Cây Thuốc Phiện Thiên Đường

Chương 33: Chạy trốn



Chúng tôi thậm chí còn không biết tên nhau đã lập tức quyết định như vậy, mà không phải, chỉ có tôi không biết tên của cô ấy…

Nhưng yêu cầu của tôi cô ta cũng đã đồng ý rồi. Sau đó, khi đêm gần khuya Nghiêm Diệu rốt cuộc cũng trở về, cả người như bám đầy sương gió. Trên mặt anh là sự mệt mỏi vô tận.

Tôi lẳng lặng ngồi xuống sô pha nhìn anh, anh dường như mệt muốn chết vậy, ngồi xuống bên người tôi liền nhắm mắt lại một cách nặng nề, ngay cả một câu cũng không hề nói.

Phản ứng của anh lúc này khiến tôi có thể hít thở bình thường, ít nhất, Nghiêm Dịch cũng đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng anh ta nằm lâu như vậy lại đôi khi có nguy cơ gặp nguy hiểm bất thường, không biết đến bao giờ mới tỉnh lại.

Tôi nhẹ nhàng thở dài, người bên cạnh bỗng có chút động tĩnh, anh hỏi tôi “Em chưa ăn cơm?”

“Không có khẩu vị!” Tôi thản nhiên đáp một tiếng, ngay cả chuyện này anh cũng biết, vậy chuyện cô gái kia xuất hiện liệu có bị anh phát hiện hay, thậm chí cả chuyện đã hẹn giữa hai chúng tôi…

Tôi không dám tưởng tượng thêm gì nữa.

Trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại lời lúc trước Nghiêm Diệu cảnh cáo, lòng bàn tay túa đầy mồ hôi lạnh, lúc này, Nghiêm Diệu đưa tay ôm lấy tôi, đôi mắt thầm trầm của anh khẽ nhắm lại rồi lại mở ra ra, cùng lúc đó anh nói “Ra ngoài ăn cơm cùng tôi!”

Lúc này tôi mới chú ý đến khoé mắt anh tràn đầy tơ máu, rõ ràng từ lúc anh ra ngoài đến giờ chưa hề chợp mắt.

Nghiêm Diệu đưa tôi đến nhà hàng bên cạnh khách sạn chúng tôi ở, thật khó hiểu, quá nửa đêm rồi vẫn còn mở cửa, lúc đi vào tôi mới biết được thì ra đã có người sáp xếp từ trước, đèn trong đại sảnh sáng trưng nhưng lại không hề có lấy một người khách, chỉ có hai người bồi bàn đứng hai bên để lộ ra bàn ăn bố trí vô cùng đẹp mắt, cảnh tượng này thật sự xa hoa quá rồi.

Vừa ngồi xuống, Nghiêm Diệu nhận ly rượu vang đỏ và menu trong tay người bồi bàn rồi nhìn lướt qua, gật gật đầu rồi lại đặt xuống bàn, anh nhìn tôi hỏi “Muốn ăn gì?”

Tôi nhẹ nhàng mím môi, thứ nhất là lúc này đã quá nửa đêm rồi, không còn khẩu vị ăn tối nữa, thứ hai là trong tình huống này tôi sao có thể có ý muốn thèm ăn cơ chứ. Vì vậy tôi chỉ có thể thuận miệng đáp “Tuỳ ý anh đi!”

Nghiêm Diệu chớp chớp mắt, nói vài câu tôi nghe không hiểu, bồi bàn nhận lại menu rồi cung kính lui xuống, tôi cầm ly rượu vang vừa nãy người bồi bàn đưa cho, còn chưa tới gần miệng mùi hương thơm mát đã tràn vào khoang mũi, tuy rằng tôi không hiểu biết về các loại rượu, nhưng chỉ qua mùi hương này cũng có thể nhận ra được giá trị xa xỉ của nó.

Chỉ cần nghĩ mấy năm nay, Nghiêm Diệu không ngừng mở rộng thế lực. Chỉ là không biết rằng sau lưng không biết có bao nhiêu người phải bỏ mạng.

Mà tôi lại không dám thừa nhận rằng tất cả mọi chuyện đều là vì tôi.

Hạ Khiên Dục từng nói, Nghiêm Diệu của ngày hôm nay chính là do một tay tôi tạo nên. Nêu không phải trước đây tôi lừa dối anh, liệu anh có trở nên điên cuồng như ngày hôm nay hay không.

Rốt cuộc là ai đúng ai sai, đây vốn là bài toán khó giải, vĩnh viễn không tìm thấy lời giải.

Đêm hôm đó, Nghiêm Diệu không hề động vào tôi, mà tôi cũng chỉ nằm bên nghe tiếng anh hít thở cả một đêm. Sáng sớm hôm sau, sau một đêm ngon giấc, Nghiêm Diệu tràn đầy tinh lực lập tức trở nên điên cuồng lao vào tôi, ánh sáng lúc hừng đông nửa mờ nửa tỏ, trong không gian lan truyền tiếng thở dốc của anh, chúng tôi như liều mạng để quấn lấy nhau, những giọt mồ hồi của anh rơi trên tay tôi uốn lượn thành những bông hoa xinh đẹp, tôi nhắm mắt lại, gắt gao ôm vòng qua lưng anh…

Mọi chuyện cuối cùng cũng trở lại bình yên, người bên cạnh đã thả lỏng vòng tay ôm tôi, tôi nhẹ nhàng xốc chăn đứng dậy, đi vào toilet, đóng cửa lại rồi mở vòi hoa sen, động tác hết sức rành mạch lưu loát, tôi ghé sát tai vào cửa, một lúc sau xác định người trên giường vẫn đang yên giấc, tôi nhẹ nhàng ấn chốt cửa, nhanh chóng buông tay rồi nuốt viên thuốc màu trắng xuống cổ.

