Đình ngồi bên trong tắc xi, đối với
việc dì Vũ giữ bí mật như vậy đến cùng, cô cảm thấy không thể hiểu được .
” Là ta sợ các cháu không thích a, một mình ta đi thì thật nhàm chán, cho nên khi lên xe mới nói cho các cháu, nếu biết cháu cũng rất thích, oa,
thật sự là khó tưởng tượng nha, ta tưởng các cháu còn trẻ như vậy, mà
lại đọc loại sách này nha!” Dì Vũ không thể tin nhìn Phan Đình, người
trẻ tuổi bây giờ đối với ham mê đọc sách, có thể nói là rất ít đi, bà
còn tưởng rằng họ chỉ đọc kiểu truyện như《 Harry Potter 》mà thôi.
” Dì Vũ, dì nói lời này là rất khinh người đó, nhìn dì xem, cũng không
niên học người trẻ tuổi săm hình hoa hồng trên cánh tay, dì từng này
tuổi còn theo đuổi mốt của bọn trẻ, chúng cháu cũng rất kinh ngạc a!”
Phan Đình phản bác lại.
“Này. . . . . . Đây là có ý gì, dì tuổi
Vũ ta tuy đã có tuổi, nhưng tâm hồn cùng con người ta thì không hề già,
nhìn xem đóa hoa hồng này, tràn đầy co giãn trên da thịt ta, có cỡ nào
kiều diễm, phát sáng.” Bà không quên kéo tay áo, đắc ý khoe ra hình săm.
Phan Đình nhìn xéo một cái, nhàn nhạt nói : “Dì nên bảo dưỡng tốt vóc người
của mình, bằng không, ngày nào đó da chùng, cả thịt cũng sụp đổ mất, nó
liền biến thành canh rau xanh.”
“Canh rau xanh? Nha đầu chết tiệt kia, cháu không cần độc mồm độc miệng như vậy có được hay không?”
” Dì Vũ , cháu. . . . . . thật xin lỗi nha…, không nên để cho Tư Mỹ sợ hãi!”
Hai người nói xong, thậm đã chí quên trên xe còn có một người nữa, mà Khang Tư Mỹ ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, tâm trí như đang lạc vào cõi
thần tiên.
“Tư Mỹ?”
Không có đáp lại.
“Khang Tư Mỹ!”
Vẫn không có đáp lại.
Phan Đình hắng cổ họng, tiến tới bên tai cô, “Khang, Tư, Mỹ!”
“Gọi lớn tiếng như vậy làm cái gì? Cậu muốn hù chết người à!” cô vỗ ngực một cái, lườm lườm Phan Đình, cái trò đùa này không vui chút nào cả.
” Câụ tâm trí không tập trung là đang suy nghĩ cái gì? Công việc không
phải kiếm được rồi sao? Tối hôm qua bọn mình cũng đã đưa cậu đến quán ăn mừng rồi, sao cậu lại có vẻ ảo não vậy?” Phan Đình không hiểu hỏi.
“Còn có thể nghĩ cái gì? Không thấy trên mặt cô ấy có viết một chữ lớn như vậy sao?” dì Vũ chen vào nói.
“Chữ gì?”
“Xuân a, cô ấy đang tư xuân (tương tư) cháu không nhìn ra được sao? Đừng nóng vội đừng nóng vội, hiện tại mới có tháng một, cách mùa xuân cũng không
xa!” Dì Vũ nói như đinh chém sắt, giống như chắc chắn hiểu được trong
lòng Khang Tư Mỹ đang nghĩ gì, cùng bà nghĩ không mưu mà hợp (cùng chung suy nghĩ).
“Tư xuân? Khang Tư Mỹ tư xuân? Cũng rất có lý , chỉ
là. . . . . . Không hiểu a, cô ấy tư xuân vì ai? Không phải là phê bình
tên phó tổng giám đốc VF, tính tình thối nát, tính khí nóng nảy, tuyệt
sẽ không đối phụ nữ dịu dàng săn sóc , còn nói hắn rất biến thái, thích
hành hạ các cô gái. . . . . .”
“Không phải vậy, anh ấy mới không
phải loại người như vậy!” Khang Tư Mỹ kịch liệt phản ứng, làm dọa tài xế thiếu chút nữa phanh gấp.
Đợi không khí hòa hoãn, Khang Tư Mỹ mới phát hiện vừa rồi mình phản ứng hơi quá “Mình. . . . . . Thật xin lỗi!”
Từ phản ứng kích động của cô, Phan Đình ngửi ra bao nhêu mùi khả nghi.
“Lật cái gì bàn?” ( cái này mình cũng không biết dịch thế nào nữa)
“Chính là thời tiết thay đổi a! Có phải cậu đi phỏng vấn phát hiện ra hắn cùng với tin đồn bên ngoài không giống nhau?” Tuyệt đối là như vậy, chắc
chắn, cô có thể mang tính mạng của mình ra mà đặt cược.
“Không cần đoán mò, không phải là như vậy.” Khang Tư Mỹ cố ý dời ánh mắt đi, không dám nhìn cô mà trả lời.
Phan Đình nhìn thấy vẻ mặt bất an của cô, cũng biết cô nghĩ một đằng nói một nẻo.”Cậu còn giấu, xem ra cậu sắp có hy vọng gả vào nhà giàu có rồi!”
Thật tốt quá, nhanh như vậy liền ra hoa kết quả, đối với ba người còn
lại, cũng là một loại khích lệ a!
“Cái gì mà gả nhà giàu có?” dì Vũ thính tai, đầu tiếp cận tới đây hỏi.
“Ách, không có, không có gì, có nhà… nhà giàu có tiệm mì rất nổi tiếng, chúng cháu tính toán đi ăn.” Linh hoạt đổi lời nói, không thể để cho dì Vũ
biết kế hoạch của các cô, lời này nếu như bị truyền tới quán trọ Ma
Tước, họ nhất định sẽ bị chửi đến thối đầu, nói họ không có đạo đức, ái
mộ hư vinh .
Phan Đình nắm chặt quả đấm, đối với cô làm một dấu hiệu cố gắng.