Cha Tổng Thống Của Cục Cưng Sinh Đôi

Chương 32: Gọi Ngài Tổng Thống Rời Giường (hạ)



Lúc cô ăn xong bữa sáng chuẩn bị ra khỏi phòng ăn, liền thấy Tĩnh Tử đã làm xong bữa sáng rồi chờ đợi ở bên ngoài phòng ăn.

Thấy Đào Du Du đi ra, cô ta tiến lên chào hỏi: “Đào quản gia, kế tiếp chúng ta sẽ đi lên lầu ba, đến phòng chính của ngài Tổng thống gọi ngài ấy rời giường, sau ngày hôm nay tôi đưa cô đi, cô phải nhớ kỹ đường đi, ngày mai có thể tôi sẽ không đưa cô đi nữa rồi.”

“Ách….. Được, nhưng mà vì sao?” Đào Du Du gật đầu lại nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Là như vậy, lầu ba hiện ngài Tổng thống đang ở ngoại trừ quản gia và trợ lý riêng của ngài ấy còn lại không cho phép bất kỳ người ngoài nào khác bước chân vào. Ngài Tổng thống không thích có quá nhiều người ngoài xuất hiện trong không gian riêng của ngài ấy.” Tĩnh Tử nói xong, lại nhấc chân bước về phía trước.

Đào Du Du nhanh chóng theo kịp, trong lòng đối với ngài Tổng thống Vũ Văn Vĩ Thần này có rất nhiều nghi vấn.

Kiếp tiếp là chín cong mười tám quẹo, liên tục hai cầu thang dài, rốt cuộc cũng đến lầu ba.

Đứng ở cầu thang lầu ba, Tĩnh Tử lại không đi tiếp, cô dừng bước lại nói với Đào Du Du: “Đào quản gia, tôi đưa cô đến đây, cô theo hành lang này đi về phía trước, đếm đến căn phòng thứ 6 đó là phòng ngủ chính của ngài Tổng Thống, phòng ngủ của ngài ấy cũng không khóa lại, sau khi cô đi vào, việc đầu tiên gọi ngài ấy tỉnh lại, sau đó đem kem đánh răng bóp lên trên bàn chảy đánh răng, đem nước súc miệng đến tay ngài ấy, vẫn phải nhớ đem khăn mặt vắt thật sạch đưa cho ngài ấy, nhớ kỹ, đừng quá nóng, ngài Tổng thống không thích khăn mặt quá nóng….”

“Gì?” Đào Du Du nghe vậy, hoàn toàn trợn tròn mắt.

Này nha người này còn khó hầu hạ hơn so với con cô.

“Cô mau đi đi, thời gian không còn nhiều lắm.” Đào Du Du không kịp ngây người đã khôi phục lại, Tĩnh Tử đứng một bên thúc giục cô.

“Biết rồi.” Rất bi thống lên tiếng, Đào Du Du bước từng bước nặng nề đi về phía phòng ngủ của Vũ Văn Vĩ Thần.

Căn phòng thứ sáu.

Cô dừng lại trước cửa, nhìn lại thời gian trên đồng hồ đeo tay, đã tám giờ rưỡi, cô chỉ có nửa giờ để đánh thức ngài Tổng thống, rửa mặt hoàn tất, lại còn ăn xong bữa sáng.

Tựa vào……..Thời gian sao lại căng thẳng như vậy?

Hít một hơi thật sâu, cô mạnh mẽ mở cửa phòng ra, phát hiện trong phòng im ắng.

Quả nhiên, lúc này ngài Tổng thống còn đang du mộng cảnh xuân, hoàn toàn không biết giờ này mặt trời đã phơi khô mông rồi.

Cô nhẹ nhàng đi đến bên chiếc giường lớn đẹp tráng lệ kia, nhìn một vòng, liền thấy Vũ Văn Vĩ Thần đang ngủ say.

Tư thế ngủ cũng thật mất hồn. Đào Du Du thấy anh ta nằm ngửa trên giường, hai tay đặt trên chăn, trên mặt rất bình tĩnh, khóe miệng cũng không có dấu hiệu chảy nước miếng.

Quả nhiên bộ dáng xinh đẹp làm sao, ngủ thiếp đi cũng có thể mê chết người.

Cô lại ngây ngốc đứng nhìn gương mặt Vũ Văn Vĩ Thần đang ngủ chừng nửa phút, đột nhiên ý thức được mình đến đây làm gì, cô lập tức tiến lên một bước, rất không khách khí lấy một tay xốc chăn của anh ta lên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.