Lúc tôi rửa mặt xong đi ra ngoài, Nghiêm Diệu đã tỉnh, anh đứng trước cửa sổ sát đất, quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ vẻ mặt của anh, nhưng bóng dáng anh lúc này khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc. Trong những giấc mơ trước đây của tôi đều có bóng dáng của anh lúc này, lẳng lặng đứng ở trước mặt tôi, tôi liền đến ôm anh từ phía sau, tay anh nhè nhàng đặt lên tay tôi, thực sự rất ấm áp… Chuyện này ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng thấy.

“Tối nay tôi sẽ không về, nếu có chuyện gì em có thể nói với Tiểu Ngư!” Cô gái dẫn tôi đến đây hẳn là tên Tiểu Ngư, tuy rằng chúng tôi trước giờ chưa từng nói chuyện một cách nghiêm túc, nhưng Nghiêm Diệu lại rất tín nhiệm cô ấy, người thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh cũng chính là cô ây.

Vậy còn cô gái ngày hôm qua đến đây tìm tôi. Tôi thật sự không thể hiểu cô ấy sao có thể vào đây mà thần không biết quỷ không hay như vậy.

Trong đầu tôi có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn, tôi lại chỉ có thể trầm mặc gật đầu.

Sau đó, tiếng chuông di động của Nghiêm Diệu vang lên, anh thản nhiên trả lời vài câu, nói xong chỉ im lặng đi vào phòng tắm rửa mặt, một lát sau đi ra không nói một câu liền rời đi.

Tôi đứng yên một chỗ rất lâu rồi mới quay vào phòng tắm, nhìn những giọt nước còn vương lại trên bồn rửa mặt, sau đó liền quay lại phòng ngủ.

Tiếp theo, việc tôi cần làm là… chờ đợi.

Đúng vậy, chờ đợi, tôi nghe rõ ràng Nghiêm Diệu thản nhiên nói đêm nay sẽ không về, cảm xúc của tôi lúc đó rất khó tả. Lại càng không biết chuyện gì sắp xảy ra, có phải cô ta đưa tôi đi khỏi nơi này mà thần không biết quỷ không hay giống như lúc cô ta xuất hiện, sau đó tôi sẽ thực hiện lời hứa của bản thân rằng sẽ vĩnh viễn biến mất trước Nghiêm Diệu!

Chỉ có điều thời gian lúc này rất gấp rút.

Rất nhanh sau đó, tôi thấy cô gái kia.

Buổi chiều hôm ấy, lúc cửa phòng mở ra lại không có âm thanh của khoá điện tử, cô ta đã đến.

Gần một đêm suy nghĩ, trong lòng tôi có chút chần chừ mà giờ lại trở nên nóng vội bất thường.

Đến lúc này, tôi có nên bày tỏ sự cảm phục với cô ta rằng “Thần thông quảng đại”.

“Thu dọn một chút, mau đi theo tôi!” Cô ta chưa bao giờ muốn lãng phí thời gian vào những lời vô nghĩa, điểm này thật ra là một thói quên tốt.

Không có người đàn ông nào thích phụ nữ nói nhiều.

Tôi cười hừ hừ, đưa tay ra “Có thể đi luôn!”

Cô ta hiểu được liền gật đầu, xoay người đi về phía trước, rất thuận lợi, cả đường ra khỏi khách sạn chúng tôi không hề gặp một chút trở ngại nào, kể cả Tiểu Ngư, trên thực tế, từ lúc Nghiêm Diệu rời đi tôi cũng không hề gặp lại cô ta, tôi chỉ có mỗi số di động mà Nghiêm Diệu đưa, từ lúc đó tôi vẫn chờ Tiểu Ngư xuất hiện, liền không nhìn được hỏi một câu “Tiểu Ngư…”

“Yên tâm, cô ta chưa bao giờ là vấn đề!” Cô gái này trả lời rành mạch như vậy, giọng điệu cũng như động tác của cô ta, thong dong bình tĩnh. Kỳ thật, cũng không có gì phải hoảng sợ, mặc kệ là “Gậy ông đập lưng ông” hay vẫn “Chạy trốn” thì nhân vật chính vẫn là tôi.

Dưới lầu khách sạn, một chiếc xe đỗ lại, cô gái kia cùng tôi vừa ngồi vào trong xe đã lập tức phóng đi, thậm chí, tôi còn không có thời gian ngoái đầu nhìn lại, khách sạn cao cấp khách sạn đã lập tức biến mất khỏi tầm mắt.

Sau đó không gian rơi vào trạng thái trầm mặc, cô gái kia không hề nói thêm một câu nào nữa, từ đầu tới cuối chỉ cắn chặt môi. Tôi nghĩ, đây có lẽ là tính cách của cô ta.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.